Ác Ma Ca Ca, Nói Ngươi Yêu Ta!

“Aiz, nếu vậy, để tớ gọi điện thoại cho anh ấy, bảo anh ấy đến quảng trường 101 gặp cậu được không? Ngay tại bên cạnh đài phun nước? Nếu anh ấy đến, tớ liền biến? Biết chưa?” Nhã Nghiên nói.
“Được rồi, nhưng mà, ở nơi đó, có khi nào bị người ta nhận ra không?” Hải Nhạc có chút lo lắng.
“Aiz, không có đâu, cậu mang cái kính này vào, đảm bảo không có ai nhận ra cậu hết.” Nhã Nghiên lấy từ trong bao ra một cặp kính râm bự đưa cho Hải Nhạc.
Hai người vừa đi vừa nói, bỗng, đột nhiên có một chiếc xe lửa đỏ mang theo một tiếng phanh chói tai, dừng ở phía trước hai người không xa, lúc này, từ trong xe đi ra một người đàn ông, đang sải bước đi về phía các cô.
“Hứa Nghiên Nghiên, Diêu Nhạc Nhạc, đã lâu không gặp.” Chính là Thường Hàn.
Sắc mặt Nhã Nghiên đại biến, lập tức kéo Hải Nhạc quay đầu chạy.
“Là Thường Hàn mà, tại sao chúng ta phải chạy?” Hải Nhạc hỏi.
“Đừng hỏi.” Nhã Nghiên nói.
Thường Hàn nhanh chóng chặn ở trước mặt các cô, đồng thời dùng sức một cái đã kéo Nhã Nghiên qua.
“Anh làm cái gì?” Nhã Nghiên tức giận đấm đá hắn.
Thường Hàn cười cười nói với Hải Nhạc: “Nhạc Nhạc, thật xin lỗi, từ trường học theo đến đây, theo các em thật lâu, không muốn tiếp tục theo nữa, anh muốn làm cho Nghiên Nghiên theo giúp anh trải qua ngày Valentine, yên tâm, không phải bắt cóc đâu, chỉ cho anh mượn Nghiên Nghiên một buổi tối thôi, đến lúc đó, anh sẽ đưa em ấy về nhà, em không cần phải lo lắng.”
“Buông ra! Buông ra! Anh tên đại phôi đản này!” Nhã Nghiên liều mạng giãy dụa.
Hải Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn Thường Hàn khiêng Nhã Nghiên đang la lên cứu mạng đi, nhét vào trong xe.
“Hải Nhạc, Hải Nhạc, trăm ngàn lần đừng để cho người nhà tớ biết tớ bị Thường Hàn mang đi, nếu không, tớ sẽ chết đó! 555555 (huhuhu), buông ra!” Nhã Nghiên la lên với Hải Nhạc, sau đó gào thét Thường Hàn.
“Nhạc Nhạc, em đi tìm nam sinh chia sẻ ngày Valentine đi! Valentine của Hứa Nghiên Nghiên, là của anh rồi!” Thường Hàn cười ha hả nói với Hải Nhạc, sau đó, chiếc xe thể thao đỏ rực của hắn ở trước mắt Hải Nhạc nghênh ngang rời đi.
Ông trời ơi, Thường Hàn thích Nhã Nghiên? Hải Nhạc che miệng lại.
Vậy cô phải làm sao bây giờ? Không có Nhã Nghiên ở bên cạnh nữa, cô phải làm sao bây giờ a?
Bỗng nhiên, có một người thở hổn hển chạy tới, lớn tiếng hỏi: “Nhã Nghiên đâu? Nhã Nghiên đi đâu rồi?”
Hải Nhạc hách nhất đại khiêu (hết hồn): “Anh Chí Ngạn, sao lại là anh?”
Hứa Chí Ngạn đỏ mặt.
“Anh Chí Ngạn, làm sao anh lại ở chỗ này?” Hải Nhạc hỏi.
Không khéo đến mức tình cờ gặp phải anh ấy ở trong này như vậy chứ? Ít nhất anh ấy biết Nhã Nghiên đi chung với cô.
“Em nói cho anh biết trước, Nhã Nghiên đi đâu đã, anh sẽ nói cho em biết tại sao anh ở trong này.” Hứa Chí Ngạn đẩy mắt kiếng lên.
“Ách…” Hải Nhạc nghĩ nghĩ, nói, “Cậu ấy đi hẹn hò với một đứa con trai rồi.”
“Không thể nào? Đi hẹn hò với một đứa con trai? Không phải nó muốn đi thổ lộ với Thư Dật với em sao?” Hứa Chí Ngạn không tin.
“Anh… anh… anh Chí Ngạn! Làm sao anh biết?” Mặt Hải Nhạc lập tức đỏ bừng lên, cô không khỏi lui về phía sau, sắc mặt lại từ từ chuyển trắng, “Nhã Nghiên nói cho anh à?”

Không phải Nhã Nghiên đã nói đây là bí mật của mình với cậu ấy hai người thôi sao? Sao có thể nói cho anh Chí Ngạn chứ?
Hải Nhạc xấu hổ xoay người bỏ chạy, Hứa Chí Ngạn đưa tay giữ cô lại: “Không phải Nhã Nghiên nói cho anh biết, là anh vô tình nghe được điện thoại liên thông của em với nó, ngay tối qua, anh không có lừa em, anh thật sự vô tình biết mà thôi.”
Lúc ấy hắn gần như đã bị cuộc điện thoại kia đả kích như ngũ lôi oanh đỉnh (sấm đánh bên tai), một buổi tối đều không hề ngủ. Hắn nghĩ rằng, hắn có cơ hội, hắn nghĩ rằng, trong khoảng thời gian ngắn Hải Nhạc sẽ không thích ai, hắn có thời gian làm cho cô thích hắn! Hắn thậm chí còn nghĩ thừa dịp ngày Valentine này, mới dốc sức mà theo đuổi Hải Nhạc, nhưng, tất cả hi vọng hoàn toàn biến thành ảo tưởng! Hải Nhạc, đã có người trong lòng! Người kia lại chính là Tạ Thư Dật! Hơn nữa, cô còn muốn lấy dũng khí thổ lộ với hắn ta! Nên biết, Tạ Thư Dật cũng thích Hải Nhạc đó! Vậy bọn họ nhất định có thể ở cùng một chỗ! Làm sao còn cơ hội nào cho Hứa Chí Ngạn hắn nữa! Hắn đau khổ một buổi tối thêm một ngày Valentine, cho nên, khi Nhã Nghiên nói muốn đi chơi với Hải Nhạc, hắn cũng không nói gì, chỉ chờ hai cô bé từ trường học xuất phát, đi theo hai người các cô vòng vo cả một ngày, nào là mua quần áo, nào là làm tóc, nào là đi trung tâm trang điểm, xem ra, Hải Nhạc quyết tâm phải thổ lộ với Tạ Thư Dật bằng mọi giá rồi, hắn mang trái tim tan nát đi theo vòng vòng cả một ngày, sau đó chờ xem Hải Nhạc Thư Dật hai người ôm chặt lấy nhau, để làm cho mình hoàn toàn chết tâm. Nhưng mà, cái nha đầu Nhã Nghiên kia, chạy đi đâu rồi? Thật sự đã đi theo con trai hẹn hò rồi ư? Nha đầu kia, không có khả năng trọng sắc khinh bạn như vậy đi?
“Hải Nhạc, em không tin anh ư? Em không tin? Anh không cần phải lừa em, tối hôm qua em có gọi điện thoại cho Nhã Nghiên hay không em tự biết rõ mà.” Hứa Chí Ngạn nói.
Hải Nhạc đỏ bừng cả mặt gật gật đầu, quả thực, tối hôm qua gọi một cú điện thoại, Hứa Chí Ngạn có thể nghe được, huhuhu thật xấu hổ a.
Hứa Chí Ngạn cười chua xót: “Kỳ thật, Nhã Nghiên cũng thích Thư Dật, không biết em có biết không.”
“Em biết.” Hải Nhạc gật đầu.
“Nhưng, nó lại đồng ý giúp em theo đuổi người mà nó thích, người Hứa gia bọn anh, đều rất ngốc.” Hứa Chí Ngạn lắc đầu cười khổ.
“Thật xin lỗi, có phải anh cảm thấy em rất ích kỷ không?” Hải Nhạc cắn môi nói.
“Không, anh không hề cảm thấy như vậy, mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, chỉ là, có vài tình yêu, sẽ nhất định không được đáp lại, giả như không được đáp lại, vậy cứ gửi lời chúc phúc đi, anh… cũng ủng hộ em đi thổ lộ với Thư Dật.”
Hứa Chí Ngạn thật vất vả mới nói ra hết những lời muốn nói, hắn thầm cười khổ trong lòng, không phải hắn thể hiện hơi vĩ đại quá rồi đấy chứ? (He! Kết anh rồi đấy)
“Anh Chí Ngạn…” Hải Nhạc nhìn hắn rung động, Hứa Chí Ngạn từng thổ lộ với cô, chỉ là, bị cô cự tuyệt, bởi vì, đối với hắn, cô không có tình yêu nam nữ, chỉ ỷ lại vào hắn giống như ỷ lại anh lớn mà thôi, so với nói Tạ Thư Dật này là anh hai, còn không bằng nói Chí Ngạn mới là người anh mà cô nhận định, hắn cẩn thận chăm sóc cô, quan tâm cô, nhưng… cô chỉ có thể xem hắn như anh trai.
“Aiz, tình yêu, tình yêu, đối với vài người mà nói, là ngọt ngào, đối với vài người khác, lại là thống khổ vô hạn.”
“Cám ơn anh, anh Chí Ngạn.” Hải Nhạc xúc động nói, bởi vì trong lòng cảm động, hốc mắt cũng đã hơi ươn ướt.
“Aiz, Hải Nhạc, em phải cố lên nga!” Hứa Chí Ngạn giơ tay hình chữ V thắng lợi với cô, “Yên tâm đi, tình cảm của anh dành cho em, anh sẽ chậm rãi chuyển hóa nó thành một loại tình bạn, một loại tình thân, anh sẽ giống như anh trai đối với em gái, đứng ở sau lưng em vĩnh viễn cổ vũ cho em, em không cần bận tâm đến anh đâu.”
“Anh Chí Ngạn, thật sự rất cảm ơn anh, em sẽ làm người em gái thứ hai của anh, anh vĩnh viễn sẽ là anh trai em.” Hải Nhạc cảm động ôm Chí Ngạn một cái.
Chí Ngạn vỗ vỗ bả vai cô nói: “Có muốn anh đi cùng em không? Anh có thể đi với em, anh cổ vũ cho em.”
“Nhưng mà, lúc nãy em với Nhã Nghiên đã bàn, cậu ấy gọi điện giùm em, nhắn hắn đến quảng trường 101.” Hải Nhạc nói.
Chí Ngạn bấm số Nhã Nghiên, tắt máy.
“Nha đầu kia, sao lại tắt điện thoại chứ? Đã hứa với em rồi, aiz.” Chí Ngạn nói.
Trong lòng Hải Nhạc hiểu rõ, phỏng chừng điện thoại của Nhã Nghiên đã bị người nào đó đoạt đi cũng không chừng, aiz, cái tên Trình Giảo Kim Thường Hàn đáng chết này.
“Em có biết Thư Dật đang ở đâu không? Bằng không, anh gọi điện thoại cho hắn?” Chí Ngạn nói.
“Hình như hắn với chị hai em đang ở đảo tình nhân thì phải.” Hải Nhạc buồn bã nói.
“Cái gì? Hắn và chị em ở đảo tình nhân? Sao thế, sao hắn lại mang chị em đi đảo tình nhân ăn tối chứ? Anh… có chút không hiểu nổi.” Chí Ngạn nói.
“Hắn… đang quen với chị hai em.” Hải Nhạc nhẹ nói.
Chí Ngạn đưa tay ôm trán, “Không thể nào? Cho tới bây giờ đều không có nghe Thư Dật nói chuyện hắn và quen với chị em gì hết mà? Đây là xảy ra chuyện gì a? Vậy… em còn muốn thổ lộ à?”

Thếy Hứa Chí Ngạn nói như vậy, Hải Nhạc trở nên nhát gan lại lần nữa, “Anh muốn nói là… không được sao? Nhưng mà, Nhã Nghiên nói không sao hết, em chỉ muốn nói ra thôi, Tạ Thư Dật lựa chọn như thế nào, là chuyện của hắn, chị em cũng không thể trách gì em được.”
Hứa Chí Ngạn thở dài một hơi, nói: “Được, được, như vậy đi, chúng ta trực tiếp đến đảo tình nhân đi.”
“Trực tiếp đi đảo tình nhân? Không phải chị em sẽ biết em thổ lộ với hắn sao?” Hải Nhạc kinh hoảng nói.
“Có đôi khi, với vài người, cần một vài phép khích tướng mới được! Anh đi với em, nói không chừng sẽ đem đến cho em hiệu quả không thể tưởng được.” Hứa Chí Ngạn mỉm cười nói.
“Nhưng mà, em sợ hắn hiểu lầm a.” Hải Nhạc ngượng ngùng nói.
“Muốn làm cho hắn hiểu lầm mà.” Hứa Chí Ngạn nói, “Giả như, nếu như hắn thích em, hôm nay là một ngày đặc biệt, nếu hắn thấy em ở cùng một chỗ với anh, em cũng khỏi cần thổ lộ, hắn sẽ nhào đầu về phía anh trước rồi, hắn a, anh hiểu nhất.”
“Thật vậy chăng? Thật vậy chăng?” Hải Nhạc vừa mừng vừa sợ.
“Giống như chơi cờ vậy, cũng phải dùng chiêu hiểm, mới có thể chiến thắng vì bất ngờ, Hải Nhạc, anh chính là đòn hiểm mà em có thể vận dụng kia, em cứ thử xem đi, vừa vặn, anh có đặt chỗ bên đảo tình nhân bên kia rồi.” Hứa Chí Ngạn nói.
Aiz, vốn là muốn hẹn Hải Nhạc đi ăn cơm, hắn đã sớm vị trí tốt nhất đảo tình nhân, Hải Nhạc muốn đi thổ lộ với Thư Dật, tưởng rằng bàn đặt đã vô dụng rồi, không ngờ, vẫn có tác dụng, Tạ Thư Dật cũng ở đảo tình nhân! Bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, tóm lại hắn có thể cùng cô ăn một bữa tối dưới ánh nến, cho dù không phải xuất phát từ tình yêu, hắn cũng đủ hài lòng, hắn thật tình muốn giúp Hải Nhạc, cô không thích hắn mà thích Tạ Thư Dật, nếu đã vậy, hắn sẽ rời khỏi trận đấu này, chỉ cần cô vui vẻ cô hạnh phúc, hắn cũng đều vì cô mà vui.
“Ân.” Hải Nhạc dùng sức gật đầu, “Thật sự rất cám ơn anh Chí Ngạn.”
Khi hai người xuất hiện ở trên tầng cao nhất nhà hàng quay xung quanh đảo tình nhân kia, nhân viên nhà hàng cung kính dẫn Hải Nhạc và Chí Ngạn đến vị trí bọn họ đặt.
Từ rất xa Hải Nhạc đã thấy được Tạ Thư Dật cùng chị hai, lòng của cô, nhấc lên thật cao, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, Chí Ngạn thấy cô căng thẳng đến trắng bệch cả mặt, nhẹ nhàng giữ chặt tay cô, nói: “Đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi, có anh ở đây, anh sẽ giúp em.”
Tạ Thư Dật vốn đang nhàm chán cắt bít tết, miễn cưỡng nghe Hải Hoan nói chuyện, nói thật, một câu hắn cũng không có nghe lọt, trong đầu của hắn, đang nghĩ đến một bóng dáng khác, giờ phút này, cô đang ở nơi nào? Có phải đang hẹn hò với tên nào đó hay không? Thật hi vọng rằng người ngồi đối diện với tớ là cô biết bao…
“Hứa thiếu gia, đây là vị trí ngài đặt.”
“Cám ơn.”
Tạ Thư Dật đang chìm trong tưởng niệm, đột nhiên nghe được một tiếng giọng nhu hòa nói tiếng cám ơn, hắn chấn động cả người, không khỏi ngẩng đầu lên, chỉ thấy ngay tại chiếc bàn trống kế hắn phía trước, Hứa Chí Ngạn đang kéo một cái ghế ra, ngồi xuống chính là cô gái kia, vậy mà lại là ai đó hắn vừa mới nhớ! Chết tiệt, cô thật sự ngồi vào đối diện hắn rồi! Nhưng, cũng cách một cái bàn, do một người đàn ông khác kéo ghế ra cho cô! Máu toàn thân hắn, tựa hồ cũng đang chảy ngược, Tạ Thư Dật nắm thật chặt dao nĩa trong tay, gắt gao nhìn cô chằm chằm!
“Aiz, nếu vậy, để tớ gọi điện thoại cho anh ấy, bảo anh ấy đến quảng trường 101 gặp cậu được không? Ngay tại bên cạnh đài phun nước? Nếu anh ấy đến, tớ liền biến? Biết chưa?” Nhã Nghiên nói.
“Được rồi, nhưng mà, ở nơi đó, có khi nào bị người ta nhận ra không?” Hải Nhạc có chút lo lắng.
“Aiz, không có đâu, cậu mang cái kính này vào, đảm bảo không có ai nhận ra cậu hết.” Nhã Nghiên lấy từ trong bao ra một cặp kính râm bự đưa cho Hải Nhạc.
Hai người vừa đi vừa nói, bỗng, đột nhiên có một chiếc xe lửa đỏ mang theo một tiếng phanh chói tai, dừng ở phía trước hai người không xa, lúc này, từ trong xe đi ra một người đàn ông, đang sải bước đi về phía các cô.
“Hứa Nghiên Nghiên, Diêu Nhạc Nhạc, đã lâu không gặp.” Chính là Thường Hàn.
Sắc mặt Nhã Nghiên đại biến, lập tức kéo Hải Nhạc quay đầu chạy.
“Là Thường Hàn mà, tại sao chúng ta phải chạy?” Hải Nhạc hỏi.
“Đừng hỏi.” Nhã Nghiên nói.
Thường Hàn nhanh chóng chặn ở trước mặt các cô, đồng thời dùng sức một cái đã kéo Nhã Nghiên qua.

“Anh làm cái gì?” Nhã Nghiên tức giận đấm đá hắn.
Thường Hàn cười cười nói với Hải Nhạc: “Nhạc Nhạc, thật xin lỗi, từ trường học theo đến đây, theo các em thật lâu, không muốn tiếp tục theo nữa, anh muốn làm cho Nghiên Nghiên theo giúp anh trải qua ngày Valentine, yên tâm, không phải bắt cóc đâu, chỉ cho anh mượn Nghiên Nghiên một buổi tối thôi, đến lúc đó, anh sẽ đưa em ấy về nhà, em không cần phải lo lắng.”
“Buông ra! Buông ra! Anh tên đại phôi đản này!” Nhã Nghiên liều mạng giãy dụa.
Hải Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn Thường Hàn khiêng Nhã Nghiên đang la lên cứu mạng đi, nhét vào trong xe.
“Hải Nhạc, Hải Nhạc, trăm ngàn lần đừng để cho người nhà tớ biết tớ bị Thường Hàn mang đi, nếu không, tớ sẽ chết đó! 555555 (huhuhu), buông ra!” Nhã Nghiên la lên với Hải Nhạc, sau đó gào thét Thường Hàn.
“Nhạc Nhạc, em đi tìm nam sinh chia sẻ ngày Valentine đi! Valentine của Hứa Nghiên Nghiên, là của anh rồi!” Thường Hàn cười ha hả nói với Hải Nhạc, sau đó, chiếc xe thể thao đỏ rực của hắn ở trước mắt Hải Nhạc nghênh ngang rời đi.
Ông trời ơi, Thường Hàn thích Nhã Nghiên? Hải Nhạc che miệng lại.
Vậy cô phải làm sao bây giờ? Không có Nhã Nghiên ở bên cạnh nữa, cô phải làm sao bây giờ a?
Bỗng nhiên, có một người thở hổn hển chạy tới, lớn tiếng hỏi: “Nhã Nghiên đâu? Nhã Nghiên đi đâu rồi?”
Hải Nhạc hách nhất đại khiêu (hết hồn): “Anh Chí Ngạn, sao lại là anh?”
Hứa Chí Ngạn đỏ mặt.
“Anh Chí Ngạn, làm sao anh lại ở chỗ này?” Hải Nhạc hỏi.
Không khéo đến mức tình cờ gặp phải anh ấy ở trong này như vậy chứ? Ít nhất anh ấy biết Nhã Nghiên đi chung với cô.
“Em nói cho anh biết trước, Nhã Nghiên đi đâu đã, anh sẽ nói cho em biết tại sao anh ở trong này.” Hứa Chí Ngạn đẩy mắt kiếng lên.
“Ách…” Hải Nhạc nghĩ nghĩ, nói, “Cậu ấy đi hẹn hò với một đứa con trai rồi.”
“Không thể nào? Đi hẹn hò với một đứa con trai? Không phải nó muốn đi thổ lộ với Thư Dật với em sao?” Hứa Chí Ngạn không tin.
“Anh… anh… anh Chí Ngạn! Làm sao anh biết?” Mặt Hải Nhạc lập tức đỏ bừng lên, cô không khỏi lui về phía sau, sắc mặt lại từ từ chuyển trắng, “Nhã Nghiên nói cho anh à?”
Không phải Nhã Nghiên đã nói đây là bí mật của mình với cậu ấy hai người thôi sao? Sao có thể nói cho anh Chí Ngạn chứ?
Hải Nhạc xấu hổ xoay người bỏ chạy, Hứa Chí Ngạn đưa tay giữ cô lại: “Không phải Nhã Nghiên nói cho anh biết, là anh vô tình nghe được điện thoại liên thông của em với nó, ngay tối qua, anh không có lừa em, anh thật sự vô tình biết mà thôi.”
Lúc ấy hắn gần như đã bị cuộc điện thoại kia đả kích như ngũ lôi oanh đỉnh (sấm đánh bên tai), một buổi tối đều không hề ngủ. Hắn nghĩ rằng, hắn có cơ hội, hắn nghĩ rằng, trong khoảng thời gian ngắn Hải Nhạc sẽ không thích ai, hắn có thời gian làm cho cô thích hắn! Hắn thậm chí còn nghĩ thừa dịp ngày Valentine này, mới dốc sức mà theo đuổi Hải Nhạc, nhưng, tất cả hi vọng hoàn toàn biến thành ảo tưởng! Hải Nhạc, đã có người trong lòng! Người kia lại chính là Tạ Thư Dật! Hơn nữa, cô còn muốn lấy dũng khí thổ lộ với hắn ta! Nên biết, Tạ Thư Dật cũng thích Hải Nhạc đó! Vậy bọn họ nhất định có thể ở cùng một chỗ! Làm sao còn cơ hội nào cho Hứa Chí Ngạn hắn nữa! Hắn đau khổ một buổi tối thêm một ngày Valentine, cho nên, khi Nhã Nghiên nói muốn đi chơi với Hải Nhạc, hắn cũng không nói gì, chỉ chờ hai cô bé từ trường học xuất phát, đi theo hai người các cô vòng vo cả một ngày, nào là mua quần áo, nào là làm tóc, nào là đi trung tâm trang điểm, xem ra, Hải Nhạc quyết tâm phải thổ lộ với Tạ Thư Dật bằng mọi giá rồi, hắn mang trái tim tan nát đi theo vòng vòng cả một ngày, sau đó chờ xem Hải Nhạc Thư Dật hai người ôm chặt lấy nhau, để làm cho mình hoàn toàn chết tâm. Nhưng mà, cái nha đầu Nhã Nghiên kia, chạy đi đâu rồi? Thật sự đã đi theo con trai hẹn hò rồi ư? Nha đầu kia, không có khả năng trọng sắc khinh bạn như vậy đi?
“Hải Nhạc, em không tin anh ư? Em không tin? Anh không cần phải lừa em, tối hôm qua em có gọi điện thoại cho Nhã Nghiên hay không em tự biết rõ mà.” Hứa Chí Ngạn nói.
Hải Nhạc đỏ bừng cả mặt gật gật đầu, quả thực, tối hôm qua gọi một cú điện thoại, Hứa Chí Ngạn có thể nghe được, huhuhu thật xấu hổ a.
Hứa Chí Ngạn cười chua xót: “Kỳ thật, Nhã Nghiên cũng thích Thư Dật, không biết em có biết không.”
“Em biết.” Hải Nhạc gật đầu.
“Nhưng, nó lại đồng ý giúp em theo đuổi người mà nó thích, người Hứa gia bọn anh, đều rất ngốc.” Hứa Chí Ngạn lắc đầu cười khổ.
“Thật xin lỗi, có phải anh cảm thấy em rất ích kỷ không?” Hải Nhạc cắn môi nói.
“Không, anh không hề cảm thấy như vậy, mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, chỉ là, có vài tình yêu, sẽ nhất định không được đáp lại, giả như không được đáp lại, vậy cứ gửi lời chúc phúc đi, anh… cũng ủng hộ em đi thổ lộ với Thư Dật.”
Hứa Chí Ngạn thật vất vả mới nói ra hết những lời muốn nói, hắn thầm cười khổ trong lòng, không phải hắn thể hiện hơi vĩ đại quá rồi đấy chứ? (He! Kết anh rồi đấy)
“Anh Chí Ngạn…” Hải Nhạc nhìn hắn rung động, Hứa Chí Ngạn từng thổ lộ với cô, chỉ là, bị cô cự tuyệt, bởi vì, đối với hắn, cô không có tình yêu nam nữ, chỉ ỷ lại vào hắn giống như ỷ lại anh lớn mà thôi, so với nói Tạ Thư Dật này là anh hai, còn không bằng nói Chí Ngạn mới là người anh mà cô nhận định, hắn cẩn thận chăm sóc cô, quan tâm cô, nhưng… cô chỉ có thể xem hắn như anh trai.
“Aiz, tình yêu, tình yêu, đối với vài người mà nói, là ngọt ngào, đối với vài người khác, lại là thống khổ vô hạn.”

“Cám ơn anh, anh Chí Ngạn.” Hải Nhạc xúc động nói, bởi vì trong lòng cảm động, hốc mắt cũng đã hơi ươn ướt.
“Aiz, Hải Nhạc, em phải cố lên nga!” Hứa Chí Ngạn giơ tay hình chữ V thắng lợi với cô, “Yên tâm đi, tình cảm của anh dành cho em, anh sẽ chậm rãi chuyển hóa nó thành một loại tình bạn, một loại tình thân, anh sẽ giống như anh trai đối với em gái, đứng ở sau lưng em vĩnh viễn cổ vũ cho em, em không cần bận tâm đến anh đâu.”
“Anh Chí Ngạn, thật sự rất cảm ơn anh, em sẽ làm người em gái thứ hai của anh, anh vĩnh viễn sẽ là anh trai em.” Hải Nhạc cảm động ôm Chí Ngạn một cái.
Chí Ngạn vỗ vỗ bả vai cô nói: “Có muốn anh đi cùng em không? Anh có thể đi với em, anh cổ vũ cho em.”
“Nhưng mà, lúc nãy em với Nhã Nghiên đã bàn, cậu ấy gọi điện giùm em, nhắn hắn đến quảng trường 101.” Hải Nhạc nói.
Chí Ngạn bấm số Nhã Nghiên, tắt máy.
“Nha đầu kia, sao lại tắt điện thoại chứ? Đã hứa với em rồi, aiz.” Chí Ngạn nói.
Trong lòng Hải Nhạc hiểu rõ, phỏng chừng điện thoại của Nhã Nghiên đã bị người nào đó đoạt đi cũng không chừng, aiz, cái tên Trình Giảo Kim Thường Hàn đáng chết này.
“Em có biết Thư Dật đang ở đâu không? Bằng không, anh gọi điện thoại cho hắn?” Chí Ngạn nói.
“Hình như hắn với chị hai em đang ở đảo tình nhân thì phải.” Hải Nhạc buồn bã nói.
“Cái gì? Hắn và chị em ở đảo tình nhân? Sao thế, sao hắn lại mang chị em đi đảo tình nhân ăn tối chứ? Anh… có chút không hiểu nổi.” Chí Ngạn nói.
“Hắn… đang quen với chị hai em.” Hải Nhạc nhẹ nói.
Chí Ngạn đưa tay ôm trán, “Không thể nào? Cho tới bây giờ đều không có nghe Thư Dật nói chuyện hắn và quen với chị em gì hết mà? Đây là xảy ra chuyện gì a? Vậy… em còn muốn thổ lộ à?”
Thếy Hứa Chí Ngạn nói như vậy, Hải Nhạc trở nên nhát gan lại lần nữa, “Anh muốn nói là… không được sao? Nhưng mà, Nhã Nghiên nói không sao hết, em chỉ muốn nói ra thôi, Tạ Thư Dật lựa chọn như thế nào, là chuyện của hắn, chị em cũng không thể trách gì em được.”
Hứa Chí Ngạn thở dài một hơi, nói: “Được, được, như vậy đi, chúng ta trực tiếp đến đảo tình nhân đi.”
“Trực tiếp đi đảo tình nhân? Không phải chị em sẽ biết em thổ lộ với hắn sao?” Hải Nhạc kinh hoảng nói.
“Có đôi khi, với vài người, cần một vài phép khích tướng mới được! Anh đi với em, nói không chừng sẽ đem đến cho em hiệu quả không thể tưởng được.” Hứa Chí Ngạn mỉm cười nói.
“Nhưng mà, em sợ hắn hiểu lầm a.” Hải Nhạc ngượng ngùng nói.
“Muốn làm cho hắn hiểu lầm mà.” Hứa Chí Ngạn nói, “Giả như, nếu như hắn thích em, hôm nay là một ngày đặc biệt, nếu hắn thấy em ở cùng một chỗ với anh, em cũng khỏi cần thổ lộ, hắn sẽ nhào đầu về phía anh trước rồi, hắn a, anh hiểu nhất.”
“Thật vậy chăng? Thật vậy chăng?” Hải Nhạc vừa mừng vừa sợ.
“Giống như chơi cờ vậy, cũng phải dùng chiêu hiểm, mới có thể chiến thắng vì bất ngờ, Hải Nhạc, anh chính là đòn hiểm mà em có thể vận dụng kia, em cứ thử xem đi, vừa vặn, anh có đặt chỗ bên đảo tình nhân bên kia rồi.” Hứa Chí Ngạn nói.
Aiz, vốn là muốn hẹn Hải Nhạc đi ăn cơm, hắn đã sớm vị trí tốt nhất đảo tình nhân, Hải Nhạc muốn đi thổ lộ với Thư Dật, tưởng rằng bàn đặt đã vô dụng rồi, không ngờ, vẫn có tác dụng, Tạ Thư Dật cũng ở đảo tình nhân! Bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, tóm lại hắn có thể cùng cô ăn một bữa tối dưới ánh nến, cho dù không phải xuất phát từ tình yêu, hắn cũng đủ hài lòng, hắn thật tình muốn giúp Hải Nhạc, cô không thích hắn mà thích Tạ Thư Dật, nếu đã vậy, hắn sẽ rời khỏi trận đấu này, chỉ cần cô vui vẻ cô hạnh phúc, hắn cũng đều vì cô mà vui.
“Ân.” Hải Nhạc dùng sức gật đầu, “Thật sự rất cám ơn anh Chí Ngạn.”
Khi hai người xuất hiện ở trên tầng cao nhất nhà hàng quay xung quanh đảo tình nhân kia, nhân viên nhà hàng cung kính dẫn Hải Nhạc và Chí Ngạn đến vị trí bọn họ đặt.
Từ rất xa Hải Nhạc đã thấy được Tạ Thư Dật cùng chị hai, lòng của cô, nhấc lên thật cao, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, Chí Ngạn thấy cô căng thẳng đến trắng bệch cả mặt, nhẹ nhàng giữ chặt tay cô, nói: “Đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi, có anh ở đây, anh sẽ giúp em.”
Tạ Thư Dật vốn đang nhàm chán cắt bít tết, miễn cưỡng nghe Hải Hoan nói chuyện, nói thật, một câu hắn cũng không có nghe lọt, trong đầu của hắn, đang nghĩ đến một bóng dáng khác, giờ phút này, cô đang ở nơi nào? Có phải đang hẹn hò với tên nào đó hay không? Thật hi vọng rằng người ngồi đối diện với tớ là cô biết bao…
“Hứa thiếu gia, đây là vị trí ngài đặt.”
“Cám ơn.”
Tạ Thư Dật đang chìm trong tưởng niệm, đột nhiên nghe được một tiếng giọng nhu hòa nói tiếng cám ơn, hắn chấn động cả người, không khỏi ngẩng đầu lên, chỉ thấy ngay tại chiếc bàn trống kế hắn phía trước, Hứa Chí Ngạn đang kéo một cái ghế ra, ngồi xuống chính là cô gái kia, vậy mà lại là ai đó hắn vừa mới nhớ! Chết tiệt, cô thật sự ngồi vào đối diện hắn rồi! Nhưng, cũng cách một cái bàn, do một người đàn ông khác kéo ghế ra cho cô! Máu toàn thân hắn, tựa hồ cũng đang chảy ngược, Tạ Thư Dật nắm thật chặt dao nĩa trong tay, gắt gao nhìn cô chằm chằm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận