Ánh sáng đỏ rực tựa như pháo hoa rực rỡ tiến đến phản chiếu lên võng mạc, trong nháy mắt xuyên thủng quỷ giao lộ! Đất đá nổ tung toé, khuất sau lớp bụi là thấp thoáng bóng hình của một vị khách lạ.
Dù không thấy rõ mặt đối phương, nhưng cô có thể cảm nhận được khí thế bất cần phát ra từ người đó từ khi đòn tấn công dấy lên.
Người đó chắc hẳn biết, ngoài quỷ ra, ở đây còn có người khác.
Nhưng đối phương không hề quan tâm!
"Gọi yêu hồ ra đi, Hayakawa- kun."
"..." Đang ngây người trước hiện trường giết chóc trước mặt, chỉ trong phút chốc, Hayakawa Aki rất nhanh phản ứng lại.
"Kon!"
Yêu hồ lại từ trên trời giáng xuống, cái đầu khổng lồ của nó giờ đây trở thành rào cản vững chắc nhất trong mắt hai người, chắn đi đống đổ nát như bị cối xay gió quật qua.
Cách đó không xa, kẻ đầu sỏ khẽ khịt mũi như thể phát hiện ra điều gì đó thú vị.
"Hồ ly?"
"Nhãi con, không cần tay nữa đúng không!" Đôi mắt xoáy tròn của con cáo trừng Aki.
"Lần sau đừng gọi ta gấp như thế!"
"Xin lỗi, tình huống hơi phức tạp..."
Hayakawa Aki có chút sốt ruột che bàn tay trái của mình, máu tươi đầm đìa từ khe hở giữa các ngón tay chảy xuống.
Do trong thời gian ngắn gọi quỷ khế ước ra hai lần nên thiếu niên tóc đen không thể không trả giá bằng một mảng da lớn trên mu bàn tay.
Cậu tạch lưỡi một tiếng.
"Giờ có chút không ổn rồi..."
Quỷ giao lộ đã biến mất không thấy, nhưng nó có thật sự chết chưa? Ngoài ra, ở trước mặt họ còn có thêm một đối thủ xa lạ, không biết thông tin.
Với sức mạnh của con quỷ vừa rồi, có thể nhìn ra được đối phương cũng không phải thứ dễ chọc.
Là quỷ sao? Hay là...!
"Là con người."
Makima cau mày và lấy khăn tay đưa cho Hayakawa Aki.
Thợ săn quỷ sẽ bị trọng thương theo nhiều cách khác nhau, nên cô đã sớm chuẩn bị tinh thần.
Nhưng điều cô không ngờ là cái giá để con cáo giúp đỡ lại ít như thế.
"Hayakawa- kun, cầm máu trước đi.
Không cần lo lắng chuyện sau đó đâu."
"Tôi đang đến đây~"
Vị khách mới vừa gây ra trận kinh thiên động địa, đang cất giọng hô lớn.
"Em trai sử dụng chú linh hồ ly và vị tiểu thư gì đó ơi, đợi tôi chút!"
"Nhưng Makima..."
"Tôi nói là, đừng lo lắng."
Cô đặt tay lên bả vai căng cứng của Hayakawa Aki và nói với giọng trấn an.
"Mũi của tôi ngửi ra được, đứng đối diện ta chính là người, sẽ không sai đâu."
Không chỉ có vậy, vào khoảnh khắc yêu hồ biến mất, bóng dáng trong làn khói đã mất đi phân nửa sát khí.
Ngay cả tiếng bước chân cũng mang vẻ lười biếng.
Nên nói rằng đối phương là quá tự tin, hay quá kiêu ngạo? Makima có chút tò mò.
"...Nếu thật là người, thì cũng là một cái phiền toái."
Thiếu niên tóc đen cuối cùng cũng buông lỏng thanh kiếm Nhật đang siết chặt, mắt tối sầm.
"Nếu gọi quỷ là 'chú linh', thì tám phần người đó là chú thuật sư ở Tokyo."
"Sức mạnh kinh khủng như thế, chắc cũng chỉ có 'vị đó' ở Cao chuyên."
【Gojo Satoru
Thân phận đã biết: xuất thân từ gia tộc Gojo, một trong ba gia tộc lớn nhất giới chú thuật sư; hậu duệ của Michizane Sugawara, một trong ba đại oán linh ở Nhật Bản; sinh viên năm hai thuộc Cao đẳng Chú thuật Tokyo
Năng lực cá nhân: "Lục nhãn" cho phép cảm nhận được chú thuật mạnh mẽ xung quanh; Thuật thức Vô hạn hạ; Thuật thức thuận chuyển—— Thương; Thuật thức nghịch chuyển——Hách
Món ăn yêu thích: đồ ngọt
Mục tiêu: vì mọi thứ đều dễ làm, nên cái gì cũng không làm
Ghi chú: tác động lên vận mệnh của chú thuật sư, chú nguyền sư và chú linh, thay đổi sự cân bằng thế giới】
Bước qua làn khói dày đặc mà đến, là một thiếu niên với mái tóc màu bạch kim.
Ấn tượng đầu tiên của Makima về cậu ta chính là cao.
Chiều cao khoảng 1m8, dù có hơi cúi lưng nhưng trông vẫn phá lệ cao gầy.
Ngay cả khi mặc bộ đồng phục đen như mực, một màu sắc nghiêm trang như thế, trông Gojo Satoru vẫn vô cùng thư thái, phá cách.
Cậu ta sải bước qua những tảng đá vỡ vụn, và khi bị đôi mắt "Lục nhãn" cách lớp kính râm nhìn qua, Makima đau trong lòng một chút.
Cô nhớ đến lời nhắc nhở trước đó của hệ thống trò chơi.
【Bạn đã bị phát hiện.】
Là do đôi mắt cảm nhận được chú lực kia sao?
Makima chưa từng gặp qua Gojo Satoru, nên cô không biết là đối phương nhạy bén sâu sắc đến mức nào, thế giới qua mắt cậu trông như thế nào.
Đây là nam giới đầu tiên cô gặp có thẻ nhân vật với rất nhiều kỹ năng, nên điều duy nhất cô có thể làm lúc này là giữ bình tĩnh.
Thiếu niên, người được trò chơi đặc biệt giới thiệu là có thể 'thay đổi sự cân bằng thế giới', liền vỗ tay khi thấy hai người họ.
"Không hổ danh là thợ săn quỷ của chính phủ Nhật Bản, chiêu thức chú linh thao thuật khi nãy thật sự rất lợi hại! Lúc con hồ ly đó xuất hiện, tôi còn xém bị dọa đến nhảy dựng lên!"
Hayakawa Aki nhíu mày.
"Không phải chú linh thao thuật, đó là khế ước quỷ."
"Hử? Có gì khác biệt sao?" Gojo Satoru lười biếng nói.
"Khế ước, chú linh thao thuật, đều là những phương thức khống chế dị thường mà thôi."
"Chiêu vừa rồi của anh, là định giết luôn cả chúng tôi?"
"Đó bởi vì tôi tin tưởng mấy người~" Thiếu niên thè lưỡi, ranh mãnh nháy mắt.
"Có thể bảo trì thần chí trước chú linh đặc thù, thì cả em trai nhỏ và vị tiểu thư này đều có năng lực đáng gờm chưa show ra, đúng không?
"À mà, hình như em trai hồ ly có biết tôi? Từ trước đến giờ tôi chưa gặp thợ săn quỷ nào như cậu."
"Lúc trước có lần phân đội dị biệt bộ Công an và lãnh đạo cấp cao của Cao đẳng Chú thuật trao đổi với nhau, khi đó tôi đã nhìn thấy anh từ xa." Hayakawa Aki thản nhiên nói.
"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, Gojo- kun."
"Ha, thật giả bộ.
Tôi còn không biết tên hai người!"
Makima quan sát hai người họ.
Hayakawa Aki và Gojo Satoru.
Thật sự rất vi diệu, hai người quá khác biệt nhau, giống như ở hai bên đối lập.
Rõ ràng người sau chỉ là một sinh viên năm hai, nhưng khí thế lại không hề kém cạnh, thậm chí còn muốn kiêu ngạo hơn Hayawaki Aki vài phần.
Tự tin như vậy, là do tin vào sức mạnh mà 'lục nhãn' mang lại, hay là do cuộc sống hàng ngày quá suôn sẻ? Trong mắt Makima, mỗi lời Gojo Satoru nói ra đều vô cùng tự tin, trông giống như một con dao cực kỳ sắc bén, lộ ra mũi nhọn của mình.
Nhưng nó cũng rất dễ gãy, đúng không?
Đang tự hỏi nhược điểm của 'lục nhãn' là gì, thì khi định thần lại, khuôn mặt trẻ trung của Gojo Satoru đã cách cô chưa đầy một bàn tay.
"Xin chào? Tiểu thư là đang nhìn tôi đến ngây người sao?"
Thanh âm lười biếng cất lên, giống như một con mèo đang nằm phơi nắng.
Thiếu niên tóc trắng tiến sát gần, hoàn toàn không có cảm giác khoảng cách.
Makima không hề nao núng mà ngước nhìn lại cậu.
Khi đôi mắt màu xanh biếc trêu ngươi và đôi mắt tròn vàng gặp nhau, trong lòng cô bỗng nảy ra ý tưởng.
"Nói cho tôi biết, Gojo- kun." Makima bình tĩnh hỏi.
"Cậu đã nhìn thấy gì qua 'lục nhãn'."
Vì trò chơi nói rằng 'lục nhãn' rất thần thông quảng đại, có thể nhìn xuyên thấu chú lực, nên cô muốn thông qua Gojo Satoru để xác nhận thân phận của mình.
Câu hỏi đặt ra là, liệu Gojo Satoru có thật sự nhìn thấy được thân phận của cô?
"Tôi nhìn thấy..."
Đôi mắt tròn vàng thẳng tắp nhìn chằm chằm thiếu niên.
Chưa kịp dứt lời thì 'lục nhãn' trong veo như bầu trời đột nhiên mở to!
Gojo Satoru bất ngờ mất cảnh giác, vô thức ngả người ra phía trước, ánh mắt màu vàng quỷ dị vẫn dừng ở trên võng mạc, nóng như thiêu như đốt!
Makima【ra lệnh】một lần nữa.
"Nói cho tôi biết, cậu nhìn thấy gì?"
Gojo Satoru cúi đầu như có chút đứng không vững, mái tóc trắng che đi mất khuôn mặt.
Cậu ta bỗng tiến lên vài bước, đột nhiên vươn tay siết vai Makima, như gọng kìm mà khoá chặt cô, khó có thể thoát ra.
Makima không nói gì, nhưng bên cạnh Hayakawa Aki lại không thể nhịn được.
"Này, anh làm sao thế?"
"Tôi thấy một con quỷ đang đến gần."
Không còn ngoan cố dùng từ 'chú linh' nữa, chú thuật sư sở hữu 'lục nhãn' bình tĩnh nói, với giọng điệu gần như là lãnh khốc đến trống rỗng.
"Một con quỷ với sức mạnh cường đại khiến người người sợ hãi.
Nó thấu hiểu lòng người.
Rất nhiều người tôn sùng nó, cũng rất nhiều người oán hận nó."
Nhịp tim Makima không khỏi tăng cao, cô mặc kệ thiếu niên tóc đen đang cố gắng kéo hai người ra, theo lực của Gojo Satoru mà xích lại gần.
"Con quỷ đó tên gì?"
"Tên nó là..."
Gojo Satoru đột nhiên ngậm miệng, đôi mắt xanh biếc của cậu di chuyển xuống, dừng lại trên ngực Makima.
Theo ánh mắt nhìn xuống, là một mảng máu lớn màu đỏ ướt đẫm trên áo sơ mi trắng.
Một con dao Nhật sắc bén xuyên qua tim Makima.
Kẹp ở giữa để ngăn cản hai người là Hayakawa Aki vừa đang run rẩy, sợ hãi và tức giận.
Không biết từ khi nào, cậu đã thu thanh kiếm lại trong tay.
"Makima, mau, mau đi..."
Makima nhìn phía sau cậu, có một con quỷ mang dáng vẻ mỹ thiếu niên lười biếng nằm trên vai cậu.
Môi nó nhếch lên, nở một nụ cười tự đắc, tà ác và xấu xí.
Vậy nên, 'con quỷ' mà Gojo Satoru thấy là nó sao?
"Thì ra ngươi chưa chết..." Makima mấp máy môi.
Trước khi mất ý thức, cô nhìn thấy Hayakawa Aki, người đang bị mỹ thiếu niên điều khiển, tự cầm kiếm vung về phía cổ mình.
...
Nhắc nhở: Bởi vì trúng lời nguyền của mỹ thiếu niên, bạn đã bị đồng đội【Hayakawa Aki】giết chết.
Phó bản —— bói toán qua đường thất bại.
Có muốn bắt đầu lại?
...
"Kon!"
Trong ảo ảnh sương mù, đầu hồ ly khổng lồ từ trên trời giáng xuống cùng với nồng đậm yêu khí.
Thiếu niên mặc vest cẩn trọng đi đến, ngón tay thủ thế hình hồ ly.
Đỉnh đầu cậu buộc thành một búi tóc nhọn, trông sắc bén và cứng như một con dao.
"Cô là..."
Makima bình tĩnh gật đầu với kẻ vừa giết mình.
"Makima từ phân đội dị biệt bộ Công an, mong được giúp đỡ."
"...Tôi đã nghe qua cô từ tiền bối Himeno.
Về sau mong được giúp đỡ, tôi là Hayakawa Aki."
Phó bản lần thứ hai, Makima và Hayakawa Aki lại bắt đầu làm quen nhau.
Lần này Makima đã có kế hoạch.
Cô đã nghĩ ra cách để đối phó với con quỷ mở miệng ra là nguyền rủa đi chết kia.
Quan sát Hayakawa Aki trong phó bản lần hai, rõ ràng, cậu ta không còn nhớ về cái chết trước đó của mình nữa.
Hayakawa Aki giới thiệu bản thân, sau đó rất chuyên nghiệp chia sẻ thông tin về quỷ giao lộ, đồng thời bày tỏ quyết tâm sẽ bảo vệ cô.
Makima lơ đãng gật đầu mỉm cười, tâm trí cô vẫn dừng lại trong làn sương mờ ảo.
Cũng giống như những gì xảy ra ở lần một, sau nhiều lần đi quanh quẩn tại chỗ, quỷ giao lộ từ sương mù xuất hiện, đi thẳng về phía họ!
"Câu hỏi các ngươi muốn..."
Tuy nhiên, lúc này đây, Makima sẽ không để cho mỹ thiếu niên có cơ hội để hạ lời nguyền!
"Dừng lại.
Đây là mệnh lệnh."
Sau khi một tay đánh ngất Hayakawa Aki bất tiện, Makima trực tiếp cắt ngang câu hỏi của mỹ thiếu niên.
Quỷ giao lộ kinh ngạc há hốc miệng, nhưng không nói gì.
Nó không có thể phun ra một từ nguyền rủa nào nữa.
Cặp mắt trống rỗng của nó nhìn cô gái.
Đôi mắt vàng như ánh dương phát sáng lấp lánh trong sương mù.
Giọng cô ấy tựa như sóng biển, lay động lòng người, thúc giục con tim.
"Nói, ngươi nguyện ý nghe theo lệnh ta."
"Đây là mệnh lệnh, bây giờ, hãy dâng hiến tất cả những gì ngươi có."
...
Xuất ra thuật thức thuận chuyển mạnh nhất, Gojo Satoru liền một chiêu xuyên thủng chú linh mỹ thiếu niên.
Sương mù dần tan biến, nhưng chú thuật sư mạnh nhất luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Rốt cuộc không đúng chỗ nào?
Là do chú linh yếu hơn so với mong đợi? Hay do trong tiềm thức cậu còn chơi chưa đã?
"Cảm ơn, Gojo- kun."
Từ trong màn sương bước ra, một cô gái tóc hồng mỉm cười cảm ơn.
Cô đang đỡ trên vai một thiếu niên tóc đen, tay kia cầm một thanh kiếm Nhật đơn giản.
"Nhờ có cậu, nên tôi và bạn tôi mới được cứu.
Thật sự rất cảm ơn."
"Chuyện nhỏ, chú linh này cũng yếu quá đi." Gojo Satoru cười haha.
"Bạn cô không sao chứ?"
Đối phương lịch sự nói.
"Cảm ơn vì đã quan tâm, cậu ấy chỉ là ngất đi, sẽ tỉnh lại sớm thôi."
"Mà nhân tiện, tôi đã gặp cô lần nào chưa? Nhìn cô hơi quen~"
"...Tôi là thợ săn quỷ của đội dị biệt bộ Công an, lúc trước có lần giao lưu với trường của Gojo- kun.
Chắc đã gặp nhau khi đó."
Makima mặt không đổi sắc, tâm không thẹn mà trực tiếp sao chép lời thoại của Hayakawa Aki.
"Gojo- kun rất nổi tiếng với 'lục nhãn' của mình, tôi tự nhiên nhớ rõ tên cậu."
"Ha!" Vị chú thuật sư vẫn còn là học sinh vênh váo đắc ý.
"Chắc khi đó tiểu thư nhìn tôi đến ngây người luôn, phải không?"
"..."
"Nhưng tôi đâu có biết tên cô!"
...Người này, có thật sự đã quên đi ký ức phó bản lần đầu?
Makima hoài nghi nhìn thiếu niên, thấy ánh mắt xanh biếc của cậu qua lớp kính râm nhìn rất vô tội.
"Tôi có thể biết tên cô không, tiểu thư?".