Vậy thì như thế nào? Nhưng con muốn bố yêu con?" Nắm vai Bách Lý Tuấn,cô ở trong nước mắt hỏi.
"Con có tư cách hỏi ta vấn đề này sao?"
Liếc xéo Thiên Dạ một cái,Bách Lý Tuấn thật chặc ôm eo cô, vô tình phản bác, "Khi con nhận lấy năm trăm vạn chi phiếu,thì con đã mất tư cách nói chữ này!"
"Không phải...... Không......" Khóc ngã trong ngực Bách lý Tuấn,Thiên Dạ khóc không thành tiếng.
"Chẳng lẽ con muốn nói với ta đó là Uyển Nhi ép con nhận lấy?" Ôm người cô lên, hắn nhìn thẳng đôi con ngươi trong suốt của cô, đôi mắt để cho hắn say mê, lại để hắn mê luyến mắt...... Hẳn là rung động trong mộng cảnh.
"Con......"
"Nói không ra lời phản bác lời sao?" Bách Lý Tuấn mỉm cười, "Thật ra thì con cũng không cần khóc đáng thương đến vậy, ta và Uyển nhi sau khi kết hôn, vẫn giống như trước thương con,con không cần lo lắng sau khi cô ấy trở về con sẽ bị vắng vẻ...... dạy con thành nhạy cảm...nếu cho người khác, ta cũng vậy sẽ bỏ không được!"
Nói xong, hắn hôn hít lấy da thịt non mịn của cô.
"Đừng mà! Con không muốn......"
Thân thể nhỏ nhắn dùng sức giãy dụa, nước mắt trong ánh trăng mờ, Thiên Dạ ra sức chống cự,nếu hắn xem thường cô như vậy, cần gì phải muốn cô?
"Con không phải là ngay cả mạng cũng có thể cho ta? Ta chỉ muốn con theo ta, làm sao? Ngay cả điểm này cũng làm không được?" Ôm eo mỹ nhân, không quan tâm ý nguyện của cô, hắn cưỡng ép môi cô.
"Để cho con đi a......"
Thiên Dạ thống khổ lắc đầu, nhưng cô đã hoàn toàn ngã ở trong ngực Bách Lý Tuấn, khi hắn ôm thật chặc cô không thể động đậy.
"Đừng mơ!" Nghe giọng cô tỏa hương thơm tươi mát, ôm thân thể mềm mại của cô Bách Lý Tuấn không thể không thừa nhận hắn ham muốn cô, mặc dù trong miệng tìm mọi cách nói xấu giá trị của cô, nhưng ôm cô suy nghĩ trong lòng muốn kích tình.
Cô thật sự là xương sườn thiếu hụt của hắn, nay đã tìm được......
Mặc dù trạng huống không tốt đẹp lắm, nhưng hắn cảm thấy sinh mạng hắn hoàn toàn vì cô. Hắn sẽ không cho cô đi! Cho dù cô từng phản bội hắn......
Bàn tay của hắn khẽ vuốt lên bộ ngực mềm mại của nàng, kỷ xảo vuốt ve.
"Không được....." Nước mắt gợn sóng chống cự,cô thề chỉ cần hắn không đụng cô,cô có thể im lặng rời khỏi cuộc sống của hắn hắn, vui vẻ chịu đựng đợi ở một góc, nhìn hắn và Chung Uyển Nhi có đôi có cặp,còn sẽ chúc phúc cho tương lai tốt đẹp của bọn họ.
"Không cho con nói không được!"
Một tiếng xé rách, nút chiếc áo màu đen bó sát người đột nhiên mở rộng, tay của hắn chạm lấy áo ngực màu đen bó sát người cô, Bách Lý Tuấn cúi đầu, dọc theo Lace bên ngoài da thịt không ngừng khẽ hôn, rước lấy cô cong người phát run.
"Ưm....." Cô bất lực rên rỉ.
Không có biện pháp chống cự người đàn ông ma quỷ xâm lược, cho dù cho thương tâm nhưng khi hắn vuốt ve đủ loại,cô bị đùa e rằng khó khống chế mình.
"Nhạy cảm như vậy? Còn dám nói không muốn?" Hắn gặm cắn nụ hoa hồng phấn trước ngực, dùng sức mút, liếm hôn,giày vò người đó, bởi vì thân thể ngửa ra sau, hai vú tuyết trắng càng thêm đứng thẳng ở trước mặt hắn, tiếp nhận hắn mang đến vui mừng.
Thiên Dạ cố gắng giãy dụa, "Đừng như vậy a......"
"Vậy con muốn như thế nào?" Bách Lý Tuấn khinh bạc trêu chọc, vừa hàm cắn nụ hoa trước ngực mỹ nhân, vừa dò xuống phía dưới,kéo quần cô ra, trừ đi chướng ngại.
"Không có......" Cô hít không khí tiếng nói qua lại đáp lại người đàn ông trêu chọc, toàn thân trống rỗng mềm tựa trên ghế sa lon, mặc cho động tác của hắn đem cô đến điểm cao nhất, lúc sau dùng ngôn ngữ vô tình tàn khốc làm cô rơi xuống điểm thấp nhất. Cô g không có cách nào cải lời hắn đòi hỏi!
"Vậy con thật là quá biết điều." Bách Lý Tuấn đứng thẳng thân thể, bỏ đi quần trên người áo, nheo lại song đồng nhìn cô mắt hàm chứa dục vọng nằm trên ghế sa lon.
Hắn đem mình thân thể cường tráng bao trùm lên thân thể cụ hoàn mỹ không tỳ vết.
Động tác người đàn ông càng thân mật Thiên Dạ lại càng thống khổ, nhưng hắn không cho cô phản kháng liền ngăn chận cô,hướng dẫn cô sa vào trong bể dục.