Ác Ma Ca Ca

Khi Tạ Thư Dật cùng tạ ba ba đi xuống lầu, phát hiện trì Hải Hoan thế nhưng không biết từ lúc nào đã về nhà, cô ngồi trên ghế salon đối diện Tiểu Bảo Tiểu Bối, mà trên mặt Tiểu Bảo Tiểu Bối đầy vẻ hoảng sợ đứng ngồi không yên. Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối mặc dù hiểu chuyện, nhưng mà mẹ không có ở bên cạnh của chúng, chúng cũng không phải là đang ở nhà mình, cho nên ngồi đối diện với Trì Hải Hoan mà chúng chúng thích, chúng không sợ mới là lạ.

Tạ Thư Dật không khỏi bước nhanh hơn chạy xuống lầu.

“ Tiểu Bảo Tiểu Bối!” Hắn hô to.

“Cha nuôi!” Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối vừa thấy hắn chạy xuống, giống như gặp được cây cỏ cứu mạng chạy về phía hắn.

“Các con không có sao chứ?” Tạ Thư Dật vội vàng đem bọn họ kéo, hơi chếch nhìn Trì Hải Hoan một cái: “ Tiểu Bảo, Tiểu Bối, cha vẫn đang ở đây, các con không cần sợ bất kỳ kẻ nào, sẽ không có ai dám tổn thương các con, cha nuôi không cho phép chuyện đó xảy ra!”

Trì Hải Hoan nghe Tạ Thư Dật nói như vậy, sắc mặt hơi biến đổi, nhưng rất nhanh cô ta liền khôi phục sắc mặt, cười cười nói: “Tiểu Bảo Tiểu Bối là con nuôi của anh, ai dám tổn thương tới chúng a! Em cũng sẽ không cho phép kẻ nào tổn thương chúng.”

“ Hi vọng như lời cô nói, chúng chỉ là những đứa trẻ.” Tạ Thư Dật lạnh lùng nói.

Trì Hải Hoan thân thiết nói với Tiểu Bảo Tiểu Bối: “ Tiểu Bảo, Tiểu Bối, hoan nghênh các con tới nhà chúng ta làm khách, cô rất thích trẻ con, nhất là những đứa trẻ đáng yêu như các con a!”

Tiểu Bối một mực ôm chặt lấy cha, cô bé một mực cự tuyệt, nhìn Trì Hải Hoan bĩu môi: “ Cô nói láo, cô căn bản không hề yêu thích bọn con, cô không thích mẹ, còn mắng mẹ là người xấu xí, Tiểu Bối sẽ không thích cô, Tiểu Bối chán ghét cô!”

Đứa nhỏ xấc láo, tức chết mà! Cô đã hạ thấp mình như vậy tới lấy lòng chúng, vậy mà nó dám nói ghét cô! Trong lòng Trì Hải Hoan vô cùng tức giận, nhưng vì Tạ Thư Dật đang đứng trước mặt nên không thể để lộ ra được.

Nếu không phải là nể mặt Tạ Thư Dật, cô đã cho con nhóc đó một cái tát cho hả giận rồi.


Trì Hải Hoan ráng nhịn xuống, cô biết, sau nay mình không thể dễ dàng qua mặt được hai đứa nhóc này, chúng là những tên tiểu quỷ, người lớn khó mà lấy lòng chúng.

“ Cô nói lời xin lỗi với Tiểu Bối nha, là lỗi của cô, lúc ấy là do tâm tình cô không được tốt, mới nói mẹ con như vậy, thật xin lỗi, cô xin lỗi nhé!” Trì Hải Hoan vẫn như cũ cười nói với Tiểu Bối.

Hai đứa bé bán tín bán nghi nhìn cô.

“Tiểu Bảo, Tiểu Bối, quả thực là cô nói sai rồi, cô biết mình sai rồi, quả thực là lúc đó tâm tình cô không tốt, là cô vô ý, lần sau nếu có cơ hội, cô sẽ tìm mẹ các con nói lười xin lỗi.” Trì Hải Hoan nói.

“Có thật không?” Tiểu Bảo hoài nghi hỏi.

“Thật.” Trì Hải Hoan gật đầu một cái.

“ Tốt lắm, mẹ nói biết sai có thể sửa chính là đứa trẻ ngoan, vậy cô biết sai mà sửa chữa, nên cô là người tốt, chúng con sẽ tha thứ cho cô lần đầu, nhưng không được có lần sau nha. Nếu như còn có lần sau, con sẽ phạt cô, nhất định sẽ phạt cô…”Tiểu Bảo nỗ lực hồi tưởng lời mẹ nói, suy nghĩ hồi lâu, cô cô này là người lớn, nếu như cô còn phạm lỗi lần nữa, thì phải đánh vào tay? Hay là đánh mông? Hay là phạt đứng góc tường 3 tiếng?

