Tạ Hải Nhạc gắp mảnh thuỷ tinh cuối cùng ra ngoài, lau sạch sẽ liền thở dài một hơi, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tạ Thư Dật có vẻ thống khổ ngẩng đầu lên, đau lắm sao? Sao cứ phải cố nhịn đau như vậy chứ?
Hải Nhạc theo thói quen nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay Tạ Thư Dật, cố gắng trấn an hắn.
Tạ Thư Dật cảm giác được cô chạm vào mình, hắn theo bản năng đẩy cô ra.
“Cô định làm gì?” Hắn gầm lên một tiếng.
Chẳng lẽ cô ta cũng có tư tưởng ngu ngốc như Tiểu Liên, muốn câu dẫn hắn sao?
Tạ Thư Dật hắn có chỗ nào giống loại nam nhân đói bụng ăn quàng sao? Thiếu thốn đến mức phải cần một người phụ nữ xấu xí sao?
Tạ Thư Dật hắn dù thiếu nữ nhân đi nữa cũng sẽ không hạ mình đến mức động tới giúp việc nữ trong nhà, những nữ nhân này, rốt cuộc là trong đầu đang suy nghĩ cái gì đây? Quạ đen nào có dễ dàng mà bay lên cành cao thành phượng hoàng đây?
Hải Nhạc bị Tạ Thư Dật đẩy phải lùi lại mấy bước, cô bị doạ đến trợn to hai mắt, hoảng sợ nhìn hắn. “Tôi ghét phụ nữ chủ động dâng tới, cho dù có xinh đẹp tuyệt trần!” Tạ Thư Dật dừng lại một chút, nhẫn tâm cáu kỉnh nói – “ Đáng tiếc, cô không hoàn mĩ, mà lại còn xấu xí, tôi càng không có chút hứng thú! Phương Viễn Chi! Đừng khiến tôi coi thường cô! Tạ Thư Dật tôi dù không ăn kiêng, cũng sẽ không đụng đến loại nữ nhân xấu xí như cô, hãy nhớ bổn phận của mình! Nể mặt Tiểu Bảo, Tiểu Bối, lần này tôi sẽ cho qua! Nếu như còn có lần sau thì lập tức cút khỏi tầm mắt của tôi! Tiểu Liên sẽ là kết quả của cô!”
Hải Nhạc vừa thẹn thùng vừa lúng túng vừa tức, hắn nghĩ cô thành hạng người như thế nào chứ? Hắn cho rằng cô muốn câu dẫn hắn sao? Cô chỉ là muốn trấn an hắn, để cho hắn thanh tĩnh lại mà thôi! Hắn lại hiểu lầm cô thành loại nữ nhân như vậy!
Có điều, hắn nói cũng đúng, thật sự phút giây đó cô đã quên đi bổn phận của mình, quên mất một điều rằng, cô bây giờ đã không còn là Tạ Hải Nhạc nữa. Hải Nhạc bây giờ là Phương Viễn Chi, lại còn là một nữ nhân xấu xí, chỉ có Hải Nhạc mới có tư cách chạm vào hắn, cô bây giờ phải làm tốt bổn phận của Phương Viễn Chi!
Hải Nhạc không cách nào giải thích, cô chỉ biết lắc đầu, nước mắt cũng như mưa từ trong mắt cô rơi xuống, nhưng Tạ Thư Dật chỉ lạnh lùng nhìn cô, không có chút nào động lòng, càng nghĩ rằng là cô muốn quyến rũ hắn.
“Đi ra ngoài! Nơi này đã không cần cô!” Tạ Thư Dật xoay người lại, không hề nữa nhìn cô.
Tạ Thư Dật thật không nghĩ tới Phương Viễn Chi cũng không khác gì với những nữ nhân kia, Tạ Thư Dật hắn đẹp trai đến nỗi khiến cho nữ nhân tới gần là sẽ có tư tưởng đó sao? Trong lòng Tạ Thư Dật thấy thật bi ai, một tia đắc ý cũng không có.
Phưỡng Viễn Chi sao lại cùng một dạng với Tiểu Liên chứ? Lại to gan dám tới quyến rũ hắn, cô cho rằng Tạ Thư Dật hắn là loại đàn ông chỉ cần nữ nhân chủ động dâng tới thì sẽ gục ngã dưới chân họ sao? Trong lòng Tạ Thư Dật thật sự tức giận.
Tạ Hải Nhạc tan nát cõi lòng xoay người, chật vật lao ra khỏi phòng của Tạ Thư Dật, nước mắt cũng ướt đẫm một mảng.
Hải Nhạc chạy về phòng của mình, té nhào lên giường, khóc đến tê tâm liệt phế.
Lòng của cô tan nát, máu của cô thật lạnh, toàn thân cô bị một đả kích, bây giờ không khác gì một con búp bê đã hỏng, vỡ vụn rồi. Tại sao hắn lại hiểu lầm lòng tốt của cô chứ? Chẳng lẽ, chỉ cần nữ nhân đến gần hắn, đụng chạm hắn thì đều muốn quyến rũ hắn sao? Tạ Thư Dật không hề thay đổi, một chút cũng không có, hắn vẫn như lúc trước, tự cao tự đại, ngông cuồng như vậy.
Hắn còn nói dù hắn không ăn kiêng, cũng sẽ không coi trọng loại nữ nhân xấu xí như cô, câu này thật sự đả kích Hải Nhạc, khiến tâm can cô đau đớn khôn nguôi.
Thì ra là, cô cho tới bây giờ vẫn yêu, vẫn nhớ mãi không quên một người đàn ông không khác gì những nam nhân khác, chỉ yêu vẻ bề ngoài! Nếu như một ngày nào đó hắn biết được, nữ nhân xấu xí mà hắn nói lại chính là Tạ Hải Nhạc mà hắn từng yêu thương, thì sẽ cảm thấy như thế nào đây?
Hải Nhạc có thể tưởng tượng đến vẻ mặt của hắn, sẽ từ kinh ngạc chuyển thành khinh bỉ đi, coi như không khinh bỉ thì cũng là thương hại. Thương hại cô phải chịu khổ suốt mấy năm dài, đối tốt với cô chẳng qua là vì hai đứa trẻ mà thôi, hắn đối với cô sau này sẽ chỉ như vậy, sẽ không có tình yêu nữa! Trong lòng Hải Nhạc không ngừng cười mỉa mai!
Cô cười cười, nhưng lại khóc, nước mắt như đe vỡ, không ngừng trào ra khỏi đôi mắt xinh đẹp, thống khổ.
Không người nào có thể tổn thương cô sâu như vậy, khiến cô đau đớn đến tan nát cõi lòng như vậy, chỉ có Tạ Thư Dật mà thôi! Những lời này từ miệng người khác nói ra cô cũng không đau lòng đến như vậy, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại nghư được từ trong miệng của hắn! Cô lại không cách nào kiềm chế mình, cứ thế yêu hắn!
Thì ra là trong mắt hắn, bây giờ cô chính là một nữ nhân xấu xí, lại không nhớ rõ bổn phận của mình, tham vọng muốn dùng thân thể câu dẫn hắn mà thôi! Hải Nhạc chưa từng cảm thấy đau đớn đến muốn chết như vậy, nếu như biết được có ngày hắn khinh thường mình như thế, cô thà rằng ban đầu mình không được ba Phương mẹ Phương cứu về, thà rằng mình vẫn cứ đứng ở dưới lầu, như vậy sẽ không có chuyện gì, sẽ không phải nghe hắn nói lời đả thương người như vậy!
Tạ Thư Dật, tôi đối với anh hoàn toàn chết tâm! Hoàn toàn chết tâm rồi! Cũng không hề có chút tham vọng nào! Bởi vì nữ nhân xinh đẹp Tạ Hải Nhạc mà anh yêu đã biến mất trên thế giới này rồi! Bây giờ chính là nữ nhân xấu xí mà anh nhìn không nổi đây!
Tạ Hải Nhạc đáng thương, tựa như một con thú bị thương, co rúc người ở góc giường, cô bị hắn đâm một đao, lại là vết thương trí mạng, không thể nào khép lành lại được.
Có lẽ, một ngày kia cô không chịu nổi loại đau đớn như vậy nữa, sẽ lại một lần nữa nhảy xuống biển, kết thúc tất cả, sẽ không còn đau khổ nữa!
Không, cô sẽ không làm thế, cô còn có Tiểu Bảo và Tiểu Bối, bây giwof đã xác định được rồi, cô cũng nên chết tâm, làm tốt bổn phận của Phương Viễn Chi, nuôi Tiểu Bảo Tiểu Bối lớn lên thật tốt!
Tạ Thư Dật, tôi sẽ quên anh, tôi sẽ quên được anh! Tôi nhất định sẽ quên được anh! Trong lòng Hải Nhạc không ngừng gào thét.
Hải Nhạc cho rằng nước mắt mình bây giờ cũng khô cả rồi, thế nhưng đến rạng sáng, khuôn mặt Hải Nhạc vẫn ướt đẫm nước mắt, khóc mệt rồi, Hải Nhạc lên giường nằm, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mới ngủ được một lát, đã có người tới gõ cửa.
“A Ly a, dậy đi thôi.” Là tiếng của thím Phúc. nên rời giường."
Hải Nhạc vội vàng từ trên giường bò dậy, cô lấy ra một bộ đồ hầu gái, chuẩn bị thay, nghĩ đến vẻ khinh thường cùng ánh mắt lạnh lùng của Thư Dật tối qua, Hải Nhạc lại có chút do dự.
Cô còn ở nơi này làm gì? Có ý nghĩa sao?
“A Ly a, nhanh lên một chút, chờ thiếu gia rời giường sẽ không tốt, nếu thiếu gia thức dậy, cháu mà trễ thì sẽ bị khiển trách đó.” Thím Phúc lại thúc giục.
Hải Nhạc vội vàng thay quần áo, đeo khăn che mặt lại, mở cửa đi theo thím Phúc ra bãi cỏ ngoài sân, tất cả mọi người đã đứng ở đó, chỉ thiếu một mình cô.
Vốn là mọi người đang trò chuyện rôm rả, nhìn thấy Hải Nhạc đi ra thì đột nhiên tĩnh lặng lại, tất cả ánh mắt đều hướng về phía cô, lại có vẻ như căm thù mà khinh bỉ. Hải Nhạc không hiểu tại sao mọi người lại thay đổi như vậy, trong lòng lại bất an đi tới đó, đợi chú Phúc đi ra.
Chú Phúc ra ngoài, dặn dò những công việc hôm nay mọi người phải làm, tất cả mọi người nghe xong thì tản ra, Hải Nhạc trầm mặc đi theo sát bọn họ, nhưng mà cũng không ai để ý tới cô, vẫn dùng ánh mắt kì lại đó nhìn cô.
Công việc hôm nay của Hải Nhạc chính là dọn dẹp lại các phòng trên lầu, lúc cô đang chuẩn bị lên lầu thì nghe được tiếng tám chuyện của hai cô người làm.
“Cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem mình, cô ta thế nhưng dám cả gan đi quyến rũ thiếu gia!”
“Thật không có nhìn ra cô ta là cái loại nữ nhân không biết xấu hổ như vậy, đã vậy mà vẫn còn mặt dày ở lại.”
“Thiếu gia làm sao có thể để ý cô ta? Nếu như cô ta gỡ khăn che mặt xuống, không hù chết thiếu gia mới là lạ đó!Thiếu gia là người như thế nào chứ, sao có thể muốn một nữ nhân xấu xí như cô ta đây, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
“Đúng vậy a, cô ta cho rằng mình là đại mỹ nữ a, đi quyến rũ thiếu gia, đúng là lại rước nhục vào thân mà!”
“Thật không hiểu tại sao thiếu gia vẫn không đuổi cô ta đi? Cô ta cũng thật là da mặt dày, nếu đổi lại là người khác, bị thiếu gia mắng như vậy, đã sớm nhục nhã mà cuốn gói rời đi rồi, Tiểu Liên không phải thế sao? Cô ta so với Tiểu Liên, da mặt còn dày hơn.”
“Có thể thiếu gia thương hại cô ta là người câm, nên mới không đuổi cô ta đi thôi.”
Hải Nhạc tay chân rét run đứng ở nơi đó, người mà họ đang nói là cô a! Họ đang nói cô!