Ác Ma Ca Ca

“Bây giờ anh cũng không biết phải làm sao, để anh suy nghĩ một chút, anh muốn suy nghĩ thật kĩ một chút.” Tạ ba ba mệt mỏi dùng tay phải chống cái trán, ông thật sự không biết nên xử lí như thế nào mới tốt.

“Ông xã, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Mẹ Hải Nhạc lại khóc hỏi lần nữa, bà thật sự không biết làm sao, Hải Nhạc là con gái bà, Trì Hải Hoan cũng là con gái của bà. Hải Nhạc đính hôn với Tạ Thư Dật là chuyện vui, nhưng vấn đề là Trì Hải Hoan lại mang thai với Tạ Thư Dật!

Hải Nhạc có cảm giác nước mắt mình rơi cũng không hết, Tạ Thư Dật thống khổ, cô nhìn thấy, ba mẹ khó xử, cô cũng nhìn thấy. Hải Nhạc biết Thư Dật đau khổ vì cái gì, cô biết ba mẹ vì cái gì mà khó xử, mà cô lại chính là nhân vật chính của câu chuyện kia, nội tâm cô thực sự rất đau đớn, cô có thể âm thầm nuốt vào trong bụng sao?

“Ba, mẹ không cần phải cảm thấy khó xử, Nhạc Nhạc… Nhạc Nhạc bỏ cuộc là được rồi!” Hải Nhạc lẳng lặng nói.

Hải Nhạc trong lúc này giống như ném ra một quả bom, khiến mọi người đều giật mình, khiếp sợ.

“Nhạc Nhạc.” Tạ ba ba cùng mẹ Hải Nhạc khiếp sợ nhìn Hải Nhạc.

Tạ Thư Dật đột nhiên ngẩng đầu lên, hắn nhảy lên, khủng hoảng nhìn Hải Nhạc, điên cuồng lắc đầu: “Không thể! Nhạc Nhạc! Em không được bỏ cuộc!”

Hải Nhạc buồn bã cười một tiếng: “Đáng lẽ em không nên theo anh trở về, em đáng lẽ nên sống ở Mĩ.”

Tạ Thư Dật đi tới bên người Hải Nhạc, nửa quỳ ở bên người cô, nắm bàn tay cô thật chặt, cầu khẩn nhìn cô: “ Nhạc Nhạc! Anh xin em! Đợi thêm ba tháng! Đợi thêm ba tháng! Chúng ta liền đính hôn! Em không được nói bỏ cuộc! Không được! Em không thể bỏ rơi anh!”

Hải Nhạc rút tay ra khỏi tay hắn, nói: “ Anh cảm thấy chúng ta còn có thể đi tiếp sao? Anh có thể, nhưng em không thể, chị ấy…” Hải Nhạc nghẹn ngào không nói tiếp được nữa, cô hít thở một cái thật sâu, khàn giọng nói: “ Chị ấy có con với anh, anh nói đi, em không bỏ cuộc thì còn cách nào đây? Đó là một sinh mệnh nhỏ bé a!”

“Không! Không! Đó không phải là sinh mệnh mà anh muốn! Anh cũng không hề dự tính sẽ có nó!” Tạ Thư Dật nước mắt không ngừng rơi.

“Anh không muốn? Anh thật sự làm được như vây sao? Anh có thể làm được, nhưng em không thể! Em không thể! Thật xin lỗi Tạ Thư Dật, em tuyên bố huỷ bỏ hôn ước giữa chúng ta, không, không huỷ bỏ cũng được, chỉ đến ngày đó anh cùng Trì Hải Hoan làm lễ đính hôn. Tạ Thư Dật, như vậy là đủ rồi, chỉ cần anh yêu em, như vậy là đủ rồi, chúng ta có lẽ cả đời này nhất định không thể ở bên nhau. Thư Dật, buông tha em cũng là buông tha cho anh, đứa trẻ vô tội!” Hải Nhạc mệt mỏi mà nói.

Sau đó, Hải Nhạc đứng lên, bước đi cứng ngắc, bước lên lầu.

Cô mệt quá, cô buồn ngủ, có lẽ khi ngủ một giấc, tất cả mọi chuyện chỉ là một giấc mộng, khi tỉnh dậy, giấc mộng cũng sẽ tan biến.

Tạ Thư Dật ngơ ngác nhìn cô rời đi, hai chân không khỏi run run, ngã nhào trên sàn nhà.

Hắn thật sắp điên rồi, tại sao mọi chuyện lại như vậy chứ? Rõ ràng hạnh phúc đang ở trước mắt, chỉ thoáng qua một cái đã tan thành bọt biển!

Khi Trì Hải Hoan từ bệnh viện trở về Tạ gia, mẹ Hải Nhạc đã đến trường làm thủ tục thôi học cho cô, đưa cô về nhà tĩnh dưỡng.

Có cách nào khác chứ? Trì Hải Hoan không chịu bỏ đứa bé, không lẽ lại để cho cô ưỡn bụng bầu đi học?

Trì Hải Hoan nhìn thấy Hải Nhạc tiều tuỵ, tái nhợt, lại đem tầm mắt chuyển sang Tạ Thư Dật nãy giờ vẫn đứng chết lặng ở cửa.

Nhìn xem, hai người bọn họ thực sự không tốt a!

Trì Hải Hoan ở trong lòng đắc ý mà cười cười, sau đó, cô quay mặt chào hỏi Hải Nhạc: ‘ Em gái tốt của chị, chị rất nhớ em, chị thực sự rất nhớ em!”

Phải, tao thực sự nhớ mày, nhớ mày đến nỗi chỉ mong mày nhanh chóng biến mất khỏi cuộc đời tao, biến mất khỏi thế gian này! Trì Hải Hoan miệng cười nhưng trong lòng một bụng oán khí.

Hải Nhạc miễn cưỡng đối với cô cười cười: “ Cảm ơn đã nhớ tới em!”

“Không lẽ em không có nhớ chị sao?” Trì Hải Hoan không thuận theo mà nói.

Hải Nhạc nhìn tỷ tỷ của cô, nói: “Có chứ! Em còn đã nghĩ chị sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, sớm muộn gì chị cũng quay trở lại. Chị xem, kết quả chị cũng đã quay trở lại rồi!”

“Nhạc Nhạc, sao em lại nói như vậy chứ? Chẳng lẽ em cho rằng chị cố ý mang thai đứa bé này sao? Chị vẫn còn là một nữ sinh trung học, em cho rằng chị lại nguyện ý mang thai đứa bé này sao?” Trì Hải Hoan làm bộ không thể tin mà nói với Hải Nhạc.

“Em không có nói chị cố ý.” Hải Nhạc lẳng lặng trả lời.

“Xem ra, em thật ra thì không hoan nghênh chị à, Nhạc Nhạc, chị hiểu rõ mình sai rồi, em tại sao không thể tha thứ cho chị chứ?” Trì Hải Hoan ủy khuất mà nói.

Hải Nhạc há miệng, miệng lưỡi Trì Hải Hoan so với cô lợi hại hơn nhiều.

“Em không phải không hoan nghênh chị, chị là một thành viên của cái nhà này, bây giờ chị trở về, ngôi nhà này cũng không còn thiếu sót nữa rồi.” Hải Nhạc miễn cưỡng mình nói.

Cô thật sự không muốn đối mặt với Trì Hải Hoan, tuyệt không muốn.

“Hải Hoan, con không phải mệt mỏi rồi sao, mau lên lầu nghỉ ngơi thôi.” Mẹ Hải Nhạc nhức đầu lên tiếng.

Nếu như hai chị em ở cùng nhau, lại còn có Tạ Thư Dật thì cái nhà này sẽ không có một ngày yên tĩnh rồi!

Mặc dù Tạ Thư Dật vẫn luôn im lặng không có nói một câu, nhưng mà cuộc đối thoại của Hải Nhạc với Trì Hải Hoan cũng đủ khiến hắn tức sùi bọt mép rồi, hắn chỉ là đang cố kìm nén mà thôi.

Mẹ Hải Nhạc ở trong lòng thở dài một cái.

“Mẹ, con không mệt, con chỉ muốn cùng Nhạc Nhạc trò chuyện mấy câu mà thôi!” Trì Hải Hoan nói, thấy mặt mẹ Hải Hoan có vẻ không vui liền nhẹ giọng– “được rồi, Bảo Bảo có thể sẽ chịu không nổi, con cũng muốn đi nghỉ chút.”

Cô xoa xoa bụng nói: “ Bảo Bảo, chúng ta về tới nhà rồi a, con nhìn một chút đi, đó là vừa là bà nội vừa là bà ngoại con nha; đó là dì con, dáng dấp giống mẹ như đúc a, dì là cô gái ngoan ngoãn, thiện lương nhất nhà đó; Còn kia, là ba của con, có phải rất đẹp trai hay không? Mẹ nghĩ, sau này con trưởng thành nhất định so với ba con còn đẹp trai hơn nha.” Trì Hải Hoan đứng trước mặt mọi người diễn một màn mẫu tử tình thâm.

“ Trì Hải Hoan!” Tạ Thư Dật giận đến mặt xanh môi trắng, hắn không khỏi giận hô một tiếng.

“Ba của con tức giận rồi, thôi được, chúng ta đi nghỉ ngơi nhé, mẹ cũng mệt rồi.” Trì Hải Hoan cười hì hì mà nói, buông lỏng đi lên lầu.

Tạ Thư Dật xoay người lại, nhìn toàn thân Hải Nhạc thân hình phát run, tâm can hắn liền trở nên đau đớn.

Tạ Thư Dật hắn sao lại có thể để cho người như Trì Hải Hoan đến uy hiếp hắn? Uy hiếp người hắn yêu thương nhất chứ?

Nhưng mà hắn thật sự không thể làm gì, lại có cảm giác bất lực, không thể làm gì.

Không, đứa nhỏ này, nhất định không phải của hắn! Nhất định không phải là của hắn! Trên đời này nhiều nam nhân như vậy không phải là chỉ có một mình hắn! Hắn tuyệt đối không cùng cô xảy ra loại chuyện nam nữ thân mật kia! Đứa bé này! Tuyệt đối không phải là của hắn!

Nói vậy, sẽ là ai chứ? Kẻ kia là ai đấy chứ?

Buổi tối, Tạ Thư Dật gõ cửa phòng Trì Hải Hoan, Trì Hải Hoan mở cửa, thấy hắn đến tìm mình, sửng sốt một chút.

“Khó được, khó được, khó được anh sẽ chủ động đến tìm em.” Trì Hải Hoan cười mỉm mà nói.

Tạ Thư Dật khinh thường nhìn cô, nói: “Trì Hải Hoan, tôi biết rõ, đứa bé trong bụng cô không phải là của tôi.”

Ánh mắt của Trì Hải Hoan lóe lóe, cười khanh khách hỏi: “Không phải là của anh? Vậy anh nói đi, nó là của ai chứ?”

“ Trong lòng cô tính toán cái gì, tự cô biết rõ.” Tạ Thư Dật trầm giọng nói – “ Cô đừng hòng mơ tưởng gài chứng cứ lên đầu tôi, trên đầu tôi có trời chứng giám, cô làm chuyện như vậy, nhất định sẽ gặp quả báo!”

“Nhưng mà nó chính là con của anh, chẳng lẽ, anh muốn chối bỏ trách nhiệm sao?” Trì Hải Hoan nhẹ giọng nở nụ cười.

“ Tạ Thư Dật, đứa bé này, tới thật là đúng lúc a, nói thật, lúc trước em không hề biết mình đã mang thai đứa con của anh, khi biết được em đang mang thai, hơn nữa còn là con của anh. Anh nói đi, ông trời ban cho em lễ vật tốt như vậy, em sao có thể bỏ nó được chứ? Đứa bé là kết tinh của chúng ta, em làm sao chịu được mà bỏ nó chứ? Chỉ sợ là ba mẹ cũng không muốn bỏ đấy.” Trì Hải Hoan vẫn như cũ cười.

“ Không, đứa bé không phải con tôi, không phải con của tôi. Trì Hải Hoan, lúc trước cô dùng cái màng trinh kia đến trói buộc tôi, lần này lại dùng đứa bé này uy hiếp tôi? Lần đầu tiên cô đã không được như ý, thì lần này tôi nhất định sẽ không để cho cô toại nguyện! Tôi và Hải Nhạc, bất luận là kẻ nào cũng không thể chia rẽ được! Tôi tới đây, là để cảnh cáo cô, đừng ở trước mặt Hải Nhạc mà lớn lối như vậy! Lá bài chủ chốt trên tay cô bây giờ chính là đứa nhỏ trong bụng, đợi khi cô đánh mất lá bài này, Trì Hải Hoan, tôi xem cô còn có chiêu gì đối phó tôi!”

“Tạ Thư Dật, lần thứ nhất, là anh quyết định chia tay với Hải Nhạc, cho dù anh đã đưa được nó quay trở về, nhưng lần này, biết đứa bé là con của tôi với anh, dựa vào cá tính của nó, anh nghĩ nó sẽ tiếp tục đính hôn với anh sao?” Trì Hải Hoan cười lên ha hả - “ Thư Dật, hãy nhìn con của chúng ta đi, anh không thể đối xử như vậy với em.”

Hết Chương---------Đợi đến ngày mai nhé!!!!!!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui