Tần Nhiên bò trên nóc nhà, cảm thấy cả cơ thể như muốn tách rời ra luôn vậy. Tuy cậu đã cố gắng kéo khoảng cách ra xa nhất có thể nhưng vẫn bị vụ nổ lan đến.
Bây giờ, toàn cơ thể của cậu đau đớn, hơn nữa giá trị sinh mệnh cũng giảm xuống gần 50 điểm.
Nếu không phải thể chất của cậu đã đạt đến E- khiến cho điểm sinh mệnh của câu đã tăng lên thành 200 thì vụ nổ này đã đủ để khiến cậu rơi vào trạng thái thương tật cấp trung rồi.
Nhưng, tất cả đều đáng giá!
Tần Nhiên hít một hơi thật sâu rồi nhìn thanh nhiệm vụ.
“Nhiệm vụ phụ: Schuberke điên cuồng! (hoàn thành)”
Hiển nhiên, thằng trùm của thế lực ngầm mà cậu chưa từng gặp mặt kia đã chết trong vụ nổ vừa rồi.
“Tần Nhiên! Tần Nhiên!”
Tiếng la hét liên tiếp nhau truyền đến từ nơi xa.
Tần Nhiên đứng dậy, bước chân hơi lảo đảo, phất tay với Lestrade ý bảo mình không sao.
“Thằng điên này!”
Phó cảnh trưởng đưa ra cái đánh giá trực quan nhất cho hành vi hiện giờ của Tần Nhiên.
Sau đó, hắn phái hai cấp dưới đến giúp Tần Nhiên đi xuống nóc nhà.
Hai cấp dưới kia không hề oán giận mà ngược lại bọn họ còn nhìn Tần Nhiên với ánh mắt tràn đầy kính nể.
Hành động của Tần Nhiên đã hoàn toàn thuyết phục bọn họ.
Bắt đầu từ lúc xạ kích, thể hiện thân thủ nhanh nhẹn, cho đến lúc cứu phó cảnh trưởng, đồng đội của bọn họ.
Còn có cả đợt đánh bất ngờ vô cùng liều mạng kia!
Mỗi một sự việc đều đủ để cho họ sinh ra sự tôn kính với người thực hiện, huống chi là vô số sự việc được thực hiện bởi cùng một người là Tần Nhiên.
Trên thực tế, không chỉ là cảnh sát viên bình thường, cho dù là vị phó cảnh trưởng Lestrade thì cũng đã thay đổi cách nhìn với Tần Nhiên rất nhiều.
Nhưng do vị phó cảnh trưởng cố chấp nên hắn không thể hiện ra ngoài mà thôi.
“Chuẩn bị dập lửa, nhìn xem còn thằng nào còn sống không!”
Lestrade phân phó những cấp dưới còn có thể hành động bình thường.
Tất cả mọi người đều không cho rằng còn có ai có thể sống sót sau vụ nổ ban nãy.
Nhưng, lửa thì cần phải dập thật.
Cho dù đây là một ngôi nhà hai tầng độc lập thì cũng chẳng ai có thể chắc chắn rằng đốm lửa sẽ không theo gió bay đi rồi bén lửa vào nơi nào đó.
Từng thùng nước tưới vào đám lửa đang cháy dữ dội, hơi nước xèo xèo tỏa ra khắp nơi.
Mà ở nơi xa xa lại truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
Bịch bịch bịch!
Cho dù là trong đêm đen thì vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy bộ đồng phục, đặc biệt là cái dáng người cao lớn của người dẫn đầu làm cho tất cả mọi người biết rằng vị cảnh sát trưởng John đang dẫn người tới.
Mọi người thi nhau chào hỏi John.
Tần Nhiên cũng không ngoại lệ.
Nhưng cậu lại hơi mất tập trung.
Bởi vì, khi ngọn lửa dần tắt, một quyển sách đang được bao bọc bởi vòng sáng loáng thoáng hiện ra trong biển lửa.
Sách kỹ năng!
Không cần phân biệt, ngay ánh mắt đầu tiên cậu nhìn thấy nó thì liền biết nó là cái gì.
Suy cho cùng thì trong game này, chỉ có mỗi một loại sách sẽ được bao bọc trong vòng sáng, đó chính là: Sách kỹ năng!
Thông qua cuộc trò chuyện với “vô pháp vô thiên”, Tần Nhiên biết được rằng sách kỹ năng cũng phân chia cấp bậc.
Trắng, xanh lá, cam, vàng!
Hiện tại cậu biết có bốn cấp bậc.
Màu trắng là cấp bình thường. Phần lớn những kỹ năng mà Tần Nhiên có đều là cấp này.
Màu xanh lá chính là cấp ma pháp. Ý nghĩa như tên gọi, nó chính là những kỹ năng có thể tạo ra ma pháp cùng loại.
Màu cam thì rất hiếm có, còn màu vàng chính là truyền thuyết. Trong những lời miêu tả của “vô pháp vô thiên”, loại kỹ năng mà chúng đại biểu cũng vô cùng hiếm có, thần thoại.
Vậy trên những màu này còn màu nào nữa không?
“Vô pháp vô thiên” tỏ vẻ chính mình cũng không rõ ràng lắm.
Bởi vì, cho tới tận bây giờ thì kỹ năng có cấp bậc cao nhất đã xuất hiện trong game chính là màu vàng đại biểu cho truyền thuyết.
Mà khi quyển sách kỹ năng có màu vàng ấy xuất hiện thậm chí đã dẫn phát một cuộc chiến trong giới bá chủ trong game.
Không phải là trận đánh chơi chơi như của Chưng Khí thành và đoàn xe tăng thiết giáp.
Mà là loại chiến tranh tạo thành vô số thương vong.
Tần Nhiên nhớ rõ sự trầm mặc pha trộn hơi sợ hãi của “vô pháp vô thiên” khi nhắc đến chuyện này, cho dù chỉ là qua câu chữ.
Tần Nhiên tự nhiên sẽ không hỏi quá nhiều.
Do đó, cậu biết được nhiều hơn nữa.
Ngoại trừ những loại sách kỹ năng có màu theo cấp bậc như kể trên thì còn có một loại sách đặc biệt – màu tím!
Kỹ năng “lần theo dấu vết” của cậu chính là màu này.
Đây là một kỹ năng đặc biệt, có thể rất mạnh, cũng có thể rất yếu. Cơ bản là không thể dùng những khái niệm bình thường để định nghĩa nó.
Đối với vấn đề này, Tần Nhiên đã được lĩnh hội đầy đủ.
Cấp bậc thành thạo của kỹ năng “lần theo dấu vết” không hề có bất kỳ khả năng chiến đấu trực tiếp gì. Nhưng ở phương diện phụ trợ thì đây chính là cái kỹ năng không thể thiếu đối với Tần Nhiên.
Và Tần Nhiên cũng sẽ không bởi vì quyển sách kỹ năng đang lấp lánh trong đám cháy kia có màu trắng mà khinh thường nó.
Phải biết rằng, thực lực hiện tại của cậu chính là dựa vào từng quyển từng quyển sách kỹ năng màu trắng chồng chất lên nhau tạo thành.
Hơn nữa, trong “thành phố bí mật” mà những người chơi thâm niên tạo ra, một quyển sách kỹ năng màu trắng cũng có giá tầm 1,000 – 2,000 điểm tích lũy.
Nếu sách cao cấp hơn thì giá thế nào?
Chỉ cần đầu óc không có bệnh, hoặc không rơi vào tình trạng bất đắc dĩ thì tuyệt đối chủ nhân của nó sẽ giữ lại tự học.
Cho nên, ngay khi ánh mắt của cậu bắt được sự hiện diện của quyển sách kỹ năng kia, cậu liền quên mất đau đớn.
Thậm chí còn đưa ra cái kiến nghị hơi hoang đường, võ đoán với John.
“John! Làm bọn họ dập lửa nhanh hơn đi! Không chừng có manh mối còn lưu lại đó!”
“Ừ!”
Mà khi gặp phải lời đề nghị của Tần Nhiên, John liền gập đầu.
Tình hữu nghị giữa hai bên làm cho John sẵn lòng tiếp thu cái kiến nghị như vậy. Cho dù nó chỉ là võ đoán, không đáng tin.
Huống chi, bây giờ trong lòng John cũng đang rất là nghi ngờ.
Schuberke có được đống thuốc nổ và súng ấy từ đâu chứ?
Mấy chục khẩu súng và một đống thuốc nổ đặt cùng nhau đã hoàn toàn đẩy Schuberke ra khỏi phạm trù của một thằng giang hồ, lưu manh đầu đường xó chợ.
Biển lửa nhanh chóng bị dập tắt.
Không những cảnh sát ra sức, mà những dân thường sống xung quanh cũng đi ra hỗ trợ sau khi xác nhận đã an toàn.
Một ít người nhiều chuyện còn hỏi thăm xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng Tần Nhiên là John cũng không có rảnh rỗi để để ý những người này.
Hai người tiến vào cái hiện trường tơi tả như đống phế tích gần như cùng một lúc.
Phó cảnh trưởng Lestrade thì cũng không chờ phân phó liền ra lệnh cho thuộc hạ bao vây hiện trường, lẳng lặng chờ đợi Tần Nhiên và John kiểm tra hiện trường.
Sau khi bước vào hiện trường, Tần Nhiên liền đi thẳng đến chỗ quyển sách kỹ năng.
“Phát hiện sách kỹ năng: Vũ khí nóng - nổ!”
“Bạn có muốn học hay không?”
Đương nhiên là không có gì phải do dự, Tần Nhiên liền dứt khoát lựa chọn học tập.
“Học tập kỹ năng: Vũ khí nóng - Nổ”
“Tên: Vũ khí nóng - Nổ (cơ bản)”
“Thuộc tính liên quan: Sức mạnh, nhanh nhẹn”
“Phân loại: Công kích”
“Hiệu quả: Bạn biết phương pháp sử dụng thuốc nổ tự chế, ngòi nổ, lựu đạn và các loại vũ khí dùng với lựu đạn, lực phá hoại +10%”
“Tiêu hao: Thể lực”
“Điều kiện học tập: Không”
“Ghi chú: Tốt nhất là bạn nên xác nhận xem thứ mà bạn ném ra có gây tổn thương đến chính mình hay không!”
… … …
Nhìn những dòng thông tin về kỹ năng, cảm thận được kiến thức trong đầu phối hợp với cơ thể, Tần Nhiên vừa lòng gật đầu.
Lựu đạn là một trong những phương thức đối phó với kẻ địch là cậu không thể thiếu. Nếu có được kỹ năng liên quan đến nó thì không khác gì hổ mọc thêm cánh.
Nhưng có chút đáng tiếc là muốn thăng cấp kỹ năng này thì trước hết cần phải kết thúc cái nhiệm vụ đơn này rồi trở lại căn phòng thì mới được.
Sau khi hoàn thành xong cái việc quan trọng nhất, Tần Nhiên quay đầu nhìn John, hơi chau mày.
Tần Nhiên biết rõ rằng John đang tìm cái gì.
Suy cho cùng thì chính cậu là người đưa ra cái kiến nghị không hề đáng tin này!
Nhưng cậu làm vậy là vì quyển sách kỹ năng đột nhiên xuất hiện.
Bây giờ sách đã nằm trong tay, Tần Nhiên không thể nói với John mấy câu như: chúng ta đi thôi, ban nãy tôi chỉ nói đùa… Điều này không phù hợp với cái thân phận này.
Vì vậy, sau khi thở dài một hơi, Tần Nhiên bắt đầu tham gia tìm kiếm.
Mà kết quả?
Đương nhiên rất rõ ràng.
Suốt một tiếng tìm kiếm, thứ mà Tần Nhiên tìm ra ngoại trừ than chính là than!
John cũng không ngoại lệ.
Hai người nhìn nhau một cái rồi từ bỏ tìm kiếm, đứng dậy cùng một lúc rồi đi ra khỏi cái đống phế tích.
“Có lẽ còn có mấy thứ như đường hầm, hầm ngầm!”
Vị phó cảnh sát trưởng Lestrade vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Phái người vào đó tìm đi, đào sâu ba thước cũng phải đào!”
Và vị cảnh sát trưởng John cũng không hết hi vọng. Sau khi hắn cho phó cảnh sát trưởng toàn quyền phụ trách, liền ra hiệu cho Tần Nhiên cùng hắn về lại đồn cảnh sát.
Biết John hiển nhiên đang muốn nói gì đó, Tần Nhiên cũng không chối từ.
Hai người im lặng đi hết con đường về đồn.
Vẫn là văn phòng cảnh sát trưởng, vừa vào cửa, John liền hút thuốc.
Hút liên tục hai điếu thuốc xong rồi mà John vẫn chưa nói một lời.
“Khó mở miệng đến mức đó sao?” Tần Nhiên không chờ nữa, chủ động hỏi.
“Ừ!”
“Khó hơn nhiều so với những gì mà cậu tưởng tượng!”
“Nếu sự thật giống như những gì mà tôi suy đoán thì mọi thứ đều sẽ trở nên phiền phức kinh khủng!” John gật đầu mạnh một cái, trầm giọng, nói.
“Quân đội thật sự rất phiền phức!”
“Gần đây tôi luôn gặp phải phiền phức liên quan đến quân đội!”
Câu trước Tần Nhiên nói kèm theo tiếng thở dài. Mà câu sau thì lại là kìm giọng lại, dùng âm lượng mà chỉ có mỗi Tần Nhiên nghe được, lẩm bẩm tự giễu.
Bây giờ vụ việc có liên quan đến Schuberke đã rất rõ ràng,
Cái thằng côn đồ này muốn chiếm lấy địa vị của Jimmy “hắc thủ” đã mất tích nên đã liên hệ với một người nào đó xin giúp sức. Mà trùng hợp là người kia cũng đang cần một con chó săn như Schuberke để xử lý một vài chuyện mà người đó không thể tự mình ra mặt xử lý được.
Cho nên người kia đã cung ứng số lượng lớn thuốc nổ cho Schuberke.
Mà người có thể cung cấp số lượng thuốc nổ, súng ống lớn như vậy thì chỉ cần hơi động não một chút là đoán ra ngay người đó đến từ chỗ nào.
Quân đội!
Ngoại trừ người của nơi đó thì không ai có khả năng có trong tay số lượng thuốc nổ và súng lớn như vậy.
Cho dù đống thuốc nổ ấy đã được ngụy trang rất hoàn hảo, xuất hiện trong lớp bỏ bọc của loại thuốc nổ tự chế.
Thì đây cũng chỉ là bịt tai trộm chuông thôi!
Người nào đã nghiêm túc suy nghĩ thì tuyệt đối sẽ không tin những bọc thuốc nổ ấy là do Schuberke hay thằng đàn em nào đó của hắn sáng chế ra.
Nếu hắn có tài như vậy thì đã sớm uy danh muôn phương rồi.
Mà cái lý do còn xác đáng hơn nữa chính là nếu như thuốc nổ là do Schuberke hoặc thằng đàn em nào đó của hắn tạo ra thì cái kỹ năng mà cậu học được nhất định sẽ không phải là “vũ khí nóng - nổ”, mà hẳn là một loại kỹ năng nào đó liên quan đến chế tạo thuốc nổ.
Nhưng đây cũng không phải là vấn đề khiến người ta phải lo lắng nhất.
Chuyện giới quyền quý âm thầm cấu kết với một vài thằng côn đồ để làm việc cho họ cũng không phải là chuyện hiếm thấy.
Mà thứ hiếm thấy chính là: Schuberke dám cả gan làm loạn!
Cho dù thế lực có mạnh cỡ mấy cũng không dám trực tiếp cầm súng cầm dao đánh nhau với cảnh sát.
Hơn nữa dường như còn muốn diệt sạch!
Hôm nay, nếu không phải có Tần Nhiên nhúng tay vào thì sự việc sẽ trở nên ngoài tầm kiểm soát. Nên việc quân đội xuất hiện chính là điều tất nhiên.
Vừa đúng, kẻ đứng sau lưng Schuberke lại đến từ quân đội.
Nếu ai nói rằng trong đó không có gì mờ ám thì Tần Nhiên chính là người đầu tiên không tin.
Tần Nhiên nhích người vào trong cái ghế dựa, điều chỉnh tư thế cho thoải mái hơn rồi nhìn John.
“Anh chuẩn bị làm thế nào?” Tần Nhiên hỏi.