Ác Ma Ca Ca, Nói Ngươi Yêu Ta!

Khi cả nhà ăn cơm tối xong đều dời hết sang phòng khách vui vẻ trò chuyện. Tiểu Bảo Tiểu Bối đã lâu không được gặp ba mẹ nên cứ quấn lấy hai người hỏi cái này cái kia.
“Mẹ, tại sao mặt của mẹ phải thay đổi giống như dì kia vậy?” Tiểu Bối đột nhiên hỏi.
“Ừ, không phải là đột nhiên mẹ thay đổi mà trước kia mặt của mẹ chính là thế này. Mẹ và dì là chị em sinh đôi, cơ hồ giống nhau như đúc, sau này mẹ bị thương thành sẹo rất khó coi, bây giờ sẹo đã xóa rồi, cho nên mẹ liền quay trở về bộ dạng lúc xưa.” Hải Nhạc giải thích.
“Mẹ, tại sao lại phải dì đó? Con chán ghét mẹ mang khuôn mặt giống dì đó. Người đó trước kia mắng mẹ xấu xí, con nhìn thấy liền ghét!” Tiểu Bảo chu môi nói.
Hải Nhạc không tự chủ được sờ sờ mặt lộ ra nụ cười khổ, cô thật sự không nghĩ tới Tiểu Bảo lại ghét cô mang cùng một khuôn mặt giống Trì Hải Hoan.
“Cái này,… dáng dấp của mẹ trước kia chính là như vậy a!” Hải Nhạc ngượng ngùng đáp.
“Dì kia đi đâu rồi, sao con không dì ấy nữa?” Tiểu Bối có chút ngạc nhiên hỏi.
“Ách… dì của các con…” Tạ Thư Dật muốn nói ra sự thật, nhưng Hải Nhạc lại vỗ nhẹ vào tay của hắn, dịu dàng nói với hai đứa bé:
“Dì con thân thể không được tốt, cho nên đã đi chữa bệnh rồi, hiện tại sẽ không trở về.”
Nếu như nói thẳng ra Trì Hải Hoan đã là một người điên, nói không chừng sẽ dọa đến bọn nhỏ. Vốn dĩ Trì Hải Hoan đã là bóng ma trong lòng Tiểu Bảo Tiểu Bối, bây giờ nói cô ấy điên rồi, chỉ sợ hai đứa bé sẽ càng sợ cô ấy hơn!
“Không có ở đây cũng tốt, dì không thích mẹ cũng không thích con. Nếu không thích mẹ thì con tuyệt đối không thích dì ấy đâu!” Tiểu Bảo kiên quyết nói.
Tạ ba ba và mẹ Hải Nhạc có chút chán nản, hai đứa bé đều không thích Trì Hải Hoan, Hải Hoan làm người thật sự có chút thất bại.
Cũng là cô quá cố chấp hại em gái, cứ để tâm mấy chuyện vụn vặt, nếu không sao có thể rơi vào tình trạng như hiện tại.
Khi Tiểu Bảo thấy người lớn trong nhà đều trầm mặc, cậu bé cho rằng mình nói sai rồi, thấp thỏm hỏi mẹ: “Mẹ, dì bị bệnh rất nặng sao? Sẽ chết sao?”
“Không phải, chỉ là phải ở trong bệnh viện để trị liệu.” Hải Nhạc ôn nhu xoa đầu Tiểu Bảo.

“A, vậy nếu như dì bị bệnh rất nặng thì Tiểu Bảo sẽ không trách dì đối với mẹ, với con và Tiểu Bối không tốt nữa! Bởi vì dì là bệnh nhân, bệnh nhân cũng rất đáng thương!” Tiểu Bảo hiểu chuyện nói.
Tạ ba ba không khỏi thở dài một hơi, Trì Hải Hoan đúng là có chút đáng thương, haiz, nhưng tất cả cũng là gieo gió gặt bão!
Mẹ Hải Nhạc đột nhiên nức nở lau nước mắt nói: “Tuần trước mẹ đi thăm nó, nó hồi phục rất tốt, dường như nó vẫn nhận ra mẹ, còn trả lời mấy câu hỏi của mẹ nữa, chẳng qua là tinh thần còn chưa ổn định, lúc tốt lúc xấu, vẫn không thể xuất viện. Nhạc Nhạc, lúc nào đó chúng ta đến thăm nó một chút!”
“Đừng suy nghĩ nhiều chuyện không tốt, trước hãy lo xong chuyện của Hải Nhạc và Thư Dật rồi hãy nói.”
Tạ ba ba thở dài: “ Hải Hoan nếu như tốt lên thì cùng lắm chỉ ngồi tù 10 năm, 10 năm nói thì lâu nhưng cũng rất nhanh, hơn ba mươi mốt tuổi cũng có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới. Nhưng nếu như bệnh tình không tốt lên thì nửa đời sau còn dài phải ở bệnh viện tâm thần nửa chết nửa sống như vậy, thật đúng là tạo hóa trêu ngươi.”
Lời nói của Tạ ba ba lập tức khiến cho ai nấy đều cảm thấy nhói trong lòng, đúng là thời gian thi hành án mười năm khá nhẹ, cũng sẽ nhanh trôi qua, nhưng tình trạng bây giờ thật khó nói.
“Vậy lần sau chúng ta đi thăm chị ấy, cũng cũng muốn xem chị ấy hiện tại có khá hơn không!”
Mấy ngày sau, hôn kỳ của Tạ Thư Dật cũng được đặt vào ngày 1 tháng 1 dương lịch, đó vừa là ngày của năm mới cũng giống như hạnh phúc của họ bắt đầu.
Rốt cuộc hôn kỳ cũng đã định, Tạ Thư Dật thở dài một hơi, cuộc sống mà hắn hằng mơ tới rốt cuộc cũng sắp đến rồi! Càng nghĩ hắn lại càng hưng phấn, thật mong ngày đó chính là ngày mai, hắn thật sự đợi không kịp.
Hải Nhạc tuy nói rằng mình đã bình tĩnh nhiều nhưng trong nội tâm vẫn còn có chút kích động, qua bao nhiêu là kiếp nạn, vốn tưởng rằng cô và Tạ Thư Dật hữu duyên vô phận, nào có ngờ đến hai người cuối cùng lại đi cùng nhau! Cuộc đời của cô, rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện vui và bất ngờ như thế? Hải Nhạc thật sự cũng rất mong đợi về cuộc sống mới của cô và Thư Dật! Có thể cùng Thư Dật như những cặp vợ chồng khác, trải qua một cuộc sống bình yên không có khúc mắc nhưng vẫn ngọt ngào thì hạnh phúc đến dường nào!
Đợi Tạ ba ba và Tạ Thư Dật bớt chút thời gian rảnh, cả nhà bốn người đưa nhau đến bệnh viện tâm thần thăm Trì Hải Hoan.
Khi nhân viên hộ lý đưa Trì Hải Hoan ra, Hải Nhạc nhìn thoáng qua thấy Trì Hải Hoan quả thật so với lần trước mà cô gặp đã tốt lên rất nhiều, sắc mặt cũng hồng nhuận chẳng qua là vẫn khiến cho người ta cảm giác có chút ngốc trệ.
Hải Nhạc không biết vì sao trong lòng cảm thấy đau xót vô cùng, nước mắt liền nhỏ giọt xuống.
Hải Hoan mang đến cho cô biết bao nhiêu khổ nạn, tất cả những nỗi khổ mà cô phải chịu đều do Trì Hải Hoan ban tặng! Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô ấy, trong lòng của cô không cách nào đối với cô ấy hận thù mà chỉ có đau lòng!
“Hải Hoan, mẹ tới thăm con, còn mang rất nhiều đồ ăn mà con thích nữa!”

Mẹ Hải Nhạc cư xử với Trì Hải Hoan như người bình thường, mà Trì Hải Hoan vẫn luôn chăm chú nhìn chằm chằm vào Hải Nhạc. Tạ Thư Dật lại tự nhiên phòng bị, hắn không nhịn được lần nữa kéo Hải Nhạc ra sau lưng mình, Hải Nhạc nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
“Chị, chị có khỏe không?” Hải Nhạc nhẹ giọng hỏi.
Hải Hoan vẫn như trước, nhìn chằm chằm vào Hải Nhạc, không nói năng gì.
Hải Nhạc kiên nhẫn nói: “Em và cha mẹ đến thăm chị!”
Hải Hoan vẫn không đổi nhìn thẳng tắp vào cô, mẹ Hải Nhạc và Tạ ba ba cũng cảm thấy không ổn, nắm chặt một vốc mồ hôi.
“Hoan Hoan, nó là Hải Nhạc em gái con. Em con đã khôi phục lại dung mạo rồi!” Mẹ Hải Nhạc vội vàng nói.
Nhưng thật không ngờ, vừa nói xong thì Trì Hải Hoan lại đột nhiên lên tiếng:
“Là mày! Là mày! Mày đoạt đi tất cả thuộc về tao! Chính là mày!”
Vừa gào lên Trì Hải Hoan lại nghiến răng nghiến lợi vọt tới chỗ Hải Nhạc, Hải Nhạc ngơ ngác nhìn Trì Hải Hoan, cô ấy vẫn có ý thức, nhưng đó chính là hận cô!
Lần này vẫn luôn có hai hộ lý viên đứng phía sau, nhìn thấy Hải Hoan đột nhiên mất khống chế liền trái một bên phải một bên giữ Hải Hoan lại. Lúc dẫn cô vẫn không ngừng thét lên:
“Ta sẽ giết mày! Tao sẽ giết mày!”
Hải Nhạc không khỏi gục vào trong ngực Tạ Thư Dật khóc thành tiếng, cô vì Trì Hải Hoan mà khóc, cô ấy đã thành ra như vậy rồi nhưng mà vẫn muốn giết cô! Cô đã tha thứ cho Hải Hoan hết tất cả nhưng tại sao cô ấy vẫn cứ hận cô như vậy?
Xem ra, Hải Hoan vẫn không tốt lên được!
Mẹ Hải Nhạc chứng kiến cảnh này cũng đau lòng khóc.

Trong lòng Tạ Thư Dật cũng rất nặng nề, Trì Hải Hoan mặc dù điên rồi, nhưng nỗi hận trong lòng đối với Hải Nhạc vẫn không hề theo điên khùng mà tiêu tán.
Lát sau, có một hộ lý viên tới giải thích: “ Tạ tiên sinh, Tạ phu nhân, lúc trước trạng thái của cô ấy vẫn rất tốt, nhưng không hiểu tại sao hôm nay lại thế này! Các vị cứ yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt, để cô ấy mau chóng khôi phục bình thường.”
“Vậy thì xin các vị chú ý đến con bé!” Mẹ Hải Nhạc nén lệ nói.
Cả bốn người đều tâm tình nặng nề đi ra khỏi bệnh viện, Hải Nhạc khổ sở nói với mẹ:
“Mẹ, mọi người tới thăm chị ấy, chị ấy biểu hiện rất tốt, nhưng mỗi lần con đến chị ấy đều không bình thường. Sau này, con sẽ không bao giờ đến đó nữa, chị ấy hận con rất nhiều, con phát hiện ra, bản thân con chính là một đả kích với chị ấy!”
“Được rồi, cũng không ai biết nó đang tốt lên hay không!” Mẹ Hải Nhạc thở dài nói một hơi, thật là khiến bà đau lòng, tại sao lại rơi vào hoàn cảnh này?
“Đừng tức giận, Hải Hoan như vậy chính là số mệnh của nó, dù muốn hay không thì cuộc sống vẫn tiếp tục, đừng khóc nữa!” Tạ ba ba không đanh lòng nhìn vợ đau lòng như vậy, lên tiếng an ủi.
“Chẳng lẽ nó cứ điên điên khùng khùng, sống không ra sống thế này cả đời sao?” Mẹ Hải Nhạc khóc nói.
“Mẹ, có lẽ rồi chị ấy sẽ tốt lên thôi. Dù sao chị ấy có thể hận con, chứng tỏ chị ấy vẫn có thể nhận thức ra mọi người!” Hải Nhạc bình tĩnh phân tích.
“Hi vọng thế! Chúng ta cũng không còn cách nào khác!” Mẹ Hải Nhạc cố gắng lau nước mắt nói.
“Căn bệnh này chỉ có thể tiếp tục trị liệu thôi!” Tạ ba ba cũng thở dài một hơi.
Từ lúc ở bệnh viện, Tạ Thư Dật vẫn luôn trầm ngâm không nói câu nào, hắn cảm thấy lời nói của Hải Nhạc rất đúng, Trì Hải Hoan có thể nhận ra Hải Nhạc, lại còn hận cô ấy, thần trí cô ta có vẻ vẫn còn thanh tĩnh đấy!
Tim của hắn đột nhiên nảy lên một cái, một cảm giác quỷ dị rất không tốt nổi lên khiến hắn không yên!
Sau khi về đến nhà Tạ Thư Dật vẫn luôn có chút không tập trung, khi Hải Nhạc dỗ các con đi ngủ, đang chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi thì Tạ Thư Dật tới tìm cô.
“Nhạc Nhạc, anh cảm thấy Trì Hải Hoan có chút kỳ quái!” Tạ Thư Dật bất an nói.
“Cô ấy có thể có gì kỳ quái? Thần kinh điên loạn đều biểu hiện như vậy thôi.” Hải Nhạc không bận tâm nói.
“Nhưng anh vẫn luôn cảm thấy thần trí của cô ta rất thanh tĩnh, cô ta vẫn còn nhận ra em!” Thanh âm Tạ Thư Dật bất giác lên cao hơn.

Hải Nhạc không khỏi xoa xoa má hắn, cười nói: “Nhưng mà anh có nghe mẹ nói trước đó không, mẹ nói lần trước mẹ có hỏi một vài câu, cô ấy còn hiểu được và trả lời mẹ nữa. Đây chẳng qua là lúc cô ấy trở nên mất kiểm soát thôi.”
Tạ Thư Dật không khỏi lo lắng nói:
“Nhạc Nhạc, anh nói thật, cảm giác đó khiến anh cảm thấy được ánh mắt đó không hề giống ánh mắt của một kẻ điên, ánh mắt của cô ta nói cho anh biết, thần trí cô ta vẫn vô cùng tỉnh táo. Sự phẫn nộ trong mắt cô ta khi nhìn em cũng giống như lần trước cô ta cắn anh, đó cũng là bởi cô ta hận anh. Nhạc Nhạc, trong lòng anh thật sự có cảm giác rất kì quái, anh cảm giác được cô ta không hề điên khùng như những gì chúng ta nghĩ!”
“Cái gì? Làm sao lại như vậy? Sao anh lại nghĩ như vậy? Ý của anh là cô ấy đang giả bộ điên khùng sao?” Hải Nhạc nghe Tạ Thư Dật nói vậy không khỏi sợ hết hồn.
“Nhạc Nhạc, anh thật sự có cảm giác là cô ta đang giả điên thật đấy!” Tạ Thư Dật khẳng định.
Hải Nhạc cũng không khỏi tim đập nhanh hơn vài nhịp.
“Em cảm thấy không thể nào đâu! Cô ấy tại sao lại muốn giả điên? Cô ấy cũng chỉ bị xử mười năm tù mà thôi! Cũng không phải là thời gian quá dài, thay vì cô ấy nán lại ở bệnh viện để tránh việc thi hành án thì dùng khoảng thời gian giả điên giả khùng đó mà đi tù, nói không chừng còn có thể thực hiện tốt mà được giảm án, ra trước thời hạn nữa!”
Hải Nhạc phản bác suy nghĩ của Tạ Thư Dật.
“Em nói cũng đúng, nhưng mà anh vẫn thấy rất kỳ lạ.” Tạ Thư Dật cau mày nói.
“Thư Dật, anh nghĩ nhiều như thế nào đi nữa thì cũng không thể nghĩ đến chiêu cô ấy giả điên này chứ? Cô ấy giả điên cũng phải ngồi tù, hơn nữa ở trong đó cũng không khác gì nhà tù!” Hải Nhạc trấn an Tạ Thư Dật.
“Nhưng giả điên có thể để cho cô ta thoát khỏi tội cố ý giết người, tránh được hình phạt! Nếu như không có lời nói cô ta bị điên, chỉ sợ cô ta sẽ bị xử tù chung thân!” Tạ Thư Dật không tha nói.
“Nhưng mà các bác sĩ đã khám cho cô ấy, họ cũng đưa ra kết luận mắc bệnh tâm thần phân liệt!” Hải Nhạc thật sự vừa có chút bực mình vừa buồn cười với suy luận của Tạ Thư Dật.
“Nhạc Nhạc, em nói hai người là một đôi song sinh có thể tâm ý tương thông, em ngay một chút cảm giác cũng không có sao?” Tạ Thư Dật vẫn luôn chau mày, cố chấp không bỏ qua.
“Cái này, chỉ là em cảm thấy cô ấy không thể nào giả điên được, không cần thiết phải như thế. Thư Dật không cần để ý nhiều, cô ấy điên rồi, chúng ta kết hôn cô ấy cũng không thể nào xuất hiện làm trở ngại tới hạnh phúc của chúng ta nữa! Bỏ cái giả thiết giả điên kỳ quái ấy xuống nhé!”
Hải Nhạc nâng cằm Tạ Thư Dật lên, cho hắn một nụ hôn an ủi.
“Được rồi, nghe lời em, anh không nghĩ nữa!” Tạ Thư Dật ôm Hải Nhạc vào trong lòng, quyết định buông cái ý định đó xuống, hắn sẽ tự mình tìm hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận