Ác Ma Pháp Tắc

Phòng giam của bá tước Raymond ở tận trong cùng.
Lebowski cũng không hề nói ẩu, chỗ bá tước Raymond thật sự được đặc biệt chiếu cố, đó là một căn phòng sạch sẽ.
Sau khi tên hạ nhân mở cổng sắt ra, Đỗ Duy nhìn thấy cha mình vẻ mặt ôn hòa đang ngồi phía sau bàn đọc sách.
Một tay ông nhẹ nhàng cầm một quyển sách dày, "Đại lục thông sử" quyển hai. Nhìn ông giống như đang đặt hết tinh thần vào quyển sách. Tuyệt đối không giống giả bộ mà là thật sự đắm chìm vào bên trong sách.
Cả khi Đỗ Duy đi vào, vị bá tước đại nhân này cũng chỉ hơi ngẩng đầu lên một chút, sắc mặt mang theo sự ôn hòa, tùy ý bắt chuyện một câu:
-À, ngươi đã đến rồi.
Ngữ khí này, thần thái này, so với lúc trong phủ bá tước, sắc mặt của ông lúc Đỗ Duy tiến vào trong thư phòng, tựa hồ không có gì khác biệt.
Nam tước Lebowski rất biết điều lui ra ngoài, để cho cha con hai người nói chuyện riêng.
Bá tước Raymond vẫn đang cầm sách, chưa hề có ý đặt xuống. Đỗ Duy cũng đang nhìn quanh đánh giá phòng giam.
Nói một cách khách quan, đây có thể xem là một cái phòng giam rất sạch sẽ. Tường, vách, trần đều được làm từ những tảng đá vừa lớn vừa chắc xếp chồng lên nhau. Hơn nữa, nghe nói vì phòng ngừa phạm nhân bỏ trốn (rất nhiều quan lại bị nhốt vào đây là võ tướng có thể được xem là cao thủ võ học), tường đá nhìn qua chỉ là đá được xếp chồng lên nhau nhưng kỳ thật bên trong đều có cốt thép cả.
Trong phòng có một cái lổ tò vò cỡ bằng bàn tay ở cách xa mặt đất. Một ít tia nắng nhạt từ bên ngoài lọt vào trong phòng tạo thành một điểm sang trên tường, trên cửa sổ bụi bám đầy, vì trong phòng thường xuyên thiếu ánh sáng nên không khí tràn ngập một mùi ẩm thấp. Tảng đá phía trên cửa sổ cũng có những vệt màu loang lổ.
Trừ mấy thứ đó ra, phòng giam này có thể xem là rất sạch sẽ. Có điều vì là phòng giam, bên trong cũng chỉ có một cái giường cứng, cũng được phủ vải trắng, tuy nhiên không cần nghĩ cũng biết là nó tuyệt đối không êm ái như cái giường trong phủ bá tước rồi.
Cái bàn đọc sách chính là ưu đãi đặc thù tới vị gia trưởng của Rowling gia tộc.
Trừ thứ đó ra, chỉ còn lại một vật. Hình như là một cái bô tiểu, được đặt ở góc phòng.
Đơn sơ. Thô thiển, lạnh lẽo.
Đây chính là những giờ phút trong phòng giam này của người từng nắm trong tay trọng quyền của đế quốc, đã mang hạm đội hải quân của đế quốc viễn chinh ngàn dặm nam dương, một đời là danh tướng của đế quốc!
Đỗ Duy cũng không vội nói gì, Raymond bá tước tựa hồ cũng không vội, ông vẫn ung dung ngồi đọc quyển "Đại lục thông thế quyển hai" đến trang cuối, bấy giờ mới thở dài một hơi. Uể oải uốn lưng một cái, từ từ đứng lên, ở tại chổ hoạt động vài cái cho giãn gân giãn cốt, sau đó mới quay nhìn Đỗ Duy, nhẹ nhàng cười nói:
-Ta đoán là ngươi sẽ đến, nhưng không nghĩ rằng ngươi sẽ đến nhanh như vậy, lúc đầu ta còn tưởng phải đợi thêm vài ngày nữa cơ đấy.
Rồi ông chỉ tới cái giường của mình:
-Ngồi đi, nơi này cũng chỉ có cái giường này để ngồi thôi.
Đỗ Duy ngồi xuống rồi, Raymond bá tước cũng bỏ sách xuống, lẳng lặng nhìn con mình một hồi, sau đó ông chậm rãi hỏi:
-Ở nhà thế nào?"
-Cũng không tệ lắm.
Đỗ Duy do dự một chút rồi tiếp:
-Ngoại trừ cận vệ quân đang khống chế quân phòng ngự của đế đô, phủ nhà cũng bị cận vệ quân bao vây, tạm thời không thể ra vào. Có điều nhờ vào quan hệ của con, bọn họ cũng xem như là khách khí nhiều, ở nhà ngoại trừ không được ra vào tự do, còn lại có thể xem như là mạnh khỏe.
Raymond bá tước gật gù:
-Còn mẹ và em ngươi thì sao?
Đỗ Duy thở dài:
-Tâm tình mẹ rất kém, thân thể cũng không tốt lắm. Có điều đã mời giáo chính của thần điện đến xem qua, chỉ là buồn phiền thành bệnh, không đáng lo lắm. Em vẫn còn nhỏ, gần đây tâm tình cũng hơi có chút kích động. Có điều, con sẽ bảo vệ nó.
Raymond bá tước trầm ngâm trong chốc lát. Sau đó ngẩng đầu lên, trong ánh mắt ông như phóng ra tia sáng, nhìn Đỗ Duy:
-Như vậy, ta bây giờ phải xưng hô với ngươi như thế nào? Hay là, cũng bắt chước người khác gọi ngươi là "công tước đại nhân?
Ngữ khí này làm cho Đỗ Duy cảm thấy như trong lòng đang bị một cây châm đâm, hắn hơi lắc lắc đầu, tránh tiếp xúc với ánh mắt của Raymond bá tước:
-Những lời này, có đáng không?
Phụ tử hai người đều trở nên trầm mặc.
Một lúc lâu, Raymond bá tước cười, hắn cười có chút chua chát:
-Không sai, ngươi nói không sai. Ta nói câu đó thật vô nghĩa.
-Thật ra trong lòng ta còn có chút không muốn bỏ cuộc. Ta tuy ở đây đã vài ngày, cũng tự nhắc nhở chính mình, cần phải đối mặt với thực tế thất bại trước mắt. Nhưng con người ở trên đời, có bao người có thể đối với sự việc nhự vậy chịu lép vế…
Nói xong, raymond bá tước nhìn chằm chằm Đỗ Duy, trong ánh mắt của ông phảng phất rung động một sự ràng buộc, môi mấp máy muốn nói mà lại thôi, sau cùng thì nói một câu:
-Ngươi giỏi lắm, giỏi lắm… con trai, ngươi mạnh hơn ta.
Nhìn bộ dạng Đỗ Duy như muốn nói gì đó, Raymond bá tước khoát tay áo:
-Ngươi trước tiên nên nghe ta nói cái đã. Mấy ngày nay ta bị nhốt ở đây, lúc đầu cũng rất không cam. Nhưng rồi, sau một hai ngày, ta bình tĩnh lại, an tĩnh đọc sách, đọc lịch sử của đại lục này, đột nhiên trong lòng rõ ràng.
-Ta sinh ra đã nắm quyền trong tay, đấu đá tránh né, ngươi ngu thì ta lừa, ngươi chết thì ta sống. Có người phong quang, có người thân bại danh liệt, nhưng đến cuối cùng…
Ông nhấc ngón tay chỉ quyển sách bên cạnh:
-Trăm năm sau dó, mọi người cũng chỉ là được tả lại qua quyển sách này thôi, ngay cả sự phong quang cũng chỉ là một câu trong sách mà thôi.
Đỗ Duy không nói gì, cẩn thận lắng nghe những lời này của cha.
Bá tước nhìn người con đang im lặng, trong ánh mắt ông mang theo hàm ý thiết tha. Sau đó ông nhắm mắt lại, thấp giọng nói:
-Ta một mực nghĩ, sai lầm lớn nhất của ta là ở đâu. Hai ngày nay, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không thể nghĩ ra, sau lại tự nhiên thong suốt… Ta sai, không phải ở việc ta giúp Đại Hoàng tử tranh ngôi, cũng không phải do ta về sai phe. Người trong chính trường không có ai luôn luôn được phong quang cả, có người được có người mất, lỗi này không tính là gì cả. Lỗi lớn nhất của ta, từ đầu tới cuối, là chưa nhìn rõ ngươi--- con trai của ta.
-Ngươi rất xuất sắc, thậm chí là vượt khỏi dự đoán của ta rất xa.
Bá tước Raymond khóe miệng có ý cười, đây là một nụ cười chân thành, nhìn con của mình:
-Ngày đó trên quảng trường, ngươi trước mặt mọi người đoạn tuyệt với gia tộc … Kỳ thật ngươi và ta trong lòng đều biết rõ chuyện đó cuối cùng là sao! Đỗ Duy, một khắc trước đây, ta mới thật sự hối hận! Bởi vì ta thấy rõ ngươi, thấy ngươi thật ra trong lòng vẫn còn trách nhiệm của ngươi đối với gia tộc, ngươi hi vọng bảo toàn cho gia tộc. Sở dĩ ngươi ở trước mọi người đoạn tuyệt với gia tộc … cách làm đó làm cho ta thật sự chấn động. Những thứ ta nói ngay lúc ngươi vừa về đến đế đô, ta nói với ngươi rất nhiều thứ, đều là giả dối cả, thậm chí phái người ám sát ngươi trên đường đi cũng là do ta quyết định, sau đó làm tâm lý ngươi tổn thương. Nhưng thật ra lúc ấy ta cũng không hối hận, bởi vì ta cho rằng, mất đi một đứa con trai, mà bảo vệ được gia tộc, thật ra rất đáng giá. Nhưng hôm đó, trên quảng trường ngươi tự nhiên chủ động…
Raymond bá tước thở dài, nhìn chằm chằm ánh mắt Đỗ Duy:
- Ngay lúc đó, ta rất hối hận! Đỗ Duy, ngươi xuất sắc hơn xa dự đoán của ta, hơn nữa còn vượt xa lắc! Ta đột nhiên hiểu rõ, ta không chỉ mất một đứa con trai, mà là một người kế thừa cực kỳ xuất sắc! Đáng tiếc… ta nhận ra sai lầm, nhưng lại xa lánh ngươi hơn. Đợi đến khi ta hiểu rõ, khoảng cách của chúng ta lúc đó đã không cách nào bù đắp nữa.
Đỗ Duy không nói gì.
-Về việc chính biến, ta thua rồi, nhưng ta cũng không có hối hận gì. Bởi vì đó là số trời, ta bây giờ cẩn thận hồi tưởng lại một chút, hiểu được Hoàng tử Thần đã sớm an bài trước mọi chuyện, lại thâm tàng bất lộ, thông minh như vậy.Thật chẳng trách Đại Hoàng tử không thể đoán ra, hôm đó từng kẻ tiếp tay của hắn, từ thần điện đến ma pháp công hội, đến cả cảnh bị quân đoàn kỵ sĩ, đều đã bị hắn giở thủ đoạn mà thu phục, dự đoán của hắn… Hơn xa so với sự ủng hộ của ta đối với Đại hoàng tử. Hai ngày nay ta đọc Đại lục thông sử, đọc thấy từng việc từng việc trong quá khứ, tự nhiên hiểu ra, đó là quy luật tất nhiên, kẻ mạnh thì làm vua, người yếu thì làm đá lót đường. Sự việc hôm đó, ta đoán ngươi cũng không nghĩ đến cuối cùng Hoàng tử Thần sẽ thắng phải không?
Đỗ Duy gật đầu thừa nhận:
-Con đích xác không nghĩ tới. Lúc đầu con tính là, nếu như Đại Hoàng tử chính biến thành công, con sẽ thừa loạn đem Hoàng tử Thần đi, cứu hắn một mạng, bởi vì hắn rất đáng.
Bá tước Raymond cười nói:
-Ngày đó, nói thật với ngươi, chúng ta chắc chắn là sẽ thất bại. Cho nên, ta biến thành bộ dạng như bây giờ, đối với ngươi không hề có nửa điểm quan hệ.
Đỗ Duy thở phào nhẹ nhỏm, hắn nhìn sắc mặt thong dong của phụ thân, sau đó chậm rãi nói:
-Cha, nói cho con biết, con nên làm như thế nào để bảo vệ gia tộc?
-Hả?
Raymond bá tước sửng sốt, ông thật không nghĩ tới Đỗ Duy sẽ hỏi ông một vấn đề như vậy.
-Con đã hứa với mẹ.
Đỗ Duy thản nhiên nói:
-Có con ở đây một ngày, sẽ nhất định không để cho vinh diệu của gia tộc bị hủy diệt.
Bá tước Raymond trầm mặc một chút:
-Ngươi đã làm được rồi.
Ông cười khổ nói:
-Ngươi mặc dù hiện tại trên danh nghĩa cùng Rowling gia tộc không có quan hệ gì, nhưng đối với bọn quý tộc, đại thần này, trong lòng ai lại thật sự nghĩ như vậy chứ? Ta mặc dù lật thuyền, nhưng nhìn người người ủng hộ ngươi giành lại đất của Rowling gia tộc. Ta trước đây cũng chỉ là một bá tước, ngươi bây giờ lại là một công tước. Mặc dù ngươi bị ban họ Rudolf, nhưng trong lòng mọi người có phải vậy không? Ngươi biết ngày đó ta chính biến mặc dù thất bại, nhưng trong lúc bó tay chịu trói, trong lòng không hề có chút tuyệt vọng. Bởi vì ít nhất, ngươi đã thành công bảo toàn người kế tục, chỉ cần còn có ngươi, dù thế nào đi nữa, Rowling gia tộc sẽ còn lại mầm mống.
-Con nên làm như thế nào?
Đỗ Duy thấp giọng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm người cha.
Hắn hôm nay thật tâm mong được chỉ dạy.
Giờ phút này tuy chính biến ở đế đô đã kết thúc, Đỗ Duy cũng được vinh sủng của Hoàng tử Thần. Mới thiếu niên mà đã được phong công tước, nhiếp chính vương cơ hồ đã biến hắn thành người thân tín nhất. Hơn nữa ngày đó tại chính biến, trời xui đất khiến giúp hắn đánh đuổi cường giả của đại lục là Gandalf. Bây giờ trong giới ma pháp sư, hắn cũng được xem là người trong nhóm đứng đầu đại lục. Người như vậy, bây giờ có thể xem là đệ nhất trong đế đô.
Thật ra Đỗ Duy cũng hiểu được vấn đề của hắn. Hắn mặc dù làm người hai lần, tự phụ thông minh, nhưng về mặt chính trị, cũng không phải trời sinh đã giỏi được. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Hắn mặc dù xuất thân từ gia đình quý tộc, nhưng từ nhỏ đã luôn tránh né việc này, kinh nghiệm về chính trị, tuyệt đối không thể dùng thiên phú thông minh để bù đắp.
Chính trị, lĩnh vực này, Đỗ Duy đối với năng lực của mình cũng rất rõ ràng, hắn chỉ là một tên gà mờ! Mặc dù hắn hai đời làm người, nhưng chưa hề trải qua khảo nghiệm chính trị chân chính nào cả, cho dù hắn xuất sắc ở các phương diện khác, cũng không nghĩ đến muốn trở thành một chính khách hợp cách.
Đang ở đế đô. Mặc dù gần đây danh tiếng đang lên, nhưng Đỗ Duy cũng hơi cảm nhận được một nguy cơ mơ hồ.
Từ ngày Hoàng tử Thần trước mọi người đem bản đồ Roland đế quốc giao cho mình, hào phóng cho mình tùy ý chọn lãnh địa. Ngay lúc đó, Đỗ Duy đã có thể cảm giác được rõ ràng sự hâm hộ từ đồng liêu chung quanh, thậm chí là ánh mắt ghen ghét đầy địch ý!
Bên cạnh Đỗ Duy tuy có nhiều bạn bè kỳ quái. Võ có Hussein, ma pháp có chuột Gageu, còn thêm một Medusa. Nhưng lại không có một tổng quản chân chính- bởi vì trước đó hắn nghĩ là không cần, đầu óc chính mình là đủ rồi. Có kinh nghiệm hai đời làm người, làm cho Đỗ Duy không tự giác đối với người trên thế giới này sinh ra một ít tâm lý ưu việt (ta đây giỏi hơn ngươi).
Nhưng hết lần này tới lần khác, đánh tan sự tự kiêu của hắn, không phải ai khác, chính là Hoàng tử Thần!
Đem sự an bài của Hoàng tử Thần, từng việc từng việc nắm trong tay. Sau khi đem Đại Hoàng tử khơi khơi bức tử, đó mới là thâm tang bất lộ. Hơn nữa luôn luôn đối với người khác là một hoàng tử cười nói ôn hòa, làm cho Đỗ Duy sinh ra một sự kiêng kỵ sâu sắc!
Nới chơi một câu, có lúc, Đỗ Duy thậm chí còn có ý niệm hoang đường trong đầu: rốt cuộc ai mới là người chuyển thế? Tên Hoàng tử Thần này thậm chí còn giống người chuyển thế hơn mình!
Sau rốt Đỗ Duy suy nghĩ cẩn thận lại, việc đó cùng chuyển thế chẳng quan hệ gì cả. Trên mặt chính trị, hắn không có tí kinh nghiệm nào cả, cũng chưa từng được rèn luyện chút nào.
Mình từ nhỏ luôn luôn muốn thoát khỏi dòng cuốn, sống yên lặng tự do, còn Hoàng tử Thần từ nhỏ ở hoàng cung kịch liệt vì hoàng quyền mà đấu tranh, khoảng cách chênh lệch thật sự khó thể tính toán.
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ cũng chỉ có phụ thân đã thất thế mới có thể cho mình một lời giải thích.
Có thể nói. Đây là một cặp cha con kỳ quái, từ trước tới giờ chưa hề chân chính tâm sự như hôm nay. Đỗ Duy một lòng muốn học, còn vị bá tước thất thế giờ phút này cũng toàn tâm dạy vì đã biết con trai rất giỏi: dù sao cũng là do mình sinh ra, hy vọng của Rowling gia tộc toàn bộ ký thác trên người đứa con trai này!
-Nếu như ngươi thật muốn bảo toàn hi vọng của gia tộc…
Raymond bá tước cười khổ một tiếng:
-Như vậy bây giờ ngươi phải lập tức làm một chuyện, chính là giữ khoảng cách với ta! Giữ khoảng cách với Rowling gia tộc như cũ!
Ngón tay cùa bá tước nhè nhẹ chỉ lên mặt ông đang rung động, từ từ nói:
-Ta chỉ là một kẻ thất bại. Tiếp theo, Thần Hoàng tử tất nhiên muốn tiến hành đại thanh tẩy! Đó là chuyện tất nhiên. Cho dù hắn có coi trọng ngươi, cũng không có khả năng vì nể mặt ngươi mà buông tha cho Rowling gia tộc! Cho nên, sắp tới đây, Rowling gia tộc sẽ biến thành một vũng nước xoáy, kẻ nghiêng người ngả. Mà ngươi bây giờ là hy vọng duy nhất của ta, muốn bảo toàn hy vọng cho gia tộc, đầu tiên phải bảo toàn chính ngươi! Cho nên, ngươi phải rời khỏi cái vũng bùn Rowling gia tộc này trong một khoản thời gian, cách tốt nhất với đối ngoại là làm ra một dáng vẻ không quan tâm, tỏ vẻ ngươi đã thật sự cùng Rowling gia tộc cắt đứt, không hề quan hệ nữa!
Dừng một chút, bá tước Raymond lại cười nói:
-Ngươi biết tại sao bây giờ Thần Hoàng tử vẫn còn giam lũ vô dụng chúng ta ở đây mà chưa giết không?
Đỗ Duy gật đầu:
-Biết.
Hắn thở dài:
-Nhà Rowling cũng tốt, nhà Solomon cũng tốt, đều có lãnh địa của riêng mình, còn có tư quân của mình. Hoàng tử Thần là người thông minh như vậy, đương nhiên biết nếu như vậy giờ tùy tiện giết các người, như vậy đầu tiên lãnh địa của gia tộc sẽ rối loạn! Bình nguyên Rowling cơ hồ có thể xem là sản nghiệp riêng của nhà Rowling, người ở đó, người người đều vì mình là người Rowling mà vinh dự. Nếu như tùy tiện động thủ, lãnh địa loạn lên cũng chính là nội loạn trong đế quốc thậm chí còn có thể dẫn phát nội chiến… Hoàng tử Thần là người như vậy, như thế nào sẽ nhìn không thấu đạo lý này?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui