Tạ Thư Dật chạy thẳng một đường cực kỳ nhanh, hắn nhất định phải đến Phương gia trước Phương Viễn Chi! Hắn nhất định phải biết rõ, đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!
Khi Tạ Thư Dật dừng xe trước cửa Phương gia, thì cửa nhà đã mở hơn phân nửa, hắn gõ cửa bên trong liền có người trả lời: “Ai đấy?”
Khi cửa mở ra, ba Phương kinh ngạc nhìn Tạ Thư Dật: " Tạ thiếu gia, ngài tới rồi?”
Tạ Thư Dật nhìn ông gật đầu một cái, nói: " Tôi tới xem Tiểu Bảo Tiểu Bối một chút, bọn trẻ có ở nhà không?”
“ A, vẫn còn ở trường học, còn chưa đến 5h, hay là tôi đi đón chúng về nhé? Viễn Chi đi Đài Bắc có công việc rồi, hôm nay tôi ở nhà trông hai đứa nhỏ.” Ba Phương nói, cũng mời Tạ Thư Dật vào nhà.
Chỉ một mình ba Phương ở nhà? Vậy càng tốt, trời cũng giúp hắn mà.
“A, không cần đâu, tôi có thể chờ Tiểu Bảo Tiểu Bối về, lần trước đưa chúng đi chơi ở Đài Bắc, tôi đã chụp cho chúng rất nhiều hình, vẫn chưa kịp cho chúng xem. Tôi lưu ảnh vào mấy tính, đợi tụi nhỏ về nhà là có thể xem rồi.” Tạ Thư Dật nói.
“Được được, máy tính ở trong phòng của Viễn Chi, cái này tôi không hiểu, cậu tự mình lưu giúp bọn trẻ nhé, xong thì tôi cũng tới xem một chút.” Ba Phương vội vàng mở ra phòng ngủ của Hải Nhạc.
“ Được, Phương bá cứ làm việc của mình đi, tôi làm xong sẽ nói với bá.” Tạ Thư Dật nói.
“ Được, vậy cậu ngồi đi, tôi đem mấy tấm lưới kia đi thả, Viễn Chi đoán chừng khoảng bảy tám giờ mới về tới, nhưng mà bọn nhỏ năm giờ đã về rồi, cậu cũng chỉ cần chờ hơn 1 tiếng là được gặp Tiểu Bảo Tiểu Bối rồi.” Phương ba ba rời đi, cũng nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Tạ Thư Dật thấy ông đi khỏi, hắn nhanh chóng quét mắt khắp phòng của Phương Viễn Chi, hắn đem ánh mắt dời đến trên tủ quần áo, không chút do dự mở ra, bên trong quần áo treo chỉnh tề, ngăn phía trên cũng để quần áo, hắn kéo ra ngăn phía dưới thì thấy là đồ nội y, Tạ Thư Dật vội vàng đóng ngăn kéo lại.
Tạ Thư Dật lại nhìn lên bàn sách, thận trọng mở ra ngăn kéo bàn đọc sách, thế nhưng bên trong cũng không có cái gì mà hắn mong đợi, nhưng có tờ báo dưới cùng lại khiến hắn chú ý. Tạ Thư Dật nhẹ nhàng lôi tờ báo cũ kỹ ra, mở ra nhìn thì đập vào mắt hắn chính là hình quảng cáo Dove của Hải Nhạc mấy năm trước, trên poster Hải Nhạc mắt ngọc mày ngài, ngọt ngào nhìn hắn cười, Tạ Thư Dật nhất thời ngây dại.
Rất nhanh, hắn lại phục hồi tinh thần lại, tin tức xa xưa thế này, cô giữ ở chỗ này, điều này có thể đại biểu cái gì sao?
Không thể nói lên được điều gì, ban đầu có rất nhiều fan hâm mộ điên cuồng truy lùng Hải Nhạc, cho tới bây giờ, poster của Hải Nhạc vẫn còn xuất hiện trên lịch treo tường, cái này, cũng không nói lên điều gì.
Hắn lại đi tới trước bàn trang điểm, bên trong ngăn kéo tất cả đều là những đồ dùng bình thường, có một thứ thu hút tầm mắt của hắn, đó cũng chính là một lọ nước hoa Burberry mà Hải Nhạc thích nhất, khó trách mấy lần trước hắn lại từ trên người Viễn Chi nghe được mùi thơm này. Nhưng mà, điều này cũng không đại biểu cho cái gì, rất nhiều cô gái thích loại nước hoa này a.
Tạ Thư Dật bỏ qua, dời tầm mắt đến kệ sách, trên kệ sách không có nhiều sách lắm, có chút lộn xộn, hắn ngẫu nhiên lấy ra một quyển, khi mở trang đầu tiên ra chỉ mới thấy năm chữ ‘ Phương Viễn Chi mua ở…’ đại não Tạ Thư Dật liền ầm ầm vang lên.
Cảm tạ Thượng Đế, đây là chữu viết của Phương Viễn Chi sao? Rõ ràng đây là chữ viết của Nhạc Nhạc mà! Là chữ của Nhạc Nhạc! Là hắn hoa mắt sao? Không, chữ của Hải Nhạc dù có hóa thành tro hắn cũng có thể nhận ra a!
Có thể tính cách cô hòa thuận vui vẻ có phần giống Nhạc Nhạc, bởi vì có nhiều người tính cách khá giống nhau, thói quen cũng không hẹn mà gặp, nhưng mà chữ viết, làm sao mà ngay cả chữ viết cũng giống nhau được?
Lần trước hắn cố ý để cho cô viết mấy chứ, nhưng mà cô viết lại không giống trên cuốn sách này? Tại sao lại không giống?
Tạ Thư Dật lại mở ra một cuốn khác, cuốn này là Milan Kundera ‘ Không thể thừa nhận ái tình’, vẫn như vậy, chính là bút tích xinh đẹp kia.
Trời ạ, là cô sao? Thật sự là cô sao?
Đầu óc của hắn bây giờ thật sự trống rỗng, hắn không thể nào tin nổi, đứng ngơ ngác nơi đó. Một lúc sau, có vẻ như đã hoàn hồn, Tạ Thư Dật vội vàng đi tìm nhật kí của cô, cô trước kia có thói quen viết nhật kí, hi vọng bây giờ cô vẫn giữ thói quen này. Hắn lật đông lật tây cũng không tìm thấy cái gì gọi là nhật kí hay bản bút kí. Bản bút kí? Tạ Thư Dật không do dự ngẩng đầu lên, nhìn notebook ở trên bàn kia, hắn vội vàng chạy đến máy vi tính ở trước mặt, thuận tay bật nguồn lên.
Khi màn hình máy tính hiện lên, trên desktop của cô chỉ có một file MSN, hắn hít một hơi thật sâu, thận trọng mở của sổ MSN.
Nhưng mà không có mật khẩu, làm sao hắn mở ra được?
Sinh nhật của Tiểu Bảo Tiểu Bối? Hắn bấm vào mấy con số, mật mã không chính xác.
Tên của Tiểu Bảo? Không được, tên của Tiểu Bối? Không đúng. Tên của Phương Viễn Chi? Cũng không đúng.
Nếu như Long Đế Uy ở đây thì tốt rồi, hack mật khẩu đối với hắn mà nói là chuyện nhỏ, Nếu là Long Đế Uy ở là tốt, phá dịch mật mã đối với hắn mà nói là nhỏ CASE, hắn có thể dễ dàng giải quyết.
Tay Tạ Thư Dật khống chế không được run rẩy, không được, nhất định phải mở ra, không thể bỏ qua!
Hắn thử một lần lại một lần, nhưng vẫn không được.
Sinh nhật Phương Viễn Chi? Trước kia hắn có hỏi qua Tiểu Bảo một lần, hình như là ngày 25 tháng 8, hắn nhập vào, vẫn chưa được.
Tạ Thư Dật một quyền nện ở trên bàn, thật là thống khổ, biết là coi trộm nhất kí của cô như vậy là không đúng, nhung mà hắn rất muốn biết, chỉ cần trong nhật kí có nhắc tới tên hắn, thì nhất định cô chính là Nhạc Nhạc rồi!
Tạ Thư Dật khổ não suy tư, hắn không xác định nhập một dãy số, đó là tổ hợp ba chữ cái đầu tiên trong tên của hai người kết hợp với ngày sinh, là mật khẩu MSN mà trước kia hắn bắt cô đổi, ban đầu cũng chỉ là đùa chơi vậy thôi, nhưng mà sau này Nhạc Nhạc vẫn dùng nó, chưa hề thay đổi. Tạ Thư Dật nín thở tĩnh khí nhìn dòng chữ ‘đang đăng nhập’, mạng nhà cô thật sự là quá chậm,quá chậm, chậm đến nỗi khiến tim hắn đập càng nhanh, nhanh đến cực hạn, cơ hồ muốn ngừng đập luôn rồi!
Rốt cuộc, rốt cuộc trang chủ MSN mà hắn mong chờ cũng xuất hiện, Tạ Thư Dật cảm giác giống như là trời đất xoay chuyển vậy, trời ạ! Quả thật là cô! Quả thật là cô!
“Cảm tạ Thượng Đế, cảm tạ ngài! Ngài rốt cuộc cam lòng để cho tôi tìm thấy Nhạc Nhạc rồi!” Giờ khắc này, hai tay Tạ Thư Dật chắp lại thành hình chữ thập, chân thành cảm tạ thượng đế, nước mắt cũng kích động mà chảy ra rơi lên cổ hắn.
Chữ kí trên MSN là: ‘ Trên đời, chuyện tình bi ai nhất không phải là chia cắt vĩnh viễn, cũng không phải sinh tử xa nhau, mà là, người bạn yêu nhất đứng ở trước mặt bạn, hắn không biết bạn, mà bạn cũng không có cách nào nói với hắn mấy chữ này: Em yêu anh! Em vẫn luôn yêu anh!’