Một giờ này trôi qua thật quá chậm chạp, lại như quá ngắn ngủi.
Nhưng trong lòng Robert hiểu được lần này chắc là dữ nhiều lành ít! Người thảo nguyên đánh lén không một chút dấu hiệu, chính mình còn không thể đưa tin cho cậu chủ. Trên bình nguyên chỗ nào cũng là kị binh thảo nguyên, muốn phái trinh sát ra ngoài đưa tin hoặc cầu viện…đó là mơ mộng hão huyền rồi.
Trong lều trại của người thảo nguyên từng hồi từng hồi kèn truyền đến, tiếng kèn du dương như an ủi vong hồn đã chết, lờ mờ có một chút êm đềm. Thế nhưng vào trong tai Robert, âm thanh này hình như là khúc nhạc đòi mạng!
Bởi vì khi tiếng kèn này kết thúc, có thể khẳng định là người thảo nguyên sẽ phát động đợt tấn công tiếp theo! Mà trong lần này…còn có vu sư Shaman tham chiến!
Một chút cuối cùng khi tiếng kèn kết thúc, Robert đột nhiên ưỡn ngực, vết thương bên vai trái còn đang đau âm ỉ- có lẽ băng cuốn còn chưa đủ chặt, Robert có thể cảm thấy máu tươi đã thấm qua lớp băng, dính dính ướt ướt, cực kì khó chịu.
Thế nhưng…người cũng sẽ chết rất nhanh thôi, quan tâm nhiều vậy làm gì.
Kị sĩ Robert cười lạnh một tiếng, kiếm của hắn nhẹ nhàng đặt trên thành tường, trong ánh mắt toát ra vẻ quyết tử.
Từng tiếng từng tiếng trống vang lên như sấm, từ sâu trong lều trại của người thảo nguyên truyền đến, tiếng vó ngựa lập tức nổi lên, một đội thảo nguyên kị binh từ trong quân doanh vọt ra. Sau đó triển khai đội hình, bỗng nhiên từ mặt sau chạy ra hơn mười tráng hán cỡi trần, hì hục khuân vài cây cột gỗ to lớn nhọn hoắt, sau đó dùng búa đem mấy cột gỗ bén nhọn này cắm trên mặt đất. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Mấy cây cột gỗ này cao hơn một người đặt thẳng hàng ở ngoài tầm cung tên trên thành, mặt trên bén nhọn, Robert cũng không hiểu bọn chúng muốn làm gì.
Sau đó xảy ra một chuyện khiến cho Robert giận đến phát điên!
Người thảo nguyên bắt đầu khiêng từng thi thể! Nhìn hình dáng thi thể, ngay lập tức Robert nhận ra được đây chính là thi thể của những người bên mình chết trong lúc chiến đấu rơi từ trên thành xuống lúc chiều nay!
Có binh lính của mình, còn có đám nô lệ!!
Hiện tại, mấy chiến sĩ đã chết này, áo giáp và quần áo mỗi người đều bị cởi hết! Mà áo giáp vốn của bộ binh dưới tay mình được mặc trên thân người thảo nguyên! Đám người thảo nguyên thiếu thốn khoáng sản này hình như có khát vọng trời sinh đối với áo giáp, mặc kệ có phù hợp hay không, cứ xiên xiên vẹo vẹo như vậy mặc vào áo giáp của bộ binh đế quốc, ngồi trên ngựa.
Thi thể này được đặt thành một hàng, chiến sĩ đã chết nằm thẳng tắp trên mặt đất. Một người thảo nguyên chậm rãi từ trong đội ngũ đi ra, trong tay cầm loan đao chỉ lên thành tường, lớn tiếng quát mấy câu.
Từ phía xa, Robert cũng không thể nghe rõ tiếng của người thảo nguyên, thế nhưng khi tên kia nói xong, đám người thảo nguyên bên cạnh nổ ra một trận hò hét. Bọn chúng giống như phát điên, giơ loan đao, tru lên như dã thú!
- Bọn chúng muốn làm gì?
Khuôn mặt Robert âm trầm.
- Thưa ngài! Bọn họ tuyên bố…diệt thành!
Quan quân bên cạnh cắn răng, nói ra từng chữ.
- Diệt thành sao?
- Đúng vậy!
Quan quân này bỗng nhiên đấm mạnh lên thành tường, nước mắt từ hốc mắt hắn chảy ra:
- Bọn chúng…bọn chúng muốn làm giá đầu người!!
Không đợi Robert hỏi lại, bỗng nhiên hắn nghe thấy tên thảo nguyên kia hét lớn một tiếng, hơn mười người lực lưỡng cởi trần phía sau kia giống như nghe thấy mệnh lệnh, sau đó giơ lên loan đao sáng loáng. Ngay dưới mắt Robert cùng phần lớn chiến sĩ trên tường thành, bọn họ đem thi thể đã chết của mấy chiến sĩ gia tộc Hoa Tulip, từng cái từng cái đầu lâu chém xuống!
Sau đó mấy cái đầu lâu toàn bộ được đặt trên mấy cọc gỗ bén nhọn này! Trên từng cái từng cái cọc gỗ, đặt đầy đầu lâu máu tươi đầm đìa!!
Hành động này lập tức khiến cho tất cả binh lính đứng trên thành tường phẫn nộ, đám lính hét lớn, rút ra vũ khí, lúc này đám đông kích động, thậm chí có người hận không được nhảy xuống thành tường cùng đối phương liều mạng. Nếu không phải cổng thành đã chặn lại, có lẽ sớm có người bất chấp hết thảy xông ra ngoài!!
Ngay cả Robert luôn luôn trầm ổn lúc này ánh mắt cũng tóe máu, khuôn mặt méo mó, tức giận hét lớn một tiếng, một cái đã nhảy lên thành tường, dưới cơn tức giận, hắn gần như muốn tức khắc nhảy xuống thành liều mạng với kẻ địch, bỗng nhiên hắn bị thống lĩnh quan quân bên cạnh kia ôm chặt, khó khăn lôi hắn xuống dưới.
- Đức ngài! Đức ngài!!!
Quan quân này hai mắt đỏ ngàu:
- Thưa ngài! Đây là quỷ kế mà người thảo nguyên dùng! Thường là lúc công thành bọn chúng sẽ dùng phương pháp như vậy để chọc giận quân phòng thủ, dụ quân phòng thủ đi ra quyết chiến! Không thể trúng kế bọn chúng được!!
Robert tức giận hét lên một tiếng, xoay người chỉ vào người thảo nguyên rống lớn:
- Súc sinh! Một đám súc sinh! Nếu có cơ hội ta nhất định sẽ cho người thảo nguyên các ngươi tất cả biến thành giá đầu người!!
Đỗ Duy đứng trên núi nhìn về phía trước.
Đám thủ hạ phía sau cảm giác thấy hình như thân thể ngài công tước run rẩy.
Đỗ Duy dùng thuật mắt ưng, mặc dù còn cách vài dặm nhưng vẫn có thể thấy tình cảnh phát sinh dưới thành, nhất là lúc người thảo nguyên chém đầu lâu trên thi thể xuống, từng cái từng cái đặt trên cọc gỗ, nắm tay Đỗ Duy đã siết chặt, móng tay có lẽ đã đâm vào lòng bàn tay. Đám thủ hạ phía sau không thể nhìn thấy cảnh này, nhưng có thể cảm giác rõ trên người ngài công tước toát ra một luồng hàn khí đáng sợ!!
- Thưa ngài…ngài…
Ziege thử mở miệng thăm dò.
Đỗ Duy quay đầu, hắn thấy khuôn mặt Ziege, thấy đệ tử ma pháp trung thành này, hắn cắn răng:
- Đáng tiếc, các ngươi không nhìn thấy cảnh kia…cũng không biết là may mắn hay bất hạnh!
Nói xong hắn lấy lại bình tĩnh:
- Đi xuống để mọi người tập hợp, chúng ta chuẩn bị xông tới!
- Không thể!!
Ziege ngay lập tức phản đối.
- Ngươi nói gì?!
Ziege nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Đỗ Duy, hắn bỗng nhiên thấy phát lạnh, nhanh chóng nói:
- Thưa ngài! Ta đã ở trong quân đội. Tình hình bây giờ, đại quân vây thành, quân thủ thành yếu không địch được mạnh, theo thông lệ, quá nửa đã chặn cổng thành lại rồi! Người của bên ta quá ít, hơn tám trăm kị binh, có thể xông qua đội ngũ hơn hai vạn của đối phương còn khó nói…Coi như xông qua được đi, cổng thành đã bị chặn lại chúng ta cũng không thể vào được thành! Đến lúc đó nếu bị kẻ địch bức chết ở dưới thành…
Đỗ Duy trầm mặc, hắn suy nghĩ một chút rồi lập tức ra quyết định.
- Đã như vậy! Một mình ta tiến vào thành trước! Ta là ma pháp sư có thể từ trên trời bay vào…
Vừa nói tới đây Ziege tựa hồ muốn phản đối lại bị ánh mắt sát nhân của Đỗ Duy là cho không dám lên tiếng, Đỗ Duy mới tiếp tục nói:
- Ziege, các ngươi tạm thời lui lại, nơi này cách doanh trại địch quá gần! Các ngươi lùi lại hai dặm! Đến lúc trời sáng Gada sẽ dẫn người tới! Các ngươi đợi đội ngũ đến đầy đủ! Sau đó…ta sẽ phát tín hiệu cho các ngươi! Chỉ cần các ngươi thấy cổng thành phía tây có ánh lửa phóng lên trời…các ngươi liền tập trung tất cả binh lực xông vào! Hiểu chưa?
Ziege nhìn Đỗ Duy, chính là muốn liều chết kháng lệnh:
- Thưa ngài! Nhưng chỉ một mình ngài…
- Ta hỏi ngươi hiểu chưa?
Đỗ Duy đột nhiên quát lên, ánh mắt hắn gắt gao nhìn Ziege, cắn răng nói:
- Ta là công tước. Ta đã quyết định! Chấp hành!!
- Thưa ngài! Ngài là chủ soái! Là công tước!
Ziege vẫn muốn ngăn cản.
- Ziege, ngươi nhớ kĩ ta nói:
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, sau đó nói từng từ một:
- Những việc trên đời này, có việc không thể làm…thế nhưng vẫn không thể không làm!!
Tại dưới thành, bên cạnh giá đầu người, vào thời điểm đám sói thảo nguyên không kiêng kị gì hét lớn cười to. Bọn chúng không phát hiện ra trên bầu trời, một mảng mây đen từ tốn không tiếng động bay tới.
Bỗng nhiên phía sau truyền tới một tiếng động lớn như sấm nổ!
Ầm!!!!
Một tiếng nổ lớn, đám mây đen trên bầu trời phóng ra một tia chớp, rồi đột nhiên đánh xuống, trực tiếp đánh trúng chính giữa đám lều trại của người thảo nguyên!
Ngay lập tức lửa bùng lên, trong doanh trại của người thảo nguyên có không ít kị binh bị giật mình mà hét lên. Mà lửa lớn lập tức bùng lên còn khiến cho năm ba cái lều vải trực tiếp cháy thành một quả cầu lửa, người ở bên trong còn không kịp chạy ra đã chôn thây trong biển lửa!
Đỗ Duy đơn thân độc mã đối mặt với doanh trại của hai vạn người thảo nguyên, bắt đầu tấn công!
Ma pháp gọi về tia sét vừa rồi là chú ngữ cấp năm cao nhất mà hiện tại Đỗ Duy có thể sử dụng, một ma pháp chú ngữ triệu hồi như vậy, ngay lập tức làm ma lực của Đỗ Duy mất đi một nửa! Tuy nhiên dựa vào chiếc nhẫn làm bằng đá năm màu trên ngón tay, trong chốc lát Đỗ Duy đã có thể bổ sung ma lực!
Trong ánh lửa, người thảo nguyên đã phát hiện một con ngựa hướng về phía doanh trại của mình phóng tới. Đám sói thảo nguyên hung tợn liền chia ra hơn mười kị sĩ chính diện đánh tới, mưa tên đầy trời đã nhanh chóng bay tới!
Đỗ Duy trên lưng ngựa, bỗng nhiên vỗ mạnh vào yên ngựa, toàn thân ngay lập tức từ trên yên ngựa phóng lên trời! Áo choàng ma pháp sư của hắn đã bay múa trên bầu trời, Đỗ Duy đã cao giọng ngâm xướng chú ngữ.
Cả người hắn được bao quanh bởi một luồng ma pháp màu bạc chói lọi, mở ra hai tay giống như đem cả bầu trời ôm vào trong ngực! Theo mây đen trên trời càng lúc càng sà xuống thấp từng luồng từng luồng tia chớp từ mây đen lao xuống, Đỗ Duy từ trên cao nhìn xuống người thảo nguyên như kiến phía dưới, tiếng rít gào của hắn từ trên không truyền tới.
-Chết đi!!
Ngón tay chỉ ra, phảng phất như thiên thần chỉ dẫn, trong mây đen lại có một tia chớp hướng về phía đám người đông nhất, hung hăng bổ xuống!
Tức thì ánh lửa tận trời!!
Giờ phút này Đỗ Duy như hóa thân của thần Sấm, mười ngón tay của hắn như nghệ sĩ, ngón tay bay múa, phảng phất chỉ huy sấm chớp trên trời hóa thành một bản nhạc hoa lệ, từng luồng tia chớp dưới sự chỉ huy của hắn giống như liên hoàn pháo hướng về mặt đất!
Trong tiếng nổ lớn có vô số người kêu thảm thiết cùng hoảng sợ hét lên, người và ngựa cùng chạy loạn, thường thường sau khi tia chớp đi qua đã biến thành từng cái từng cái thây khô!
Mà sau hơn mười liên hoàn pháo liên tục, trên mặt đất lập tức bị xé ra một cái khe sâu chiều rộng hai thước, chiều dài hơn mười thước!!
Ma pháp cấp năm lôi đình triệu hoán thuật vừa rồi được Đỗ Duy dựa vào ma lực tràn trề trong ngũ thải thạch, thi triển điên cuồng và dày đặc như vậy quả nhiên vô cùng uy lực!! Nhưng cũng cực kì hao tốn ma lực! Gọi về tia sét liên tục như vậy gần như đã rút hết ma lực toàn thân Đỗ Duy! Nếu không phải hắn có nhẫn gắn đá ngũ sắc, nếu là một ma pháp sư bình thường tương đương với Đỗ Duy, có lẽ sau khi phóng ra hai ba tia sét nữa ngay lập tức bởi vì ma lực hao phí quá độ mà bị biến thành một cái thây khô!
Nhìn xuống mặt đất sau một đợt công kích bằng ma pháp, người thảo nguyên gần như tử thương hơn một ngàn, nhưng Đỗ Duy đã cảm nhận một trận hư thoát trên thân thể, trong lòng hắn máy động, lấy ra một chút ma lực cuối cùng trong chiếc nhẫn, sau đó đón gió nhanh chóng bay về phía tường thành Gilear!!
Người thảo nguyên dưới mặt đất vừa sợ vừa giận, đang tức giận quát lớn, còn có người thử dùng cung tên hướng về phía Đỗ Duy trên trời bắn tới, nhưng thân thể Đỗ Duy nổi lên một trận cuồng phong, hễ là tên bắn lên trời đều bị cuồng phong cuốn ra, làm sao có thể bắn trúng Đỗ Duy?
Đến lúc hình như không có người có thể ngăn cản Đỗ Duy, bỗng nhiên từ mặt đất phía trong lều trại của người thảo nguyên truyền đến một thanh âm cổ quái, thanh âm kia giống như tiếng ma pháp sư của đế quốc Roland ngâm xướng, tuy nhiên âm điệu nhưng lại quá chậm rãi khó nghe.
Thanh âm này lọt vào tai người, không khỏi khiến người ta một trận tâm phiền ý loạn, trong lòng Đỗ Duy bỗng nhiên kinh hãi!
Phía trước, bầu trời xuất hiện một lá cờ cực lớn đỏ như máu, lá cờ đỏ như máu kia lớn vô cùng, chiều rộng khoảng mười thước, hoa văn mặt trên, rõ ràng là một bộ xương khô màu máu!
Huyết sắc khô lâu kì?
Toàn thân Đỗ Duy căng thẳng dừng lại, lúc này khó khăn lắm đầu mới không đụng vào trong lá cờ lớn.
Âm thanh đứt quãng phía dưới hình như có chút suy yếu, nhưng lại vượt qua những tiếng hỗn tạp dưới mặt đất, giống như một cái châm nhọn đâm vào trong tai Đỗ Duy!
- Xin hỏi là vị pháp sư nào của Roland đế quốc tới!
Tiếng nói vừa dứt liền thấy một người áo trắng lao lên trời, trong nháy mắt đã cùng độ cao với Đỗ Duy, hắn mơ hồ đứng ở một mảnh đỏ như máu trên huyết sắc khô lâu kì, một đầu tóc dài màu xám tung bay, gần như che kín toàn bộ khuôn mặt, mà da thịt lộ ra lại trắng bệch không giống người!
Người này liền nhẹ nhẹ nhàng nhàng đứng trên huyết sắc khô lâu kì, chỗ đứng lại đúng là giữa chân mày của bộ xương khô. Khác với ma pháp sư của đế quốc, toàn thân người này không có một chút ánh sáng ma pháp, nhìn qua giống như tử khí trầm trầm, hết sức quỷ dị!
- Ta là kẻ dưới thánh giá của Vu Vương thảo nguyên. Vu sư Shaman áo trắng Răng Sứt, pháp sư Roland tôn kính, hãy báo tên của ngài đi?
Báo danh à?
- Báo con mẹ ngươi!
Đây là trả lời duy nhất của Đỗ Duy!!