Mặc dù kị binh Roland có không tới hai nghìn, mặc dù họ phải đối mặt với hai vạn thiết kỵ thảo nguyên, nhưng vào thời điểm này, sự chênh lệch về lực lượng không nói lên ý nghĩa gì! Một bên thì người ngã ngựa đổ gà bay chó chạy, một bên thì hai nghìn kị binh thẳng tắp xếp thành hình tam giác nhọn đột phá vào giữa trận.
Trong tiếng vó ngựa, g Al-Qaeda dẫn đội quân tiên phong tấn công đã dễ dàng giày xéo đội quân đã không còn là quân ở phía sau của bọn người thảo nguyên, sau đó thì như chọc mũi nhọn đâm vào mỡ trâu vậy, hết đợt sóng này tới đợt sóng khác liên tục tiến lên, hung hăng xông tới!
Kị binh Roland xung phong ở mặt ngoài, ngọn thương trong tay dễ dàng xuyên thủng bất kì tên bại binh thảo nguyên nào cản trở trước mặc họ. Không chỉ thế, lại còn được tiếp thêm sức ngựa đang phi nữa đại lao tới, lưỡi thương dài nhọn cứ như kẹo hồ lô đường dính lấy ba đến năm tên thảo nguyên!
Áo giáp của kị binh Roland lại thêm lực xung kích khiến cho hai nghìn kị binh này có một lực lượng vô cùng đáng sợ đè bẹp cái rễ rơm cuối cùng trên người hai vạn sói thảo nguyên !
Al-Qaeda người đang xung phong ở mặt trên cùng, gã này có biệt hiệu là hai trăm năm mươi nhỏ, đã sớm vứt bỏ ngọn thương, nắm chặt kiếm dài trong tay, mỗi một nhát kiếm vụt qua, theo đó sẽ là một vòi máu!
Bọn kị binh Roland phía sau cũng học theo, sau một loạt tấn công bọn người thảo nguyên, các kị binh liền vứt đi những ngọn thương vô tác dụng, khua khoắng mã đao, tận tình thu hoạch tính mạng của người thảo nguyên đang chật vật chạy trốn ở bên cạnh
Người thảo nguyên bị đánh tan tác không còn cách nào ngăn cản được khí thế như rồng cuốn của kị binh Roland. Một số thủ lĩnh còn đang miễn cưỡng thu gom người ngựa, thế nhưng sự chống cự của số lẻ cơ bản khó mà đạt hiệu quả. Bạn đang đọc truyện được tại
Sau tiếng gầm giận dữ của Al-Qaeda, cây kiếm trong tay hắn vừa quơ lên, chém một nhát vào khoảng không, đột nhiên có cảm giác mọi áp lực đều tan biến, ngẩng đầu lên xem, đã xông khỏi đám loạn quân người thảo nguyên, cách đó không xa, tường thành Gilear cao lớn đang sừng sững trước mắt.
Toàn thân Al-Qaeda đều là máu, áo giáp trên người hắn còn vương lại máu thịt của bọn người thảo nguyên, mũ sắt của hắn mất từ lúc nào không rõ, đầu tóc bù xù, y như một con ác quỷ, hai mắt đỏ lừ. Tiếp đó hắn hét lên một tiếng, xoay đầu ngựa lại, nói với đám kị binh sau lưng hắn:
- Theo ta! Quay lại tấn công chúng lần nữa!
Người thảo nguyên cuối cùng đã thảm bại. Vô số sói thảo nguyên bắt đầu ném bỏ vũ khí của mình, có kẻ lại phóng ngựa chạy tứ tán. Trốn không khỏi, lại xuống ngựa quỳ xuống đất đầu hàng.
Còn đầu tên vệ tướng Đầu Sói Bàng đầm đìa máu tươi, vừa rồi lúc mấy kị binh Roland xông vào bên cạnh hắn, đã phát hiện tên người thảo nguyên người mặc giáp vàng này chắc chắn là tên đầu sỏ, định xông vào cắt đầu hắn. Tuy nhiên vệ tướng Đầu Sói Vàng mặc dù đã thương nặng, nhưng thực lực của hắn cũng còn được vài phần, lại được thuộc hạ liều mạng bảo vệ, lúc này mới chật vật xông ra. Ngay lúc đó hắn bị vài tên thuộc hạ cố kéo lên ngựa, định sẽ đưa hắn tẩu thoát, hắn đột nhiên nôn ra máu, nhìn thấy hai vạn thiết kỵ sụp xuống như núi đổ, hai mắt rưng rưng lệ, hét lớn:
- Ta đã làm chết vu sư Shaman, không công hạ được thành trì, còn làm tổn thất hai van thiết kỵ! Còn mặt mũi nào về gặp đại vương nữa!
Nói xong, liền rút kiếm ra, định cứa vào cổ. Mấy tên thuộc hạ người đẫm máu cạnh đó vội xông lên ôm chặt lấy hắn, tay chân luống cuống giằng lấy kiếm từ tay vệ tướng Đầu Sói Vàng, khóc lóc van xin:
- Đức ngài Đầu Sói Vàng vĩ đại! Hùng ưng để lại cánh, mới còn có cơ hội bay lượn trên bầu trời! Đức ngài, sau khi trở về, hãy xin tội với đại vương, trở về còn có cơ hội dẫn binh lại báo thù!
Nói xong, đám người ôm nhau xông lên, nhân trong đám loạn quân, bảo vệ vệ tướng Đầu Sói Vàng tẩu thoát về hướng Tây Bắc.
Trên hoang nguyên lúc này, bọn người thảo nguyên bỏ trốn cứ như bầy thỏ đang bị đuổi bắt khắp nơi, trong đám loạn quân vốn không ai phát hiện ra cái tiểu đội trăm người này đang bảo vệ cho một tên chủ soái của kẻ địch.
Khi màn đêm thực sự buông xuống, kị binh Roland đã phân thành nhiều tiểu đội, bắt đầu tứ tán truy bắt bại quân thảo nguyên đang tẩu thoát. Nói cho cùng thì hai vạn quân không phải là con số nhỏ, cho dù là từng người tự bỏ vũ khí xuống đưa cổ ra mặc ngừơi chém giết, cũng không thể giết hết trong chốc lát.
Cái gã Al-Qaeda này, không hổ danh là hai trăm năm mươi nhỏ, tinh lực đã sung mãn cực đỉnh, cuối cùng còn dẫn theo hơn năm mươi người đuổi theo hơn mười dặm đường, đợi lúc hắn trở về, từ hắn trở xuống, trên ngựa của mỗi kị binh, đều treo đầy đầu lâu của giặc!!
Chỉ có điều, người người đều mệt đến chết khiếp, ngựa cũng gần như bất động.
Thời khắc cuối cùng, Robert đã sớm hạ lệnh cho người di chuyển những tảng đá chèn ở cổng thành, sau đó dẫn theo đội quân tinh nhuệ cuối cùng ở cuối thành, xông ra bên ngoài tham gia đợt truy sát cuối cùng.
Tuy trong thành đều là bộ binh, trong quá trình truy bắt kị binh thảo nguyên không đạt hiệu quả tốt lắm. Thế nhưng nhánh bộ binh này, lại có thể dễ dàng thu gom địch đầu hàng trên chiến trường dưới thành, những kẻ phản kháng giết ngay không tha.
Đỗ Duy đáp xuống trên thành tường Gilear.
Trong màn đêm, trên chiến trường dưới thành, cuộc chiến đã dần đến hồi kết thúc. Thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chém giết kêu la thất thanh, còn có cả tiếng phẫn nộ của quân bảo vệ thành Gilear, giữ chặt trường kiếm, đi lại trong đám thi thể kiểm tra, hễ kẻ địch còn chưa tắt thở, liền bồi thêm một nhát kiếm.
Khi đầu của tên địch phản kháng cuối cùng rơi xuống, trong ngoài thành vang lên một trận hoan hô như cuồng phong bão táp.
Đỗ Duy đứng trên chỗ cao nhất của tường thành, lặng lẽ nhìn cảnh máu đổ thành sông dưới thành, xác người và ngựa, khói đen của đám cháy, khắp chiến trường không là màu đen thì là màu đỏ, khắp không gian nồng nặc mùi máu tanh .
Kết thúc rồi … đây, đây chính là trận chiến đầu tiên mình trải qua khi đến thế giới này sao!
Trong gió đêm, trên không trung hơn hai mươi bóng đen hạ xuốg, đáp ngay trước cổng thành, ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Duy trên đầu thành. Những học viên ma pháp này, những "Decepticon" này, họ đáp xuống mặt đất, giữ chặt cây chổi trong tay.