Ác ma đại nhân mang theo tập công văn tiến vào văn phòng tổng giám đốc. Cả một căn phòng được trang trí lộng lẫy thuần một màu trắng, bàn làm việc hình bán nguyệt đặt giữa phòng, đường kính phải đến gần 3m, thật không biết lắp cái bàn rộng đến vậy làm gì chứ? Diana mặc váy ngắn hàng hiệu khêu gợi ngồi sau bàn làm việc, cặp kính mắt màu trà choán hết nửa khuôn mặt nhưng vẫn không làm mất đi vẻ quyến rũ, ả ung dung nở nụ cười, “Anh chính là Quân Tư Vũ, người đã đưa ra phương án làm việc này?”
“Vâng, thưa cô Diana.” Ác ma đại nhân hai tay ôm trước ngực, đầu cúi thật thấp, trông rất có dáng vẻ khiếp đảm của mấy tên dân đen được gặp tổng thống.
“Lãnh đạo công ty cảm thấy rất có hứng thú với đề án của anh, họ nhận định anh đúng là một nhân tài.” Diana vươn ngón tay thuôn dài hướng ác ma đại nhân ngoắc ngoắc, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, “Có điều, bản thân tôi lại thấy có hứng thú với anh hơn.”
“Được giám đốc cất nhắc là vinh hạnh của tôi.” Ác ma đại nhân giả ngu.
“Ha ha, nhìn qua có cảm giác là người thành thật. Chàng trai, lại gần đây một chút.” Diana nói như ra lệnh.
Ác ma đại nhân ngoan ngoãn bước tới gần bàn làm việc của Diana, ả thấy vậy liền mỉm cười vừa ý, đưa tay tháo kính râm xuống, để lộ ra khuôn mặt kiều mị, cất tiếng hỏi, “Tôi có đẹp không?”
“Sắc đẹp của giám đốc vốn đã được cả thế giới biết đến.” Quân Tư Vũ khúm núm trả lời.
“Hừ, tôi thấy anh nghĩ một đằng nói một nẻo kìa!” Diana chăm chú nhìn hắn từ trên xuống dưới đánh giá một hồi, cuối cùng nhịn không được lại nói tiếp, “Chậc chậc, nhìn kĩ đúng là giống thật! Không ngờ trên đời lại có người giống anh ấy đến thế!”
“Giám đốc, ngài đang nói gì vậy?” Ác ma đại nhân hỏi lại.
Diana thần bí nở nụ cười, “Trông anh rất giống bạn trai đã mất của tôi. Chàng trai, có lẽ đây chính là duyên phận của chúng ta. Hôm nay sau khi tan tầm, anh có muốn cùng tôi đi ăn tối không?”
Nói xong còn khẽ chớp mắt làm ra biểu tình cực kì mê người, đàn ông chân chính ai có thể chống đỡ lại sự quyến rũ này đây!
“Ai, giám đốc, chỉ sợ sau khi tan tầm tôi phải về ngay, bà xã tôi còn đang ở nhà chờ tôi về dùng cơm.” Ác ma đại nhân dùng vẻ mặt ngây thơ thuần khiết phun ra lời nói dối trắng trợn, người nào không biết còn tưởng hắn là mẫu ông xã hết lòng vì gia đình.
“Ồ? Nói vậy là anh đã kết hôn rồi?” Diana trong lòng có chút không vừa ý, khẽ nhướng mày. Ả không chấp nhận trên đời có gã đàn ông chống lại sự quyến rũ của mình, điều càng khó tha thứ hơn nữa là gã ngốc đang đứng trước mắt ả lại sẳn sàng từ chối sắc đẹp và quyền thể mà ả trao cho để cắm đầu về nhà cùng bà xã tầm thường của hắn tình cảm ôm ấp.
“Đúng vậy, chúng tôi vừa mới đính hôn.” Ác ma đại nhân ngẩng đầu nở nụ cười hạnh phúc dạt dào, “Tuy rằng hiện tại cuộc sống vẫn chưa dư dả lắm, nhưng tôi nghĩ chỉ cần mình cố gắng hơn một chút, chắc chắn Tiểu Thần nhà tôi sẽ không phải chịu khổ nữa.”
“Vậy thì phải chúc mừng hai vợ chồng anh rồi. Tôi thật ghen tị với bà xã anh nha, có thể kiếm được ông xã tận tụy quan tâm như vậy. Nhưng mà —— Tiểu Quân, hiện tại thu nhập của hàng tháng của anh chắc cũng không thoải mái lắm nhỉ? Tôi có cơ hội tốt dành cho anh đây.” Diana đứng dậy, nghiêng người rướn đến phía trước, thân mình gần như dán sát vào người ác ma đại nhân, ngón tay ngọc ngà vươn ra vuốt ve cổ áo của hắn, cố ý nói, “Tiểu Quân, tôi có thể giúp anh thăng chức rất nhanh.”
“Giám đốc, tuy rằng được ngài coi trọng khiến tôi rất vui, nhưng tôi muốn tự mình cố gắng, thành công thăng tiến từng bước một, nếu không sẽ cảm thấy lương tâm bứt rứt không yên.” Ác ma đại nhân đeo vẻ mặt bi tráng thốt ra câu thoại kinh điển của nam chính khổ tình trong phim kịch tình cảm chiểu vào giờ vàng buổi tối.
“Quân Tư Vũ, anh đang khinh thường tôi sao?” Diana cau mày hỏi lại, tên này làm ả bắt đầu có hứng thú rồi nha. Kể từ khi xuống Nhân giới “lập nghiệp”, lần đầu tiên ả gặp phải gã đàn ông có thể chống lại sức quyến rũ của mình, mà phàm là thứ mình càng khó khăn chiếm được lại càng khiến cho khoái cảm chinh phục dâng trào. Có điều, tên nhóc con này hoàn toàn khác với những người đàn ông trước kia, ả muốn có được trái tim hắn, nhuộm đen tâm hồn hắn, kéo hắn xuống tận đáy sâu địa ngục, khiến cho hắn vĩnh viễn cũng không thể rời xa được mình! Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, rồi cả ánh mắt quật cường không chịu khuất phục kia đã khiến cho Diana khắc sâu ấn tượng về Quân Tư Vũ, coi như ác ma đại nhân đã thành công khuấy đảo tâm trí đại ma nữ.
“Tôi hoàn toàn không có ý như vậy, thưa giám đốc. Tôi rất tôn trọng ngài, vậy nên cũng hi vọng ngài tôn trọng nhân cách của tôi.” Quân Tư Vũ càng nói càng tỏ ra mình là người ngay thẳng.
“Tốt lắm, Quân Tư Vũ, anh đã làm tôi nể trọng thêm vài phần rồi đấy. Như vậy đi, anh đã nóng lòng muốn thể hiện năng lực bản thân thì tôi cũng yên tâm giao cho anh bốn tập đề án quan trọng sắp tới này, anh cầm về nhà nghiên cứu trước, xong ngày mai nộp lại cho tôi, hoặc là thu dọn bàn làm việc của mình cho gọn gàng để người sau tới đỡ phải bận rộn!” Diana đem chồng văn kiện trên bàn tống sang cho ác ma đại nhân, nhất quyết tạo áp lực cho hắn một phen.
“Tôi hiểu, thưa giám đốc, tôi sẽ cố gắng hoàn thành thật sớm.” Ác ma đại nhân bê chồng đề án, không kiêu ngạo không nịnh hót bước ra khỏi văn phòng.
Không ai nhìn thấy lúc quay lưng bước đi, anh đẹp trai ngây thơ như hoàng tử bạch mã của chúng ta đã nhếch mép cười gian tới mức nào.
****************************
Lần này ác ma đại nhân không cần nhờ đến Liêu Thần hỗ trợ, tự mình lên mạng kiếm mấy thứ trông giống như văn kiện đề án gì đó, & paste về máy rồi in ra, đóng dấu, ghim lại thành một tập trông như thật. Nếu Diana đã muốn dằn mặt dạy cho hắn một bài học, vậy thì hắn tội gì không ra vẻ “học hành nghiêm túc” một chút. Liêu Thần lần đầu tiên thấy ác ma đại nhân dùng máy tính để làm việc thì không còn tin vào hai mắt mình nữa, sau lại quan tâm pha cho hắn tách cà phê nóng, căn dặn đừng làm việc muộn quá mà ảnh hưởng sức khỏe.
Ác ma đại nhân đột nhiên nhớ ra hôm nay là thứ Sáu, vì cái khỉ gì hắn lại thật sự nghiêm túc vì Diana mà giải quyết đống đề án này vậy? Thế là hắn chuyển tab, lên QQ mở game thu hoạch củ cải.
Thứ Bảy là ngày Liêu Xuyến Xuyến được “đại xá” tha về nhà, ác ma đại nhân cùng Liêu Thần ngồi trong chiếc Chery bon bon đến trường đón con bé. Xuyến Xuyến nói nó đã nhận lời tham gia một buổi họp mặt với đám bạn trên mạng văn học, vừa vặn muốn cả hai anh giai cùng nó đến tham gia, thế là một nhà ba người thẳng tiến tới công viên trung tâm, kiếm quán cà phê đã được ấn định làm nơi gặp mặt, ngồi xuống chờ đợi.
Rất nhanh sau đó xuất hiện khoảng ba bốn nữ sinh tầm tuổi như Xuyến Xuyến bước tới chào hỏi. Tầm mắt vừa liếc tới hai anh đẹp trai ngồi cạnh —— nghe bảo đây là hình mẫu cho hai nhân vật chính trong [Tuyệt vọng chi đô] thì đám nhóc lập tức hưng phấn hét rầm lên, lôi kéo ác ma đại nhân cùng Liêu Thần đòi chụp ảnh chung. Khổ thân Liêu Thần bị xoay tới xoay lui mà chẳng hiểu vì sao.
Lúc này, Liêu Xuyến Xuyến đếm số thành viên rồi quay sang hỏi cô bé bên cạnh, “Sao ta không thấy nàng Mông Nhỏ Tròn Vo* đến nhỉ?”
“Ai biết được! Nàng ấy lúc nào cũng tỏ ra thần thần bí bí! Khỏi cần chờ, chúng mình ăn trước đi!” Một cô bé khác nói chen vào.
Bạn trẻ Mông Tròn vừa được nhắc đến chính là một bác trai quản lý đang đứng khuất phía xa xa, tay cầm ống nhòm tựa như đang ngắm cảnh nhưng thực chất là dòm không chớp mắt về đám đông đang tụ hội bên này.
“Sao lại là hắn chứ!!” Khi quản lý nhìn thấy Quân Tư Vũ ngồi cùng bàn với Liêu Xuyến Xuyến thì há mồm ngạc nhiên đến mức cằm muốn rụng luôn xuống đất, nhưng lúc nhìn sang cậu thanh niên đẹp trai ngồi bên cạnh hắn thì gã lập tức vỡ lẽ! Hai người này chính là hình mẫu của nam chính trong truyện mà Xuyến Xuyến viết a! Ngay cả tên gọi Quân Tư Vũ cũng y hệt luôn! Vậy là Quân Tư Vũ ngoài đời cũng giống như trong truyện, đều là đồng tính luyến ái sao?
Trái tim fanboy mềm yếu của quản lý vì kích động mà nhảy nhót không ngừng, nhưng trong đầu gã lại là một âm mưu đang từ từ được nung nấu. Gã phải tìm ra cách khiến cho Quân Tư Vũ thân bại danh liệt! Phải biến hắn thành vai nam chính bi kịch quằn quại như trong truyện BL kinh điển cho hả dạ mới được!
Mang theo oán niệm thật lớn, gã hầm hừ thầm mắng, “Quân Tư Vũ cái đồ mông chọc, hôm nay chú mày cứ việc thể hiện cho đã đi! Đến công ty vênh váo thật nhiều đi! Tao cho chú mày biết mặt!” Nói xong còn nhổ ra một ngụm, hung hăng bước đi.
Ngồi tụ tập với bạn của Xuyến Xuyến một lúc, ác ma đại nhân tranh thủ bọn nhỏ mải ăn uống tán gẫu liền lẻn đi, không quên kéo theo Liêu Thần. Hai người sóng vai lững thững đi dạo trong công viên rợp bóng cây xanh.
Liêu Thần lặng im đi theo Quân Tư Vũ, không để ý tay mình vẫn đang bị hắn nắm lấy kéo đi. Cứ đi một hồi đã tiến vào con đường mòn phía cuối công viên. Con đường này vốn ít người qua lại, cây cối rậm rạp trải trên mặt đất một tầng lá rụng thật dày, ánh mặt trời từ những kẽ lá trên đỉnh đầu thi thoảng lấp ló rọi xuống, vẽ nên những mảng loang lổ sáng tối trên mặt đất, cảm giác yên bình lại tĩnh lặng.
“Nơi này không khí thật tốt.” Liêu Thần hít sâu một hơi, nhắm mắt hưởng thụ, tay lại bị Quân Tư Vũ nắm lấy, kéo y rảo bước về phía trước.
“Quân Tư Vũ! Bỏ tay tôi ra đi, hai chúng ta …..” Liêu Thần có chút ngượng ngùng.
“Không sao đâu, dù sao cũng chẳng ai thấy.” Quân Tư Vũ vẫn thoải mái nắm lấy tay y, bước chân đạp lên thảm lá phát ra những tiếng lạo rạo giòn tan.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Liêu Thần hỏi.
“Không biết, chỉ là tản bộ thôi mà.” Bàn tay Quân Tư Vũ vừa lớn vừa ấm áp, bao trọn lấy tay Liêu Thần, nắm thật chặt, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ xua tan cảm giác lạnh lẽo trong y.
Liêu Thần cúi đầu nhìn hay bàn tay đan vào nhau, khẽ hỏi, “Quân Tư Vũ, chúng ta cứ như thế này mà cùng một chỗ sao? Mối quan hệ này nên coi là gì đây?”
“Xem như là tình nhân đi!” Quân Tư Vũ quay lại nhìn y.
“Tình nhân? Nực cười, anh có yêu tôi sao? Tôi đang muốn nói chuyện nghiêm túc đó.” Liêu Thần cười nhạt.
“Tôi yêu cậu, chắc vậy.” Quân Tư Vũ cười cười nói.
“Anh không hề có chút nghiêm túc nào hết, Quân Tư Vũ. Anh chỉ coi tôi như bạn giường mà thôi!” Khẩu khí Liêu Thần bắt đầu có chút khắc nghiệt.
“Tôi không coi cậu chỉ là bạn giường đơn thuần.” Quân Tư Vũ dùng tay kia niết nhẹ lấy cằm y, sau đó cúi đầu hôn lên môi y, vậy mà Liêu Thần lại không chút khách khí cắn mạnh một cái.
“Hung hãn quá đó.” Quân Tư Vũ bật cười, không thể không rời khỏi môi Liêu Thần.
“Tôi không muốn làm đồ chơi cho bọn đàn ông!” Liêu Thần trừng mắt lườm hắn.
“Tôi đã nói rồi, tôi không coi cậu là đối tượng để chơi đùa. Nếu thực sự là người như vậy, tôi sẽ chịu đứng ra chắn vụ tai nạn kia cho cậu, hay là cùng cậu bỏ hết tất cả đến tận nơi này lập nghiệp sao? Cậu đã gặp qua bạn giường nào đối xử thật tình với cậu đến vậy chưa?” Ác ma đại nhân biện giải.
“Không phải từ đầu đến cuối đều là do anh liều mạng tự lao đầu ra chịu nạn thay tôi sao?” Liêu Thần không phục phản bác lại.
“Ha ha, tại tôi thấy thú vị nên làm thôi.” Ác ma đại nhân cười xòa chống chế.
Liêu Thần phụng phịu nói, “Quân Tư Vũ, đến giờ tôi mới phát hiện ra tôi chẳng hiểu gì về anh hết. Quá khứ của anh, xuất thân gia đình, rồi cả những người bạn kì lạ của anh nữa. Thậm chí, đôi lúc tôi còn có ảo giác, anh không giống người bình thường.”
“Vậy tôi là cái gì?”
“Anh là đồ ma quỷ chết tiệt! Tên quỷ keo kiệt ăn của tôi, uống của tôi, ở nhà của tôi, còn đem tôi ra …..” Liêu Thần nói đến đây liền hậm hực không nói nữa.
“Đem cậu ra ăn luôn.” Quân Tư Vũ mỉm cười ranh mãnh, ghé vào tai Liêu Thần bổ sung nốt câu nói còn dang dở khiến y đỏ mặt ngượng ngùng.
“Anh đi chết đi!” Liêu Thần giận dữ giơ chân cho ác ma đại nhân một đạp trúng đầu gối.
“Thực dữ tợn.” Ác ma đại nhân giả bộ bị đau ngã ngồi xuống đất.
“Ê! Anh sẽ không mảnh mai đến mức bị đạp nhẹ một cái đã đau lăn đau lộn như vậy chứ?” Liêu Thần thấy ác ma đại nhân ôm chân không đứng dậy nổi thì bắt đầu lo lắng.
“Cậu thử để người ta đá hết sức một cái vào chỗ trọng yếu xem.” Quân Tư Vũ hừ giọng dằn dỗi.
“Anh đáng bị vậy!” Liều Thần ngồi xổm xuống xem hắn, “Đau lắm à?” Vừa nói vừa vươn tay xoa xoa đầu gối cho hắn.
“Vậy nên cậu phải bồi thường cho tôi đi!” Ác ma đại nhân đột nhiên kéo một cái, đem Liêu Thần áp đảo trên mặt đất khiến y không khỏi giật mình kêu ra tiếng. Đương nhiên ác ma đại nhân chỉ định dọa một chút thôi, coi vậy chứ chưa đến mức vô sỉ giữa ban ngày ban mặt đem con người ta ra xxxx.
Hết chương 59
* Nguyên văn trong QT thì tên đăng kí diễn đàn của bác fanboy quản lý là Trọc Mông Tử, nhưng tớ mạn phép đổi tên thành Mông nhỏ tròn vo cho nó xì-tin, hơn nữa không hiểu bác ấy xưng hô trên mạng kiểu gì mà các em nhỏ gọi bác ấy là 她 (ngôi thứ ba chỉ nữ giới) mà không phải là 他 (ngôi thứ ba dùng cho cả nam lẫn nữ), vậy nên mới dẫn tới màn hô to gọi nhỏ “nàng” nọ “nàng” kia, mà chẳng phải dàn hủ tụi mình vẫn xưng ta – các nàng để gọi nhau đó sao *cười*