Ác Ma Ca Ca

“Ừ, em tin anh.” Hải Nhạc khẽ nói – “ anh ngoan ngoãn trở về phòng đi nhé, em muốn đi tắm.”

Không, cô không tin, cô không tin, cô cùng hắn, nhất định không thể nào ở cùng một chỗ!

Tạ Thư Dật nghe cô nói như vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Hải Nhạc, hắn đau lòng nói: “ Nhạc Nhạc, không nên như vậy, anh thích nhìn thấy em cười, cười lên nào!” Tạ Thư Dật vừa nói vừa xoa môi cô.

Hải Nhạc miễn cưỡng cười lên, nhưng thực ra chỉ là nhếch mép một cái, cô đến bây giờ khóc cũng không đủ sức nữa rồi.

“Đây mà là cười sao? Anh nhìn thấy còn tưởng em khóc đấy!” Thư Dật có chút không vừa ý.

Tạ Thư Dật cúi đầu, định hôn lên môi Hải Nhạc thì cô đã xoè tay ra che kín miệng hắn.

“Không nên như vậy.” Cô nói.

“Tại sao?” Tạ Thư Dật trong lòng tức giận, cô vẫn còn chưa hết tức giận sao?

“Không muốn, em rất mệ.” Hải Nhạc lấy cớ.

Tạ Thư Dật thở dài một cái, lè lưỡi liếm bàn tay nhỏ bé của Hải Nhạc, thật đáng ghét, hôn cũng không cho, chỉ có thể liếm liếm bàn tay nhỏ bé rồi, giống như là một con cún nhỏ đáng thương, không chiếm được thức ăn mình muốn, chỉ đành phải ngoan ngoãn cầu xin.

Lòng bàn tay truyền đến một loạt tê ngứa, Hải Nhạc không chịu nổi thấp giọng hít hơi, cố gắng rút tay trở về.

Tạ Thư Dật lúc này cũng cảm thấy có gì không đúng, hắn cầm tay Hải Nhạc lên nhìn một chút, sắc mặt liền đại biến: “ Chiếc nhẫn đâu? Chiếc nhẫn đâu? Tại sao em không mang? Anh nói rồi, không cho phép lấy ra! Tại sao em lại lấy ra? Ở đâu rồi, em phải đeo vào! Nhất định phải đeo vào!”

Hải Nhạc thở dài một cái, giơ tay lấy trong cổ ra sợi dây chuyền cá heo, chiếc nhẫn bị cô luồn vào sợi dây, ngay phía trên con cá heo.

“Ở đây, đeo ở tay thì rộng quá, em đem nó luồn vào dây chuyền, cũng là đeo a!”

Thật ra thì chiếc nhẫn không rộng lắm, chẳng qua là, đeo trên tay nhìn đã cảm thấy gai tâm, nhưng Hải Nhạc lại sợ đặt ở chỗ khác sẽ tìm không thấy, cô liền luồn vô dây chuyền, đeo lên cổ. Cô không nhìn thấy, người khác cũng không thấy được, mà cô cũng có thể mang nó bên người.

“A, vậy cũng tốt, đợi sau này em mập lên một chút là có thể đeo lên tay rồi. Tạ Thư Dật thở phào nhẹ nhõm, hắn nhân cơ hội thơm lên mặt Hải Nhạc một cái, không thân với hắn, hắn là sẽ không cam lòng.

“Đừng như vậy, anh còn như vậy, em thật sự sẽ tức giận, anh về phòng đi!” Hải Nhạc ngang ngạnh nói. Tạ Thư Dật lần nữa thở dài, chán nản buông cô ra.

“Được rồi, anh đi, anh sẽ không chọc giận em.”

Hắn thất vọng cúi đầu rời khỏi phòng của Hải Nhạc.

Nhìn hắn rời đi, nước mắt Hải Nhạc nhanh chóng lăn thành từng hàng: “ Tạ Thư Dật, anh muốn tâm tình em vui vẻ, em hiểu, nhưng Tạ Hải Nhạc từ bây giờ sẽ không ngu ngốc để bị lừa gạt nữa, không phải em không tin anh, mà là em không thể tin tưởng anh.”

“ Không, không khóc, Hải Nhạc, mày hãy vui vẻ mà nhìn đi, khó khăn nào mày cũng phải vượt qua, lần này nhất định mày có thể! Cố lên!” Hải Nhạc nhìn mìnhtrong gương dù đang cười nhưng lại chảy nước mắt dữ dội.

Cuộc sống như thế, lúc nào thì mới kết thúc? Có phải chỉ cần cô rời đi, mọi thứ sẽ kết thúc?

Nhưng mà cô có thể đi được nơi nào?

Là đi đến chỗ của chị Tương Tư sao?

Không có chỗ khác có thể đi a, cũng chỉ có thể đi Mĩ thôi.

Trong tâm Trì Hải Hoan thực sự rất rối, đứa bé này rốt cuộc là muốn hay không muốn?

Giữ lại, có thể vì vậy cùng tạ Thư Dật đính hôn, nhưng mà không chừng sẽ bị đuổi ra Tạ gia! Nghĩ kĩ lại, chỉ có cách là bỏ nó!

Nhưng thật không cam tâm! Thật không cam tâm!

Lúc này, Trì Hải Hoan đứng ở trên hành lang, thấy Hải Nhạc đeo cặp sách đang cúi người cởi giày, trên người mặc bộ đồng phục học sinh, cả người toát ra vẻ thanh thuần, trong tâm Trì Hải Hoan liền cảm thấy tức giận. Rõ ràng là lớn lên giống nhau nhưng tại sao Hải Nhạc lại hồn nhiên không tỳ vết, còn cô lại phải trải qua bao nhiêu chuyện bi thảm như vậy? Bị người yêu ruồng bỏ Lại còn bị đám người kia làm nhục? Cũng là vì nó! Tất cả là vì nó! Trì Hải Hoan thâm tâm không ngừng oán trách.

Trì Hải Hoan lẳng lặng chờ Hải Nhạc lên lầu, khi Hải Nhạc vừa lên tới lầu, cô ta liền bước tới.

“Em gái, đã về rồi sao? Thi như thế nào? Đã làm bài xong?”

Hải Nhạc ngẩng đầu lên nhìn chị, cười cười: “ Cũng khá tốt, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, ngày mai không cần đi trường học, nhưng mà có rất nhiều bài tập phải làm.”

“A, ai, cũng là do chị đang mang Bảo Bảo, bằng không, lúc này chị cũng đang ngồi trong phòng làm bài thi a!” Trì Hải Hoan thở dài một hơi mà nói.

“Không có sao a, đợi chị sinh đứa nhỏ ra rồi, chị vẫn có thể tiếp tục đi học a.” Hải Nhạc nói.

Trì Hải Hoan cười: “Ừ, Thư Dật cũng nói như vậy, ba mẹ cũng tán thành đấy!”

“A, phải không?” Hải Nhạc cười lớn mà nói.

Thư Dật cũng đã nói? Phải không?

“ Sao em không trở về cùng Thư Dật? Anh ấy đâu rồi?” Trì Hải Hoan hỏi – “ A, em xem, thật đúng là phụ tử liên tâm, chị vừa nói đến Thư Dật, thì cảm giác Bảo Bảo động đậy, Nhạc Nhạc, em sờ đi, nó đã có nhịp tim rồi a!”.

Trì Hải Hoan không nói lời gì liền kéo tay Hải Nhạc đặt ở trên bụng của cô ta, Hải Nhạc theo bản năng muốn rút tay về, nhưng Trì Hải Hoan gắt gao lôi kéo không buông ra.

“ Bảo bối, đây là tay dì con a, con cảm nhận được không? Tay dì thật ấm áp đúng không? Ha ha, con phải nhớ kĩ, khi con còn ở trong bụng mẹ dì đã sờ qua nha. Còn con, con có nhớ không, lần trước ba con sờ con, tay của ba rất to, còn tay của dì lạu nhỏ. Không có bàn tay lớn của ba con, con phải nhận ra tay của dì nha.” Trì Hải Hoan mỉm cười nói.

Trì Hải Hoan hài lòng nhìn Hải Nhạc mặt không còn chút huyết sắc, trong mắt toàn là bi thương cùng thống khổ.

Trì Hải Hoan buông lỏng tay Hải Nhạc ra, cười nói: “Thư Dật thật ra thì đối với cái gì cũng có chút hiếu kỳ, ha ha.”

“Ừ, là có chút, lòng hiếu kì của hắn so với ai khác cũng phải lớn hơn.” Hải Nhạc phụ họa mà nói.

Hải Hoan nhất định là đang nói dối, là nói dối! Thư Dật cũng không hề muốn đứa nhỏ này, sao có thể đi sờ bụng chị chứ? Chị nhất định là muốn cô hiểu lầm Thư Dật mà thôi!

Hải Nhạc ở trong lòng nghĩ như vậy, nhưng thật tâm vẫn là từng hồi đau đớn, vừa nghĩ tới tay của Tạ Thư Dật đặt trên bụng Trì Hải Hoan mà vuốt ve, Hải Nhạc liền muốn phát điên!

“Chị, em về phòng trước!” Hải Nhạc nhanh chóng chạy trốn về phòng của mình.

Hải Nhạc ném cặp sách lên bàn, cả người mệt mỏi, lảo đảo nằm lên giường

Trong lòng thật sự rất đau, lại rất tức giận, nhưng lại không có nơi để phát tiết, cô dùng sức đánh vào tấm mền, ô ô mà khóc lên.

Tại sao muốn như vậy? Tại sao phải như vậy? Mang thai đứa nhỏ liền không dậy nổi sao? Là nữ nhân thì sẽ sanh con a! Có gì đặc biệt hơn người? Có cái gì tốt mà khoe khoang chứ?

Tâm trạng quá đau khổ thật là đau! Giờ khắc này, trong lòng Hải Nhạc thống khổ thật hận Tạ Thư Dật, nếu không phải là hắn làm ra loại chuyện đó, Trì Hải Hoan làm sao sẽ mang thai con của hắn? Thật sự là quá ghê tởm! Quá ghê tởm! Ban đầu sao cô lại có thể tha thứ cho hắn chứ?

Hải Nhạc không biết mình tại sao lại nhiều nước mắt đến như vậy, động một chút là rớt ra rồi, cũng biến thành một đứa con nít thích khóc nhè rồi.

Nức nở thật lâu, lúc này, có người gõ cửa.

“Nhạc Nhạc, ăn cơm a, chúng ta đi xuống ăn cơm.” Là Trì Hải Hoan ở bên ngoài gọi cô.

“ Nha." Hải Nhạc sờ soạng lau vội nước mắt, thế nào nhanh như vậy đã ăn cơm rồi? Chẳng lẽ cô đã khóc lâu như vậy sao?

Không biết hắn trở lại chưa?

Hải Nhạc lại bất giác mà nhớ tới Tạ Thư Dật, nhớ thương hắn.

Hải Nhạc trên người vẫn mặc đồng phục học sinh, Trì Hải Hoan tươi cười nhìn cô: “ Đi thôi, chúng ta xuống ăn cơm, ba mẹ đã về rồi, đang ở dưới chờ chúng ta đấy, cũng không biết Thư Dật làm cái gì, giờ này vẫn chưa về?”

“A, hình như bọn họ thi xong rồi, Thư Dật đi với Lâm Phong, anh Chí Ngạn có chút chuyện.” Hải Nhạc nói.

“ A, như vậy.” Trì Hải Hoan không hề nữa nói gì.

Hải Nhạc nhìn xuống lầu, quả thật ba mẹ đã về tới.

“ Sao hôm nay ba mẹ lại về sớm như vậy?”

“Có thể công việc ít.” Trì Hải Hoan nói.

Trì Hải Hoan thân thiết lôi kéo tay Hải Nhạc, Hải Nhạc toàn thân cũng nổi lên da gà, nhưng vẫn cố nén khó chịu, không có hất tay Trì Hải Hoan ra.

Hai người cùng đi đến bên cầu thang, Trì Hải Hoan đột nhiên ngừng lại.

“Em gái, có biết người chị hận nhất là ai không?” Trì Hải Hoan đột nhiên nói.

Hải Nhạc ngớ ngẩn, lắc đầu một cái: “ Em không biết, làm sao em biết được?”

Trì Hải Hoan cười nói: “ Không biết? Vậy coi như xong, sau này em sẽ biết.”

Trì Hải Hoan đột nhiên cao giọng nói: “ Em không thích? Tại sao lại không thích? Đứa nhỏ trong bụng chị không có làm phiền tới em! Em tại sao muốn rủa nó chết? Tại sao muốn rủa nó chết? Nhạc Nhạc? Làm sao em có thể như vậy?”

Hải Nhạc ngạc nhiên nhìn Trì Hải Hoan, cô ta đang nói cái gì à? Cô nguyền rủa đứa nhỏ chết khi nào?

Hải Nhạc còn không có phản ứng kịp, sau đó Trì Hải Hoan điên cuồng lắc lắc cô, trong miệng kêu: " Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, em điên rồi sao? Em điên rồi sao? Chị van em, trong bụng chị còn có Bảo Bảo a!”

Hải Nhạc không thể tiếp tục nhịn, cô không nhịn được bộc phát, lớn tiếng hô lên: “ Chị đang nói cái gì đây? Là chị điên hay là em điên chứ?”

Trì Hải Hoan trên mặt hiện lên nụ cười cổ quái, Hải Nhạc theo bản năng lui về phía sau một bước, lúc này, Trì Hải Hoan lại buông lỏng tay của cô ra, ngả người ngã xuống bậc thang thẳng tắp.

“A! Nhạc Nhạc, sao em lại đối với chị như vậy!”

Hải Nhạc căn bản cũng không có kịp phản ứng, nhìn Trì Hải Hoan thét lên kêu tên của cô, rồi lăn xuống bậc thang, mà ba mẹ Hải Nhạc nghe được tiếng thét chói tai của Trì Hải Hoan thì liền chạy vọt tới, trùng hợp thấy cảnh Trì Hải Hoan lăn xuống bậc thang, mà Hải Nhạ lại đứng trân trân ở trên đầu cầu thang.

Lăn đến dưới bậc thang Trì Hải Hoan chật vật nhúc nhích, giữa hai chân cô, chiếc váy trắng đã sớm bị nhuốm đỏ.

“Trời ạ! Hoan Hoan! Con gái của tôi!” Mẹ Hải Nhạc không khỏi nhào tới bên người Trì Hải Hoan.

“Thật là đau! Thật là đau! Mẹ! Con của con và Thư Dật không còn nữa rồi! Mẹ, cứu. cứu con của con!” Trì Hải Hoan sờ sờ máu dưới chân, thấy trên tay toàn là máu tươi, liền đau khổ xoay đầu nhìn mẹ Hải Nhạc.

“Trời ạ, trời ạ, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?” Tay chân Mẹ Hải Nhạc luống cuống ôm lấy Trì Hải Hoan, cũng sờ soạng hai tay máu.

Tạ ba ba đứng đó nhìn Hải Nhạc nãy giờ vẫn đứng trên cầu thang, mặt không chút huyết sắc, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi xe cấp cứu, nói sơ sơ tình hình của Trì Hải Hoan rồi cúp máy, sau đó nửa quỳ bên người Trì Hải Hoan, xem xét tình huống.

Trì Hải Hoan hận hận nhìn Hải Nhạc đang đứng trên cầu thang, nói: “ Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc! Sao em lại đối xử với chị như vậy? Coi như chị xin lỗi em, nhưng nó là một tiểu sinh mệnh a! Là em đã giết nó! Em đã giết nó! Hãy trả Bảo Bảo cho chị! Trả Bảo bảo cho chị! Bảo Bảo của tôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui