Ác Ma Hoàng Hậu

Sau mười ngày nằm dài trên giường, cuối cùng Lãnh Vũ Dạ cũng có thể tự mình bước xuống đi lại. Hắn sắp mọc mốc rồi, vội vàng đi tìm chuyện gì đó để làm.

Hôm trước Lưu An đến kiểm tra lại cho Bạch Nguyệt Yên, thấy hắn thì vô cùng hiếu kỳ. Nàng không còn cách nào khác, liền nói rằng hắn là người cùng trốn theo nàng và tìm được đến đây. Lưu An không hỏi gì thêm, chỉ xem xét vết thương cho hắn rồi để lại ít thuốc trị thương.

Hắn đang loanh quanh trong sân thì thấy nàng miệng ngậm một cọng cỏ, ôm một bọc đồ lớn đi vào, đặt xuống bàn đá. Tiến đến, hắn khó hiểu nhìn nàng mở bọc đồ ra, sắp xếp mấy khối gỗ đủ mọi hình thù, thêm vài thanh sắt mảnh lớn hơn ngón tay út một chút, dài chừng hai gang tay, đầu mài nhọn giống như mũi tên. Hắn toan mở miệng hỏi thì nàng khoát tay, ra hiệu đừng nói gì hết.

Cầm thanh sắt lên ước lượng, Bạch Nguyệt Yên chớp mắt, ngẩng đầu lên nghĩ nghĩ. Đặt lại thanh sắt lên bàn, nàng ngồi xuống đục đẽo từng khối gỗ. Hắn tuy không hiểu nàng muốn làm gì, nhưng cũng ngồi xem.

Nàng làm xong một tổ hợp có hình thù kì lạ, rồi lắc đầu: “Quả thực là thiếu thốn mà...”

Nói xong, nàng đặt thanh sắt vào khe rãnh giữa thanh gỗ dài được mài nhẵn, quét dầu bóng loáng. Tự gật gật thầm khen thành quả của mình, sau đó nàng cầm một thanh khác lên, đo lường lưỡng lự...

Một khắc sau, nàng đưa thanh sắt đó cho Lãnh Vũ Dạ: “Đem đi mài thật sắc cho ta.”

Hắn trợn mắt, trước giờ đâu có ai dám ra lệnh cho hắn bằng giọng điệu đó? Song cuối cùng hắn vẫn cầm lấy thanh sắt, kiếm một cục đá ngồi xuống mài. Vừa hì hục mài, hắn vừa hỏi: “Ngươi hình như cũng bị thương?”

Nàng dừng tay, nhìn hắn, không vui không giận: “Sao ngươi hỏi thế?”

“Vì ta thấy tên lang trung kia đưa thuốc tới không chỉ có phần của ta. Mà toàn bộ đều là thuốc trị thương.” Hắn ướm thử thanh sắt, lấy làm lạ, hỏi tiếp: “Ngươi định làm gì với đống đồ này?”

“Vũ khí.” Nàng cầm cây búa, gõ vài nhát trên thanh gỗ, ghim chặt bốn cây đinh vào thân gỗ: “Chí ít cũng có thể phòng thân.”

Lãnh Vũ Dạ không tiện hỏi thêm, im lặng mài mấy thanh sắt thành mũi tên. Đưa trả lại cho nàng, rồi hắn ngồi xem nàng làm việc. Bận rộn một canh giờ, cuối cùng cũng xong sản phẩm.

Bỏ hơn chục mũi tên sắt vào trong ống đựng, sau đó nàng lắp tên vào rãnh của thanh gỗ, nhún mấy cái thử độ bật của lò xo, kéo khóa, bóp cò...

Vút! Mũi tên bay vụt ra, cắm phập vào tường, ngập sâu gần hết. Hắn giật mình, buột miệng hỏi: “Nó là cái gì?”

Hài lòng rút tên ra, nàng trả lời: “Nỏ. Nguyên lý hoạt động tương tự cung tên bình thường, nhưng không cần chúng ta tự mình kéo dây. Có thể gia tăng lực bắn, mở rộng phạm vi sử dụng, lại có độ chuẩn xác cao, hơn nữa không tốn sức chút nào. Ngay cả phụ nữ cũng có thể làm được.”

Hắn cúi đầu, thầm nghĩ: Nếu có thể áp dụng vào chiến tranh thì chắc chắn sẽ tạo ra tiếng vang vô cùng lớn... Cô gái này là ai vậy chứ?

Nàng lắp lại mũi tên, đưa cho hắn: “Thử xem. Ta không nói khoác đâu.”

Hắn không từ chối, nhận lấy, làm theo nàng kéo khóa chốt, nhắm bắn, bóp cò. Hắn có thể cảm nhận được lực bắn ra vô cùng lớn, thậm chí có thể xuyên thủng cả bức tường.

“Làm sao ngươi biết làm thứ này?” Hắn trả lại cây nỏ cho nàng. Nàng bọc nó trong tấm vải, cười cười: “Chút hiểu biết nho nhỏ mà thôi. Ta học được cách làm vật này cũng chỉ là một phen ngẫu ngộ.”

“Hơn nữa...” Nàng nhìn hắn thâm thúy, hơi nhếch miệng, nói: “Ngươi có hứng thú với thứ này, ta biết. Ngươi là ai, muốn nó để làm gì, ta không quan tâm. Nhưng ta sẽ không để ngươi lợi dụng, nhớ lấy điều đó.”

Hắn không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng đã sớm chột dạ, cười trừ: “Ta sẽ không lợi dụng ngươi. Ngươi là ân nhân của ta cơ mà.”

“Ai biết được trước tương lai chứ. Có phải ngươi nào cũng lấy ơn trả ơn? Nhất là khi đã bị quyền lực che mắt. Vả lại, ta hiểu được vật này có thể đưa vào thực chiến, tuy nhiên, ta lại không muốn thấy cảnh tinh phong huyết vũ.” Nàng nhún vai, hờ hững khoát tay áo.

Lãnh Vũ Dạ cúi đầu, lòng có chút hổ thẹn – Thì ra nàng cái gì cũng rõ, vậy mà hắn cứ nghĩ nàng gì cũng không hiểu...

Nàng đứng trong nhà nhìn ra, thấy hắn bối rối thì không nhịn được mỉm cười – Thật ra nàng cũng không để tâm lắm, nhận ra thì nhận ra thôi, chứ nói với hắn để xem hắn lúng túng chơi.

Lãnh Vũ Dạ đi ra ngoài, muốn đi dạo đồng thời cũng là tránh mặt nàng. Hắn thực sự không có ý lợi dụng nàng, chỉ muốn hỏi nàng có muốn đem năng lực của mình ra dùng hay không, nhưng mà tình hình này có lẽ là nàng đã hiểu lầm rồi.

Đi lòng vòng một lúc, tới khi hắn muốn trở về thì... Lạc luôn rồi...

Đang đau đầu tìm lối ra, hắn nghe thấy giọng nàng: “Lãnh Vũ Dạ! Lãnh Vũ Dạ!”

Hắn đang định lên tiếng, chợt nghe thấy âm thanh soàn soạt và mùi sát khí quen thuộc, mặt biến sắc hô lên: “Bạch Nguyệt Yên, chạy đi!”

Phía bên kia, nàng đã sớm phát hiện ra có biến, nhưng vẫn không thể buông xuống lo lắng cho hắn, lần theo thanh âm hốt hoảng của hắn mà tìm tới.

Lãnh Vũ Dạ không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, đâm đầu chạy lung tung. Đám sát thủ đã đến sát gót, ám khí phóng ra, hắn lại không có vũ khí, chỉ còn biết né tránh theo bản năng. Bạch Nguyệt Yên nép sát mình vào bóng tối, dự đoán được số lượng sát thủ rồi âm thầm ra tay tiêu diệt từng tên một trong im lặng.

Nàng vốn không phải sát thủ thực sự, mà là người cầm quân sau này của tổ chức. Nhưng tư chất rất tốt, nên đám người huấn luyện luôn tìm cách nhồi nhét thêm kĩ năng cho nàng. Trước giờ nàng nghĩ nó là áp lực, là gánh nặng, nhưng đến lúc này lại có cảm giác đáng giá... Thật sự mâu thuẫn...

Phe sát thủ đã thấy có điều bất thường, nhanh chóng ngừng lại cuộc truy kích để tìm kiếm nàng. Lãnh Vũ Dạ đang thở hồng hộc dưới mặt đất cũng ngẩng lên, ánh mắt phức tạp, lại mang theo tia mong chờ và lo sợ, có thêm sự... Tin tưởng?

Nàng nhận thấy mình đang mất tập trung, liền rời ánh mắt khỏi hắn sau khi đã xác nhận hắn vẫn an toàn, cười lạnh tiếp cận năm tên sát thủ còn lại.

Cây kim bạc lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, như điềm báo cái chết đang tới gần. Một tên nữa bỏ mạng. Nàng đỡ kẻ đó ngã gục, đặt xuống gốc cây không một tiếng động. Những tên kia vẫn như ruồi mất đầu, không tìm được phương hướng của nàng. Một kẻ trong số đó nhận được tín hiệu của đồng bọn, chuyển sang tấn công Lãnh Vũ Dạ.

Cặp mắt phượng của nàng lạnh đi, nụ cười trên mặt càng trở nên tàn nhẫn – Thực sự là không sợ chết, người ta muốn bảo vệ mà các ngươi cũng dám giết sao...

Niệm một câu chú ngữ, nàng khẽ vỗ tay một cái, mặt đất bỗng rung lên, dây leo vươn ra nhanh như cắt trói chặt mấy tên sát thủ, siết chúng đến chết. Cả quá trình trong chớp mắt, Lãnh Vũ Dạ không hề phát hiện.

Nhảy xuống trước mặt hắn, nàng khoanh tay chế nhạo: “Mới có một chút vậy mà đã không chịu được?”

Hắn nhìn nàng, cứ im lặng nhìn. Nàng bị nhìn đến phát ngượng, đang định mở miệng thì hắn đã nói: “Ngươi...”

Nàng không nói nữa, chờ hắn nói tiếp. Hắn chần chừ, lựa chọn từ ngữ: “Ngươi có muốn theo ta không?”

“Hả...?” Nàng tròn mắt, không tin vào tai mình. Hắn vội vã sửa lại: “Ý ta là, ngươi có muốn đi với ta, sử dụng năng lực của mình vào việc có ích hay không?”

Bạch Nguyệt Yên nhíu mày, quay lưng:đi: “Rời khỏi đây thôi.”

Hắn biết nàng không đồng ý, vội đi theo thuyết phục: “Ngươi tại sao không trả lời? Ta thật lòng mời ngươi mà.”

“Ngươi sẽ coi trọng ta?” Nàng vén cành cây, không quay đầu lại.

“Đương nhiên. Ta sẽ coi ngươi là thượng khách, không ai có quyền ra lệnh cho ngươi...”

“Ngoại trừ ngươi chứ gì?” Nàng chặn họng hắn: “Ta không muốn nghe lệnh ai, cũng sẽ không nghe lệnh ai. Ta không có ý định can dự chuyện chính trị. Còn nhớ ta từng nói với ngươi, ta thế đơn lực bạc. Đến khi có kẻ đánh chủ ý lên ta, làm sao ta có thể chống đỡ? Cứ cho là ta võ công tốt, nhưng không phải là vạn năng, không phải từng giây từng phút đều đề phòng cảnh giác tiểu nhân.”

“Ta có thể phái người bảo vệ ngươi. Dưới trướng ta, nếu ngươi biểu hiện tốt sẽ có toàn quyền quyết định. Hơn nữa, nếu ta hoàn thành việc lớn, ngươi sẽ là cánh tay phải đắc lực.” Hắn rút ra con át chủ bài.

Nàng cười khẩy: “Ta có thể lờ mờ đoán ra ngươi là ai. Lịch sử đã có bao bài học về công cao trấn chủ rồi, ta cũng không muốn đưa mình vào chỗ chết. Nhưng mà... Dù sao ta cũng rảnh rỗi, chi bằng theo ngươi tìm chút thú vị.”

Hắn mừng rỡ, nói: “Được vậy thì còn gì bằng?”

“Nhưng ta sẽ không nghe lệnh ngươi. Và cũng không nghe lệnh ai.” Đúng lúc mặt hắn trầm xuống thì nàng cười: “Nhưng chỉ cần ngươi không có ý định hãm hại ta, ta đảm bảo mọi điều ta làm đều có lợi cho ngươi.”

“Được.” Hắn không có cách nào, đành phải đáp ứng nàng, thầm nghĩ từ từ rồi bàn bạc lại cũng không sao.

Nhưng cả hai người đều không biết, lần này ra đi là định chung thân cả đời...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui