Bị thiên sứ giữ chân mất nhiều thời gian như vậy, ác ma đại nhân vội vàng nhảy từ trên mái nhà xuống, chạy thẳng ra đường cái. Mấy tay lái xe nghe thấy địa điểm mà hắn muốn đến liền từ chối, xua như xua gà. Thì ra vừa rồi ác ma đại nhân nghe lỏm cuộc điện thoại ấn định chỗ hẹn của Liêu Thần, thế nhưng chỗ hắn muốn đến quả thực là quá hẻo lánh. Nghe nói hồi chiến tranh, người ta vẫn lấy nơi này để hành quyết tù nhân, rồi lại có lời đồn ở đó thường xuất hiện u hồn oán quỷ quấy phá. Sau này, có người mua lại mảnh đất đó, định xây nhà, nhưng cứ xây dở dang lại xảy ra sự cố, cuối cùng đành bỏ hoang, trở thành vùng đất cấm không ai dám tới gần.
Gặp mấy thằng cha lái xe không ai chịu chở khách, ác ma đại nhân lại lủi thủi đi tìm cửa hàng bán xe đạp, mua một chiếc xe địa hình, lần theo hướng Liêu Thần vừa đi mà lao như bay.
Mà lúc Liêu Thần vừa ra khỏi bệnh viện đã có một chiếc ô tô con tới đón, phóng đi mất hút.
********************************************
Ác ma đại nhân đuổi theo chiếc ô tô chở Liêu Thần, cứ như vậy ra khỏi nội thành, tới vùng ngoại thành hoang vu đến mức phải dung đến tàu hỏa làm phương tiện đi lại, dân cư thưa thớt, xe cộ trên đường cũng chẳng có. Nguyên một vùng đất hoang trừ bỏ mấy cây cột điện cũng chỉ còn một vài căn nhà nằm trơ trọi cùng những bụi cỏ hoang cao ngất. Nơi này xem ra đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi.
Lúc này, sắc trời đã muộn, ánh hoàng hôn ảm đạm tắt dần, cả căn nhà chỉ có một ngọn đèn leo lét, xem ra chỗ Liêu Thần phải đến chính là đây. Ác ma đại nhân liên tưởng đến cảnh chính mình sau khi bắt cướp được lên TV nhận khen thưởng, hắn liền hít sâu một hơi, cầm khăn quàng quấn quanh cổ, che đi nửa khuôn mặt, sau đó đem xe đạp giấu vào bụi cỏ cao cao gần đó.
Lại nói đến bên trong căn nhà hoang, Liêu Thần bị áp giải vào một căn phòng. Vừa bước vào đã thấy Liêu Xuyến Xuyến bị trói đứng trên cây cột ở giữa nhà, miệng bị nhét khăn, nước mắt giàn dụa khóc không ra tiếng. Liêu Thần lập tức kêu lên, “Thả em gái ta ra!”
Một người mặc đồ đen bước ra từ bóng tối, xem chừng đã đứng đó từ lâu. Hắn khoác một chiếc áo choàng đen dài qua đầu gối, áo trong cao cổ che kín cả nửa khuôn mặt, đeo kính râm, cả giày cũng là loại ủng da đen bóng, bàn tay đeo găng da màu đen chỉ về phía Liêu Thần, “Liêu Thần, thứ chúng tao muốn chính là mạng của mày.”
Liêu Thần nắm chặt tay, cắn răng nói, “Được! Coi như các người muốn mạng của ta, nhưng tối thiểu cũng phải cho ta biết, là ai muốn giết ta? Ta chết cũng phải minh bạch mọi chuyện!”
Sát thủ áo đen lạnh lùng cười, “Cho mày biết cũng chẳng sao, xuống suối vàng không đến mức làm oan hồn oán quỷ. Nghe cho rõ, người muốn giết mày, chính là Liêu Nghiêm!”
“Liêu Nghiêm!” Liêu Thần vừa đến cái tên đó liền nhớ tới người anh cùng cha khác mẹ. Y lập tức hiểu ra, nguyên nhân của mọi sự cố xảy ra gần đây, thì ra đều do Liêu Nghiêm bày trò! Thật đúng là không ngờ tới, chỉ vì muốn cùng y tranh đoạt sản nghiệp mà hắn không từ bất cứ thủ đoạn nào!
“Hừ, giờ thì đã biết ai mới là kẻ thù của mày rồi đấy. Sau này chết đi làm oan hồn, phải nhớ là tìm ai báo thù, chúng ta chỉ là nhận tiền, thay người làm việc mà thôi.” Sát thủ lấy từ trong túi ra một lọ thuốc nhỏ ném về phía Liêu Thần, ý bảo y phải tự sát.
