Trong khi chờ Tạ Thư Dật cùng Phương Viễn Chi trở về thì Nhã Nghiên ngồi tán gẫu với ba mẹ Phương, thì ra Phương Viễn Chi không phải con ruột của họ, mà là họ cứu vớt ở ngoài biển, sau thấy cô ấy không có nơi ở, ba mẹ Phương liền nhận cô ấy làm con nuôi, sau đó Viễn Chi còn sinh ra được một cặp sinh đôi long phụng. Nhã Nghiên chợt cảm thấy có chút đồng tình với cô gái này.
Hứa Nhã Nghiên liếc Tạ Thư Dật một cái: “ Em nghe anh”
Tiểu Tĩnh đem bánh sinh nhật bày ở trên bàn, Hải Nhạc vàTiểu Tĩnh cùng nhau gắn nến lên trên rồi thắp sáng, hai đứa bé oa oa cười vang, chắp tay cầu nguyện rồi thổi nến, mọi người ăn cơm, ăn bánh ngọt xong, Hải Nhạc mượn cớ dọn dẹp nhà bếp liền chạy đi, cô không muốn ngồi ăn cùng Tạ Thư Dật và Nhã Nghiên, cô sợ phải nhìn mặt bọn họ, sợ phải đối diện ánh mắt vừa tò mò, vừa thương hại của họ.
“Ai da, Viễn Chi, đừng làm nữa, lại đây ngồi ăn cơm, Tạ thiếu gia cùng Hứa tiểu thư có thể ở lại dùng cơm là vinh hạnh của chúng ta, Tạ thiếu gia lại còn cha nuôi của Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối, làm sao con lại không tới đây ăn cùng chứ?” Phương mẹ vừa nói vừa kéo Hải Nhạc từ nhà bếp đi lên, Hải Nhạc chỉ đành phải ngồi ở bên cạnh bàn ăn. Hứa Nhã Nghiên kéo Tạ Thư Dật ngồi xuống, cô dịu dàng gắp thức ăn vào trong chén, tất cả mọi người đều nhìn thấy một màn này, Tiểu Bối không khỏi tò mò hỏi: “ Cha nuôi, dì xinh đẹp là bạn gái của cha sao?”
Tạ Thư Dật thiếu chút nữa mắc nghẹn, đứa trẻ nhỏ như vậy, lại biết bốn chữ ‘bạn gái của cha’?
Hắn không khỏi theo bản năng nhìn Hải Nhạc ngồi phía đối diện một cái, chỉ thấy cô cúi đầu, lông mi khẽ rung.
Hải Nhạc nghe được Tiểu Bối hỏi như vậy, trong lòng có chút cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy có chút buồn bã, Tạ Thư Dật phải là cùng trì Hải Hoan ở chung một chỗ, Nhã Nghiên phải là cùng Thường Hàn ở chung một chỗ, Nhã Nghiên và Tạ Thư Dật muốn cũng không thể nào tới bên nhau được.
Ba Phương nghe vậy cũng nói: “ Khẳng định là vậy đi….cô ấy nếu không phải bạn gái của cha nuôi con thì làm sao lại tới đây tìm cha nuôi con chứ? Ha ha, Tạ Thiếu gia và Hứa tiểu thư rất xứng đôi a, môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, đùng là trời sanh một cặp a! Nói vậy chắc là trưởng bối hai nhà cũng vội vã chuẩn bị chuyện vui cho các vị a!” Nghe được lời nói của ba Phương, mặt của Hứa Nhã Nghiên liền hồng lên như quả đào.
Tạ Thư Dật có chút lúng túng, đang muốn giải thích, Hứa Nhã Nghiên đột nhiên mở miệng nói: “ Cha mẹ của chúng cháu đúng là có chút gấp gấp rồi, chẳng qua là, chúng cháu không vội, chúng cháu vẫn còn trẻ.”
Hải Nhạc không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Ý tứ của Nhã Nghiên là sao, cha mẹ hai bên cũng muốn bọn họ ở chung một chỗ? Mà bọn họ không vội? Ý là một sau này, một ngày nào đó họ sẽ ở chung một chỗ sao?
Nhã Nghiên, Nhã Nghiên vãn còn thích Tạ Thư Dật sao? Vẫn còn thích Tạ Thư Dật sao?
Hải Nhạc nhất thời cảm thấy như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh!
Nhã Nghiên thấy Hải Nhạc thẩn thờ đang nhìn mình, không khỏi có chút kỳ quái, hướng về phía cô cười nhẹ một tiếng, Hải Nhạc không khỏi cúi đầu, trước mắt là một mảnh mờ mịt.
“ Nhã Nghiên!” Tạ Thư Dật có một chút tức giận, hắn lên giọng, nhưng là, hắn lại không đành lòng ở trước mặt người nhà Phương gia nặng lời với cô, chỉ đành phải ẩn nhẫn tỏ vẻ ý cảnh cáo.
“ Thư Dật, cha mẹ chúng ta là có chút gấp gáp a, chẳng lẽ bá hai bác không lo lắng chuyện của chúng ta sao?” Nhã Nghiên quay đầu hướng Tạ Thư Dật nói.
Hải Nhạc cũng dời tầm mắt nhìn sang Tạ Thư Dật, chỉ thấy hắn khẽ cau mày, nhưng là, hắn cũng không có nói lời nào phủ nhận lời Nhã Nghiên nói, chẳng lẽ, hắn và Nhã Nghiên thật sự ở chung một chỗ?
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ hiện tại Tạ Thư Dật cùng Nhã Nghiên ở cùng một chỗ sao? Năm năm này trong, giữa bọn họ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trì Hải Hoan kia thì sao? Cô ta thì sao đây? Tạ Thư Dật cùng trì Hải Hoan rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lần trước không phải Trì Hải Hoan vẫn ngủ trên giường của Tạ Thư Dật sao? Bọn họ đáng lẽ ra vẫn ở bên nhau? Nhưng tại sao Nhã Nghiên lại nói những lời như vậy?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ Tạ Thư Dật bắt cá hai tay?!
Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Tạ Thư Dật tại sao có thể như vậy? Đó là Nhã Nghiên, không phải là người khác! Là Nhã Nghiên!