“Mẹ con đã không muốn đi, vậy thì chúng ta không đi nữa, nếu chúng ta đi chơi mà để mẹ con một mình chỗ này, không tốt nha.” Tạ Thư Dật nói.
“A, vậy cũng được, chúng ta không đi.” Tiểu Bảo nói.
Tạ Thư Dật nói: “Các con có đói bụng không? Cha nuôi đưa hai đứa đi ăn, hai đứa có muốn ăn hamburger không, hay là ăn pizza?”
“Con muốn ăn hamburger.” Tiểu Bảo nói.
“Con muốn ăn pizza.” Tiểu Bối nói.
“ Vậy, chúng ta đi ăn Pizza Hut trước, rồi chiều lại đi ăn Hamburger.” Tạ Thư Dật nói.
“ Tốt, tốt, chúng con còn chưa được ăn Pizza Hut, cũng chưa ăn Hamburger bao giờ,thật muốn ăn a, cám ơn cha nuôi.” Tiểu Bảo Tiểu Bối cao hứng gật đầu.
Hải Nhạc không khỏi áy náy cúi đầu, cô đã từng mang qua hài tử đã tới Hoa Liên lần thứ nhất, nhưng vẫn là bởi vì hài tử cảm mạo nóng rần lên, sau lại thành viêm phổi, là dẫn bọn hắn đến khám bệnh, sau lại cùng phương mẹ vội vã mang theo hài tử về nhà, căn bản không có nghĩ đến mang cô cửa đến Pizza Hut hoặc là Khẳng Đức Cơ đi!
Tạ Thư Dật mang theo Hải Nhạc cùng bọn trẻ tới Pizza Hut.
“ Cha nuôi sẽ phụ trách việc chọn món, các con phụ trách ăn nha.” Tạ Thư Dật nói.
Tạ Thư Dật gọi 1 pizza rau củ, 1 pizza hải sản, hai phần điểm tâm ngọt, một phần Tira(((chả biết nó là cái thứ gì chỉ biết nó là một loại bánh ngọt))) và thêm một phần việt quất.
Tạ Thư Dật thích ăn loại hương cay, nhưng Nhạc Nhạc cũng không thích ăn, bởi vì bên trong có cà rốt, cô thích vị hải sản hơn.
Tạ Thư Dật đưa chiếc pizza rau củ tới trước mặt Hải Nhạc, nói: “Cái này rất ngon, cô với Tiểu Bối hãy ăn cái này.” Tạ Thư Dật đẩy pizza hải sản đến trước mặt mình và Tiểu Bảo, nói: “ Chúng ta ăn cái này.”
Hải Nhạc vẻ mặt đau khổ nhìn chiếc Pizza trước mắt, cô không thích ăn cái này a, bên trong có cà rốt, cô rất ghét vị cà rốt, chỉ cần đồ ăn mà chứa cà rốt thì cô nhất định không đụng vào. Tạ Thư Dật biết cô không ăn cà rốt, nhưng cô bây giờ không phải Tạ Hải Nhạc mà là Phương Viễn Chi.
Hải Nhạc cắt một miếng nhỏ cho Tiểu Bối, nhưng mình thì một miếng cũng không đụng vào.
Tiểu Bối ăn rất ngon, thấy mẹ không nhúc nhích thì vội vàng xiên một miếng, đưa lên miệng Hải Nhạc: “ Mẹ, ăn rất ngon nha.”
Hải Nhạc lắc đầu một cái, cô lấy bánh Tira để trước mặt mình, cười với Tiểu Bối tay xua xua.“ Mẹ, mẹ thích ăn bánh ngọt, không thích pizza sao?” Tiểu Bối hỏi.
Hải Nhạc gật đầu một cái, đem cô lấy bánh Tira mở ra, cắt cho Tiểu Bối một phần, sau đó chậm rãi ăn phần của mình.
Tạ Thư Dật một mực lặng lẽ nhìn cô, tim của hắn cũng bính bính trực nhảy, cô không ăn pizza vị rau củ, việt quất pho mát cùng Tira để ở chỗ khác, cô trực tiếp liền bưng Tira qua, hơn nữa, động tác cô cắt bánh ngọt lại ưu nhã như vậy, mặc dù trên mặt che khăn, ăn cái gì có chút không tiện, nhưng mà cô tay kéo khăn, một tay đưa bánh ngọt vào miệng. Tuy không thấy khảu hình miệng khi nhai của cô, nhưng tư thế của cô khi ăn rất lịch sự, nhã nhặn và cao quý. Nếu như không phải xuất thân trong một gia đình khá giả hay không trải qua nền giáo dục nghiêm khắc thì tuyệt đối sẽ không có tư chất như vậy!
Tim của hắn, đang run rẩy, tay cũng cơ hồ run rẩy!
“ Cô không thích ăn vị đó sao? Vậy cô có muốn thử qua vị hải sản không?” Tạ Thư Dật không nói lời gì xiên một miếng bỏ vào đĩa của Hải Nhạc. Hải Nhạc do dự một chút, trong mấy năm này, cô rất ít ra khỏi làng chài, nào có cơ hội ăn pizza? Là loại pizza mà mình thích ăn, cô cũng muốn nếm thử một chút, cô cầm miếng pizza mà Tạ Thư Dật đưa cho ăn một miếng. Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc ngồi phía đối diện chậm rãi ăn miếng pizza mà hắn đưa cho cô, mà máu chạy thẳng lên não, cô ấy là Nhạc Nhạc sao? Là cô ấy sao? Là cô ấy sao? Hắn cơ hồ kích động muốn đứng lên mà hỏi cô: Cô có phải là Nhạc Nhạc không? Cô đến cùng có phải là Nhạc Nhạc không? Nhưng là vừa nghĩ tới lúc hắn muốn cô mở khăn che mặt ra cho hắn nhìn thì cô liền kinh sợ thành cái bộ dạng kia, Tạ Thư Dật cố nén kích động trong lòng, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn thẳng vào cô. Hải Nhạc ăn xong miếng pizza, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Tạ Thư Dật đang chuyên chú nhìn mình, cô cười cười, cúi đầu mà xin lỗi.
Cô nhìn có vẻ rất tham ăn sao? Sao hắn lại dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn cô?
Hay là, tướng ăn của cô rất xấu? Khiến hắn hiếu kỳ?
Vừa nghĩ tới, Hải Nhạc đột nhiên không muốn ăn nữa, cô nhẹ nhàng buông dao nĩa trong tay xuống, lẳng lặng ngồi ở chỗ đó.
“Ăn ngon không? Ăn thêm nhé.” Tạ Thư Dật lại muốn nữa xiên một miếng đưa đến trước mặt cô, Hải Nhạc dùng sức lắc đầu một cái.
Tạ Thư Dật thấy cô không ăn, cũng không có nói cái gì, sau đó liền cùng Tiểu Bảo tán gẫu, một bên hắn tán gẫu, vừa không khỏi cẩn thận nhìn Tiểu Bảo, còn nhỏ tuổi cũng đã có ngoại hình xuất sắc thế này, tiểu tử này trưởng thành nhất định là soái ca, tuyệt đối khiến bao nữ sinh mê mệt, cha của Tiểu Bảo, nhất định cũng rất đẹp trai! (((((((Nghe đâu có mùi anh đang tự khen mình a))))))))))
Nhìn Tiểu Bảo anh tuấn, sau đó nhìn sang Tiểu Bối hồng hào xinh xắn, rồi lại nhìn Hải Nhạc, lúc sáng nghe thấy những lời nói trên xe buýt, Tạ Thư Dật cảm thấy đó chỉ là những lời nịnh bợ khách sáo, hắn cũng không đặc biệt để ý, thế nhưng lúc này hắn lại không khỏi đặt trong lòng mà suy nghĩ.
Chờ hai đứa bé ăn no, mọi người cùng nhau rời đi Pizza Hut, lại trở về khu vui chơi tiếp tục du ngoạn, chơi đến xế chiều Tiểu Bảo Tiểu Bối mới hoàn toàn vui vẻ, Tạ Thư Dật đưa ba người đến, mang theo bọn họ đi ăn Hamburger, sau đó lại lên xe buýt trở về làng chài.