“Nếu như ta chết rồi, các người sẽ thả Xuyến Xuyến ra sao?” Liêu Thần cúi xuống nhặt lọ thuốc, ngẩng đầu lên nhìn tên sát thủ.
“Hừ, nếu như mày không chết, tao cam đoan sẽ cho mày tận mắt chứng kiến em gái mình chết như thế nào!” Sát thủ nhếch miệng cười, rõ ràng là hắn không có ý định bỏ qua cho Xuyến Xuyến.
Xuyến Xuyến ô ô kêu lên, đối mặt với sự uy hiếp đáng sợ như vậy, nước mắt con bé không thể nào ngừng được, cứ lã chã rơi ướt nhòa cả khuôn mặt.
Liêu Thần cầm lọ thuốc độc trong tay, chăm chú nhìn một hồi, rốt cuộc ngẩng đầu lên, dứt khoát nói, “Thật sự là quá hèn hạ! Các người cho rằng chỉ như vậy cũng có thể đưa ta vào chỗ chết sao?” Y vừa dứt lời, tấm cửa lớn cũ nát đột nhiên bị một người đạp văng ra!
“Dám đụng đến người mà Đằng Nguyên Tông Giới ta nhìn trúng, chúng mày thật quá coi thường thế lực của yakuza rồi đấy!” Thân hình cao lớn của Đằng Nguyên hiện ra trước cửa, hai tay đút trong túi áo, theo sau là mấy tên ninja. Trên mặt gã hiện lên nụ cười đắc ý, quay sang chu mỏ hôn gió với Liêu Thần, “Thần, lần này chính cậu chủ động liên lạc với ta, ta thật sự là bất ngờ đến phát điên. Đừng quên cậu đã đồng ý điều kiện của ta a!”
“Một lũ vô dụng, bị theo dõi cũng không phát hiện ra sao?!” Tên sát thủ hừ lạnh một tiếng, nhưng không hề tỏ ra bối rối hoảng sợ, ngược lại còn cười lạnh, nói, “Nhưng mà có thể gặp được quý ngài Đằng Nguyên Tông Giới nổi danh của tập đoàn yakuza Nhật Bản, cũng coi như là vinh hạnh của ta rồi!”
Đằng Nguyên cũng rất có phong độ, khinh khỉnh nói, “Đâu có đâu có, được chơi một trận cùng sát thủ số một của tổ chức N.C – Hắc Phong, đó là may mắn của ta. Trước giờ ta vẫn muốn thử xem, rốt cục là băng đảng của Đằng Nguyên ta so với tổ chức N.C, thực lực bên nào mạnh hơn. Ha ha, xem chừng phải cám ơn chúng mày đã cho ta cơ hội rồi!”
“Bớt lắm lời vô ích!” Sát thủ Hắc Phong đột nhiên xông tới, trên tay không biết từ lúc nào đã rút ra hai khẩu súng, mà mấy ninja bên phe Đằng Nguyên cũng đã rút kiếm, cùng lao vào bao vây Hắc Phong.
Lúc này, Đằng Nguyên tranh thủ xông tới đỡ lấy Liêu Thần, dìu y tới bên cây cột, tìm cách cởi trói cho Xuyến Xuyến.
Hắc Phong võ công không tệ, nhưng đám ninja kia dường như còn nhanh hơn, ánh kiếm sáng lóa vun vút vây quanh Hắc Phong.
Một mình Hắc Phong địch lại năm người mà động tác không hề nhiễu loạn, còn tỏ ra rất thoải mái né tránh đòn tấn công của đám ninja, vung chân một phát đá văng cây kiếm của ninja, sau đó lại mượn lực của cây kiếm mà nhẹ nhàng nhảy lên giống như đang bay khỏi mặt đất. Xem ra, Hắc Phong này còn có thể triển khai loại võ thuật thần bí trong truyền thuyết của phương Đông —– chính là khinh công a!!
Vì vậy, ở giữa không trung, Hắc Phong thuận lợi thoát khỏi thế kìm kẹp của đám ninja, lại thuận lợi lách mình, phi thân đến mục tiêu chính —– Liêu Thần!
“Nguy hiểm!!” Đằng Nguyên nhìn thấy hiểm nguy cận kề, lao người lên phía trước chắn cho Liêu Thần!!
Đoàng!
Một tiếng súng vang lên, Đằng Nguyên nở nụ cười thỏa mãn, từ từ gục xuống. Trước ngực gã, vệt máu đỏ au đang dần loang rộng.
“Đằng Nguyên!”
“Chủ nhân!”
Vài tiếng kinh hô đồng thời vang lên, Hắc Phong nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhìn Đằng Nguyên còn đang mỉm cười, khuôn mặt trắng bệch đầy mồ hôi lạnh. Gã nắm lấy tay Liêu Thần, yếu ớt nói, “Thần … ta … thật sự yêu cậu … ta nguyện ý dùng tính mạng để bảo vệ cậu … Ta rất hạnh phúc … trước khi ta chết … chỉ xin cậu … hãy nhớ kỹ … phải coi chừng Quân Tư Vũ … hắn … là … ác ma!”
Dứt lời, gã nghiêng đầu sang một bên, ngất đi.
Chú ý, chỉ là ngất đi thôi đó.
Nhưng Liêu Thần lại tưởng là gã đã chết, vô cùng khiếp sợ. Khi y còn chìm đắm trong cơn hoảng loạn, Hắc Phong đột nhiên ra tay, tốc độ sọ với hồi nãy còn nhanh đến kinh hồn! Động tác quỷ dị đến mức ngay cả đám ninja cũng trở tay không kịp! Thật không hổ danh là người đứng đầu trong danh sách mười sát thủ giỏi nhất thế giới!
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!
Vài tiếng súng nặng nề liên tiếp vang lên, tựa như báo hiệu một kết thúc bi thảm.
Sau tiếng súng, đám ninja đều ngã gục xuống đất. Hắc Phong cố ý lưu lại mạng của Liêu Thần. Hắn giơ tay, gí thẳng nòng súng vào ngực y, cười nói, “Liêu Thần, mày cho rằng thằng ngu ngốc Đằng Nguyên đó tới là có thể giải quyết được tao sao? Rốt cục cũng chỉ là một lũ bị thịt!”
Liêu Thần tuyệt vọng ngã quỵ dưới đất, y tuyệt đối không thể tưởng tượng được, thậm chí đến cả Đằng Nguyên cũng không thể làm gì được tên sát thủ này!
“Mau uống thuốc đi!” Hắc Phong nhặt lọ thuốc độc rơi trên mặt đất, ném tới cho y, sau đó bước đến trước mặt Liêu Xuyến Xuyến, dùng họng súng nâng cằm con bé lên.
Mắt thấy ngón tay hắn chậm rãi bóp cò, Liêu Thần hô to, “Không được nổ súng!” Nói xong lập tức bật nắp lọ, một hơi đem thuốc độc uống cạn! Dược tính phát tác làm Liêu Thần nhanh chóng ngã gục trên mặt đất.
“Giao dịch lần này cũng thật vất vả!” Sát thủ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên kéo cổ áo xuống, để lộ ra khuôn mặt mỹ lệ ————- Thì ra sát thủ Hắc Phong là một phụ nữ!
Liêu Xuyến Xuyến thấy anh trai mình “chết thảm”, phẫn hận dâng lên, liều mạng giương mắt nhìn chằm chằm vào mặt Hắc Phong. Con bé muốn đem khuôn mặt của kẻ đáng chết này khắc thật sâu trong tâm trí. Hắc Phong cũng chỉ thản nhiên cười, giọng nói trầm thấp càng trở nên mơ hồ mị hoặc, “Em gái nhỏ, mày nhìn thấy khuôn mặt thật của tao rồi, cho nên, mày cũng không thể lưu lại trên đời này!”
Cô ả móc ra một tấm khăn tay, chùm lên mặt Xuyến Xuyến, định làm cho con bé ngạt thở mà chết.
Đúng lúc đó, cánh cửa phía sau lưng Hắc Phong đột nhiên phát ra một tiếng [Rầm—————!]
Cánh cửa vốn là cửa sắt dẫn thông với tầng hầm dưới đất, không giống với cửa chính, nó vốn nhiều năm đã không có người sử dụng, giờ lại mở ra khiến Hắc Phong giật mình hoảng hốt. Căn nhà này không có người ở, cánh cửa lại đột nhiên bật mở, giống như có ai đó đã đến đây từ trước, vậy mà ả ta lại không hề phát hiện ra!!
Hắc Phong lập tức quay người lại, Liêu Xuyến Xuyên may mắn thoát khỏi bàn tay của ả. Nhưng khi con bé nhìn thấy bóng đen sau lưng Hắc Phong thì hét to một tiếng rồi nhắm tịt mắt lại!!