Ác Ma Ca Ca

“Anh và Hải Nhạc làm sao vậy?” Nhã Nghiên vừa tước lấy quả táo, vừa không tự chủ được hỏi tạ Thư Dật.

“Còn thế nào chứ? Là như vậy đó.” Tạ Thư Dật bất mãn nói, hắn không muốn nhìn thấy người phụ nữ đó nữa, hắn thật sư rất muốn khiến cho cô ta biến mất trên thế giới này, như vậy mới có thể hiểu nỗi hận trong lòng hắn như thế nào!

“Em cảm thấy Hải Nhạc có chút kì lạ, giống như rất thương tâm.” Nhã Nghiên có chút lo lắng mà nói, dù sao trước kia hai người là bạn tốt, bây giờ mặc dù có thể là tình địch, nhưng cô vẫn quan tâm đến Hải Nhạc.

“Cô ta thương tâm? Hả? Cô ta là loại người sẽ có tâm sao? Cô ta là loại người sẽ có tâm sao? Nhã Nghiên, không cần ở trước mặt anh nói về cô ta nữa.” Thư Dật lại nổi giận.

“A, được, không nhắc tới nữa.” Trong lòng Nhã Nghiên có chút chán nản, hắn vì Hải Nhạc mà tức giận như vậy, nghĩa là hắn vẫn còn quan tâm đến cô ấy! Haiz! 

“Vốn là em muốn đến Hải Giác thăm anh, nhưng thời gian qua anh không ở đây, em bận tối mắt tối mũi không cách nào rút ra được, bây giờ anh quay về rồi, em mới có thể sang thăm anh, thật xin lỗi!” Nhã Nghiên nói.

“Không sao, em cứ về đi, anh rất khỏe, không cần lo lắng cho anh.” Tạ Thư Dật không khỏi ôn nhu nói với Nhã Nghiên, không biết vì sao, trong lòng hắn đối với Nhã Nghiên lại có một tia áy náy.

Là chính hắn mấy năm này chỉ sống trong thế giới của mình, bỏ quên người bên cạnh, cho nên căn bản cũng không có nhìn ra Nhã Nghiên thích hắn, nếu lúc trước hắn nhận ra, hắn nhất định sẽ không để cho cô ấy ngây ngô ở bên cạnh hắn lâu như vậy, để cho cô ấy dồn mọi tâm tư tình cảm lên người hắn nhưng lại không được đền đáp, hắn cũng có trách nhiệm! Nhất là bây giờ đã tìm được Nhạc Nhạc, hắn càng không thể để cho Nhã Nghiên tiếp tục trầm mê đối với mình nữa! 

“Không sao, cứ coi như là cấp dưới đến thăm BOSS một chút, đó cũng là chuyện đương nhiên, anh đừng trừ lương em là được.” Nhã Nghiên cười giỡn.

“Làm sao, ở Hải Dật em cũng có phần, Nhã Nghiên, lần sau ở trước mặt ca ca đừng nói lời khách khí như vậy.” Tạ Thư Dật không khỏi cường điệu hai chữ “ca ca”.

Nhã Nghiên ngớ ra, nội tâm càng thêm chán nản, hắn vẫn chưa muốn tiếp nhận cô! Tại sao hắn cứ cố chấp như vậy chứ? Hứa Nhã Nghiên cô, đàn ông theo đuổi xếp một hàng dài, cô cũng không thèm liếc mắt đến, mà Tạ Thư Dật chưa từng để ý đến cô! Thật đáng buồn cho mày, Hứa Nhã Nghiên! Người yêu cô, cô không thương, mà người cô yêu lại không thương cô! Thượng đế, ngài thật sự rất thiên vị, tại sao lại để cho Thư Dật chỉ yêu một mình Hải Nhạc, tại sao lại không để cho hắn yêu Hứa Nhã Nghiên một lần?

Không, không, đã nỗ lực nhiều năm như vậy, tại sao có thể dùng lời nói nhẹ nhàng liền từ bỏ? Không, không thể từ bỏ!

“Thư Dật, anh biết mà, em không muốn làm em gái của anh, em đã có anh trai rồi, chỉ cần một anh trai là đủ rồi, em không muốn anh làm ca ca của em. Thư Dật, sau này, anh đừng xưng hô với em là ca ca được không?” Giọng nói của Nhã Nghiên mặc dù nhu hòa, nhưng vẫn rất kiên quyết.

Tạ Thư Dật không khỏi muốn nổi giận, một Trì Hải Hoan vừa mới đi, thế nào bây giờ lại xuất hiện một Hứa Nhã Nghiên cứng đầu, nói mãi không buông vậy chứ, thật là phiền! 

“Nhã Nghiên, anh cũng nói luôn, bất kể trong lòng em muốn thế nào, ở trong mắt anh, em chính là em gái của anh, trước kia, bây giờ, hay tương lai đều là như vậy! Nhã Nghiên, em tỉnh táo một chút có được không? Anh thật sự không thích hợp với em! Tại sao em cứ cố chấp như vậy? Anh có điểm nào tốt mà khiến em kiên trì như thế? Từ bỏ anh đi! Anh không thể đem đến hạnh phúc cho em! Trong lòng của anh chỉ có một vị trí cho người con gái kia! Cô ấy ở trong này, đã mọc rễ nảy mầm từng ngày, sẽ không có ai đi vào được nữa! Em hiểu không?” Tạ Thư Dật chỉ thẳng vào ngực trái của mình, giọng nói cũng bất giác cao lên.

Ánh mắt của Hứa Nhã Nghiên trở nên mơ hồ, cô lại bị Tạ Thư Dật như đinh chém sắt mà cự tuyệt, cô thật sự rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào! Tình cảm của cô, tại sao trong mắt của hắn lại không đáng nhắc tới như thế? 

“Đúng rồi, Thư Dật, lần sau anh đi Hải Giác thì nói cho em một tiếng.” Nhã Nghiên như không có chuyện gì xảy ra chuyển đổi đề tài khác: “Em cũng muốn đi nghỉ ngơi. Hai đứa con nuôi của anh Tiểu Bảo Tiểu Bối, thật sự rất đáng yêu nha. Hơn nữa, em rất muốn tiếp xúc với mẹ của chúng nhiều hơn, em muốn làm quen với cô ấy. Em cảm thấy Hải Chi Lệ, à không, Viễn Chi, thật sự là một cô gái rất tốt, em nghĩ, em và cô ấy có thể trở thành bạn rất thân. Không biết vì sao nha, em lại có trực giác điều này là đúng.” 

Tạ Thư Dật nghe Hứa Nhã Nghiên khen ngợi Tiểu Bảo Tiểu Bối hoà thuận vui vẻ, không khỏi mỉm cười: “Phải, cô ấy thật sự là một cô gái tốt.” 

Nhã Nghiên nhìn khuôn mặt nguội lạnh của Tạ Thư Dật, vừa nghe đến Viễn Chi liền trở nên nhu tình, trong lòng lại không khỏi kinh ngạc. Cô gái Viễn Chi này, lại có thể tác động đến Tạ Thư Dật? Chỉ cần nhắc tới tên cô ấy thì vẻ mặt cứng nhắc của hắn liền trở nên nhu hòa?

Tạ Thư Dật thấy gương mặt kinh ngạc của Nhã Nghiên, không khỏi cười giải thích nói: "Cô gái này, vẫn luôn muốn tác thành cho anh và em, Nhã Nghiên, anh thật sự không nghĩ cô ấy lại nhiệt tình như vậy. Chỉ tiếc, cô ấy nhiệt tình nhầm chỗ rồi, bởi vì, anh thật sự không cách nào yêu em được, anh vẫn chỉ yêu…..” Tạ Thư Dật dừng lại một chút, vừa nghĩ tới Nhã Nghiên cũng không biết nội tình, chuyển lời nói: “Anh yêu, em vẫn biết là ai mà.” 

Nhã Nghiên nghe Thư Dật nói như vậy rất kinh ngạc, không khỏi cà lăm nói: " cô ấy, cô ấy… cô vẫn luôn muốn tác hợp cho em và anh?” 

Tạ Thư Dật gật đầu một cái.

“Vậy thì em càng phải đi gặp cô ấy mới được, cảm tạ ý tốt của cô ấy.” Nhã Nghiên chân thành nở nụ cười.

“Chỉ là anh đã cự tuyệt ý tốt đó.” Tạ Thư Dật nói.

Khóe miệng Hứa Nhã Nghiên giật giật, miễn cưỡng mình cười: “Bất kể anh có tiếp nhận hay không, dù sao cô ấy cũng có ý tốt, em vẫn muốn cảm tạ cô ấy.” 

“Được, vậy lần sau anh đến Hải Giác sẽ đưa em đi cùng.” Tạ Thư Dật nói.

“Thư Dật, cứ quyết định vậy đi.” Nhã Nghiên cười cười nói.

Sau khi Nhã Nghiên đi khỏi phòng bệnh, Tạ Thư Dật lại lấy điện thoại di động ra gọi cho Hải Nhạc, nhưng cô lại tiếp tục tắt máy. Tạ Thư Dật tức giận ném chiếc điện thoại xuống giường, sao lại phải tắt máy? Không muốn nghe thấy giọng nói của hắn đến như vậy sao? Thật là muốn điên mất!

Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật không ngừng gọi cho mình, cũng gửi tin nhắn liên tục, trong lòng thật sự thấy phiền, trực tiếp tắt máy. 

Lúc đi âm thầm chẳng quan tâm, lúc này mới nhớ tới gọi cho cô, quá muộn rồi! Cô đã bị tổn thương rồi, cô không còn là Hải Nhạc của năm năm trước nữa rồi, cô sẽ không ngây ngốc mà đứng đó chịu đựng người khác thương tổn mình! Cô sẽ không nhận cuộc gọi, cũng sẽ không trả lời tin nhắn, càng không muốn nghe hắn nói những lời giả nhân giả nghĩa làm lý do giải thích nữa! Một tên đàn ông ăn xong liền chùi mép bỏ chạy, cô không muốn liên quan gì tới hắn! Cũng sẽ không tiếp tục suy nghĩ đến chuyện của hắn nữa! 

Trong lòng Hải Nhạc vừa bực vừa giận, nhưng lại không thể nào không nghĩ tới hắn! Trong lòng không ngừng chua xót, hắn cho rằng cô là một người phụ nữ vừa xấu xí vừa câm, cho nên mới tùy ý mà khi dễ khinh bạc cô sao? Bởi vì hắn khi dễ cô, nói ra cũng không có ai tin? Cô cũng không biết tố giác với ai?

Hải Nhạc thật sự khó chịu, khổ mà không nói ra được!

Sau này, cũng không muốn gặp hắn nữa! Tên khốn! 

Hải Nhạc ở lại bệnh viện năm ngày, tay cũng hoàn toàn tiêu sưng, thân thể cũng không có chuyện gì, cho nên liền xuất viện trở về nhà. Về đến nhà, thấy Tiểu Bảo Tiểu Bối là vui vẻ nhất, mà chuyện đầu tiên khi về đến nhà Hải Nhạc phải làm đó là mở máy vi tính lên, đây chính là công cụ để cô có thể sinh tồn.

Nhìn thông báo email một núi, Hải Nhạc mở từng cái một ra xem, tất cả đều là thư của độc giả và biên tập thúc giục cô mau mau viết tập mới, và đến ghi thông tin vào hồ sơ của Tác Hiệp.

Lại phải đi Đài Bắc một chuyến sao? Bây giờ Hải Nhạc có chút bài xích hai chữ Đài Bắc rồi! Trong lòng Hải Nhạc thở dài một cái. 

Vừa nghĩ tới tạ Thư Dật, lòng của Hải Nhạc không ngừng co rút đau đớn, nhớ tới cha mẹ, trong lòng lại càng đau hơn, bọn họ cũng không cần cô nữa, bọ họ đã để Trì Hải Hoan thay thế cô rồi! 

Thì ra là, những hạnh phúc mà cô luôn lưu luyến nhớ nhung, tất cả chỉ là một loại châm chọc! Thật đáng châm chọc! 

Có thể, cha và mẹ thật ra cũng không muốn làm như vậy? Chẳng qua là, thấy cô đã đi rồi, mà Trì Hải Hoan lại thích Thư Dật, chỉ thuần túy là để họ được ở bên nhau, chứ thật sự họ cũng không hề biết Trì Hải Hoan là một ác quỷ, ác quỷ giết người không ghê tay? Tạ Hải Nhạc, không lẽ mày cứ để cho tên giết người ghê tởm đó mạo nhận thân phận của mình mà sống nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao? 

Như vậy, thật quá tiện nghi cho Trì Hải Hoan rồi! Cô ta không xứng đáng được thừa hưởng những thứ này! Tại sao lại có thể cứ để yên cho cô ta như thế? 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui