Hu hu......" Càng nghĩ càng không cam lòng, nước mắt Chuông Uyển Nhi rơi mãnh liệt.
"Thật xin lỗi, tổng tài! Cà phê của ngài đã tới."
Đúng lúc Thiên Dạ bưng cà phê thơm ngào ngạt vào cửa, liền bắt gặp được bố nuôi ôm người phụ nữ đó.
Cô chỉ ngây ngốc địa xử ở cửa, biết rõ nên lập tức rời đi nhưng chân giống như mọc rể, không thể động đậy.
Cô không biết hắn cũng biết an ủi phụ nữ......
Thường ngày con ngươi hắn lạnh lùng sắc bén khó có thể nhìn thấy dịu dàng? Tựu chỉ một vì một phụ nữ nước mắt?
Lòng của cô thoáng chốc đau như đao cắt! Hắn quả nhiên còn yêu Chung Uyển Nhi......
"Đặt tại trên bàn rồi đi ra." Nhàn nhạt liếc cô một cái,Bách Lý Tuấn ra lệnh trục khách.
Hắn thấy tay Thiên Dạ đang run rẩy, nhưng khóe miệng hắn trong nháy mắt vung lên nụ cười ác ý,khó xử là tự cô tìm......
Là cô nhận lấy chi phiếu do Uyển Nhi đưa trước!
Nếu loại tình yêu dùng trên bàn cân, vậy hắn cần gì thương tiếc? Quay đầu lại cho cô thêm tiền,cô tự nhiên biết điều nghe lời thôi.
"Dạ!" Cảm nhận được toàn thân Bách Lý Tuấn phát ra lạnh nhạt,Thiên Dạ hoảng hốt để xuống cà phê, chật vật xoay người rời đi. Nơi này đã không có nơi để cô dung thân......
Thiên Dạ nhìn người đàn bà kia ôm chặc người đàn ông cô yêu, mà người đàn ông cô yêu cũng dùng toàn bộ tinh thần che chở người đàn bà kia!
Cô chỉ là một trong những người đứng xem thôi!
Ban đầu hy vọng xa vời cô danh chánh ngôn thuận được đưa về Bách Lý gia,để cho mọi người không lời nào để nói,không phải là lấy danh nghĩa bị bố nuôi bắt buộc mang về? Vốn cô chỉ hy vọng có thể theo khi hắn bên cạnh, cô đã hài lòng a!
Nhưng hiện tại tại sao......
Tại sao cô đột nhiên cảm giác lòng mình lạnh rét? Cô hèn mọn yêu người đàn ông này, hắn rốt cuộc biết không? Hắn có yêu cô một chút không?
Thiên Dạ lẩm bẩm hỏi ra miệng.
Tuấn, về đến nhà cũng đem tâm tư đặt vào công việc sao!"
Chung Uyển Nhi bưng Hồng Trà đi vào thư phòng Bách Lý Tuấn,đã thấy hắn ngồi ở trước bàn đọc sách sử dụng Computer,xem ra hắn còn bận.. Công việc.
"Có chuyện gì sao?" Bách Lý Tuấn tập trung vào công việt đột nhiên ngẩng đầu.
Thiên Dạ yên lặng đứng bên cạnh phân loại nội dung bản fax,sau đó gắp đặt cùng nhau,hoàn toàn không có nhìn Chung Uyển Nhi một cái.
"Phải có chuyện mới tìm anh thương lượng sao!"
"À......" Bách Lý Tuấn vuốt ve cái trán, thuận tay đem văn kiện bên cạnh đưa vào tập hồ sơ."Có chuyện gì cứ nói đi! Anh cần đẩy nhanh tốc độ."
"Ba ba tìm anh ăn cơm, hỏi anh lúc nào rãnh rỗi?"
"Cha em tìm anh?" Bách Lý Tuấn kinh ngạc nhướng lông mày, nhưng thấy Chuông Uyển Nhi lấy dáng vẻ vui mừng nhướng mày nhìn mình,lại liếc thấy Thiên Dạ bên cạnh sắc mặt trắng bệch, hắn không khỏi cười, "Làm sao? Ông ấy cũng không phải chưa nhìn qua dáng vẻ con rễ!"
"Tuấn, anh tại sao hư hỏng như vậy?" Chung Uyển Nhi hờn dỗi nhìn hắn một cái.
"Anh hôm nay mới bị em nói hư sao?" Liếc cô một cái, hắn tuấn lãng tiếng cười lập tức tràn đầy cả gian phòng, quay đầu nhìn về Thiên Dạ, "Con giúp ta xem ngày nào rãnh rỗi?"
"Dạ."
Máy móc đáp lại, Thiên Dạ hít một hơi, lập tức lấy lịch làm việc ra lật xem,cô không có chú ý tới tay mình khẽ run rẩy."Thứ ba buổi tối không có sắp xếp hành trình."
"Em xem thứ ba rãnh không?" Bách Lý Tuấn nhìn về phía Chuông Uyển Nhi.
"Dĩ nhiên được,em trở về nói với bố."
Tiếng nói mềm mại vui sướng nhắn nhủ, Chung Uyển Nhi cười không ngớt khẽ chạm xuống trán hắn, xoay người rời đi.