Tạ ba ba và Tạ Thư Dật đứng một bên mỉm cười nhìn thằng bé nói hết câu.

Tiểu Bảo suy nghĩ một chút, cô cô là người lớn, nếu trừng phạt thì phải nhiều hơn so với một đứa trẻ, cuối cùng cậu bé nói: “ Nếu như có lần sau, sẽ đánh tay của cô trước, rồi đánh mông, sau đó sẽ phải đứng ở góc tường 3 tiếng nha.” đó đi góc tường đứng ba giờ!

“ Đúng rồi, nếu như có lần sau, phải đánh tay, rồi đánh mông, còn phải đứng ở góc tường nữa! Chúng con làm sai, mẹ cũng phạt chúng con như vậy! nếu như cô còn mắng,ẹ con nữa, nhất định sẽ phạt cô như vậy!” Tiểu Bối ở một bên cứ như con gà mổ thóc mà phụ họa.

“ Hả? Ha ha! Thật thú vị, thật là thú vị!” Tạ ba ba không nhịn được phá lên cười, “Cái hình phạt này thật đúng là nặng a!”


Ông cúi người ôm chầm lấy Tiểu Bảo vào ngực, hôn rồi lại hôn: “ Con nói đúng, người lớn mà lần sau tái phạm, thì nhất định phải bị phạt, đánh tay và đánh mông, còn phải đứng góc tường nữa, đúng là hình phạt rất tốt! Bất quá, ông nội cảm thấy những hình phạt này đối với người lớn mà nói thì vẫn còn nhẹ tay a!”

Suy nghĩ của hai đứa bé này thật là ngây thơ, thú vị a! Tạ ba ba thấy hai đứa nhỏ đáng yêu như vậy, liền cảm thấy rất yêu thích, nếu chúng quả thật là con của Tạ Thư Dật, dù có là con riêng đi chăng nữa, nhất là thằng bé Tiểu Bảo này, ông nhất định phải giữ nó bên mình, yêu thương nó, bù đắp lại những năm tháng mà ông không thể cho Thư Dật khi còn bé!

Mà Tạ Thư Dật nhìn Tiểu Bảo nói nghiêm túc như vậy, hắn liếc mắt nhìn Trì Hải Hoan giận đến nỗi mặt hết trắng lại đỏ, Tạ Thư Dật cũng không nhịn được khẽ nở nụ cười.

Tiểu Bảo nghe Tạ ba ba nói quá nhẹ, không khỏi tò mò hỏi: “ Vậy người lớn phạm lỗi thì phải phạt như thế nào a?”

“ Nếu là sai lầm nhỏ, chỉ cần không có lần sau thì có thể tha thứ, nhưng nếu là phạm lỗi quá mức nghiêm trọng......” Tạ ba ba không khỏi nhìn trì Hải Hoan một cái, nói, “ phạm lỗi quá mức nghiêm trọng, tất nhiên phải bị nghiêm nghị trừng phạt! Không người nào phạm lỗi mà lại xử phạt như nhau được, bằng không đối với những người khác sẽ không công bằng!”

Tạ ba ba nghĩ đến nếu như mẹTiểu Bảo thật sự là Hải Nhạc, chuyện Trì Hải Hoan đẩy Hải Nhạc xuống vách núi, ông mặc kệ cô ta mất trí nhớ hay không, nhất định không bỏ qua cho cô ta dễ dàng chuyện hại người ác độc như vậy!

Trì Hải Hoan thấy tạ cha cha thâm ý nhìn mình, mà trong lời nói cũng có vẻ như đang nói mình, cô có chút bối rối cúi đầu.

“ Có phải là để chú cảnh sát tới bắt đi đưa vào nhà giam không ạ?” Tiểu Bối tò mò hỏi.

“Ừ, Tiểu Bối thật thông minh, nếu như người lớn phậm lỗi quá mức nghiêm trọng thì sẽ bị chú cảnh sát bắt giam vào nhà tù.” Tạ Thư Dật gật đầu một cái nói.

“Oa, vậy Tiểu Bối làm người tốt, không làm người xấu, người xấu mới chịu bị đưa đến trong ngục giam a.” Tiểu Bối nói.


“Đúng vậy, Tiểu Bối thật biết nghe lời.” Tạ Thư Dật nói.

Trì Hải Hoan thấy bọn họ cha một câu, con một câu, hoàn toàn không để ý gì tới mình trong lòng thực khó chịu, cô vẫn chưa thể hòa hợp trong cái nhà này. Đã nhiều năm như vậy mà cô vẫn không thể sống hòa hợp với nơi đây, nga cả mẹ cũng đối xử với cô lãnh đạm như thế! Đến bao giờ thì cô mới thay thế được đại vị của Hải Nhạc trong ngôi nhà này?

“Lão gia, cơm đã xong ạ. “ Vú La từ trong phòng ăn đi ra gọi..

“ Được, đi ăn cơm thôi!”Tạ ba ba nói.

Cơm nước xong, Tạ ba ba nói với hai tiểu tử: “ Các con có muốn ông nội đưa đi chơi không?”

“ Con muốn cha dẫn chúng con đi chơi.” Tiểu Bối đối với người ông nội muốn chặt đầu cha nuôi làm bóng đá vẫn còn có chút bài xích.

Tạ ba ba đứng sát tường, không khỏi có chút ngượng ngùng, nói: “ Vậy chúng ta cùng đi ra ngoài a, cha nuôi cũng sẽ đi, ông nội sẽ mua búp bê đẹp cho con nha”.

Tạ Thư Dật nhìn thấy cha rất muốn gần gũi hai đứa bé này, trong lòng cũng có chút cao hứng, Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối đúng là khiến người gặp người thích.

“ Con chỉ mua cha mua đồ chơi cho con thôi.” Tiểu Bối vẫn kiên quyết không đi cùng Tạ ba ba.

Tạ ba ba vô kế khả thi, cầu cứu nhìn Tạ Thư Dật.

Tạ Thư Dật hội ý, nói với hai đứa bé: “ Đi thôi, cha và ông nội cùng nhau đưa các con đi chơi a.”

“Hoan hô, cha nuôi cũng đi, vậy Tiểu Bối và ca ca cũng đi.” Tiểu Bối cao hứng nói.

Rất nhanh, Tạ ba ba cùng Tạ Thư Dật mang theo Tiểu Bảo Tiểu Bối đi dạo chợ đêm, hai Tiểu Bảo Bối không ngừng khen thành phố lớn thật đẹp.


“ Mẹ cũng đi thì tốt biết mấy.” Tiểu Bảo đột nhiên nói.

Thằng bé đã có chút nhớ mẹ rồi.

“ Đúng vậy a, mẹ cũng ở đây thì tốt biết mấy.” Tiểu Bối cũng muốn mẹ.

Tạ Thư Dật đột nhiên cũng có chút nhớ người phụ nữ an tĩnh đó, không biết cô lúc này đang làm gì, là đang ngồi trước máy vi tính chăm chú viết bài sao? Sáng tác, là chuyện rất cực khổ chuyện, hắn từng thấy một biên kịch nổi danh bởi vì áp lực mà mắc bệnh trầm cảm, cũng thật khó cho Phương Viễn Chi thế nhưng chống đỡ nhiều năm như vậy.

Lúc này, điện thoại của Tạ Thư Dật đột nhiên vang lên tiếng tin nhắn.

Hắn mở điện thoại di động ra, là Phương Viễn Chi gởi tin ngắn: “Tạ thiếu, làm phiền anh rồi, bọn trẻ bây giờ có ở bên cạnh anh không? Tôi muốn nghe giọng của Tiểu Bảo Tiểu Bối, tôi rất nhớ chúng.”,

Thật đúng là cùng bọn nhỏ tâm ý tương thông a, bọn nhỏ mới nghĩ đến cô, cô liền gửi tin nhắn nói nhớ chúng.

Hắn đem điện thoại cho gọi tới, bên kia nhấc máy, Tạ Thư Dật chỉ nghe được tiếng ít thở nhẹ nhàng, hắn thở dài một cái, nếu cô có thể mở miệng nói chuyện, thì tốt rồi!

“Viễn Chi? Tôi là Tạ Thư Dật, Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối rất tốt, thật biết điều rất nghe lời, cô không cần lo lắng, tôi gọi bọn trẻ tới nghe điện thoại.”

Hắn đưa điện thoại cho Tiểu Bảo: “ Tiểu Bảo, mẹ con nhớ các con, muốn nghe giọng nói của các con.”

Tiểu Bảo vội vàng đem điện thoại để ở bên tai: “ Mẹ, con là Tiểu Bảo, con và cha nuôi, còn có cả ông nội nữa, đang đi dạo phố a. Mẹ, nơi này rất đẹp, chơi rất vui, cha nuôi mua cho con rùa nhỏ, mua cho em cá nhỏ rất đẹp a! Mẹ, nếu như mẹ cũng đi thì tốt rồi, con và em rất nhớ mẹ, Tiểu Bối, em đến đây nói chuyện với mẹ này!”

Tiểu Bối cùng mẹ nói chuyện một lúc, sau đó tạ Thư Dật cầm lấy điện thoại nói: “ Viễn Chi, cô vẫn nghe đó chứ? Các con ở đây có tôi, cô yên tâm, cô ở nhà hãy giữ gìn thân thể, không nên thức khuya quá, chờ thêm hai ngày nữa, tôi sẽ đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối mạnh khỏe về nhà với cô. Yên tâm đi, nhớ ngủ sớm một chút. Tôi cúp máy nhé.”Tạ Thư Dật có chút luyến tiếc cúp máy, hắn thật sự rất mong đợi kết quả ngày mai a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận