Ác Ma Chi Sủng

Edit : Phương Thiên Vũ

Lời ra khỏi miệng trực tiếp đơn giản chỉ có hai chữ, Nam Cung Liệt vẻ mặt nghiêm túc vững vàng đi được năm bước, sau đó tốc độ bắt đầu tăng
lên nhưng Nam Cung Liệt cũng không có thối lui.

Tốc độ Bùi Diệc gõ bàn phím càng lúc càng nhanh, trong miệng không
ngừng báo ra vị trí kế tiếp. Ánh mắt của anh vẫn dừng trên màn hình máy
tính, chỉ để ý phá giải chướng ngại được thiết lập trong máy tính, tựa
như hoàn toàn không lo lắng Nam Cung Liệt không theo kịp, cũng không có
thời gian dư thừa để quan tâm tình hình của Nam Cung Liệt.

Nam Cung Liệt căn bản không có thời gian suy nghĩ, cũng không có suy
nghĩ. Khi Bùi Diệc nói ra khỏi miệng, đồng thời chân của anh cũng rơi
xuống vị trí tương ứng. Tuy cảm giác càng ngày càng chân thật nhưng Nam
Cung Liệt giống như không chịu chút ảnh hưởng nào.

Khi đao cẩm xướt qua thân thể dường như thật sự cảm giác đau đớn, khi bị hồng quang kia quét qua cũng cảm giác thân thể giống như bị cái gì
lôi kéo muốn anh tan thành từng mảnh. Hơn nữa ở phía sau, đao kiếm thậm
chí tự di chuyển đâm thẳng về phía anh. Nam Cung Liệt thậm chí có thể
cảm giác được sát khí lạnh như băng nhưng anh lại không trốn không
tránh, cái gì cũng không nghĩ, xem nhẹ cảm giác như thật như ảo này, chỉ nghe mệnh lệnh của Bùi Diệc rồi hành động. Khi đao kiếm đụng tới anh
lại tự động tiêu tán, nếu anh có chút né tránh, kết cục chỉ có một. Thất bại !

Danny · Rock nhìn Nam Cung Liệt thân thủ linh hoạt thở dài một tiếng, không có khen thân thủ của anh tốt, chỉ là cảm thán,“Chưa thấy qua
không sợ chết như vậy !” Đao đều đâm trên người, lửa cũng đốt tới lông
mi cư nhiên còn có thể không tránh không né !

Phạm Bảo Nhi nhìn Nam Cung Liệt, vẻ mặt sùng bái,“Anh trai của em
thật sự rất đẹp trai !” Không trông thấy sắc mặt Lam Tư có chút khó coi.

Viên Viên cũng nở nụ cười, trong mắt đầy bội phục nhìn Nam Cung Liệt, anh Liệt thật là lợi hại nga !

Mắt thấy đã gần đi đến cuối, mọi người đều khẩn trương nhìn Nam Cung
Liệt, đương nhiên Kiều Bối Nhi và Tư Minh Dạ chắc là không biết khẩn
trương. Bùi Diệc nhìn chằm chằm màn hình máy tính, trên màn hình đã xuất hiện một hàng trận, trong đó một đồ vật đang lóe sáng. Bùi Diệc đột
nhiên lớn tiếng nói,“Cầm lấy cái bàn ủi kia !”

Mọi người nhìn lại chỉ thấy phía trước Nam Cung Liệt là một ô gạch,
trên không nổi lơ lửng một bàn ủi đang cháy đỏ bừng, hình dạng to cỡ ô
gạch.

Danny · Rock nhìn Nam Cung Liệt, nuốt nuốt nước miếng,“Cậu ta sẽ
không thật sự… cầm lấy…” Hai chữ sau nhỏ giọng chậm chạp phun ra vì Nam
Cung Liệt đã rất nhanh đưa tay cầm lấy bàn ủi đang cháy đỏ bừng kia.

Cùng lúc đó, hàng trận trên ô gạch đột nhiên biến mất. Thời điểm Nam
Cung Liệt đưa tay cầm lấy bàn ủi cảm giác được nhiệt độ bỏng người nhưng khi hàng trận ô gạch biến mất, cảm giác kia cũng đã biến mất. Nam Cung
Liệt nhìn tay mình, chuyện gì cũng không có, vật trong tay nhìn qua vẫn
là cái bàn ủi.

Bùi Diệc thả lỏng, giương mắt nhìn về phía Nam Cung Liệt. Nam Cung
Liệt như có cảm giác, cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt giao nhau, hai người
nhìn nhau cười. [Vũ : hắc hắc, bước 2 trở thành vợ chồng]

“Răng rắc” “Răng rắc”

Một âm thanh cơ quan chuyển động vang lên, Nam Cung Liệt cảnh giác
lui về phía sau vài bước, chỉ thấy nơi vốn là trận địa ô gạch đột nhiên
hạ xuống, sau đó dưới đất xuất hiện một thông đạo, Kiều Bối Nhi mở
miệng,“Minh quốc này không phải ở dưới đất chứ !”

Viên Viên lên tiếng,“Không phải, tôi không phải đã nói rồi sao ? Cổng chính của Minh Quốc một năm chỉ mở một lần, thông qua khảo nghiệm này
chúng ta mới có tư cách chờ cổng chính mở ra, cho nên thông đạo này
không phải đi đến Minh Quốc.”

Kiều Bối Nhi sờ sờ mũi, như vậy còn nghiêm túc làm gì ? Tư Minh Dạ
ánh mắt lộ ra mỉm cười, hôn lên trán cô rồi ôm cô đi dọc thang đá đi vào thông đạo bí mật.

Bùi Diệc và Nam Cung Liệt đi ở sau cùng, cách nhau một khoảng với mọi người phía trước, Nam Cung Liệt đảo cổ tay nâng vật đó lên, thật sự
nhìn không ra đó là cái gì. Đưa tới trước mắt vừa lật qua lật lại vừa
hỏi “Cũng không nói cái này làm cái gì sao ?”

Bùi Diệc lắc lắc đầu,“Không có, bất quá giữ lại khẳng định có dùng.”

“Nga !” Nam Cung Liệt lên tiếng, sau đó ném vật cầm trong tay cho Bùi Diệc,“Nếu như vậy liền giao cho cậu bảo quản !”

“Thật nặng a !” Bùi Diệc không đề phòng, thiếu chút nữa không tiếp được, thứ này so với sắt nặng gấp mấy lần.

Nam Cung Liệt cười gian trá,“Đúng lúc rèn luyện thân già !”

“Anh Liệt… ta sợ ma !” Phía trước Viên Viên đột nhiên kêu lên một tiếng.

Thông đạo bí mật rất rộng, không khí cũng không thiếu. Bất quá có một chút âm u, hơn nữa ngọn đèn trên vách tường lay một cái thì bóng trên
mặt đất lại chớp động, khiến người ta cảm thấy lo sợ.

Nam Cung Liệt nghe được thanh âm liền muốn chạy lên phía trước, Bùi
Diệc liền giữ chặt cậu,“Cậu không phải muốn bỏ lại tôi mà mặc kệ chứ ?”

Nam Cung Liệt quay đầu nhìn về phía anh, kỳ quái hỏi,“Cậu còn cần tôi lo sao ? Làm ơn ! Một trong tứ đại đường chủ U Minh Điện chẳng lẽ còn
sợ ma ?”

Bùi Diệc sửng sốt, nhíu mày liền buông tay ra,“Không có việc gì !”

Nam Cung Liệt quái dị nhìn anh một cái, sau đó đi về phía trước. Bùi
Diệc nhìn bóng dáng cậu rời đi trong lòng rất khó chịu. Anh là làm sao
vậy ? Sao trở nên kỳ quái như vậy ? Vì sao lại có cảm giác bị vứt bỏ chứ ? Thầm nghĩ chính mình bị điên lại nhìn vật trong tay, bước chân đuổi
theo mọi người phía trước.

Tư Minh Dạ ôm Kiều Bối Nhi đi tuốt ở phía trước, Kiều Bối Nhi nhìn
bốn phía hưng phấn hỏi,“Dạ, anh nói có thể xuất hiện một con ma không ?”

“Oa… Chị đừng làm tôi sợ !” Viên Viên vừa nghe đến ma cả người liền
sởi gai ốc, bám chặt Nam Cung Liệt không buông, thấy vậy Bùi Diệc ở phía sau nhíu mày, Danny · Rock không phải ở bên cạnh sao ? Cô gái kia sao
cứ ôm lấy Liệt ?

Tư Minh Dạ đưa tay nhéo mặt Kiều Bối Nhi, nhớ tới lần đó chơi trò
chơi ở công viên cô cũng nói muốn nhìn thấy ma, bật cười hỏi,“Em rất
thích ma ?”

Kiều Bối Nhi cười nói,“Cô hồn dã quỷ sẽ không tổn thương người, em
chỉ là muốn nhìn một chút !” Nhưng là bị người khống chế, thay người đả
thương người, kia hay là thôi đi !

Trong thông đạo bí mật này thật ra không có gì nguy hiểm, thuận lợi
đi tới cuối. Từ thang đá đi lên, xuất hiện trước mắt mọi người là một
khách sạn sang trọng. Kỳ thật thấy khách sạn mọi người không cảm thấy kỳ quái, nhưng kỳ quái là ngoại trừ khách sạn này ra, các kiến trúc khác
và đường phố đều có bộ dáng cổ kính, thật giống như đường phố thời cổ
đại. Nhưng lại không có một người.

Đột nhiên Viên Viên chỉ vào cửa khách sạn kêu lên,“Người máy!”

Những người khác cũng thấy, người máy kia được làm rất là tinh xảo, khoảng 1m5.

Người máy đi đến trước mặt mọi người, tiếng nói nữ tính dịu dàng vang lên,“Chào các vị, tôi tên là Lena, hoan nghênh các vị quang lâm, trong
thời gian này sẽ do tôi phục vụ mọi người !”

Nói xong đưa cho mỗi người một cái điều khiển từ xa cùng loại, Lena
tiếp tục nói.“Khi cần phục vụ mọi người có thể dùng điều khiển từ xa này chỉ huy ta, dẫn đường xin ấn số 1, gọi cơm xin ấn số 2, quét dọn phòng
xin ấn số 3…”

Nghe Lena nói xong mọi người đều cảm thấy đầu cháng váng, cũng không
có hoàn toàn nhớ kỹ. Cuối cùng sau khi nói xong, Lena lại đưa cho mỗi
người một tờ giấy, phun ra một câu,“Quên ấn số mấy, mời xem hướng dẫn !”

Kiều Bối Nhi khóe miệng run rẩy, đã có bản hướng dẫn cô ta cần gì nói lâu như vậy ?

Lena cũng không quan tâm mọi người có cảm tưởng gì, chỉ làm một tư thế xin mời,“Các vị mời đi theo tôi !”

Lena vừa ở phía trước dẫn đường vừa bùm bùm nói,“Khách sạn này rất
lớn nhưng chỉ còn lại bốn phòng có thể ở. Nhưng mọi người có thể yên
tâm, trong phòng đều là giường đôi, các người tám người vừa đủ. Đường
phố bên ngoài có thể đi dạo nhưng gặp những chỗ khách tìm nơi ở, thanh
lâu kỹ viện thì không nên đi vào. Tóm lại chính là chỉ có thể đi lại
trên đường, còn có trong khách sạn này không phải chỉ có các người nhưng các ngươi có thể yên tâm, tuy ở cùng một chỗ nhưng vào thời gian khác
nhau, các người sẽ không chạm mặt bọn họ…”

Mãi cho đến phòng Lena cũng không có ngừng lại, đưa tay mở cửa phòng
rồi tiếp tục nói,“Đây là phòng thứ nhất, có thể lưu lại hai người, hai
phòng cách nhau một khoảng.”

Kiều Bối Nhi trực tiếp kéo Tư Minh Dạ vào, cô không muốn nghe Lena lải nhải nữa.

Lena xoay người đi trước,“Các vị xin đi theo tôi. Bốn phòng này đều
cách nhau một khoảng nhưng chỉ có bốn phòng này, mọi người chấp nhận một chút. Dù sao lâu nhất cũng ở đây một năm mà thôi…”

Thật vất vả mới được vào phòng, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra. Lena
thật sự nói quá nhiều, hơn nữa vì là người máy nên cô ta nói chuyện hoàn toàn không có cảm tình, chỉ nghe bùm bùm, thật sự khiến người ta không
chịu nổi. Lúc đầu cũng tạm, nói gì đó cũng là chút tin tức có ích nhưng
càng về sau tất cả đều là vô nghĩa, cũng không quan tâm bọn họ nghe hay
không, cô ta chỉ lo nói.

Bốn phòng, Kiều Bối Nhi và Tư Minh Dạ một phòng, Lam Tư và Danny ·
Rock một phòng, Phạm Bảo Nhi và Viên Viên một phòng, Bùi Diệc và Nam
Cung Liệt một phòng, tìm được phòng rồi về phòng, bây giờ mọi người lại
tụ tập ở đại sảnh.

Nam Cung Liệt mở miệng trước,“Lena lúc nãy nói chúng ta tạm chấp nhận một chút, nhiều nhất cũng ở đây một năm mà thôi, xem ra chúng ta phải ở chỗ này chờ cửa mở ra, nhưng cửa ở chỗ nào ?”

Viên Viên nhíu mày,“Này em cũng không biết, nhưng em biết cửa kia chỉ mở ra mười giây rồi sẽ đóng lại. Cho nên em mới nói mang theo ít người
một chút, hơn cũng không vào được.”

Kiều Bối Nhi nhíu mày,“Lena còn có gì không ?”

Bùi Diệc lắc đầu,“Không có ích gì, tôi hỏi cô ta cửa ở nơi nào nhưng
cô ta nói vị trí cửa mỗi lần ở một nơi khác nhau, cụ thể sẽ xuất hiện ở
vị trí gì cô ta cũng không biết. Cần phải xem may mắn của chúng ta nữa.”

Nam Cung Liệt nhìn anh một cái, anh khi nào thì hỏi, cậu sao không biết ?

Hết chương 85


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui