Ác Ma Cũng Đi Làm

Thông tấn xã vỉa hè.

Theo nguồn tin truyền miệng không chính thức.

“Ta là Ngải Địch! Thiên sứ cấp 7, hệ [Thủy]. Hôm nay là ngày thứ 68 ta thức tập dưới nhân gian. Đây là bản ghi âm báo cáo thứ 16. Trong lúc ta đang chuẩn bị công tác trừ ma tại Học viện Tây Thành đã xảy ra biến cố trọng đại ngoài ý muốn.”

“Đại công tước của Ma tộc xâm nhập nơi này, vậy là ta đã nhận được lời khiêu chiến lớn nhất đời mình. Có lẽ ta sẽ hy sinh vì nhiệm vụ, đổi lại được vinh quang cùng Thần tồn tại, vĩnh viễn.”

“Đây có thể là bản ghi âm cuối cùng, ghi lại quá trình chiến đấu không mệt mỏi của ta. Bởi lúc xuống trần gian đã lỡ tay đánh mất viên đá thạch anh giúp liên lạc với Thiên giới, bản thân ta lại mất đi linh lực, không thể xuyên phá không gian, cho nên, chỉ có thể đơn thương độc mã đương đầu với địch nhân.”

“Còn nữa, điều trọng yếu cần báo cáo, về thân thế của tên Ma tộc mà ta đã giáp mặt, chính là [Sát thần chi ma] đại khủng bố trong cuộc chiến Thiên – Ma trước đây, quý tộc cấp cao của Ma tộc – Đệ nhất đại công tước Băng Lam Vũ Uyên!! Hiện giờ ta đang vô cùng kích động, chỉ mong bút ghi âm [Thiên Sứ] có thể ghi lại toàn bộ thời khắc chiến đấu quên mình, vượt qua mọi khó khăn của ta. Báo cáo, hết! —– Cho tôi một suất mỳ Ý tôm hùm!”

Cậu học sinh trung học với mái tóc vàng hoe nghiêm túc thu lại chiếc bút ghi âm, sau một hồi thao thao bất tuyệt, bất chấp ánh nhìn quái dị của ba kẻ kia – Liêu Xuyến Xuyến, Liêu Thần và Quân Tư Vũ, bình tĩnh đánh chén đĩa mỳ Ý trước mặt.

Nhà hàng Wizard of the Oz trang hoàng rực rỡ trong ánh đèn, bốn người lúc này đã an vị quanh một bàn ăn nho nhỏ, cách một tấm kính cửa nhìn ra đường phố nhộn nhịp bên ngoài.

“Em đã nói, cậu ấy đúng là trời sinh để tham gia vào tổ otaku của bọn em mà! Đúng không? Đúng không?” Liêu Xuyến Xuyến thật muốn ôm bụng cười phá lên rồi.

“Cậu ấy là bạn cùng lớp em hả?” Liêu Thần cầm thực đơn, nhỏ giọng hỏi Liêu Xuyến Xuyến.

“Đúng vậy, cậu ấy là nhân vật chủ chốt trong tổ đó a! Kịch bản của bọn em đều là cậu ấy viết, anh hai vừa rồi xem cậu ta xuất khẩu thành thơ, nói như lời thoại trong phim vậy, thực sự quá tuyệt!” Liêu Xuyến Xuyến nói.


Ngải Địch một bên ôm cánh tay, không để ý đến hai anh em bát nháo nhà kia, ánh mắt nghiêm túc nhìn Quân Tư Vũ, hỏi: “Băng Lam đại công tước, ngươi lần này xuống ngụ ở nhân gian là có kế hoạch to lớn nào sao? Cho dù có chết, ta nhất định phải tìm hiểu cho bằng được, ngươi định phá hủy kết giới của Nhân giới? Hay là muốn đi tìm hậu kiếp của Đại thiên sứ để tận diệt?”

“Kế hoạch của ta là ……” Khóe miệng Quân Tư Vũ khẽ nâng lên, để lộ nét cười ma mị đầy thâm ý.

Ngại Địch khẩn trương đến mức đầu đầy mồ hôi, thân thể không tự chủ nghiêng về phía trước, hai tay đập nhẹ xuống bàn.

“Ném bom oanh tạc tòa tháp đôi Mỹ quốc*.” Quân Tư Vũ cười lạnh, nói.

[Rầm]. Lần này là đầu của Ngải Địch đập xuống bàn.

“Hai người đừng đùa nữa! Mau gọi món đi a!” Liêu Xuyến Xuyến thúc giục mọi người, cuộc đối đầu “giao hữu” giữa thiên sứ và ác ma thế là kết thúc, tỷ số tạm thời 1 – 0 nghiêng về ác ma đại nhân.

[Đây mà là người cùng chí hướng hả?]

Liêu Xuyến Xuyến ăn uống no đủ xong, lôi túi đạo cụ hóa trang ác ma, bày ra cho mọi người xem.

Đủ thứ nào là tóc giả, kiếm, trang phục, kịch bản, … hơn nữa, bộ trang phục đó rõ ràng là làm ra cho Quân Tư Vũ, Ngải Địch cũng đã nói không thành vấn đề, cứ giao hết cho cậu ta là tốt rồi.

Liêu Thần một bên nhìn hai tiểu quỷ nhao nhao không ngớt, buồn chán lôi ra một điếu thuốc, châm lửa ngồi hút. Liêu Xuyến Xuyến bất mãn nói: “Anh hai, anh lại hút thuốc! Không phải đã nói anh nên bỏ thuốc đó sao?”

“Đột nhiên muốn hút thôi.” Liêu Thần thở nhẹ ra làn khói, dáng vẻ hòa nhã nhưng lại nhuốm phần suy sụp. Y mệt mỏi nhu nhu sống mũi, từ ngày tiếp nhận lãnh đạo công ty đến nay đã hơn một tháng, y sắp kiệt sức, thực sự là muốn gục luôn rồi.


Quân Tư Vũ lấy một miếng dưa hấu trên mâm, nhàn nhã ngồi gặm.

“Rồi rồi, Ngải Địch, cứ làm như vậy đi ha. Ngày mai cậu dẫn theo Lục Y, đến công ty anh hai tôi, chúng ta sẽ kiếm chỗ yên tĩnh cùng tập luyện.” Lục Y theo như lời Liêu Xuyến Xuyến nhắc tới, cũng là nhân vật chủ chốt của tổ otaku. Cậu nhóc đó cùng với Liêu Xuyến Xuyến và Ngải Địch trong tổ được xưng tụng là [tam đại quái kiệt].

“Được rồi, Băng Lam đại công tước, ngươi tốt nhất nên biết điều một chút, nơi này không phải là linh giới, đừng ra vẻ diễu võ giương oai …“ Ngải Địch trừng mắt nhìn Quân Tư Vũ.

“Xì.” Quân Tư Vũ phun hạt dưa, thiếu chút nữa dính lên mặt Ngải Địch làm cậu nhóc tức muốn điên lên.

Sau khi ăn uống no say, Quân Tư Vũ thản nhiên dỡ xe đạp điện của mình xuống khỏi cốp ôtô của Liêu Thần, chào hỏi mọi người xong quay xe về thẳng, để lại Ngải Địch đằng sau ngạc nhiên đến không khép nổi miệng.

“Hắn như vậy mà lại cưỡi xep đạp điện! Hắn như vậy mà lại cưỡi xe đạp điện!” Thằng bé không tin nổi vào mắt mình, gào lên.

********************************************************

Hôm sau, Liêu Thần lạm dụng chức quyền, đem phòng họp còn trống trên lầu cao nhất cho em gái tập kịch.

Nhờ phúc Xuyến Xuyến, Quân Tư Vũ hôm nay không cần làm việc, nghiêng người đứng dựa trong phòng họp trống không, dài cổ chờ lũ nhóc đến.

Quả nhiên không bao lâu, ba đứa nhóc hung hăng xông vào —– thì ra ở trường đang trang trí lại khuôn viên chuẩn bị cho lễ hội, vậy nên cả đám được nghỉ học.

Không chỉ có Ngải Địch, Liêu Xuyến Xuyến còn kéo theo một thằng nhóc tên Lục Y. Nhóc này trước kia chuyển trường cùng một đợt với Ngải Địch, hình như hai đứa có quen biết từ trước. Lục Y có mái tóc đen xoăn tự nhiên, hăm hở xông vào phòng trước tiên, sau đó đột nhiên gục trên nền gạch, kêu to: “Hứ ứ ứ ứ ứ ứ ứ ứ ứ ứ ứ ứ ứ ứ ứ!!!!”


“Mắc cái chứng gì vậy?” Quân Tư Vũ đứng lên, quái dị nhìn thằng bé.

“Ta rốt cuộc cũng nhìn thấy ngài rồi!!! Băng Lam đại công tước!!! Ngài là thần tượng của đời ta!! Nhà chúng ta mấy đời đều sùng bái ngài!!!” Lục Y sụt sùi như mưa.

Thì ra Lục Y cũng là Ma nhân, trên thực tế, Lục Y cùng Ngải Địch hai đứa vừa thấy mặt nhau đã lao vào ẩu đả, tiểu thiên sứ cùng tiểu ác ma từ trước vốn đã chẳng ưa nhau, sau trận đó liền kết luận tên kia chính là kình địch lớn nhất đời mình. Vì thế, trái với lệnh cấm tự ý giao đấu ngoài ranh giới thánh địa, hai đứa đều bị thương, rơi vào khe hở không gian, lưu lạc tới nhân gian.

“Hôm qua ta ngủ say như chết, không biết ngài giá lâm! Không kịp nghênh đón! Thật là tội lớn tày đình a!” Lục Y quỳ trên mặt đất, hết sức lo sợ.

“Nhập vai dễ sợ.” Liêu Xuyến Xuyến thổi kẹo cao su, cùng Ngải Địch đang đen mặt nhìn Lục Y.

Bốn người nháo xong liền bắt tay vào diễn tập. Vì nịnh bợ cấp trên, ác ma đại nhân không tiếc cùng đám nhóc con rồng rắn một đoàn. Nếu nói ra lý do [để cứu vãn lương bổng cuối tháng], có khi nào biến thành trò cười cho khắp Thiên -Ma hai giới hay không? Ác ma đại nhân sờ sờ cằm, ánh mắt mải miết nhìn đôi tiểu oan gia Ngải Địch và Lục Y, bỗng dưng nổi lên sát ý muốn giết người diệt khẩu.

“Luyện cho tới trưa, coi như mọi người đã nắm được lời thoại, vậy là chỉ còn phần hóa trang, Ngải Địch, không phải là cậu nói có biện pháp đó sao?” Liêu Xuyến Xuyến hỏi Ngải Địch.

“Đương nhiên rồi, nhưng lúc bọn tôi hóa trang, cậu không được nhìn, bởi vì cậu là con gái, vậy nên ra ngoài chờ đi, nửa tiếng nữa quay lại.” Ngải Địch cùng Lục Y mạnh mẽ đẩy Liêu Xuyến Xuyển ra khỏi phòng, sau đó khóa trái cửa lại.

Chỉ còn hai tên tiểu quỷ đối mặt với Quân Tư Vũ, Ngải Địch mở miệng lên tiếng trước: “Băng Lam đại nhân, ta muốn nhờ ngài biến trở lại nguyên hình. So với việc hóa trang, thực thân của ngài dễ tạo hiệu ứng trên sân khấu hơn.”

“Đúng vậy! Băng Lam đại nhân! Ngài ở Ma giới đã lâu chưa lộ diện, ngài làm ơn, trước khi ta chết, cho ta được diện kiến thực thân của ngài đi!” Lục Y cũng đau khổ cầu xin, sau đó liền quỳ xuống ôm riết lấy chân Quân Tư Vũ.

“Chỉ bằng hai người các ngươi cũng muốn ra lệnh cho ta làm việc sao?” Ác ma đại nhân đá văng Lục Y ra xa, liếc mặt nhìn Ngải Địch, Ngải Địch đột nhiên bị một cỗ cường lực vô hình đánh bay, giống như bị ghim lại trên tường, không thể nhúc nhích.

“Ta chỉ cần động một ngón tay, các ngươi đừng mong sống sót.” Quân Tư Vũ nheo mắt nhìn, trên cổ Ngải Địch như có một luồng linh lực kịch liệt bóp nghẹn, chỉ thiếu điều muốn đem cổ thằng bé chặt đứt. Khuôn mặt Ngải Địch vặn vẹo đỏ lên như cà chua chín.


“Cứu ……” Không thể phát thêm một lời nào nữa, ngay lúc sắp mất đi ý thức, cỗ áp lực vô hình kia dường như biến mất, Ngải Địch ngã xuống nền nhà.

“Hai ngươi nghe cho rõ, không ai có thể ra lệnh cho ta, các ngươi càng không có tư cách. Đừng thấy ta đối xử hòa nhã liền có thể được một tấc muốn tiến một trượng.” Quân Tư Vũ lộ ra vẻ mặt lãnh khốc vô tình, một cước như muốn đạp dính Lục Y xuống sàn, nhìn thằng bé nằm phủ phục dưới chân.

********************************************************

Liêu Xuyến Xuyến lúc sau gõ cửa tiến vào, phát hiện ra bầu không khí trở nên kỳ quái, thì ra Lục Y cùng Ngải Địch bỗng dưng trước mặt Quân Tư Vũ trở nên khép nép khúm núm, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Liêu Xuyến Xuyến hỏi: “Đạo cụ chuẩn bị thế nào rồi? Sao các cậu còn chưa hóa trang?”

“Chuyện hóa trang … Quân-sama đều nắm chắc trong lòng rồi, ngày mai vở kịch chắc chắn sẽ diễn ra thuận lợi.” Lục Y nơm nớp lo sợ nhìn Quân Tư Vũ.

“Aiii — không biết các cậu muốn làm cái quỷ gì nữa —– vừa rồi tôi cùng với anh hai nói chuyện, anh ấy bảo ngày mai sẽ tới xem chúng ta diễn kịch, các cậu tốt nhất làm ăn cho ra hồn!” Liêu Xuyến Xuyến nói.

Ngải Địch cùng Lục Y kỳ quái nhìn về phía Quân Tư Vũ, thấy khóe miệng hắn khẽ cong lên, rốt cục nói: “Được rồi.”

Chết tiệt! Rõ ràng mạnh đến phá trời phá đất, thế mà trước mặt một tên phàm nhân lại tỏ ra khuất tùng?!

Ngải Địch vừa rồi suýt nữa bị đại ác ma bóp chết, trong lòng kịch liệt tru lên từng hồi.

Hết chương 7

====================

* Xin tham khảo thông tin chi tiết về [Ngày khủng bố 11/9]

Warning: Nghiêm cấm mọi suy diễn/liên tưởng/tưởng tượng … về mối quan hệ của anh Vũ và Bin Laden!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận