“ Em không tin sao? Tôi có thể chứng minh cho em thấy.” Tạ Thư Dật nói.
Chứng minh? Hắn muốn chứng minh như thế nào? Hải Nhạc hoài nghi nhìn Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật đi từ từ đến trước mặt Hải Nhạc, cô ngẩng đầu nhìn hắn, ở trước mặt cô, hắn vẫn cao lớn như vậy, từ lần gặp mặt đầu tiên, trừ cái lần giúp hắn bôi thuốc, đây là lần thứ hai hắn đứng sát trước mặt cô như vậy, Hải Nhạc chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn.
Tạ Thư Dật đột nhiên vươn tay kéo khăn trùm đầu của cô ra, Hải Nhạc không phản ứng kịp, khuôn mặt lại lần nữa lộ ra trước mắt hắn, cô lúng túng lấy tay che mặt của mình, nhưng Tạ Thư Dật phản ứng cực nhanh, vươn tay gắt gao giữ chặt hai tay của cô, giọng nói trầm thấp vàng lên:
“ Viễn Chi, để tôi chứng minh cho em thấy.”
Tạ Thư Dật đột nhiên dùng lực, đem Hải Nhạc kéo vào trong ngực, Hải Nhạc trợn to hai mắt hoảng sợ nhìn hắn, hắn muốn làm cái gì? Hắn muốn chứng minh như thế nào?
“ Lúc trước tôi đã từng nói rồi, em có một đôi mắt rất đẹp, đôi mắt này chính là cửa sổ linh hồn của em, để cho tôi nhìn thấu được tâm hồn xinh đẹp của em, Viễn Chi, là thật, trong lòng tôi, em chính là Thiên Sứ!” Tạ Thư Dật thở dài một tiếng, môi hắn nhẹ nhàng quý trọng rơi trên đôi mắt kia.
Hắn đột nhiên hôn lên mắt cô, trong nháy mắt khiến cho Hải Nhạc như đinh đóng cột, đứng chôn chân tại chỗ. Trời ạ, đây là ảo giác sao? Là mơ sao? Hắn hắn đang hôn cô sao? Hải Nhạc không tin nổi nhắm chặt hai mắt lại, cô đến ở trong mộng cũng mong đợi thời khắc này, không biết đã bao lâu rồi? Hải Nhac cảm thấy mình đã mong chờ cả vạn năm, rốt cuộc giờ khắc này cũng tới!
Nụ hôn của hắn, êm ái như thế, giống như một mảnh lông vũ phớt qua tim của cô, khiến cho trái tim của cô không thể khống chế được mà đập nhanh hơn, cô phải làm sao? Là muốn đẩy hắn ra hay muốn ôm lấy hắn? Lý trí không ngừng nhắc nhở cô phải đẩy hắn ra, nhưng cô lại không muốn đẩy hắn ra, mặc kệ hắn vì lí do gì mà hôn cô, cô vẫn muốn chìm đắm một lần, cả đời này, sẽ không có lần nào như thế nữa!
Rất nhanh, nụ hôn của hắn rơi trên vết sẹo ghê rợn kia, vẫn là nhẹ nhàng quý trọng, nước mắt vì vui mừng mà rơi xuống, Hải Nhạc thật sự có một loại ảo giác, ảo giác hắn đang coi cô là người hắn yêu vậy!
Làm sao có thể chứ? Hắn vẫn luôn nói, mặc kệ Hải Nhạc biến thành cái gì, hắn vẫn yêu cô, hắn yêu chính là khuôn mặt Trì Hải Hoan giống hệt khuôn mặt của Hải Nhạc, chỉ cần gương mặt đó vẫn tồn tại, hắn sẽ cho rằng Trì Hải Hoan chính là Tạ Hải Nhạc! Hắn chỉ yêu gương mặt đó thôi!
Chẳng lẽ, hắn là muốn dùng loại phương thức này tới nói cho cô biết, hắn không có bị kinh sợ sao? Hắn cho rằng, cô cần một người đàn ông tới hôn cô một cái thì mới có thể an ủi sao? Hắn cho rằng cô là loại người nào chứ? Cô không cần cái loại an ủi, thương hại này! Cô không cần!
Hải Nhạc thở hổn hển một hơi, bắt đầu giãy dụa đẩy Tạ Thư Dật ra.
Nhưng Tạ Thư Dật không muốn buông cô ra, năm năm a, suốt năm năm trời, hắn vẫn luôn tìm cô! Hôm nay rốt cuộc cũng tìm được cô, có thể ôm cô ở trong ngực của mình, hắn sao có thể dễ dàng buông cô ra như vậy? Từ khi biết cô chính là Nhạc Nhạc, hắn vẫn luôn khát vọng được ôm cô thật chặt, dùng sức hôn cô, nếu đã ôm cô vào trong ngực của mình, hắn thật sự không muốn buông cô ra nữa, hắn nhất định không buông.”
Không để ý đến Hải Nhạc đang giãy dụa trong ngực, Tạ Thư Dật càng kéo thân thể mềm mại của cô áp sát vào người mình, nụ hôn của hắn rơi vào môi của Hải Nhạc. Một khắc đó, cả người hắn cơ hồ ngừng hô hấp, đôi môi của cô vẫn mềm mại như năm năm trước, vẫn ngọt ngào như thế. Hắn như đói khát, không ngừng mút lấy đôi môi của cô. Khi Tạ Thư Dật hôn cô, mân mê đôi môi của cô, Hải Nhạc tựa như bị sét đánh trúng, cả cơ thể cũng không cử động nổi, đại não bây giờ đã rối thành một nồi rồi, tâm cũng rối loạn thành một mớ bùi nhùi!
Muốn đẩy ra hắn sao? Thật sự muốn đẩy ra hắn sao? Cô đã chờ đợi để được gần hắn như vậy đã lâu lắm rồi!
Khi tạ Thư Dật cố gắng cạy môi của cô ra, Hải Nhạc xoay mình thanh tỉnh lại, không thể như vậy! Không thể như vậy được! Cô rất tham luyến ôn nhu của hắn, nhưng mà hắn không thể làm như thế với cô! Cô cũng không cần hắn dùng cách này để chứng minh rằng hắn không kinh sợ vì khuôn mặt của cô!
Hai tay của Hải Nhạc đã bị Thư Dật buông lỏng ra, mà tay của hắn lúc này đang nắm lấy vong eo con kiến của cô, Hải Nhạc dùng sức đẩy lồng ngực hắn ra, cũng cố gắng nghiêng mặt sang một bên, tránh đi đôi môi của hắn. Đáng tiếc, hắn lại cương quyết không buông, ôm chặt lấy cô, Hải Nhạc nhất thời luống cuống, lại không thể nói được, đành phải giơ chân lên, hung hăng đá hắn một cước. Tạ Thư Dật rốt cuộc cũng hoàn hồn, hắn buông lỏng Hải Nhạc ra, cô chật vật vội vàng lui về phía sau, tránh hắn như tránh tà, nước mắt cũng không ngừng nhỏ giọt. Tạ Thư Dật liếm môi một cái, hắn có chút tiếc nuối về nụ hôn chưa sâu này, Hải Nhạc lại cứ như vậy mà kết thúc nó! (((((((((((Ây dà, Dật ca đúng là cái đồ háu ăn….. Hôn được là tốt lắm rồi, lại còn đòi hôn sâu cơ….ew…)))))))))))))))
Thấy nước mắt ủy khuất của Hải Nhạc, Tạ Thư Dật cũng có chút hối hận mình đã quá kích động rồi.
Cô vẫn còn bài xích hắn, sợ hắn, cũng kháng cự hắn thân cận cô, xem ra, bây giờ vẫn không thể phơi bày thân phận của cô, nếu không, khẳng định cô sẽ chạy đi mất, hắn sợ sau này cũng không tìm được cô nữa! Cho nên, nếu như cô không muốn làm Hải Nhạc, mà muốn làm Viễn Chi, thì hắn sẽ đáp ứng để cô là Viễn Chi!
Nhưng hắn không hối hận vì đã hôn cô, tuyệt không hối hận.
“ Biết em kháng cự, nhưng tôi sẽ không nói câu xin lỗi, bởi vì đây là muốn chứng minh cho em thấy, em không hề đáng sợ, cũng không dọa người, ngược lại, tôi tự cảm thấy được chính mình bị em hấp dẫn, em có một loại mị lực luôn khiến cho tôi muốn được đến gần để thấu hiểu, hãy quên khuôn mặt này đi, không có gì là không thể cảm nhận bằng trái tim.” Tạ Thư Dật nói.
Hải Nhạc tan nát cõi lòng lắc đầu, cô không thể nào quên được, cô làm sao quên được chứ?
Cho dù hắn không ghét bỏ khuôn mặt của cô, nhưng mà cô để ý! Cô thật sự để ý, hắn không biết cô là Hải Nhạc, hắn chỉ là muốn dùng cách này để an ủi cô thôi! Nếu như hắn biết cô chính là Hải Nhạc, hắn nhất định sẽ không chấp nhận nổi! Hơn nữa, ở trong lòng của cô, nam thần hoàn mỹ như Tạ Thư Dật, làm sao có thể sánh đôi cùng loại phụ nữ vừa câm vừa xấu xí như cô chứ? Bởi vì chính bản thân Hải Nhạc cũng là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, chính bản thân cô cũng không chấp nhận nổi mình biến thành cái bộ dạng này, hắn thì lại càng không dễ dàng chấp nhận Tạ Hải Nhạc mà hắn yêu lại biến thành Phương Viễn chi vừa câm vừa xấu xí thế này!
“Phương Viễn Chi, đừng lắc đầu với tôi được không! Sau này đứng trước mặt tôi, em không cần phải che mặt nữa, em thật sự không hề đáng sợ! Tôi không hề ngại vết thương này, đây chẳng qua chỉ là một vết sẹo thôi!” Tạ Thư Dật thấy cô giống như con đà điểu không ngừng trốn tránh, hắn vội vàng nói.
Hải Nhạc lúc này mới nhớ tới mình còn vẫn chưa đeo khăn che lại, cô hoảng sợ cúi đầu, nhặt chiếc khăn lên trùm mặt kín mít, sau đó thẳng thừng chỉ tay ra cửa, ý đuổi Tạ Thư Dật ra ngoài.
“ Chuyện này, Viễn Chi, chúng ta từ từ nói được không!” Tạ Thư Dật cố gắng cứu vãn, Hải Nhạc vẫn tư thế chỉ tay như vậy, cũng không nhìn hắn.
Tạ Thư Dật cảm giác mình đã làm hỏng chuyện rồi, thất vọng thở dài một cái.
“ Được, để tôi nhìn các con một chút.” Thấy Tạ Thư Dật đi đến chiếc giường, muốn ôm Tiểu Bảo đi, Hải Nhạc vội vàng chạy tới trước mặt ngăn cản hắn.
“ Viễn Chi, đừng như vậy…” Tạ Thư Dật có chút cầu khẩn nhìn Hải Nhạc, hắn muốn ngủ cùng Tiểu Bảo, hắn muốn thiết lập mối quan hệ cha con thật tốt.
Hải Nhạc nhìn hắn, trong ánh mắt có chút dãn ra, Tạ Thư Dật chớp lấy cơ hội, mò lên trên giường, ôm Tiểu Bảo ở trên tay.
“ Viễn Chi, ngủ ngon.” Tạ Thư Dật nói, sau đó ôm Tiểu Bảo đang ngủ say lưu luyến không rời ra khỏi cửa phòng của Hải Nhạc.
Hải Nhạc đưa mắt nhìn hắn rời đi, hắn vừa đi, cô liền chạy tới đóng chặt cửa lại, cả người tựa lên cánh cửa, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Cô làm sao lại không khát vọng hắn? Cô muốn có hắn đến mức đau đớn cả tâm can, nhưng mà không thể như vậy được, không phải là nói muốn tác thành cho hắn và Nhã Nghiên sao? Tại sao có thể ở thời điểm mấu chốt lúc này dao động chứ!
Không, tốt nhất là hãy cứ giữ vững khoảng cách như trước kia, không được gần hắn thêm nữa, cũng không được để hắn tới gần mình, cô rất sợ, rất sợ mình lại rơi vào vực thẳm thêm một lần nữa, cô phải giữ vững lý trí của mình!