Ác Ma Ca Ca

Tạ ba ba ôm Hải Nhạc vào lòng, an ủi cô: " Nhạc Nhạc, Thư Dật sẽ nhanh chóng khỏe lên, vì nó không bỏ được con, không bỏ được Tiểu Bảo Tiểu Bối, các con là những người mà nó yêu nhất trên đời này không dứt bỏ được.” 

“Nhạc Nhạc, con có muốn ăn chút gì không? Con không đói bụng sao? Trời cũng đã sáng rồi.” Mẹ Hải Nhạc hỏi.

“Mẹ, con không đói bụng, con muốn ở chỗ này nhìn anh ấy." Hải Nhạc lắc đầu một cái.

“Vậy con có muốn vào trong đó không? Cha sẽ gọi bác sĩ tới.” Tạ ba ba nói.

Đôi mắt Hải Nhạc không khỏi phát ra tia sáng, cô nhìn Tạ ba ba: "Có thể không? Con có thể lại gần anh ấy sao? Cha, vậy cha nhanh gọi bác sĩ tới đây đi!” 

Rất nhanh, Hải Nhạc mặc y phục kháng khuẩn đi vào trong phòng bệnh của Tạ Thư Dật, nhìn Tạ Thư Dật mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, hô hấp của hắn chầm chậm, cô chưa bao giờ bắt gặp bộ dáng hắn yếu ớt như vậy, nước mắt của Hải Nhạc không nhịn được lại rơi xuống.

Hải Nhạc khẽ nói: "Thư Dật, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Lần đầu em đến Tạ gia cũng là lần đầu tiên em gặp anh, lúc ấy em đã nghĩ rằng, người anh trai này thật sự rất đẹp trai nha! So với minh tinh còn đẹp trai hơn nhiều, thế nhưng, lúc đó anh lại hung hăng quát nạt em, còn tát em một cái. Cái tát đó của anh sau này khiến em thường xuyên gặp ác mộng, có lúc từ trong mộng tỉnh lại, em cho là, anh cứ thế hận em cả đời, sẽ khiến cho em cả đời này phải chịu đau khổ, em chỉ muốn rời khỏi anh thật xa, tốt nhất là không bao giờ gặp lại nữa! Nhưng em lại không ngờ anh lại lợi dụng cha mẹ để kéo em vào Ngũ Châu, em đã nghĩ rằng, khi vào Ngũ Châu rồi, cuộc đời mình sẽ tiếp tục bị anh đùa giỡn trong lòng bàn tay, em cứ sợ hãi như thế! Nhưng thật không nghĩ tới, chúng ta ở cùng nhau trong một mái trường, không còn thù hận lẫn nhau nữa, mà chúng ta yêu nhau! Tình yêu chính là kì lạ như thế đấy, anh hận mẹ, hận em nhiều năm như vậy, nhưng anh cũng không chạy thoát khỏi ma thuật của tình yêu, anh cứ thế mà yêu em, đến tận bây giờ em vẫn cảm thấy rất kì lạ, anh hận em đến như vậy, rốt cuộc là cái gì đã khiến anh yêu em? Mà em, thật ra thì em cảm thấy hận anh còn không đủ, làm sao có thể yêu anh được? Thế nhưng, sau đó em lại bất tri bất giác mà yêu anh! Thư Dật, tình yêu thật sự rất thần kì a, khiến cho những người thù hận lẫn nhau như chúng ta lại trở nên yêu thương đối phương! Thư Dật a, Thư Dật, có lúc em cảm giác như mình đang nằm mơ, anh đối với em quá tốt, khiến cho em sợ hãi đây hết thảy chỉ là một giấc mộng rất dài, em thật sự rất sợ sau khi thức dậy, lại phát hiện anh vẫn là Tạ Thư Dật đó, căm hận em đến chết! Tạ Thư Dật, Thư Dật, nếu như anh yêu em, nếu như anh không muốn em phải sợ hãi điều đó, thì hãy mau chóng tỉnh lại, chính miệng nói cho em biết, đây hết thảy đều không phải là mộng, là anh thật sự yêu em như vậy! Được không, Thư Dật?” 

Hải Nhạc khẽ thở dài một hơi, trầm mặc một hồi, sau đó lại nhẹ nhàng nói:” Thư Dật, Tiểu Bảo Tiểu Bối đáng yêu như vậy, em biết anh rất thích hai đứa nó, em vốn là không muốn sinh thêm con nữa, nhưng lần trước anh có nói, anh còn muốn em sống vì anh, sinh cho anh thêm một cặp sinh đôi đáng yêu như Tiểu Bảo Tiểu Bối! Bây giờ em nói cho anh biết, chỉ cần anh mau chóng tỉnh lại, mau chóng khỏe lên, em nhất định sẽ cố gắng thực hiện nguyện vọng này của anh, em sẽ vì anh mà sinh thêm một cặp sanh đôi đấy! Em cũng đang suy nghĩ về tên của các con rồi! Anh nghĩ xem, nên đặt tên là gì? Chúng ta yêu nhau như vậy, hay là gọi là Tiểu Hôn, Tiểu Ái? Anh yêu em điên cuồng như thế, bằng không gọi là Tiểu Điên, Tiểu Cuồng? Hì hì, Tiểu Điên Khùng, Tiểu Cuồng thật không tệ a, lớn lên, khẳng định cũng sẽ điên cuồng giống y hệt anh đó!” Hải Nhạc vừa nói vừa khanh khách nở nụ cười. 

“Tiểu Điên, Tiểu Cuồng, khó nghe!” 

Hải Nhạc đột nhiên nghe được một thanh âm khàn khàn, hao phí sức nói.

Thanh âm khàn khàn, Hải Nhạc không khỏi vừa mừng vừa sợ cúi đầu nhìn, Tạ Thư Dật nằm lỳ ở trên giường đã mở mắt, đang kháng nghị nhìn cô chằm chằm.

“Tiểu Hôn Tiểu Ái, được!” Hắn nghiêm túc nhìn cô, lại phun ra mấy âm tiết.

Hải Nhạc không khỏi trợn to hai mắt, trời ạ, hắn đã tỉnh lại! Nhất định là hắn nghe được giọng nói của cô, sau đó liền đã tỉnh lại!

“Thư Dật! Thư Dật! Anh rốt cuộc cũng tỉnh lại! Cảm tạ thượng đế, anh rốt cuộc cũng đã tỉnh!” Hải Nhạc cao hứng được cơ hồ muốn nhào vào người Tạ Thư Dật, nhưng nghĩ đến đây là phòng chăm sóc đặc biệt, cô cứng rắn nhịn được, chẳng qua là nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống.

“Người phụ nữ này! Hãy nhớ lời em nói.” Tạ Thư Dật lại phí sức phun ra mấy chữ.

“Em nhớ, em nhớ được, vậy anh phải nhanh chóng khỏe lên nha!” 

Hải Nhạc hướng Tạ Thư Dật le lưỡi một cái: "Lực hút của em còn không bằng các con a, nói đến con, anh liền tỉnh lại.” 

“Bởi vì, là em sinh đấy!" Tạ Thư Dật liếc cô một cái.

Hải Nhạc không khỏi mỉm cười, hắn đã tỉnh là tốt rồi! Vốn dĩ cô nói đến các con, chỉ là muốn hắn khôi phục ý thức trong cơn hôn mê mà thôi.

“Hôn anh!” Tạ Thư Dật mới khôi phục thần thức, nhưng dường như tinh lực vẫn còn rất yếu, cho nên ngay cả lời nói ra lệnh cho Hải Nhạc cũng hữu khí vô lực.

Hải Nhạc sợ hết hồn, lắc đầu một cái nói: "Không thể, đây là phòng bệnh kháng khuẩn, bây giờ thân thể anh rất yếu, em sợ trên người em có chứa vi khuẩn!”

“ Hôn anh!" Tạ Thư Dật cố chấp nhìn Hải Nhạc chằm chằm.

“Không được! Lần này em không thể nghe anh! Em không thể để cho anh bị lây vi khuẩn!” Hải Nhạc bụm miệng.

“Hôn anh!” Tạ Thư Dật là rất nghiêm túc, khuôn mặt của hắn vì bị Hải Nhạc cự tuyệt, mà tức giận đến đỏ lên rồi.

Hải Nhạc suy nghĩ một chút, sợ hãi nói với Tạ Thư Dật: "Em cho anh mấy nụ hôn gió được không?” 

Cô không nói lời gì bắn cho Tạ Thư Dật mấy nụ hôn gió, sau đó hỏi hắn: “Đủ chưa?” 

Tạ Thư Dật bất đắc dĩ hướng cô trừng mắt mấy cái: "Lừa gạt trẻ con!”

Sau đó hắn định ngồi dậy, kết quả đụng đến vết thương, đau đớn truyền đến tận hơi thở, Hải Nhạc bị dọa sợ, vội vàng la lên gọi bác sĩ. 


Bác sĩ chạy tới, nhìn thấy Tạ Thư Dật tỉnh lại, không khỏi rất kinh ngạc: "Còn tưởng rằng cậu ít nhất cũng phải hôn mê hai ngày hai đêm, không ngờ bây giờ đã tỉnh lại! Thật là, thật là thật là nhanh!”

Tạ Thư Dật cười cười, nghiêng đầu nhìn Hải Nhạc, đôi mắt lấp lánh nhu tình, sau đó, hắn nói: "Nghe được tiếng gọi của tình yêu, chỉ đành phải tỉnh lại!”

Hải Nhạc không khỏi cười hì hì, mà nước mắt cũng vì quá vui mừng mà không ngừng rơi. 

Thư Dật của cô, rốt cuộc cũng không sao rồi! 

Thật tốt quá! Thật tốt quá!

“Có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?” Bác sĩ ân cần hỏi.

“Chỗ nào cũng không thoải mái.” Tạ Thư Dật cau mày nói.

“Đó là bình thường." Bác sĩ mỉm cười nói.

“Bác sĩ, anh ấy cần phải nằm ở đây bao lâu nữa ạ?” Hải Nhạc không khỏi vội vàng hỏi.

“Nhìn cậu ta khôi phục rất tốt, nếu nhanh thì chỉ cần mấy ngày, nếu chậm thì ước chừng cũng phải nằm một tháng.” Bác sĩ nói.

“Cái gì? Một tháng?" Tạ Thư Dật cơ hồ là gầm thét, nhưng lại động đến vết thương, hắn đau đến mức khóe miệng cũng giật giật. 

“Anh đừng vội a, chớ lộn xộn! Bác sĩ chỉ nói là nếu hồi phục chậm thì mới phải nằm lâu như vậy a, anh xem, không phải là anh hồi phục rất tốt sao? Bác sĩ nói là anh ít nhất cũng phải hôn mê hai ngày hai đêm, không nghĩ tới bây giờ anh đã tỉnh lại rồi, cho nên, anh sẽ nhanh chóng hồi phục thôi!” Tạ Hải Nhạc ở bên cạnh lo lắng muốn chết, thân thể hắn đau đớn, cũng khiến cho trái tim của cô đau đớn theo! Cô thật sự muốn thay hắn chịu đựng nỗi đau này!

Tạ Thư Dật xịu mặt xuống như đưa đám, cúi đầu.

“Chúng ta đi ra ngoài trước, để cho cậu ta nghỉ ngơi thật tốt, trước hết phải nằm trong phòng bệnh này ba ngày để quan sát thêm, nếu không có triệu chứng gì thì có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường.” Bác sĩ nói.

“A, vâng!” Hải Nhạc có chút lưu luyến không rời nhìn Tạ Thư Dật.

Tạ Thư Dật cũng có chút không nỡ nhìn cô: "Ở đây với anh!” 

“Không được, cậu bây giờ cần nghỉ ngơi!" Bác sĩ cường ngạnh mà nói.

“Thư Dật, ráng chờ thêm ba ngày nữa, em có thể ở lại chăm sóc anh rồi, chỉ ba ngày thôi, anh phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi thật tốt.” Hải Nhạc len lén nhìn bác sĩ gửi cho Tạ Thư Dật mấy nụ hôn gió.

Gương mặt của Tạ Thư Dật hài lòng cười cười nhìn cô.

“Ơ, còn ngoan ngoãn, xem cậu ta như một đứa trẻ vậy a!” Bác sĩ không khỏi ở bên cạnh trêu ghẹo.

Tạ Thư Dật ho khan mấy tiếng, hơi đỏ mặt nói với Hải Nhạc: "Đi đi.”

Hải Nhạc bị bác sĩ giễu cợt, mặt của cô, cũng đỏ ửng thẹn thùng.

“Em đi nhé, buổi chiều em đến thăm anh.” Hải Nhạc nhìn Tạ Thư Dật le lưỡi một cái.

“Ừ." Tạ Thư Dật gật đầu một cái, hắn đúng là hơi mệt chút, khi Hải Nhạc ra khỏi phòng bệnh, hắn rất nhanh lại chìm vào trong giấc ngủ.

Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật không có chuyện gì, rốt cuộc nhanh thở phào nhẹ nhõm, khi Mẹ Hải Nhạc cùng Tạ ba ba nghe Hải Nhạc nói Thư Dật đã thức tỉnh, cũng mừng đến rơi nước mắt.

Hải Nhạc ngoan ngoãn ăn bữa sáng mà mẹ mang đến, mới vừa ăn xong không được bao lâu thì nghe được tiếng trẻ con vui mừng ngoài cửa: “Mẹ! Mẹ!” 

“Mẹ, Tiểu Bảo Tiểu Bối đã tới!" Hải Nhạc cao hứng từ trên giường tuột xuống, mở cửa phòng bệnh, vọt tới trên hành lang, quả nhiên là trông thấy Tiểu Bảo Tiểu Bối đang hưng phấn chạy tới chỗ cô, mà phía sau bọn trẻ là đám người Long Đế Uy, Sở Lâm Phong, cùng hai anh em Hứa Chí Ngạn, Hứa Nhã Nghiên, còn có cả Thường Hàn nữa!


Hải Nhạc không khỏi há hốc mồm cứng lưỡi nhìn bọn họ, cô chợt nhớ tới mình còn chưa che mặt lại, Hải Nhạc không khỏi xấu hổ lùi về sau hai bước, xoay người muốn chạy về phía phòng bệnh.

“Hải Nhạc!” Hứa Nhã Nghiên nhẹn ngào kêu một câu.

Hải Nhạc không khỏi quay người lại, Hứa Nhã Nghiên nén lệ chạy nhanh tới, ôm chặt lấy Hải Nhạc, Hải Nhạc cũng không khỏi nước mắt lưng tròng ôm chặt Nhã Nghiên. 

“Hải Nhạc, Hải Nhạc! Thì ra cậu mới chính là Hải Nhạc, tớ cũng có cảm giác Hải Nhạc đó có chút không đúng! Giống như là đã thay đổi thành một người khác vậy, hóa ra, hóa ra cô ta vốn không phải là Hải Nhạc! Là Trì Hải Hoan ghê tởm đó, hóa ra cậu mới chính là Hải Nhạc! Cậu mới phải!” Nhã Nghiên vừa khóc vừa nói, "Chúng ta gặp nhau cũng mấy lần, tại sao cậu lại không nói cho tớ biết cậu chính là Hải Nhạc? Tại sao?”

Hải Nhạc cũng buồn bã rơi lệ, cô nghẹn ngào nói: "Thật xin lỗi, Nhã Nghiên, thật xin lỗi, không phải là tớ không muốn nhận ra mọi người, mà là tớ không dám vượt qua chính mình, không dám tới tìm mọi người, tha thứ cho tớ! Tớ cũng không muốn như vậy! Tớ biến thành kẻ câm, lại bị hủy dung, thân phận cũng bị Trì Hải Hoan thế thân rồi, tớ rất tự ti, cảm giác như mình đã không thuộc về thế giới của mọi người nữa, thật xin lỗi, thật xin lỗi!” 

Nhã Nghiên kinh ngạc trợn to hai mắt: "Cậu nói được rồi hả? Cậu nói được rồi?”

“Đúng vậy, tớ đã nói được rồi.” Hải Nhạc gật đầu một cái.

“Thật tốt quá! Thật tốt quá rồi! Hải Nhạc! Hải Nhạc! Cậu nói được rồi!” Nhã Nghiên vui mừng đến nỗi, lời nói cũng không mạch lạc.

“Nhưng mà, nhưng mà, mặt của cậu, mặt của cậu lại biến thành như vậy…” Nhã Nghiên lại đau lòng khóc lên: “Hải Nhạc đáng thương, sao lại biến thành bộ dạng này! Hải Nhạc, mấy năm này, cậu phải chịu biết bao nhiêu khổ cực a! Hải Nhạc đáng thương! Ô ô ô…!” Mấy người đàn ông đứng bên cạnh cũng bị hai người phụ nữ thúc giục khiến cho nước mắt lưng tròng, nhưng ai nấy cũng đều biết ý không có lên tiếng, để cho hai cô gái có thời gian đoàn tụ với nhau. 

“Mặt của tớ không có sao, Thư Dật cũng không ghét bỏ tớ, cho dù tớ không có dung mạo xinh đẹp thì anh ấy cũng vẫn yêu tớ như lúc trước, như vậy là tớ đã hạnh phúc lắm rồi.” Hải Nhạc hạnh phúc mỉm cười nói.

Thấy cô nhắc tới Thư Dật, mặt của Nhã Nghiên không khỏi đỏ lên, cô vừa chảy nước mắt, vừa ngập ngừng nói: " Hải Nhạc, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tớ không biết Phương Viễn Chi chính là cậu, tha lỗi cho tớ! Hải Nhạc, Thư Dật, Thư Dật vẫn luôn yêu cậu, không ai có thể giành lấy hắn, Hải Nhạc, tớ chưa từng có ý nghĩ sẽ tranh đoạt Thư Dật với cậu, tớ, chẳng qua là…”

Nhã Nghiên càng nói càng rối, nói không được nữa, cô bụm mặt, không khỏi thẹn thùng ô ô khóc lên.

Hải Nhạc thấy Nhã Nghiên bối rối không yên, trong lòng cũng không khỏi đau xót, cô vỗ lưng Nhã Nghiên, an ủi nói: “Nhã Nghiên ngốc, tớ hiểu, tất cả tớ đều biết, cậu không cần phải áy náy, vốn dĩ tớ cũng muốn hai người được ở bên nhau, bởi vì tớ cảm thấy Thư Dật đứng với cậu xứng đôi hơn so với tớ! Chẳng qua là, Thư Dật vẫn không buông tha tớ, hắn sẽ không để ý tới dáng vể bên ngoài của tớ trong như thế nào. Cho nên, Nhã Nghiên, là tớ mới là người phải nói một tiếng xin lỗi với cậu, tớ cũng yêu Thư Dật, tớ không muốn buông hắn ra, cả đời này tớ đều không muốn buông hắn ra! Nhã Nghiên, tớ biết cậu rất thương hắn, vẫn luôn yêu hắn, tớ cũng từng muốn thành toàn cho hai người! Thật đó! Thế nhưng, tớ và hắn đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, tớ thật sự không bao giờ muốn buông hắn ra nữa! Tớ muốn cùng hắn đi hết cuộc đời này! Nhã Nghiên, tớ muốn nhận được lời chúc phúc của cậu, Nhã Nghiên à, cậu có thể không?” 

Nhã Nghiên thấy Hải Nhạc nói những lời chân tình như vậy, cô không khỏi xoa xoa nước mắt, cười nói với Hải Nhạc: "Hải Nhạc ngốc, nên nói lời xin lỗi phải là tớ, cậu và Thư Dật rất xứng đôi, tình cảm của hai người đã trải qua nhiều sóng gió như vậy, nhưng hai người vẫn luôn yêu nhau sâu đậm, bất luận là kẻ nào cũng không chia rẽ được! Bao gồm cả tớ! Cho nên Hải Nhạc, cậu hãy yên tâm đi, tớ sẽ buông tay, tớ thật sự sẽ buông tất cả, tớ dĩ nhiên sẽ chúc phúc cho hai người rồi. Cậu và Thư Dật đều là những người quan trọng đối với tớ, các cậu có được hạnh phúc thì tớ cũng cảm thấy vui mừng, thật đó! Hải Nhạc, chúc hai người các cậu mãi mãi hạnh phúc bên nhau! Hạnh phúc của các cậu cũng chính là động lực để tớ theo đuổi hạnh phúc của chính mình! Cậu cũng phải chúc phúc cho tớ a, chúc tớ sớm có thể tìm được một nửa đích thực chân chính thuộc về mình!”

Nước mắt Hải Nhạc lại không ngừng rơi xuống, cô kích động ôm chặt Nhã Nghiên: “ Nhã Nghiên, cám ơn cậu, cám ơn cậu đã chúc phúc! Cậu nhất định sẽ tìm được thuộc một nửa thuộc về mình, nói không chừng hắn vẫn đang yên lặng ở ngay phía sau, chỉ đợi cậu quay đầu lại, Nhã Nghiên, chúng ta cũng sẽ hạnh phúc! Chúng ta đều sẽ hạnh phúc!” 

Hai cô gái ôm chặt lấy nhau mà khóc lên, tình cảm của họ khiến cho cánh đàn ông đứng bên cạnh cũng phải cảm động, trong mắt cũng nổi lên lệ quang.

Lúc này, Tiểu Bối lên tiếng: “Mẹ. người đang chờ dì Nhã Nghiên quay đầu lại, chính là chú đi cùng đó sao?” 

Hải Nhạc cùng Nhã Nghiên không khỏi tách nhau ra, Nhã Nghiên có chút ngượng ngùng cúi đầu, Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối đều là những đứa trẻ rất quái chiêu, mỗi câu hỏi đều khiến cho người lớn phải bối rối. Hải Nhạc suy nghĩ một chút, đang muốn trả lời, lúc này, Thường Hàn đi tới, đem Tiểu Bối ôm vào trong lòng, hôn Tiểu Bối một cái, cười nói: " Tiểu Bối a, người đang chờ dì Nhã Nghiên quay lại chính là chú Thường Hàn đẹp trai đây, như thế nào, chú và dì Nhã Nghiên của con, có phải cũng giống như ba mẹ của con, rất xứng đôi chứ?” 

“À? Là chú sao? Tiểu Bối nhớ ra, chú chính là chú minh tinh đẹp trai quay TV ở làng chài chúng con, con cũng nhớ chú đã nói chú yêu cô minh tinh đó, lúc ấy có nhiều người nhìn lắm, cả con và anh hai đều nhìn thấy.” Tiểu Bối nói.

Hứa Nhã Nghiên không khỏi trợn mắt nhìn Thường Hàn một cái, Thường Hàn lơ đễnh không để ý, cười nói với Tiểu Bối: “Cái đó chỉ là diễn trò mà thôi, không phải là thật đâu.”

Tiểu Bối thấy dì Nhã Nghiên hung hăng trừng chú Thường Hàn, cảm giác mình có thể nói bậy, cô bé vội vàng ngọt ngào khích lệ Thường Hàn và Nhã Nghiên: “A, như vậy thì tốt quá rồi, vậy chú và dì Nhã Nghiên rất xứng đôi, so với cô minh tinh kia thì xứng đôi hơn, không, so với ba mẹ con còn xứng đôi hơn!” 

Quả nhiên gương mặt của Thường Hàn liền trở nên hớn hở, hôn rồi lại hôn lên hai má của cô bé: “ Trời ạ, Tạ Thư Dật và Hải Nhạc sinh con ra sao lại đáng yêu như thế? Thật là đáng yêu! Cái miệng nhỏ thật ngọt, quá biết nói chuyện! Tôi cũng muốn đem về làm con gái a!”

Tất cả mọi người không khỏi nở nụ cười, trong lòng cảm thấy lời của hắn nói không có nói sai, Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối thật quá dễ thương rồi!

Lúc này, Hứa Chí Ngạn đi tới, anh có chút khổ sở nhìn Hải Nhạc, sau đó nhẹ nói: " Hải Nhạc a, đã lâu không gặp! Có thể nhìn thấy em, thật sự rất vui!” 

Ánh mắt của Hải Nhạc cũng ướt đẫm, cô mỉm cười hào phóng ôm lấy Hứa Chí Ngạn: " Chí Ngạn ca ca, mấy năm này, anh có khỏe không?” 


Hứa Chí Ngạn không khỏi ôm Hải Nhạc thật chặt vào trong ngực, thanh âm cũng trở nên run rẩy mà khàn khàn: " Hải Nhạc, Hải Nhạc…” Anh cơ hồ nói không ra lời, mà nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống. 

Hứa Chí Ngạc cố gắng kiềm chế, nhẹ nhàng nói: “ Hải Nhạc, thật sự anh đã rất thất vọng! Nhưng thật may, cô ta không phải là em! Hải Nhạc, thật may, tất cả đều hoàn hảo! Chí Ngạn ca ca nhớ em, rất nhớ em!” 

Hải Nhạc cũng không nhịn được khóc lên, cô nức nở nói: "Chí Ngạn ca ca, thật ra thì em cũng rất nhớ anh, nhớ anh đã tốt với em thế nào. Anh sống tốt thế này là tốt rồi.” 

Hồi lâu, Hứa Chí Ngạn quyến luyến cái ôm này, buông Hải Nhạc ra, anh cẩn thận nhìn Hải Nhạc, có chút chán nản, lại có chút bi thương, sau đó anh nói: “Hải Nhạc, có lẽ những chuyện này đều là cửa ải mà ông trời sắp đặt cho hai người, các người phải trải qua bao kiếp nạn mới có thể ở bên nhau, thật sự rất đáng! Thư Dật rất yêu em, yêu đến tận xương tủy, bất kể em biến thành cái dạng gì, hắn cũng vĩnh viễn yêu em, không vì dung mạo của em biến dạng mà thay đổi tình yêu dành cho em, anh cảm thấy chính mình thật sự không bằng Thư Dật, anh vĩnh viễn không bằng hắn yêu em, anh thật sự phục hắn! Hải Nhạc, em và Thư Dật chính là một đôi trời định, hắn không thể không có em, em cũng không thể không có hắn, hai người các em ở chung một chỗ, mới tạo thành một vòng tròn viên mãn, nếu như không thể ở cùng nhau, kia thật sự là ông trời không có mở to mắt ra mà nhìn a! Cũng may, là ông trời có mắt, các người rốt cuộc cũng đến được với nhau! Hơn nữa còn có Tiểu Bảo Tiểu Bối đáng yêu như vậy, Thư Dật là người hạnh phúc nhất trong đám bọn anh, Chí Ngạn ca ca thật sự hâm mộ hắn a, thật sự rất hâm mộ hắn, trong một đêm, người yêu, con trai con gái, cái gì cũng có! Thật sự rất hâm mộ hắn!” 

Hải Nhạc không khỏi mỉm cười: " Chí Ngạn ca ca, xem anh nói kìa! Những thứ này, sớm muộn anh cũng sẽ có đấy! Không cần hâm mộ hắn! Nói không chừng về sau anh còn hạnh phúc hơn chúng em!” 

Lúc này, sở Lâm Phong cũng đi tới, nói với Hứa Chí Ngạn: "Ai da, cậu cũng đừng có một mình chiếm lấy Hải Nhạc có được hay không? Cũng nên đến phiên tôi nữa chứ!”

Hứa Chí Ngạn nở nụ cười, nói: "Được rồi được rồi, đến phiên cậu!”

Hứa Chí Nhạc lui về sau mấy bước nhường chỗ cho Sở Lâm Phong, Sở Lâm Phong nhìn Hải Nhạc, sau đó cũng cho Hải Nhạc một cái ôm ấm áp: “Hải Nhạc, Lâm Phong ca ca cũng nhớ em a, tiểu tử Tạ Thư Dật này, haiz, không thể chê, hai người các em, sẽ rất hạnh phúc rất hạnh phúc đấy! Nếu mà nói không hạnh phúc, anh cũng sẽ không đồng ý nha!” 

Hải Nhạc cảm động lại ôm Sở Lâm Phong một cái, nói: "Lâm Phong ca ca, cám ơn anh! Thật sự cám ơn anh!”

“Ai, Chí Ngạn nói không có sai, trong đám bọn anh, thật sự chỉ có Tạ Thư Dật là hạnh phúc nhất a, vợ yêu, còn có một cặp song sinh, thật sự là kẻ hạnh phúc nhất trên đời rồi! Haiz, xem ra chỉ có mỗi chúng ta là những người cô đơn thôi!” Sở Lâm Phong cũng cảm thán nói.

Hải Nhạc không khỏi hoài nghi rồi, cô ngẩng đầu lên hỏi: " Lâm Phong ca ca, anh không phải là có Hi Ca tỷ tỷ sao? Hi Ca tỷ tỷ đâu?”

Cả người Sở Lâm Phong nhất thời cứng lại, Hải Nhạc càng thêm hồ nghi, Minh Hi Ca không phải là hôn thê của Lâm Phong sao? Nếu như mấy năm trước khi cô còn đi học ở Ngũ Châu thì hai người cũng đã sớm đính hôn rồi, theo lý mà nói, lúc này có thể con cũng đã có? Làm sao Lâm Phong ca ca lại còn là người cô đơn đây? Chẳng lẽ hai người đó chia tay nhau rồi sao? 

Sở Lâm Phong thở dài một cái, có chút chán nản mà nói: "Hải Nhạc, từ lúc em đi, không riêng gì Thư Dật xảy ra nhiều chuyện, anh cũng xảy ra một số chuyện, tóm lại, một lời khó nói hết a! Chị Minh Hi Ca, đã không còn thuộc về Lâm Phong ca ca của em nữa rồi, cô ấy rời đi, không còn quan tâm gì đến anh nữa!”

“Chị ấy rời bỏ anh? Làm sao có thể? Em còn nhớ, chị ấy nói với em, chị ấy sẽ chờ đến khi anh phát hiện ra chị ấy tốt, khiến anh yêu chị ấy! Làm sao chị ấy có thể rời đi? Không thể nào?” Hải Nhạc thật cảm thấy khiếp sợ, Minh Hi Ca và Sở Lâm Phong vốn là nên ở bên nhau, rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?

Trong mắt Sở Lâm Phong xẹt qua một tia đau đớn, bất quá trong nháy mắt liền biến mất, khuôn mặt hắn lại biểu tình như có như không: “Bọn anh là tới đây thăm em, không cần bận tâm đến chuyện của bọn anh. Những chuyện này cũng đã qua lâu rồi, cô ấy cũng nên hạnh phúc, thật, nghe nói cô ấy rất hạnh phúc!” 

“Phải không? Nghe nói chị ấy rất hạnh phúc?" Hải Nhạc nghe ra được trong lời nói buồn bã của Sở Lâm Phong, trong lòng cô không khỏi cũng có chút thảm thiết. Nhưng tình yêu chính là như thế, có người yêu nhau sẽ được ở bên nhau, nhưng lại có những người khi yêu nhất định là khổ sở, không được hồi đáp, không biết Lâm Phong ca ca và Hi Ca tỷ tỷ, là ai phụ người nào, mới dẫn đến ngày hôm nay mỗi người một ngả?

Hải Nhạc biết điều không hỏi thêm gì nữa, cũng không cần thiết hỏi nữa, cô không khỏi xoay người lại mỉm cười nói với Thường Hàn: " Thường đại soái ca, qua nhiều năm như vậy, phong thái của anh vẫn như năm đó, không hề giảm nha!” 

Thường Hàn để Tiểu Bối xuống, cũng cho Hải Nhạc một cái ôm, hắn động tình mà nói: "Không, Hải Nhạc, phong thái của em mới là vẫn như năm nào, vẫn có thể khiến cho Tạ thiếu đối với em si mê như thế, không đơn giản a!” 

“Anh đó, cũng biết ba hoa!” Hải Nhạc không khỏi nở nụ cười.

“Anh nói thật a, Hải Nhạc, anh rất khâm phục em, một mình ở làng chài nuôi hai đứa bé, lại có thể viết ra những tác phẩm xuất sắc như vậy, em thật sự rất lợi hại! Anh thật sự bội phục a!” Thường Hàn cường điệu nói, khiến cho Hải Nhạc bật cười.

“Em cũng vậy bội phục anh, mấy năm không gặp, anh không là ảnh đế nhưng lại là Danh Đạo, có thể hô phong hoán vũ ở giới giải trí rồi, tác phẩm của em có thể được anh đón nhận, thật là vinh hạnh của em!” Hải Nhạc không khỏi dí dỏm mà nói.

“Anh rốt cuộc cũng biết tại sao cái miệng nhỏ của Tiểu Bối lại ngọt như vậy rồi, hóa ra là do di truyền a!” Thường hàn khoa trương làm ra một bộ bừng tỉnh hiểu ra.

Tất cả mọi người đều nở nụ cười, Hải Nhạc cũng không khỏi che miệng mà cười.

Long Đế Uy cũng chầm chậm chính đi đến bên cạnh Hải Nhạc, ôm Hải Nhạc thật lâu, nói: “Hải Nhạc, tất cả chỉ muốn nói một câu: Hải Nhạc, hoan nghênh em trở lại!”

Hải Nhạc nhìn Long Đế Uy đang đứng trước mặt, nước mắt lại muốn rơi, vô vui vẻ nói: “Đế Uy, em vẫn luôn muốn nói với anh hai chữ cảm ơn, đến hôm nay mới có cơ hội. Đế Uy, cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh, cảm ơn anh đã làm tất cả vì em và Thư Dật! Cảm ơn!” 

“Giữa chúng ta, còn phải nói lời khách sao đó sao?” Đế Uy hơi giận cốc đầu Hải Nhạc một cái.

Hải Nhạc che đầu, cười, ngay sau đó, cô đột nhiên phát hiện, chị Tương Tư không có ở đây, không biết chị ấy ở Mỹ bây giờ có tốt hay không?

“Đế Uy, Đế Uy, chị Tương Tư vẫn ổn chứ? Chị ấy vẫn ở Mỹ sao? Khi nào thì chị ấy quay lại Đài Bắc? Em rất nhớ chị ấy, thật là muốn gặp chị ấy một lần a!” Hải Nhạc không khỏi vội vàng hỏi Long Đế uy.

Long Đế Uy có đột nhiên có chút thất thần, ánh mắt của hắn trong khoảnh khắc đó cũng trầm xuống, nhưng rất nhanh, hắn liền cười nói với Hải Nhạc: “Đừng nói là em, anh cũng muốn gặp cô ấy a, anh cũng không biết khi nào cô ấy quay trở lại Đài Bắc, nếu cô ấy quay lại, anh nhất định sẽ đưa cô ấy tới gặp em!”

“Vâng, vậy thì tốt quá! Thật tốt quá! Tất cả mọi người đều tốt! Thật sự tốt quá!" Hải Nhạc có chút kích động. 

Mẹ Hải Nhạc cùng Tạ ba ba nhìn Hải Nhạc vui vẻ trò chuyện trong đám người trẻ tuổi, hai người không khỏi khóe mắt ướt át nhìn nhau cười một tiếng.

“Giống như Hải Nhạc nói, tất cả mọi người đều tốt, thật sự tốt quá rồi." Tạ ba ba cảm thán nói.


“Đúng vậy a, chẳng qua là… ai!" Mẹ Hải Nhạc đột nhiên thở dài, nước mắt chảy xuống, "Xú nha đầu Hải Hoan này, tại sao nó lại làm như vậy chứ? Tại sao lại phải làm ra nhiều chuyện điên rồ như vậy? Em thật sự, không biết phải làm sao nữa!”

Tạ ba ba không khỏi cũng thở dài một cái, nói: "Đó chính là lựa chọn của nó, Tư Nguyên, không cần suy nghĩ quá nhiều, pháp luật tự sẽ cho nó một phán xét thỏa đáng.” 

“Mặc dù nó làm ra những chuyện tội ác tày trời, nhưng mà, Trường Viên à, nó vẫn là con gái của em a!” Mẹ Hải Nhạc không khỏi nhào vào trong ngực chồng, đau đớn khóc lên. 

“Anh biết, anh biết tất cả, nhưng em có đau lòng cũng vô ích, nó cũng chỉ đành phải như vậy rồi, đã làm chuyện sai trái, dĩ nhiên là phải bị trừng phạt.”

“Trường Viên, sao số em lại khổ như vậy, ông trời làm sao lại để cho em sinh ra một đứa con gái như Hải Hoan đến hành hạ em như vậy chứ?” Mẹ Hải Nhạc khóc rống nói. 

Nghe được tiếng mẹ Hải Nhạc khóc thút thít, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Hải Nhạc suy nghĩ một chút, cô đẩy Tiểu Bảo Tiểu Bối một cái, ý bảo hai đi đến chỗ ông bà nội, Tiểu Bảo Tiểu Bối hiểu ý liền chạy qua. 

“Ông nội! Bà nội!” Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối trăm miệng một lời kêu.

Mẹ Hải Nhạc nghe được Tiểu Bảo Tiểu Bối ngọt ngào gọi bọn họ, bà không khỏi ngưng khóc thút thít, trên mặt không tự chủ được đổi lại nụ cười.

“Ai, Tiểu Bảo Tiểu Bối ngoan." Mẹ Hải Nhạc đem Tiểu Bối ôm ở trước ngực hôn rồi lại hôn, " Tiểu Bối, bảo bối của ta,con và mẹ con khi còn bé rất đáng yêu y hệt nhau, Tiểu Bối có thích bà nội không?” 

“Thích a, bà nội là bà nội xinh đẹp nhất mà Tiểu Bối từng gặp! Hơn nữa, bây giờ người còn là bà nội ruột của Tiểu Bối a, Tiểu Bối rất vui vẻ a!" Tiểu Bối không ngừng chu cái miệng xinh xắn hôn lên mặt của bà nội.

Mẹ Hải Nhạc lập tức liền bị Tiểu Bối chọc cười: "Tiểu Bối, cái miệng nhỏ này, thật sự là cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào nhất mà bà nội gặp a! Nói đi, các con muốn cái gì nào? Bà nội và ông nội đi mua cho các con nhé?” 

“Bà nội, con và anh hai không muốn cái gì cả, chúng con chỉ cần có ông nội bà nội, còn có ba và mẹ nữa, chúng con chỉ cần mọi người một nhà được ở bên nhau là tốt rồi. Sau này, cũng không có ai cười con và anh hai là con hoang nữa, sẽ không bao giờ nói chúng con không có ba ruột, không có ông bà nội nữa rồi! Ba của Tiểu Bối so với ba của bọn họ đẹp trai hơn nhiều, ông bà nội của Tiểu Bối so với ông bà nội của bọn họ đều trẻ đẹp hơn nhiều! Bà nội, Tiểu Bối thật sự rất vui vẻ, thật vui vẻ, Tiểu Bối và anh hai đột nhiên cái gì cũng đã có! Cho nên những thứ khác chúng con đều không muốn, chỉ cần có ông nội, bà nội và có ba mẹ là được.” Tiểu Bối nói xong liền oa oa khóc lên, khuôn mặt bầu bĩnh đỏ lên rất đáng thương. 

Mẹ Hải Nhạc nghe được Tiểu Bối nói như vậy, trong lòng của bà vừa thương vừa đau, càng ôm chặt lấy Tiểu Bối, nước mắt như mưa: “Đứa trẻ đáng thương, Tiểu Bối đáng thương của ta, để cho các con phải chịu khổ rồi! Ta thương Tiểu Bảo Tiểu Bối như thế! Các con là tiểu thiếu gia, tiểu công chúa tôn quý nhất của Tạ gia! Lại bị người ta gọi là đứa con hoang, những đứa trẻ đáng thương của ta!” 

Tiểu Bảo cũng ở trong ngực của ông nội khóc lớn nói: “Những đứa trẻ hư kia chửi chúng con không có cha nuôi dạy, còn mắng mẹ xấu xí, không có nam nhân nào muốn. Bởi vì mẹ không nói chuyện được, bọn họ thường xuyên khi dễ chúng con, ngay cả khi không có lí do gì, họ vẫn luôn đi theo sau lưng mắng chửi anh em con, còn đánh chúng con nữa! Lần sau chúng con về nhà, mọi người nhất định phải theo chúng con về, con muốn lớn tiếng nói cho bọn họ biết, Phương Tiểu Bảo và Phương Tiểu Bối có mẹ, có ba, còn có ông nội, bà nội nữa! Con muốn họ phải tới trước mặt con và Tiểu Bối nói xin lỗi!” 

Tiểu Bảo khóc lóc kể lể cơ hồ khiến người lớn ở đây đều rơi lệ, thì ra là, hai đứa bé đi theo Hải Nhạc sống ở làng chài cũng phải chịu nhiều khổ cực như vậy! 

Nghe con nói, nước mắt của Hải Nhạc lại dâng lên, cô thật sự không biết Tiểu Bảo Tiểu Bối lại bị bọn nhỏ làng chài khi dễ thảm như vậy, uất ức như vậy! 

Cô vọt tới trước mặt Tiểu Bảo, đem Tiểu Bảo ôm ở trong ngực của mình, cơ hồ khóc rống thất thanh: "Là mẹ không tốt, mẹ xin lỗi Tiểu Bảo Tiểu Bối, mẹ không thể cho Tiểu Bảo Tiểu Bối một cuộc sống tốt hơn, để cho các con bị những đứa trẻ khác khi dễ, là mẹ không đúng, mẹ xin lỗi các con! Thật xin lỗi! Về sau sẽ không như thế nữa, các con về sau đã có ba, không còn ai dám tới khi dễ các con nữa, cũng không còn ai dám tới mắng mẹ xấu xí nữa rồi!” 

Mẹ Hải Nhạc, Hải Nhạc, hai đứa bé, còn có Tạ ba ba, cả nhà ôm lấy nhau khóc ồ lên. 

Mọi người trong mắt cũng doanh lệ, Nhã Nghiên không nhịn được khóc ra tiếng, không nghĩ tới, mấy năm này Hải Nhạc phải sống như vậy, cô không chỉ phải nuôi dưỡng Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối, còn phải nhẫn nhịn chịu đựng người ta sỉ nhục cười nhạo! Mà hai đứa bé, cũng bị người ta khi dễ, đánh chửi, thật sự đáng hận! Rất đáng hận!

“Quá ghê tởm! Tôi thật sự muốn hiện tại liền quay trở lại đó dạy dỗ đám người khi dễ bọn trẻ một trận! Thật quá đáng!” Long Đế Uy ở bên cạnh tức giận bất bình, "Cũng may là Thư Dật không ở đây, nếu như hắn biết được bọn trẻ bị khi dễ như vậy! Hắn nhất định sẽ nổi điên đem cái làng chài nhỏ bé đó san phẳng đấy!” 

Hải Nhạc nghe Long Đế uy nói như vậy, không khỏi kinh hoảng ngẩng đầu lên: “Đế Uy, ngàn vạn lần không được nói cho Thư Dật! Ngàn vạn lần không được! Chẳng qua là chỉ có một số người của làng chài mới như vậy thôi, phần lớn họ đối với em rất tốt! Nhất là gia đình Phương gia đã cưu mang bọn em, bọn họ thật sự rất tốt! Xem chúng em như là người thân, nếu như không có bọn họ, Tạ Hải Nhạc đã sớm không còn ở đây nữa, chớ nói chi là có Tiểu Bảo Tiểu Bối! Tuy nói chúng em chịu một ít khổ sở, nhưng tất cả đều đáng giá, chúng em chỉ cần chờ Thư Dật tới, người một nhà chúng em có thể được đoàn viên rồi! So với hạnh phúc này, những khó khăn khổ cực đó thật sự không có ý nghĩa gì, hơn nữa, mọi chuyện cũng đã qua! Đã qua rồi, chúng ta cũng nên quên nó đi! Đế Uy, không cần nói cho Thư Dật! Van anh! Em thật sự rất sợ hắn sẽ làm ra chuyện điên rồ đấy!” 

Hải Nhạc nhìn tất cả bọn họ, thành khẩn vội vàng nói: “Nhã Nghiên, Chí Ngạn ca ca, Lâm Phong ca ca, mọi người cũng đừng nhắc tới trước mặt Thư Dật! Ngư Dân ở làng chài phần lớn đều rất lương thiện, thật đấy, chẳng qua là có một số người, miệng độc một chút, có lẽ đã để lại bóng ma trong lòng của Tiểu Bảo Tiểu Bối. Nhưng là hiện tại chúng em một nhà đoàn viên rồi, bóng ma trong lòng bọn trẻ rất nhanh sẽ bị tình yêu thương của Thư Dật và ông bà nội làm cho biến mất! Bất kể như thế nào, những khó khăn gian khổ này, tất cả đều đã qua! Em thật sự không muốn chỉ vì mình trải qua đau khổ mà để cho Thư Dật đi trả thù những người đó, chúng ta chỉ nên nhớ người khác đối tốt với ta như thế nào, em thật sự không muốn so đo bọn họ đã cười nhạo, đối xử thậm tệ với em ra sao. Em cũng hi vọng Thư Dật cũng không nên so đo điều đó, nhưng tính tình của hắn khá nóng nảy, em thật sự sợ hắn sẽ vì em mà làm ra những chuyện điên rồ! Có thể Thư Dật cũng sẽ không để chúng em trở về làng chài nữa, bởi vì, nhà của chúng em là ở đây, cho nên cũng coi như làng chài nhỏ bé, nơi mà mấy năm này em và Tiểu Bảo Tiểu Bối chịu đựng tất cả, những thứ không vui kia như là mây gió thoáng qua nhé, chỉ lưu lại những kí ức tốt đẹp trong trí nhớ! Dù sao đau khổ cũng là một loại tài phú a, bằng không, em làm sao có thể trưởng thành nhanh như vậy được? Em làm sao có thể biến thành Hải Chi Lệ, viết ra nhiều tác phẩm như vậy? Cho nên, mọi người hãy quên đi những khổ cực mà em đã chịu, không cần cảm thấy bất bình hay thương tâm vì em, bởi vì mọi chuyện cũng đã qua! Chuyện đã qua rồi, thì chúng ta đừng so đo nữa có được hay không? Mọi người nhất định không cần nói cho Thư Dật biết chuyện này!”

Long Đế Uy trầm mặc hồi lâu, gật đầu một cái: "Được, anh không nói cho hắn! Em nói đúng, những chuyện này đều đã qua, chỉ cần các em người một nhà được ở chung một chỗ là tốt rồi, anh sẽ không nhắc đến những khổ cực mà em đã trải qua với hắn, anh hứa!”

Hứa Chí Ngạn cũng cảm động nhìn Hải Nhạc, động tình mà nói: "Đây mới là Hải Nhạc a! Đây mới thật sự là Hải Nhạc! Luôn luôn có một tấm lòng lương thiện, bao dung tha thứ cho người khác! Hải Nhạc, anh rất cảm động, thật sự không bỏ được em! Đáng tiếc, em đã có Thư Dật, bằng không anh tuyệt đối sẽ không buông tay! Bởi vì Tạ Thư Dật có thể làm được, thì anh cũng có thể làm được!” 

Hải Nhạc nghe được Hứa Chí Ngạn nói, có chút ngượng ngùng đứng lên: "Chí Ngạn ca ca, anh nói cái gì đây!” 

“Hứa Chí Ngạn cũng chỉ là nhân cơ hội Tạ Thư Dật không có ở đây mới dám nói thật a! Nếu như hắn ở chỗ này, anh còn sợ hắn sẽ lột da cậu ta cho mà xem!” Sở Lâm Phong ở một bên trêu chọc. 

“A, nhắc đến Thư Dật em mới nhớ, mọi người đã gặp anh ấy chưa?” Hải Nhạc vội vàng nói.

“Tớ vội vã tới đây gặp cậu, vẫn còn chưa kịp đi thăm anh ấy đấy!” Nhã Nghiên nói.

“Anh ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi, bây giờ đang ngủ thiếp đi trong phòng chăm sóc đặc biệt. Để tớ đưa mọi người tới đó.” Hải Nhạc nói.

“Được.” Tất cả mọi người gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận