Ác Ma Ca Ca

Hải Nhạc quay người, không để ý tới hắn, cô lấy khăn trải lên mặt đất, đặt thức ăn lên đó rồi đứng dậy vỗ vỗ tay. Tiểu Bảo Tiểu Bối nghe thấy, vội vàng chạy tới, hai đứa bé có vẻ rất đói nên ăn rất nhiều, Tạ Thư Dật cũng ăn chút ít, Hải Nhạc vẫn có chút giận, không ăn cũng không nhìn hắn.

Hắn thật sự là quá đường đột rồi sao? Tạ Thư Dật len lén ngắm nhìn Hải Nhạc, cô đang nghiêm túc xé thịt cho Tiểu Bảo Tiểu Bối, hai đứa bé nép vào trong ngực mẹ, giọng nói nũng nịu mềm mại, hắn đột nhiên cảm thấy rất hâm mộ hai đứa con của mình, giá như hắn biến thành Tiểu Bảo hay Tiểu Bối thì tốt quá.

((((((((((((((((( Ù uôi… Dật ca không đứng đắn nha….)))))))))))))

Tiểu Bảo Tiểu Bối ăn no lại nói mẹ muốn đi ngủ.

“ Tôi đưa con đi ngủ, em ăn một chút đi.” Tạ Thư Dật thảo mai nói.

Hải Nhạc vẫn không để ý tới hắn, cô đưa hai đứa bé vào trong lều, đợi khi hai đứa bé ngủ rồi Hải Nhạc mới ra ngoài ăn đồ ăn.

Tạ Thư Dật có chút đau lòng nhìn cô, nói: " Em như vậy sẽ rất mệt mỏi.”

Hải Nhạc vẫn không để ý tới hắn, cô không muốn để ý hắn, vừa nghĩ tới bên bờ biển hắn làm ra hành động vô lý với mình, trong lòng cô liền nổi giận.

((((((((((((( À thì chỗ này mình cũng không hiểu tại sao bản gốc lại bị mất một đoạn ngắn. Tóm lại là Dật ca đã không kiềm chế được mà làm hành động không phải phép với Nhạc Nhạc nên chị ấy giận.))))))))))))))))))))

Tạ Thư Dật không khỏi ăn nói khép nép lần nữa nói với cô: " Thật xin lỗi, tôi thật sự không là cố ý.”

Hải Nhạc vẫn không có để ý đến hắn, cúi đầu ăn trái cây trên tay.


“Viễn Chi, đừng đối với tôi như vậy.” Tạ Thư Dật trong lòng thật sự rất khổ sở, cô không để ý đến hắn, trong lòng so với mèo cào thì càng khó chịu hơn.

“Tôi chỉ là, có chút không kiềm chế được…” Tạ Thư Dật nhắm mắt nói, vừa nhìn lén biểu tình của Hải Nhạc.

Hải Nhạc nghe được hắn nói như vậy, dùng sức liếc hắn một cái.

Tạ Thư Dật thẳng thắn nói: “Viễn Chi, em thật sự rất hấp dẫn, tôi không hề cố ý mạo phạm em, mà là em thật sự rất hấp dẫn.” ((((((((((((((((( AAAAAAAAAA lộ mặt SÓI ca rồi kìa….)))))))))))))))))))

Hải Nhạc có chút khiếp sợ nhìn Tạ Thư Dật, tay chân cũng trở nên luống cuống.

Cô rất hấp dẫn sao? Có thật không? Vậy tại sao mấy năm nay, không có một người đàn ông nào bị cô hấp dẫn đây?

Gạt người cũng nên thông minh hơn một chứ?

Nhưng là Hải Nhạc lại mềm lòng, cô yên lặng cúi đầu, muốn nhắn tin nói chuyện với Tạ Thư Dật nhưng điện thoại di động cũng không đem theo ra đây. Ngó nghiêng một chút, Hải Nhạc nhanh trí lấy nhánh cây trên mặt đất viết lên cát mấy chữ: “Tạ thiếu, anh đừng nói mấy lời buồn cười như vậy, tôi không phải là một đứa trẻ, tôi như thế nào, trong lòng tôi hiểu rõ hơn hết.”

Tạ Thư Dật thở dài một cái: “Đừng gọi là Tạ thiếu, gọi tôi là Thư Dật, những lời nói đó là tôi thật lòng.”

Phải không? Là lời thật lòng? Hải Nhạc có chút nghi ngờ lời nói đó của Tạ Thư Dật là lời thật lòng, ngay cả cô cũng không tin rằng chính mình có thể hấp dẫn người khác, huống chi là Tạ Thư Dật!

Hải Nhạc xóa đi mấy chữ kia, lại viết tiếp: “Nhưng mà, không phải anh vẫn luôn yêu Hải Nhạc sao? Anh làm như vậy, không cảm thấy là đang phản bội cô ấy sao?”


Thư Dật không khỏi mỉm cười, cô là đang muốn thử dò xét hắn sao? Thử dò xét hắn rốt cuộc là yêu Trì Hải Hoan giả danh kia hay là Tạ Hải Nhạc chân chính?

“Em có muốn nghe tôi kể một câu chuyện xưa không?” Tạ Thư Dật ôn nhu hỏi Hải Nhạc.

Một câu chuyện xưa? Là chuyện gì? Hải Nhạc không khỏi gật đầu một cái.

“Đây là cậu chuyện của một chàng trai và một cô gái, chuyện bắt đầu như thế này: Lúc trước, có một bé trai, mẹ nó vì bệnh nặng mà qua đời, nó rất đau lòng, vẫn còn chưa hết đau buồn vì mất mẹ, cha của nó liền cưới một người phụ nữ khác, bắt nó gọi là mẹ. Điều này làm cho nó rất tức giận, cảm thấy cái chết của mẹ nó liên quan đến người phụ nữ kia, nó đến trước mộ của mẹ nó thề rằng, nó nhất định sẽ thay mẹ nó trừng trị dạy dỗ người phụ nữ đã cướp đi cha nó. Sau này, nó rốt cuộc cũng thấy người phụ nữ đó, bà ấy còn mang theo một bé gái nhỏ tuổi hơn nó. Thật ra thì hắn cảm giác ngay lần đầu gặp mặt là cô bé đó rất đẹp, nhưng suy cho cùng thì cô ấy lại là con của người phụ nữ kia. Khi cô bé gọi nó một tiếng ‘ca ca’, nó liền cho cô bé một cái tát, nó muốn mượn cớ để thị uy với cha nó và người phụ nữ kia, nhưng lại không ngờ, người cha từ trước tới giờ chưa hề đánh nó lại vung tay cho nó một cái tát. Nó rất hận mẹ con họ, cha rất yêu thương người mẹ kế đó, cũng rất chiều chuộng cô bé kia, còn thương gọi cô bé là tiểu công chúa. Nó thấy như vậy thì càng thêm tức giận, thường xuyên khi dễ cô bé rất thảm. Sau này lớn lên, hai người xung khắc như nước với lửa, nhưng rồi dần dần, chàng trai đó mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào, hắn đã yêu cô gái kia mất rồi…” Tạ Thư Dật nói tới chỗ này, bùi ngùi thở dài một cái.

Hải Nhạc vẫn cúi đầu, hắn kể một câu chuyện xưa, cũng khiến cho cô nhớ lại những chuyện trong quá khứ, nhất thời, nước mặt không kiềm chế được mà xông thẳng lên hốc mắt.

Cuộc đời của cô, nhất định phải cùng hắn ở bên nhau, nhưng định mệnh lại chia rẽ bọn họ, bởi vì tình yêu càng không dễ dàng lại càng bị nhiều người mơ ước!

Trì Hải Hoan, Trì Hải Hoan, tôi nguyền rủa cô! Tôi nguyền rủa cô xuống địa ngục, là vì cô mới khiến cho tôi rõ ràng đang ở trước mặt của hắn nhưng lại không thể nói ra, mình chính là Tạ Hải Nhạc!

Trong lòng của Hải Nhạc rất thống khổ, không hiểu hắn tại sao đột nhiên lại muốn nói với cô chuyện này.

“Hắn thật rất thích cô ấy, nhưng lúc đó cô gái vẫn không hiểu được tình cảm của hắn, vào đêm sinh nhật mười sáu tuổi của cô gái, hắn bởi vì ghen tuông mà làm ra một chuyện ngu ngốc, hắn đã kích động cướp đi trong trắng của cô ấy. Mà cô gái đó, bị tổn thương đến mức không muốn sống, liền nhảy xuống biển, nhưng chàng trai đã cứu cô ấy. Cô gái còn có một người chị song sinh, hai người dáng dấp rất giống nhau, nhất là khi mặc đồ giống nhau, chàng trai sợ hãi mình sẽ không thể nhận ra được ai mới là người mình yêu, cho nên hắn rất ghét chị của cô gái đó, tại sao lại cứ muốn bắt chước giống cô gái của hắn như vậy? Thế nhưng cô gái đó chỉ vì chị gái nhờ vả mà đẩy hắn cho chị của mình, chàng trai rất đau lòng, nhưng vì tức giận nên đáp ứng yêu cầu của cô ấy, hẹn hò với người chị kia. Sau này, cô gái mới nhận ra rằng mình thích chàng trai đó, cô ấy rất đau khổ, cô ấy sau này cũng tìm chàng trai để thổ lộ. Chàng trai vốn dĩ cũng yêu cô ấy, cho nên hai người đến bên nhau, nhưng người chị kia lại không cam lòng, luôn trăm phương ngàn kế hãm hại nhằm chia rẽ bọn họ. Cuối cùng, cô ta lợi dụng đứa con hoang trong bụng mình, đổ tội cho em gái đẩy mình xuống cầu thang dẫn đến sinh non, mẹ cô gái cũng hiểu lầm cô ấy, cô ấy đau lòng quá mà bỏ nhà ra đi, và chàng trai cũng đi theo cô ấy, bầu bạn, chăm sóc cho cô ấy. Sau một thời gian, người chị kia lại tìm đến, cô gái là người lương thiện nên mềm lòng, dẫn sói vào nhà, người chị đó lợi dụng em gái mình lương thiện, cho nên, ngày đó, người chị lừa cô ấy đi lên vách núi…” Tạ Thư Dật đột nhiên dừng lại.

Hải Nhạc biết hắn đang nói chuyện của mình, nhưng cô nghe vẫn sợ hết hồn hết vía, nghe tới chỗ mấu chốt, thì Tạ Thư Dật đột nhiên ngừng lại, trái tim cô như bị treo nơi cổ họng, sẽ như thế nào? Hắn sẽ nghĩ như thế nào?


Tạ Thư Dật lên tiếng, giọng nói càng trở nên trầm thấp: “ Trong hai người bọn họ có một người rơi xuống vách núi, mà người còn lại có tín vật đính hôn của bọn họ - một chiếc nhẫn và một sợi dây chuyền Dolphin Kiss. Chàng trai cho người xuống biển tìm kiếm người kia nhưng không thấy, nên hắn đưa cô gái còn lại về nhà.”

Trong lòng Hải Nhạc đột nhiên cảm thấy thất vọng, thì ra là, hắn cũng cho rằng Trì Hải Hoan chính là Tạ Hải Nhạc, bởi vì cô ta có sợi dây chuyền Dolphin Kiss và chiếc nhẫn kia! Hải Nhạc nhớ rõ ràng lúc đó Trì Hải Hoan đã ném chiếc nhẫn đó đi rồi mà! Chẳng lẽ, cô ta không hề ném nó đi?

Chỉ một sợi dây chuyền và một chiếc nhẫn liền thay đổi càn khôn! Một sợi dây chuyền và một chiếc nhẫn lại khiến cho Trì Hải Hoan dễ dàng cướp đi thân phận, cướp đi tình yêu thuộc về Tạ Hải Nhạc! Thật là vừa nực cười vừa bi ai cỡ nào a!

Trong lòng Hải Nhạc tràn đầy thất vọng đối với Tạ Thư Dật, mà cũng đầy bi thương với chính mình. Cô nhìn Tạ Thư Dật không nói thêm gì nữa, cô không thể nhịn được khi nhìn hắn im lặng như vậy, liền đứng dậy chạy thật nhanh đi. Hắn không cần nói thêm gì nữa, mọi chuyện tiếp theo cô đều biết cả, sau này hắn và Tạ Hải Nhạc đó lại còn đính hôn với nhau!

“Viễn Chi, đợi một chút, tôi còn chưa có nói hết!” Tạ Thư Dật vốn là đang nói rất tốt, thấy cô mới nghe được một nửa liền bỏ chạy không nghe, trong lòng hắn không khỏi tức giận,vội vàng đuổi theo. Hắn nói ra chuyện này, không phải chỉ vì muốn ôn lại quá khứ của bọn họ, mà trọng điểm hắn muốn nói, vẫn còn phía sau chưa có nói hết a!

Hải Nhạc lấy hai tay bịt lấy lỗ tai, cô không muốn nghe, cô không muốn nghe, cô không muốn nghe hắn nói về chuyện quá khứ của hắn và Tạ Hải Nhạc nữa!

“Xin em đấy! Để tôi nói cho xong! Cho tôi một cơ hội, hãy nghe tôi nói hết!” Tạ Thư Dật đuổi theo.

Không, không muốn nghe nữa, nếu cứ ngu ngốc đứng nghe hắn nói, thì cuối cùng trái tim của cô cũng sẽ bị hắn vô tình mà xé nát mất!

Hải Nhạc dừng bước, nhặt một hòn đá cuội khá lớn trên mặt đất, sau đó xoay người, hung hắn ném thẳng về phía Tạ Thư Dật, sau đó hung ác nhìn Tạ Thư Dật ra dấu dừng lại, mãnh liệt bày tỏ ý không muốn nghe hắn nói tiếp nữa!

Tạ Thư Dật bị Hải Nhạc ném trúng, hắn chỉ phải dừng bước chân không đuổi theo nữa, hắn thật sự không hiểu tại sao cô lại phản ứng mạnh như vậy, vốn dĩ đang nghe rất tốt, rốt cuộc là hắn đã nói sai chỗ nào? Hắn chỉ là muốn nói cho cô biết, thật ra thì hắn đã biết Tạ Hải Nhạc kia là giả, theo lời của cô thì chính là Trì Hải Hoan. Hắn muốn nói cho cô biết rằng hắn và Tạ Hải Nhạc giả đó thật sự không có quan hệ gì, một chút cũng không có, trong lòng hắn vẫn chỉ yêu một người là Tạ Hải Nhạc mà thôi! Nhưng mà cô lại không cho hắn cơ hội nói ra! Hắn chỉ muốn ẩn dụ nói cho cô biết rằng, hắn vẫn luôn tìm kiếm Hải Nhạc thật sự, Hải Nhạc mà hắn yêu!

Hải Nhạc xoay người lại, chạy về phía rừng rậm, trong lòng thật sự rất thương tâm.

Trì Hải Hoan, Trì Hải Hoan ghê tởm, chỉ bằng một sợi dây chuyền cùng một chiếc nhẫn, lại có thể chiếm được thân phận của Tạ Hải Nhạc, chiếm được tình yêu Tạ Thư Dật!


Hải Nhạc rất muốn ngửa mặt lên trời mà cười to, nhưng buồn thay, lúc ngẩng đầu lên, trong miệng lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, nước mắt lướt qua gò má của cô chảy vào trong miệng. Sao lại khổ sở đến vậy, tại sao tim lại đau đến như vậy. Nực cười, thật sự rất nực cười, Tạ Thư Dật lại cứ thế cho rằng Trì Hải Hoan chính là cô suốt năm năm trời! Hắn cứ ngộ nhận như vậy sao?

Hải Nhạc cứ đi tựa như mất đi mục đích sống, không biết mình phải đi về nơi đâu.

Cho đến khi đi cả hai chân đều mỏi rã rời, cô liền ngồi chồm hổm xuống, khóc rống lên.

Tại sao hắn lại nói ra? Nếu hắn không nói ra, cô đã chuẩn bị đem những quá khứ đau thương kia quên đi tất cả, tại sao hắn phải nói ra chứ? Hại cô thương tích đầy mình như vậy còn chưa đủ sao?

Hải Nhạc không hề biết Tạ Thư Dật lặng lẽ xa xa đi theo mình, Tạ Thư Dật sợ cô có chuyện, hắn thật sự không hiểu tại sao cô lại tức giận như vậy, nhưng cô không cho hắn nói, hắn chỉ đành phải khép chặt miệng, không để mình nói ra một câu.

Khi thấy cô ngồi xụp xuống khóc rống lên, hắn thật sự rất muốn chạy tới ôm cô vào trong ngực của mình, nhưng hắn lại không dám, hắn sợ mình sẽ bị cô hung hăng cho một bạt tai, hắn sợ cô sẽ xa lánh hắn, cho nên chỉ đau đớn đứng từ xa mà nhìn cô.

Hải Nhạc vẫn đứng dưới gốc cây mà khóc, đột nhiên cảm nhận được có cái gì đó lạnh lạnh bò lên chân mình, cô hoài nghi cúi đầu nhìn.

A! Cô mở to miệng ở trong lòng kêu to lên, trời ạ, là một con rắn!

Từ nhỏ đến lớn, cô sợ nhất là rắn!

Phản xạ có điều kiện, Hải Nhạc không ngừng đưa tay muốn kéo con rắn ra khỏi chân mình, con rắn tưởng mình bị tấn công, lên vươn đầu cắn vào cổ tay cô một nhát!

A! Trên cổ tay nhất thời đau nhức, trong lòng Hải Nhạc không ngừng kêu lên, cô há mồm kêu, nhưng trong miệng lại không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Trời ạ, làm sao bây giờ? Cô bị rắn cắn rồi! Hơn nữa có thể là một con rắn độc, cô chạy đi xa như vậy, biết bao giờ ra ngoài được, chẳng lẽ, Tạ Hải Nhạc cô phải chết ở nơi này sao? Tiểu Bảo Tiểu Bối thì phải làm sao đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận