Ác Ma Ca Ca, Nói Ngươi Yêu Ta!

“Con tập với nó được rồi, không cần ba đâu.” Tạ Thư Dật nói.
Hải Nhạc, Hải Hoan đều kinh ngạc nhìn hắn.
“Con là con trai, tập với nó là đúng rồi.” Tạ Thư Dật không giải thích với Hải Nhạc, nói thẳng, “Em muốn tập đoạn nào?”
Hải Nhạc nhìn hắn ngơ ngác, hắn đồng ý tập lời thoại với cô sao? Cô còn tưởng rằng hắn không muốn chứ.
“Vậy thôi bắt đầu từ đoạn ba vừa mới nói đi ạ.” Hải Nhạc nhẹ giọng đáp.
Tạ Thư Dật nhẩm lời trong lòng vài lần, sau đó ngẩng đầu nói với Hải Nhạc: “Thế bắt đầu đi.”
Hải Nhạc hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cảm xúc, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt, nghiễm nhiên là đang thẹn thùng, cô nói với Tạ Thư Dật: “Tại sao anh lại muốn tặng chocolate cho em, tại sao anh không đưa cho những cô gái khác?“
Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc, hé đôi môi mỏng nói: “Đó là bởi vì, anh chỉ muốn tặng mình em thôi.“ Hắn nói một cách hiển nhiên như vậy, hơn nữa, ánh mắt mà hắn nhìn cô, hình như vẫn tràn đầy tình ý, Tạ Hải Nhạc ngơ ngác nhìn hắn, hắn cũng lợi hại quá đi, chưa từng được huấn luyện, thế mà thoạt trông cũng thật nhập vai… Ai da, đang nghĩ cái gì thế này, dợt lời thoại quan trọng hơn, Tạ Hải Nhạc lắc lắc đầu, nói tiếp: “Vậy… đối với anh, em là cái gì?”

Tạ Thư Dật đến một cái nháy mắt cũng không có mà nhìn cô, nói: “Đối với anh mà nói, em là tất cả của anh.” Hải Nhạc không khỏi khẽ thở gấp một hơi, hắn có thể ngay lập tức thuộc như cháo chảy như thế, thật là lợi hại, hơn nữa, vẻ mặt của hắn, cũng y như thật như thế, giống như chỉ dành để nói cho một mình cô nghe thôi vậy, trái tim Tạ Hải Nhạc đập mạnh “thình thịch”, không khỏi cúi đầu xuống.
Chắc là… chắc là cô nghĩ nhiều thôi phải không? Đúng là gặp quỷ, không phải chỉ là một câu thoại sao? Vậy mà cũng đứng đó mà ngạc nhiên! Cô thầm mắng chính mình trong lòng.
Tạ Thư Dật biết tiếp theo, nữ chính sẽ ăn một viên chocolate, chủ động hôn nam chính, sau đó hai người lại bắt đầu yêu đương ngọt ngào, hắn đột nhiên thật hâm mộ tên nam chính trong câu chuyện, chỉ cần một hộp chocolate, liền bắt được ngay một trái tim, gặt hái được một mối tình, còn trong hiện thực, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ? Tục ngữ cũng nói, lòng nữ nhân, như kim đáy biển a, cho tới bây giờ hắn cũng không biết trong lòng Hải Nhạc đang suy nghĩ cái gì nữa, giả như, một hộp chocolate có thể đạt được lòng cô, hắn cũng thật sự muốn nếm thử một lần! Chỉ có điều là, aiz, chỉ là một câu chuyện mà thôi, đương nhiên không thể thành sự thật.
Hắn không khỏi cúi đầu, cười khổ trong lòng.
“Chậc chậc, anh hai vẫn là lợi hại hơn, Hải Nhạc, con đã hài lòng chưa? Về sau, có tập lời thoại, cứ đi tìm anh hai đi!” Tạ Trường Viên cười nói.
Hải Nhạc gật đầu: “Dạ, con sẽ.”
Cô không đi tìm hắn đâu, cô thật sự rất sợ đối diện với ánh mắt của hắn a, chỉ cần một ánh mắt của hắn, cũng có thể làm cho lòng cô run lên bần bật. Tạ Thư Dật nghe cô nói ra ba chữ kia cho có lệ, kéo kéo môi, cô sẽ không tới tìm hắn, trừ phi, hắn đi tìm cô. Nhưng mà, hắn, cũng không có dũng khí đi đối mặt cô, cô không thích hắn.
Khi đoàn quay phim làm lễ quảng cáo thì Thường Hàn cũng không hề trình diện, đúng là tỏ ra cao giá a, cho nên, lúc bắt đầu cũng chính là cảnh quay của hai người Hải Nhạc và Nhã Nghiên thôi.

Quảng cáo này, chia ra làm ban đoạn, giống như là một màn kịch ngắn vậy, cũng chính là sản phẩm thử nghiệm của Đường Nhân Kiệt, Hải Nhạc và Nhã Nghiên đều là người mới, chỉ cần vào quay, hai người đều rất nghiêm túc, Đường Nhân Kiệt rất hài lòng, với sự chuyên nghiệp hai cô bé xuất thân nhà giàu thể hiện, rất là tán thưởng.
Chỉ có điều, trong đoàn có vài người nhìn thấy hai cái người mới bình thường, nhưng cả hai đều là xe sang trọng đưa đón, đưa tới trong đoàn có vài vụ xôn xao nho nhỏ, mà Hải Nhạc lại nghe được có người nói, cô với Nhã Nghiên là tình nhân được đại gia bao nuôi, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, sau đó, hai người vì không muốn gây phiền toái, không cho phép xe trong nhà xuất hiện ở studio một cách tối đa, cũng không cho người trong nhà đến đó thăm.
“Nhã Nghiên, cậu giúp tớ nghiên cứu chỗ này với, chỗ đó nên thể hiện vẻ mặt như thế nào? Tớ thật sự không biết phải thể hiện ra làm sao nữa.” Hải Nhạc vẻ mặt đau khổ, cô lúc nào cũng nghiên cứu đoạn hôn nam chính kia.
“Với lại, có thật sự phải hôn không a? Tớ thật sự có hơi sợ, kỳ thật, tớ đã nói dối ba mẹ tớ, tớ không dám nói cho bọn họ biết có một cảnh diễn hôn, nghĩ lại, slogan cũng là cảm giác của nụ hôn đầu, hương vị của mối tình đầu, chocolate Dove này, ban mùa đều có vị, làm sao có thể không có cảnh hôn, aiz, không biết đến lúc chiếu, ba mẹ tớ nhìn thấy rồi, tớ có bị mắng hay không nữa.” Hải Nhạc nói thêm.
Nhã Nghiên liếc cô một cái, trêu: “Nụ hôn đầu của cậu đã sớm không còn rồi, có gì mà phải băn khoăn nữa chứ, với lại, Thường Hàn là đại minh tinh, nụ hôn đầu trên màn ảnh hiến cho hắn, coi như số cậu gặp may thì có, rất nhiều nữ minh tinh, muốn được Thường Hàn hôn, soái ca người ta còn chưa chắc đi hôn đâu, tớ cũng thật muốn đổi thành cậu, để cho Thường Hàn đến hôn tớ, xem mùi vị được hắn hôn là như thế nào, mà có thể làm cho nhiều cô gái được hắn hôn thần hồn điên đảo như vậy, tớ thật sự muốn thử xem, ha ha, Hải Nhạc, chúng ta đổi đi, cậu không muốn hôn môi với hắn, để hắn tới hôn tớ đi.”
“Nếu có thể đổi, tớ cũng thật muốn đổi, nếu cậu muốn đưa tới cửa cho người ta hôn môi đến vậy, cậu đi đi, tớ nói thật đó!” Hải Nhạc làm bộ vô cùng chân thành nói.
“Aizzz, tớ chỉ nói giỡn thôi, tớ không dám đi cướp vai nữ chính của cậu đâu.” Nhã Nghiên nói.
Hải Nhạc che miệng cười khúc khích: “Nhã Nghiên, bằng không, cậu làm cascader cho tớ, thế tớ đi hôn Thường Hàn? Thế nào?”

Nhã Nghiên đánh Hải Nhạc một chút: “Trước giờ mới nghe nói có khỏa thân thế, chứ không có nghe nói đi hôn thế à nha.”
“Thì bọn mình phát minh ra!” Hải Nhạc cười phá lên, trong lòng vốn đang lo lắng tìm Nhã Nghiên hỏi cách diễn, bị Nhã Nghiên quậy phá một cái, cũng đã trở nên thoải mái hơn nhiều.
“Rồi rồi, chưa chắc là tớ đồng ý đâu nha, nụ hôn đầu của tớ, làm sao có thể tùy tiện cho người khác chứ? Đừng tưởng rằng Thường Hàn là đại minh tinh, muốn cho hắn thật sự đi hôn tớ, chưa chắc tớ đã đồng ý! Nụ hôn đầu mà, quý báu biết bao nhiêu! À đúng rồi, tới giờ tớ vẫn chưa hỏi cậu, cậu nói cái gì cảm giác của nụ hôn đầu, hương vị của nụ hôn đầu gì đó, nụ hôn đầu của cậu, rốt cuộc là cho ai rồi huh? Là ai? Tớ rất tò mò nha, Hải Nhạc, nói cho tớ biết, nói cho tớ biết đi mà.” Nhã Nghiên hỏi Hải Nhạc.
Mặt Hải Nhạc “bùm” một cái lập tức đỏ lên.
“Nhã Nghiên, đột nhiên tớ rất mắc, tớ muốn đi toilet.” Cô vội vàng hốt hoảng chạy trối chết.
“Aizzz, cậu còn chưa trả lời vấn đề của tớ đâu.” Nhã Nghiên kêu với theo bóng lưng của cô.
Người đó là ai vậy kìa? Chẳng lẽ là Tạ Thư Dật? Đừng nói với mình là anh hai nha? Cô cũng từng moi thông tin từ anh hai rồi, anh hai cũng thừa nhận, hắn có từng hôn cô ấy, nhưng mà, chỉ là hai gò má thôi, chưa tính là hôn đâu! Aizzz cho dù là Tạ Thư Dật đi nữa, vậy thì thế nào? Tạ Thư Dật không thể nào thích cô được, ngay cả Hải Nhạc cũng nói như vậy mà! Nhã Nghiên cười khổ lắc đầu.
Cô xoay người sắp bước tới phía trước, kết quả, lại đụng phải một bức tường thịt.
Nhã Nghiên vuốt mũi, bực mình nhìn bức tường thịt chắn ngang này, chỉ thấy hắn đeo một chiếc kính râm siêu lớn, khóe miệng ẩn hiện một tia cười, nhưng tuyệt đối không hề thấy vẻ mặt muốn xin lỗi với cô.

“Vị tiên sinh này, anh cản đường rồi!” Nhã Nghiên không khách khí nói.
“Em… rất muốn được Thường Hàn hôn môi?” Tường thịt đột nhiên mở miệng.
Nhã Nghiên hiểu ngay lời mình nói hồi nãy đã bị người ta nghe trộm được, vừa thẹn vừa quẫn, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng bừng.
“Nhất định là anh chỉ mới nghe được đoạn đầu, không có nghe được đoạn sau, em nói là, Thường Hàn muốn tới hôn em, chưa chắc em đã đồng ý!” Nhã Nghiên nói cà lăm luôn.
Hắn không phải là phóng viên chứ? Nếu như bị người ta thêm mắm dặm muối viết thành chuyện xấu, vậy cũng thảm! Nhã Nghiên không khỏi nhìn người này đầy cảnh giác.
Từ từ, người này càng nhìn càng thấy quen quen a.
“Huh? Nói như vậy, đến Thường Hàn em cũng không nhìn thuận mắt à?” Người này hai tay ôm ngực, nhàn nhã hỏi.
“Cái đó, cũng không phải, cũng không phải nhìn không thuận mắt, kỳ thật, hắn cũng rất đẹp trai, ngẫm lại, Tiểu Thiên Vương, nào có cô gái nào có thể nhìn hắn không thuận mắt chứ?” Nhã Nghiên nói theo bản năng, nếu là một phóng viên, cô cũng không muốn gây thù chuốc oán với Thường Hàn, dù sao, sau này người ta còn phải tới đây quay quảng cáo này.
“Ừ, vậy là tốt rồi.” Tường thịt gật đầu hài lòng, sau đó, hắn tháo kính mắt xuống giắt ở bên miệng túi trước ngực áo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận