Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)

Màn đêm buông xuống, Lâm Viễn chè chén no nê, vì đi đứng không tiện nên đành ngồi yên trên sô pha xoa xoa bụng. Anh cố đứng lên sau khi ăn để tiêu cơm, vốn là bác sĩ, anh có thói quen sống khá lành mạnh.

Hạ Vũ Thiên đem tất cả nồi niêu xoong chảo bát đũa quẳng vào thùng rác, Lâm Viễn ở bên cửa sổ bắt gặp hành động này liền cong môi.

“Anh không biết rửa?” Lâm Viễn hỏi.

“Đàn ông đàn ang rửa bát cái gì.” Hạ Vũ Thiên nhướn mày.

Lâm Viễn dấy lên suy nghĩ muốn phi thẳng cái đĩa vào mặt anh ta.

“Cậu làm gì đó?”

Nửa giờ sau, Hạ Vũ Thiên dời mắt khỏi màn hình vi tính, liếc sang Lâm Viễn đang nhảy như con choi choi cạnh cửa sổ. “Chân sẽ không sao chứ?”

Lâm Viễn chỉ vào chân của mình. “Nhảy bằng một chân thôi, sợ cái gì?”

Hạ Vũ Thiên đi tới. “Muốn đi đâu? Tôi đỡ cho.”

“Khỏi cần.” Lâm Viễn gạt phắt. “Sau khi ăn xong tôi hay đi bộ cho xuôi bụng.”

“Có nhiều loại phương pháp vận động.” Hạ Vũ Thiên cười. “Đi bộ không ích gì đâu, tôi biết có một cách cực kỳ hiệu quả, muốn thử không?”

“Ai.” Lâm Viễn đưa tay đẩy Hạ Vũ Thiên ra. “Đừng dựa gần như thế, tôi với anh đâu thân thiết gì. À mà đêm nay ngủ như thế nào?”

“Còn thế nào nữa? Trên giường.”

Lâm Viễn rất muốn nói “Hạ Vũ Thiên, anh có thể ngủ trên sô pha” tiếc là anh nào dám hé răng. Đúng lúc này, di động của anh đổ chuông.

Trước khi Lâm Viễn kịp nhảy lên lấy thì Hạ Vũ Thiên đã vụt qua định mang di động lại cho anh, nhưng nhìn màn hình thấy tên “Tôn Lâm”, Hạ Vũ Thiên bèn thẳng tay ngắt máy.

“Ê!” Lâm Viễn nóng nảy. “Sao lại động vào máy của tôi?!”

“Số lạ, khỏi cần nghe.” Hạ Vũ Thiên trả lời như đúng rồi.

Lâm Viễn trợn trắng mắt. “Trả cho tôi, tôi muốn xem là ai!”

Hạ Vũ Thiên đời nào chịu.

“Hạ Vũ Thiên, anh xâm phạm đời tư của tôi!” Lâm Viễn cực kỳ phẫn nộ. “Có đưa đây không?!”

Đang chí choé, tiếng nhạc chuông lại một lần nữa vang lên, người gọi vẫn là Tôn Lâm. Hạ Vũ Thiên toan ấn từ chối, thấy Lâm Viễn eo éo đòi, Hạ Vũ Thiên nghĩ nghĩ rồi tiếp máy, đặt bên tai mình.

“A lô?”

Lâm Viễn cả kinh, tay muốn chộp nhưng bị Hạ Vũ Thiên ngăn lại, anh đứng không vững nên chẳng thể giãy giụa thoát ra, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

“A… Tôi muốn gặp Lâm Viễn.” Tôn Lâm ở đầu dây bên kia dĩ nhiên nhận ra giọng Hạ Vũ Thiên.

Lâm Viễn lại gần hếch tai lên nghe, Hạ Vũ Thiên cố tình làm ngơ, đoạn nói đầy ám muội với đầu dây bên kia, “Chà, Lâm Viễn giờ không tiện lắm.”

“Anh mới là không tiện ấy!” Lâm Viễn giận. “Cả nhà anh không tiện, trả máy cho tôi!”

Hạ Vũ Thiên lườm Lâm Viễn một cái rồi trả di động lại cho anh.

“A lô.” nhận điện thoại, Lâm Viễn chưa kịp bắt chuyện thì đã kêu “A!” một tiếng.

“Sao thế?” Tôn Lâm ở phía kia giật mình hỏi. “Lâm Viễn?”

“Anh làm gì thế?” Lâm Viễn bỏ di động xuống, trừng con người tự nhiên ôm chầm lấy mình kia.

Hạ Vũ Thiên mỉm cười. “Cậu đi lại khó khăn, để tôi ôm vào nằm, cứ từ từ mà nói.”

“Lâm Viễn?” Tôn Lâm gọi.

“Ai.” Lâm Viễn nghe máy. “Tôi không sao, có chuyện gì thế?”

“Sao lại bảo anh đi lại khó khăn?” Tôn Lâm hỏi.

“A, không sao đâu.” Lâm Viễn đáp. “Chân bị thương ấy mà.”

“Có nặng lắm không?”

“Không sao, không sao.” Lâm Viễn nói. “Đúng rồi, có chuyện gì thế?”

“À.” Tôn Lâm cười cười. “Tôi định rủ anh đi chơi bóng rổ.”

“Trễ thế này còn chơi?” Lâm Viễn ngớ người.

“Ừ, chơi rồi tiện thể ăn khuya luôn, tối nay tôi chỉ có một mình, buồn chán không có gì chơi.”

“Ồ.” Lâm Viễn gật gù. “Không được rồi, phải tháng nữa tôi mới chơi bóng được.”

“Nghiêm trọng như vậy sao?” Tôn Lâm lo lắng. “Anh đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh, đang ở nhà à?”

“Hả?” Lâm Viễn có vẻ khó xử. “Thôi khỏi, để khi khác.”

“Anh cho tôi địa chỉ.” Tôn Lâm kiên quyết. “Tôi đến chỗ anh, không thấy anh tôi sẽ lo lắng!”

“Ớ…” Lâm Viễn bối rối, Tôn Lâm này thật quá nhiệt tình.

Không chờ Lâm Viễn trả lời, Hạ Vũ Thiên ở bên bất chợt giật lấy điện thoại trong tay anh, bảo Tôn Lâm, “Lâm Viễn đang ở nhà tôi, nếu muốn đến tôi có thể cho cậu địa chỉ.”

Lâm Viễn nhăn mày nhìn Hạ Vũ Thiên.

“Anh cứ nói.”

Hạ Vũ Thiên không ngần ngừ nói luôn địa chỉ nhà mình.

“Anh có ý gì thế? Khuya rồi…” cúp máy, Lâm Viễn thắc mắc. “Tuỳ tiện cho người khác biết địa chỉ sẽ không có vấn đề gì chứ? Nhà cậu ta đối nghịch với nhà anh mà.”

“Ồ?” Hạ Vũ Thiên hơi ngạc nhiên, cười nói, “Thực không ngờ cậu còn nghĩ cho tôi như vậy.”

“Nghiêm túc vào!” Lâm Viễn cúi xuống dán mắt vào mặt đất. “Anh thả tôi xuống được chưa? Ôm mãi không mỏi hả?”

“Cậu làm như có tí thịt nào ấy.”

Hạ Vũ Thiên nhún vai ôm Lâm Viễn vào trong phòng. Đưa anh nằm trên giường, Hạ Vũ Thiên bắt đầu cởi quần áo anh.

“Này!” Lâm Viễn giữ tay Hạ Vũ Thiên. “Tôi chợt nhớ ra anh bụng dạ khó lường, đừng có động tay động chân. Nói đi, vì sao đêm hôm còn gọi Tôn Lâm đến đây? Anh có âm mưu gì?”

Hạ Vũ Thiên cười, ngồi cạnh giường, nâng cằm Lâm Viễn lên. “Sao? Sợ tôi hại cậu ta?”

“Hừ.” Lâm Viễn cau mày. “Cậu ấy là người thật thà, so sao được với anh, phải làm thế nào anh mới bỏ qua cho cậu ấy?”

“Hả?” Hạ Vũ Thiên nở nụ cười. “Xem ra địa vị tôi trong lòng cậu cực kỳ cao ha.”

“Mèo khen mèo dài đuôi.” Lâm Viễn thúc giục. “Nói không đó?”

“Tôi chỉ muốn xác định xem thằng nhóc đó có ý với cậu không.” Hạ Vũ Thiên lại gần bên tai Lâm Viễn thì thầm, “Cậu cũng sợ cậu ta tiếp cận cậu là có mục đích còn gì?”

Lâm Viễn sửng sốt quay sang Hạ Vũ Thiên.

“Cậu muốn chơi bóng cùng cậu ta?” Hạ Vũ Thiên cười. “Tôi đây sẽ thay cậu kiểm tra, nếu cậu ta có mưu đồ, tôi sẽ trút giận thay cậu.”

Mắt Lâm Viễn trợn trừng, anh giữ im lặng, thầm nghĩ, Hạ Vũ Thiên thật ra đoán không sai, anh sợ Tôn Lâm tiếp cận anh là có ý đồ. Hơn nữa, Tôn Lâm rõ ràng biết anh sống trong nhà Hạ Vũ Thiên thì sao còn phải tới? Hạ Vũ Thiên chắc gì sẽ nói tuốt tuồn tuột địa chỉ cho cậu ta?

Đợi chưa lâu, chợt nghe tiếng chuông cửa vang lên.

Hạ Vũ Thiên ra mở cửa, Tôn Lâm đang đứng cạnh cửa ôm hai cái túi to tướng.

“Lâm Viễn đâu?” Tôn Lâm hỏi.

“Bên trong.” Hạ Vũ Thiên để Tôn Lâm vào rồi đóng cửa lại.

Tôn Lâm đặt cái túi lên bàn, đoạn chạy vào trong phòng ngủ. Trên chiếc giường đôi rộng thênh thang giữa căn phòng, Lâm Viễn đang nằm tựa vào gối xem TV, thấy Tôn Lâm đến liền bật nhỏ tiếng xuống.

“Cậu đến rồi.”

“Anh không sao chứ?” Tôn Lâm đi vào đứng cạnh Lâm Viễn, cúi đầu xem chân anh. “Sao lại bị thương?”

“A, không có việc gì. Do bất cẩn thôi.”

“Để tôi coi.” Hai hàng lông mày Tôn Lâm thoáng nhíu lại. “Trông giống ngoại thương? Tôi còn tưởng anh chơi bóng bị bong gân cơ!”

“Ờ…” Lâm Viễn nhún vai. “Vậy mới nói là ngoài ý muốn.”

Tôn Lâm thận trọng nhìn về phía cửa thấy Hạ Vũ Thiên chưa vào liền tiến lại gần hỏi nhỏ Lâm Viễn, “Có liên quan đến Hạ Vũ Thiên?”

Lâm Viễn ngây ngốc ngó Tôn Lâm một lúc lâu, lắc đầu. “Vô tình thôi.”

Đang nói chuyện thì Hạ Vũ Thiên đi đến đưa cho Lâm Viễn một chén nước. “Uống thuốc đi.”

“Ừm.” Lâm Viễn nhận cái chén với đống thuốc kháng sinh, giảm đau Lý Cố kê cho.

Tôn Lâm ở một bên hỏi, “Ăn cơm chưa?”

“Rồi.” Lâm Viễn gật đầu.

“Vậy à, tôi đã mua đồ ăn với hoa quả, anh đi đứng bất tiện nên tôi mua nhiều một chút, anh giữ lấy ăn dần.”

“Ô, cám ơn.” khoé miệng Lâm Viễn nhếch lên, anh nuốt viên thuốc rồi uống ực một cái.

Tôn Lâm ngồi hàn huyên đôi ba câu với Lâm Viễn. Hạ Vũ Thiên thật ý tứ, không đuổi Tôn Lâm đi, cũng không trêu đùa cậu ta mà chỉ ngồi một bên xem TV. Nhưng phải chăng hành động sửa sang lại quần áo cho Lâm Viễn, đút ít đồ ăn vặt một cách đầy thân mật kia là muốn cho Tôn Lâm thấy quan hệ rất không bình thường giữa hai người?

Tôn Lâm cũng có vẻ hơi ngại ngùng.

Gần chín giờ, Hạ Vũ Thiên nói với Lâm Viễn, “Nghỉ ngơi sớm chút nhé?”

Lâm Viễn không đáp, Tôn Lâm bèn đứng lên. “Tôi về đây.”



Đi xuống lầu, Tôn Lâm ngẩng đầu nhìn lên tầng cao thì thấy ánh sáng tắt ngúm như có người kéo rèm lại.

Cậu ta xoay người lên xe, đóng cửa, lấy ra điện thoại.

“A lô, ờ, là tôi.” Tôn Lâm cài dây an toàn. “Lâm Viễn đúng là bị trúng đạn, xem ra tin đồn Hạ Vũ Thiên bị ám sát là thật.”

Người ở đầu dây bên kia không biết nói gì, Tôn Lâm khẽ “ừ” một tiếng. ”Biết rồi.”



“Đi ngủ sớm đi.” Hạ Vũ Thiên bước tới. Lâm Viễn cúi đầu thất thần quan sát vỉ thuốc trong tay.

“Sao thế?”

Lâm Viễn ngước lên nhìn Hạ Vũ Thiên. Hạ Vũ Thiên cũng nhìn lại.

Lâm Viễn trầm ngâm rồi nói, “Nước.”

Hạ Vũ Thiên hơi bất ngờ, quay lại đem cốc nước ở đầu giường đến đưa cho Lâm Viễn.

Lâm Viễn ngắm nghía cốc nước trên tay.

Hạ Vũ Thiên cảm thấy kỳ quái, Lâm Viễn bỗng nhiên kêu, “Này, Hạ Vũ Thiên.”

“Hả?” Hạ Vũ Thiên vừa mới đáp một tiếng đã bị Lâm Viễn đem cái cốc đổ ụp lên đầu…

Hạ Vũ Thiên ban đầu kinh ngạc, lập tức chau mày yếu ớt nói, “Cậu tinh thật.”

Lâm Viễn trả cái cốc lại cho Hạ Vũ Thiên. “Anh đúng là đồ khốn, nhỡ may kỹ năng bắn của người kia kém thêm một chút xíu, trúng xương của tôi, sau này tôi đi cà nhắc cả đời chắc?”

Hạ Vũ Thiên nhăn mày. “Chẳng phải bắn chưa trúng à?”

Lâm Viễn cười gượng, lắc đầu nằm xuống, cuốn chăn lại co người ngủ.

Hạ Vũ Thiên hơi nheo mắt, nằm bên cạnh. “Không để ý đến tôi nữa?”

Lâm Viễn không đáp, lấy chăn trùm kín đầu. Âm thầm thở dài. A Thường nói quả không sai, người của Hạ gia là đồ vô tri vô giác, Hạ Vũ Thiên cũng không ngoại lệ. Anh ta sở dĩ không về nhà chính là để dụ Tôn Lâm đến, gọi cậu ta đến là muốn cho cậu ta biết anh bị thương, anh bị thương tức là sao? Tức là có người tập kích Hạ Vũ Thiên!

Chuyện này có lẽ sẽ càng ngày càng xảy ra thường xuyên hơn.

Lâm Viễn lười muốn nghĩ tiếp, nhắm mắt lại bình thản đi vào giấc ngủ. Thì ra, tất cả mọi người đều là đồ dối trá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui