Ác Ma Chi Danh: Hình Bóng Ác Ma (Chân Dung Ác Ma)

Lâm Viễn bỏ cái đĩa xuống đi ra ngoài, Hạ Vũ Thiên đuổi theo hỏi, “Đi đâu đó?”

“Toilet, chắc nơi này phải có chứ?” Lâm Viễn nói.

“Tôi đi cùng.” Hạ Vũ Thiên ôm Lâm Viễn tiến về phía trước.

“Khỏi.” Lâm Viễn trốn sang một bên. “Đi toilet còn đi cùng, tôi không có sở thích ấy…”

Hạ Vũ Thiên nhíu mày trừng Lâm Viễn, Lâm Viễn đành ngậm miệng mặc Hạ Vũ Thiên tha đi.

Vào toilet, Hạ Vũ Thiên ấn anh ngồi lên bệ rửa tay, ra lệnh, “Đừng có bám lấy Tống Hy nữa.”

Lâm Viễn nháy mắt lia lịa, thấy Hạ Vũ Thiên cũng nháy lại, rõ là muốn anh phụ hoạ, bèn bảo, “Ăn phải cái gì đó, chẳng ra làm sao cả.”

Hạ Vũ Thiên nheo mắt nắm cằm anh. “Cậu không tỏ ý với anh ta nhưng biết đâu anh ta lại tưởng bở!”

Mí mắt Lâm Viễn rung rung, anh liếc Hạ Vũ Thiên – diễn còn vụng lắm!

Hạ Vũ Thiên ném cho Lâm Viễn một cái nhìn xem thường – bớt nói nhảm đi!

Lâm Viễn nhịn cười, trong đầu chợt loé lên cảnh phim xưa như Trái Đất mình từng xem, chuyện tình tay ba, nam diễn viên chính ghen tuông lồng lộn, nội dung kiểu kiểu thế này:

Anh A ghen, lay lay chị B, mũi phồng lên, gân xanh chi chít, nhe răng trợn mắt hỏi, “Vì sao em lại làm vậy với anh, vì sao?! Vì sao?! Anh yêu em như thế!”

Chị B sống chết lắc đầu, cứ như nhá phải thuốc lắc đầu, hét toáng, “Em không có! Em không có! Em không có… Em không nghe! Em không nghe! Em không nghe!”

Anh kia: “Anh yêu em! Anh yêu em! Anh yêu em em em em em em em~”

Chị B: “Tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi hận anh anh anh anh anh anh anh~”

Hay là Hạ Vũ Thiên muốn diễn như vậy?!

Nghĩ đến cảnh kia, Lâm Viễn thần hồn nát thần tính, ngọ ngoạy giãy giụa muốn thoát ra tìm một chỗ để nôn, không thì nôn trên người Hạ Vũ Thiên cũng được.

Hạ Vũ Thiên thấy anh muốn chạy liền giữ chặt lại. “Cậu sao thế?”

Não Lâm Viễn không nghe lời chủ mà bắt đầu vận hành.

Đây sẽ là cảnh của hai người sau một hồi cãi nhau chí choé toé lửa:

Chị B bụm miệng chạy đi tìm một chỗ nôn oẹ, thường thì sẽ là ở cái cột đâu cũng có.

Anh A đuổi đến mới hỏi, “B à, em sao thế?”


Chị B sẽ ra chiều thẹn thùng cùng ấm ức lườm anh A, ai oán nói, “Còn không phải tại ai kia~”

Tình huống này thằng ngốc cũng rõ ý chị B ngầm ám hiệu – người ta đang mang trong mình giọt máu của bố nó đó.

Nhưng anh A vẫn ngô nghê, “B, em làm sao vậy? Bệnh à? Đều tại anh không tốt, bô lô ba la~”

Chị B bèn im lặng, ánh mắt càng ấm ức.

Mà anh A cũng biết điều vội nhận sai, “Là anh không tốt…” hoàn toàn quên mất chuyện mình bị cắm sừng. Còn vờ vịt tự tát vào mặt mình. “Anh là thằng khốn… Anh XXX, anh OOO.”

A lê hấp, chị B cũng vịt vờ đi ngăn anh kia lại với vẻ vô cùng xót xa, ngượng nghịu thông báo, “Em có rồi…”

Màn cuối, anh A ôm chị B xoay vòng vòng, hai người hạnh phúc cười nhảy hát đủ trò, quẳng ngay chuyện thằng thứ ba cùng cái sừng dư thừa trên đầu đi mất tiêu…

Càng tưởng tượng càng thấy não mình như nhũn cả ra, Lâm Viễn nằm nhoài trên cái bệ rửa tay đấm bình bịch xuống, miệng thất thanh, “Trời xanh hỡi, ngài để sét đánh tôi chết quách đi cho rồi!”

Hạ Vũ Thiên ở đằng sau thấy Lâm Viễn biến sắc, còn nằm nhoài ra kêu trời kêu đất, tự dưng trào lên xúc động muốn đạp người này ghê gớm, anh hỏi, “Cậu sao thế? Có gì?”

=0=, Lâm Viễn quay đầu tóm lấy Hạ Vũ Thiên. “Anh cũng nghĩ vậy? Có phải quá kinh dị không? Phải không?”

Khoé miệng Hạ Vũ Thiên run run, anh đặt Lâm Viễn lên trên bệ rửa tay hôn hôn hôn, miệng thì thầm, “Chẳng hiểu cậu nói gì!”

Hạ Vũ Thiên hôn xong, nói với Lâm Viễn đang lấy tay lau nước miếng. “Lát nữa tôi sẽ bận bịu hơn, cậu bớt đong đưa với ai đó giùm tôi.”

Lâm Viễn nhếch miệng – Hạ Vũ Thiên, anh quả có thiên chất làm nam diễn viên thần tượng của chị em.

“Nghe chưa?” Hạ Vũ Thiên trừng mắt.

“Ờ.” Lâm Viễn gật gật đầu, anh sẽ kiếm nhiều thức ăn ngon một chút, rồi tìm nơi vắng người ăn mảnh, nhưng lại thấy hơi kỳ, Hạ Vũ Thiên kéo anh vào toilet để làm gì?

Vừa nghĩ vừa ra khỏi toilet, Lâm Viễn thấy trong đại sảnh người nhiều hơn thì phải, ánh đèn cũng tối đi.

Từ ngoài cửa xuất hiện một tốp người vây quanh một ông cụ, Lâm Viễn nhận ra, chẳng phải cha nuôi Hạ Vũ Thiên đó sao? Tầm mắt vô tình rơi trên cây gậy kia… chính là thứ đêm nay bọn Hạ Vũ Thiên phải trộm? Tống Hy từng nói, có vật gì đó trong cái gậy.

Hạ Vũ Thiên kéo nhẹ Lâm Viễn, hạ thấp giọng, “Chốc tôi với Tống Hy ra tay, cậu nghĩ cách làm loạn lên, càng loạn càng tốt!”

Lâm Viễn chớp mắt mấy cái. “A? Tính tôi hướng nội, không có tài làm mấy chuyện này.”

Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ nghiến răng. “Nếu làm không xong, đêm nay sẽ đè cậu toi mạng trên giường.”

Lâm Viễn chợt thấy như có gió lạnh thổi sau gáy, vô thức sờ sờ cổ mình, không phải chứ… Anh với bọn họ một mất một còn, quên đi, người không vì mình, trời tru đất diệt.

Hạ Vũ Thiên căn dặn xong, bước tới phía trước chào hỏi cha nuôi, Tiêu Thuỵ cũng đến.


Lâm Viễn đứng như trời trồng, ngập ngừng nghĩ xem gây rối như thế nào. Đúng lúc ấy, Tống Hy đi đến bên cạnh anh, nhỏ giọng, “Vũ Thiên tính toán sao?”

“Tỏi([23])?” Lâm Viễn ngó Tống Hy.

Tống Hy chán nản, nhéo Lâm Viễn một cái. “Trong đầu cậu cứ mải nghĩ đâu đâu vậy?”

Lâm Viễn chớp chớp mắt, bất thình lình nghĩ đến một vấn đề thực tế hơn. “Nè Tống Hy, anh đánh lại Hạ Vũ Thiên không?”

Tống Hy kinh ngạc, ngẫm ngẫm rồi đáp, “Bọn tôi hồi trước thụi nhau suốt ngày… cũng có thể coi là kẻ tám lạng người nửa cân!”

“Nói cách khác, anh có thể đấm anh ta mấy phát?” Lâm Viễn hỏi.

“Ừ.” Tống Hy gật

Lâm Viễn vẻ mặt hâm mộ nhìn anh. “Đồng chí, là như thế này, anh phải trút giận cho tôi!”

“Là sao?” Tống Hy vẫn chưa hiểu, Lâm Viễn nói tiếp, “Nhớ nha, đạp mạnh vào chỗ hiểm của anh ta, để sau này anh ta khỏi hại người!”

Tống Hy nở nụ cười cúi đầu hỏi, “Cậu ta bắt nạt cậu?”

Lâm Viễn nghiêm mặt gật đầu.

Tống Hy đang định nói thêm câu nữa, đột nhiên cảm giác bên cạnh có người, khoé mắt liếc qua – Hạ Vũ Thiên. Chần chừ trong khoảnh khắc trên mặt đã trúng ngay một cú.

Lâm Viễn mắt chữ O – Ai dà, Hạ Vũ Thiên, anh tới thật?!

Tống Hy trúng một đấm, thụt lùi lại đưa tay ôm cằm, giương mắt nhìn Hạ Vũ Thiên. Hạ Vũ Thiên nhướn mày, Tống Hy giơ chân lên đá. Thế là… hai người ẩu đả.

Đại sảnh sôi động hẳn lên, mọi người đang chúc mừng ông già rửa tay gác kiếm, vậy mà tự nhiên Tống Hy và Hạ Vũ Thiên lại gây hấn.

Đám người la hét chói tai, mấy chị em đều bị hai người kia doạ. Cùng lúc đó, thuộc hạ của Hạ Vũ Thiên và Tống Hy, dù sao ai rảnh quan tâm là của ai, tóm lại là nhóm Men in Black đồng loạt xông tới. Nhất thời, cả đại sảnh hỗn loạn, Lâm Viễn đứng một bên đánh giá, quân tử không nên đâm đầu vào nguy hiểm, anh vội ba chân bốn cẳng chuồn êm, trốn cạnh một cái bàn nơi góc phòng. Như vậy đủ loạn rồi, còn muốn anh đổ thêm dầu vào lửa sao?

Vừa thấy có phục vụ đang bưng một cái bánh kem to sụ tiến vào, mí mắt Lâm Viễn rung rung, anh giữ chặt cậu ta lại. “Này, cậu có biết hôm nay có tiết mục góp vui không?”

“Góp vui?” cậu phục vụ há hốc miệng.

“Ném bánh kem đó!” Lâm Viễn nói. “Cậu lấy bánh kém ném vào cô nào thì cô đó sẽ theo cậu!”

“Thật hả anh?” cậu ta tròn xoe mắt.

“Chứ sao!” Lâm Viễn chỉ chỉ đám người đẹp mặt mày tái mét đang nép ngang nép dọc đằng xa. “Xem đi, mấy cậu kia vì muốn chiếm bánh đã nhảy bổ về phía này! Mau ném đi!” nói rồi anh nắm lấy một vốc, ném tưng bừng.


“Ái…” một cô gái kêu lên, Lâm Viễn núp sang một bên, giật dây cậu phục vụ, “Mau mau, cậu xem dáng người 90 - 60 - 90 đó!”

Cậu phục vụ hưng phấn, học Lâm Viễn ném ném ném…

Cuộc chiến của đám đông chẳng mấy chốc đã như ong vỡ tổ, mọi người đều giương cao tinh thần thường ngày thấy thằng nào ngứa mắt không tiện ra tay, hôm nay nhân tiện ụp cả đĩa cánh gà nướng vào mặt nó, bánh kem nát bấy, rượu văng tứ tung.

Hạ Vũ Thiên và Tống Hy chẳng rõ có phải lâu rồi chưa cho người kia một trận hay vì đã sớm gai mắt với đối phương mà đánh đấm túi bụi.

Lâm Viễn trốn dưới cái bàn chứng kiến tất cả. “Tống Hy, cố lên, đánh chỗ hiểm ấy!”

Bên ngoài cái bàn, tình hình chiến sự nóng như lò lửa.

Bên trong đám người, một nhóm Men in Black bảo vệ ông cụ, Lâm Viễn nhìn khuôn mặt cha nuôi của Hạ Vũ Thiên thở phì phò nước mắt lưng tròng, cả người run rẩy. Anh lo lắng thay cho ổng, có bị cao huyết áp không đó? Nguy hiểm nha!

Trong đám hỗn loạn, Lâm Viễn không thấy bóng dáng Tiêu Thuỵ đâu. Kỳ lạ thật, với tính cách của anh ta hẳn phải chạy đến giúp vui chứ. A Thường theo lý sẽ chạy qua giúp Hạ Vũ Thiên vậy mà cũng biến mất.

Chuyện càng ngày càng náo nhiệt, Lâm Viễn ngồi dưới cái bàn, lát nhặt được cái đồng hồ đeo tay, lát lại nhặt được gói thuốc lá. Anh đeo luôn đồng hồ lên tay, chậc chậc, Rolex lận! Lại thấy cái điếu thuốc – hứ, Lâm Viễn nhìn con gấu trúc núc ních trên cái hộp thuốc, liền hỏi hai anh đang đấu đá kịch liệt phía trước, “Anh giai, có lửa không?”

Hỏi xong, quả thật được ném cho cái bật lửa.

Lâm Viễn rút ra châm một điếu, không biết hút cũng phải nếm thử hương vị! Rồi đem cái hộp thuốc cất vào túi, lại nhìn nhìn cái bật lửa kia, vỏ lấp lánh ánh kim, trên đó có con diều hâu Pikapika… cũng nhét nốt vào túi – gây rối thể nào cũng vớ bở! Ở chỗ kẻ lắm tiền mà gây rối thì càng vớ được nhiều món hời!

Đúng lúc ấy, Lâm Viễn thấy có anh bạn nhỏ cũng chui vào, là một thằng nhóc mập mạp mặc tây trang dành cho trẻ con, chẹp chẹp, thời nay nhỏ thế cũng vào sòng bài trên thuyền, cha mẹ nó nghĩ cái quái gì vậy?

Nhóc ta chui vào, mông chưa kịp chạm đất đã bị mẹ kéo ra, vội vàng đưa đi tránh khỏi đám người, chạy bình bịch.

Lâm Viễn thấy từ túi quần sau mông nhóc con rớt ra một cái hộp nho nhỏ. Anh tới gần xem cái hộp, chữ trên đó toàn tiếng Anh, mắt tròn mắt dẹt – không phải chứ? Từng ấy tuổi mang cái thứ phô trương này làm gì? Mở ra, bên trong chẳng phải đồ chơi xếp hình mà là một nắm đồ vật hình trụ có dây dẫn, gì đây ta?

Lâm Viễn rút một cây ra nhìn, anh bật cười – má ơi, ra là hộp pháo tây.

Bên ngoài lộn xộn, Lâm Viễn nhanh trí – muốn loạn chứ gì, anh đây giúp mấy đứa!

Nghĩ được làm được, Lâm Viễn đổ hết pháo khỏi hộp, cầm bốn năm cái, lấy thuốc lá châm vào kíp nổ, ném thẳng tay …

“Đùng! Đùng đùng!” Lâm Viễn giật nảy mình, không hổ là pháo tây, nổ vang hơn pháo ta nhiều.

Mọi người thoáng sững lại rồi tức thì thét chói tai, điên cuồng chạy ra ngoài, có tiếng người hét, “Kẻ nào nổ súng?!”

Lâm Viễn đem đống pháo còn lại xếp thành hình tròn, đặt thuốc lá ở giữa, rồi chui ra khỏi cái bàn, phía sau tiếng “đùng đùng đùng” không ngừng vang lên.

Trong chốc lát, đám người từ khoang thuyền ùa ra ngoài, đến cả khách tầng trên với tầng dưới cũng nổi máu tò mò ngó ra coi. Tầng hai dành riêng cho giới xã hội đen thường ngày vốn ăn trắng mặc trơn, giờ rối tinh rối mù, người toàn bánh kem với pudding, mặt mũi bầm dập, hình tượng thoạt nhìn mới bình dị làm sao.

Lâm Viễn vừa chạy ra thì ngoái cổ muốn tìm Hạ Vũ Thiên và Tống Hy, bỗng cảm giác ai đó kéo eo mình. Quay lại… Hạ Vũ Thiên tóc tai rối tung, trên mặt có vết bầm xanh tím, mắt phải thâm tím, áo quần lôi thôi lếch thếch.

“Há há há…” Lâm Viễn cười ngoác miệng, quá mắc cười, Tống Hy cũng chẳng hơn gì.

Hạ Vũ Thiên cười gượng hai tiếng, “Cười cái con khỉ, là Tống Hy quá tay!”

Bên kia, Tống Hy xoa má mình, nhờ ơn Hạ Vũ Thiên, hàm răng anh giờ thiếu mất một cái.


Đồng thời, tiếng “đùng đoàng” bỗng nhiên truyền đến từ phía xa, Lâm Viễn thầm nghĩ, pháo đến giờ còn nổ? Ngẩng đầu liền thấy pháo hoa loé một lúc lâu.

“Ô, loạn vậy còn phóng pháo hoa?” Lâm Viễn cau mày.

“Vốn định dùng lúc này, để chúc mừng ông già rửa tay gác kiếm!” dứt lời, Hạ Vũ Thiên lôi Lâm Viễn. “Lâm Viễn, cùng nhảy xuống biển với tôi nhé?”

“Hả?” Lâm Viễn mở to hai mắt nhìn anh ta. “Tôi không có ham mê này đâu, anh cứ tự nhiên, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa… A! A làm gì đó!” Lâm Viễn luống cuống, nhưng Hạ Vũ Thiên không trì hoãn thêm, ôm anh ném thẳng xuống, sau đó bản thân cũng nhảy qua hàng rào bảo vệ của boong tàu.

Lâm Viễn phì phì quẫy trong nước, nước biển lạnh như băng tràn vào trong bụng. Hạ Vũ Thiên, ông không bỏ qua cho đâu, dám hại chết ông!

Tiếc là anh chưa kịp chết đuối đã có người vớt lên, Lâm Viễn lên thuyền, ho khù khụ rồi chửi rủa không ngớt. A Thường kéo anh vào khoang thuyền, Hạ Vũ Thiên đã ở trong, đang bọc chăn uống trà, chỉ chỉ cốc cacao nóng hổi trên bàn.

“Cho cậu.”

Áo khoác Lâm Viễn ướt sũng, anh chui trong chăn uống cacao, thế này là sao?! Liền hỏi Hạ Vũ Thiên, “Này, anh làm vậy có tác dụng chứ?”

“Sao vô ích được?” Hạ Vũ Thiên cười, đưa tay lại mở ra cho Lâm Viễn xem.

Lâm Viễn nhìn lướt qua lòng bàn tay anh ta, có một con chip nhỏ màu đen, hơi chùn lại. “Chừng nào anh ra tay vậy? Lấy trong cái gậy sao?”

Hạ Vũ Thiên cười, để A Thường mang máy vi tính đến, cho con chip vào đầu đọc, sao một phần bản chính, lại cười cười lấy con chip kia ném ra ngoài biển.

Lâm Viễn nhìn mặt biển ngoài cửa sổ tối đen như mực, nhíu mày – tiêu huỷ chứng cớ!

“Anh trộm con chip rồi cứ như vậy mà đi, liệu có thể bị nghi không?” Lâm Viễn hỏi.

“Thứ này là bùa hộ mệnh của ông già, mất đi hoàn toàn bất lợi cho ổng, ông ta chết cũng không dám nói ra ngoài.” Hạ Vũ Thiên cười nhạt. “Trừ phi ông ta không muốn sống.”

“Anh gây loạn lên để làm gì?”

“Ngoài ông ta, sẽ không ai nghi tôi, Tiêu Thuỵ và Tống Hy. Người khác cùng lắm thấy tôi và Tống Hy chẳng qua vì giành người mà đấu nhau.” Hạ Vũ Thiên cởi đồ ướt sũng ra thay. “Chỉ có ông ta nghi ngờ bọn tôi đã biết gì đó nên mới chôm con chíp… Cây kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra thôi.”

“Năm đó cái chết của Tiêu Linh thực sự liên quan đến ông ta?”

“Ừ.” Hạ Vũ Thiên gật đầu.

“Thế… các anh sẽ làm gì ông ấy?”

“Tôi chẳng làm gì cả.” Hạ Vũ Thiên nhấc chân thản nhiên nói. “Ông ta hại bọn tôi không ít, tôi sớm đã biết, nhưng không chấp làm gì, Tống Hy có lẽ sẽ không… Tiêu Thuỵ thì chưa chắc.”

“Dù sao ông ấy cũng là cha nuôi các anh?” Lâm Viễn nói.

Hạ Vũ Thiên cười đầy miệt thị. “Lâm Viễn à, như người ta nuôi heo theo lứa, nuôi một năm rồi giết thịt, liệu có thể bảo con heo kia đừng oán hận, vì người ta dù gì cũng đã mất công nuôi nó một năm chăng?”

Lâm Viễn há mồm cứng miệng, Hạ Vũ Thiên ngồi sáp lại, cười nói, “Lâm Viễn, cậu có phát hiện ra, cậu càng ngày càng quan tâm tới tôi.”

Khoé miệng Lâm Viễn giật giật, anh mơ à?

“Đem đồ ướt ra thay đi.” Hạ Vũ Thiên đưa tay kéo quần áo sũng nước của Lâm Viễn ra, mờ ám nói, “Coi chừng bị cảm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận