Ác Ma Pháp Tắc

Khi đoàn xe đi tới thành Hạ Lan của tỉnh Norin, quân phòng thủ của Tổng đốc Bohan đi theo hộ tống cũng lập tức quay đầu trở về.
Thành Hạ Lan được tính là một tòa thành lớn thuộc tỉnh Norin, lưng dựa vào ngọn núi Hạ Lan*, Hạ Lan sơn là một ngọn núi nhỏ thuộc dãy núi Kilimanjaro kéo dài. Dãy núi Kilimanjaro kéo dài vừa vặn chia tỉnh Norin ra làm hai phần
Từ trước tới nay, mặc dù tổng đốc Bohan và quân Tây Bắc không có thỏa thuận rõ ràng nhưng cũng phối hợp rất ăn ý. Hai bên lấy thành Hạ Lan làm giới hạn, trong khu vực tỉnh Norin phía bắc thành Hạ Lan là địa bàn của quân Tây Bắc, phía nam là của tổng đốc Bohan
Thành Hạ Lan thuộc quyền quản lý của quân Tây Bắc. Cách thành tầm mười dặm, theo hướng quân kỵ binh hộ tống của tổng đốc Bohan vừa rời đi truyền lại tiếng vó ngựa dồn dập.
Một đội kỵ binh một nghìn người cầm lá cờ đen của quân Tây Bắc đang chạy tới. Lần tiếp đón này cũng rất lễ độ, ngay sau khi kỵ binh dừng lại ở phía xa liền có người đến báo cho Đỗ Duy, quân Tây Bắc phái một vị tướng quân tới đón tiếp đức ngài công tước, đang muốn xin gặp đức ngài công tước.
Đỗ Duy từ trên xe ngựa nhìn xuống nhận ra người quen cũ
Đó là người phụ trách quân hậu cần, tướng quân Tatara, nhìn khuôn mặt dường như thêm phần múp míp, chắc là thừa dịp lần này thao diễn mùa xuân kiếm được không ít quân lương của tổng đốc Bohan
Tên này đã qua lại với Đỗ Duy nhiều lần đương nhiên cũng có chút quen biết với Đỗ Duy. Trước đây đã vài lần tìm đến Đỗ Duy đòi quân lương, Đỗ Duy cũng đều cho hắn thể diện, hơn nữa dựa theo thông lệ của quan trường, hắn cũng có được không ít chỗ tốt. Theo như quân Tây Bắc, tên mập bủn xỉn này cũng có chút quen biết Đỗ Duy cho nên để hắn dẫn binh tới đón tiếp cũng tính là người thích hợp.
-Đức ngài công tước, đã lâu không gặp.
Tatara xuống ngựa đi tới trước mặt Đỗ Duy cúi người thi lễ, sau đó nhiệt tình đi tới kéo tay Đỗ Duy cười nói:
-Đức ngài công tước, thật không ngờ là ngài lại tới thăm. Tôi phụng lệnh của ngài quân đòan trưởng đã ở thành Hạ Lan đợi ngài một ngày rồi.
Lần này tới làm khách, mặc dù trong lòng Đỗ Duy hận quân Tây Bắc đến ngứa răng ngứa lợi nhưng trên mặt vẫn tươi cười:
-Ta đang lo lắng mình quá lỗ mãng, tự nhiên làm khách không mời mà đến, sợ rằng tướng quân Ruga nghĩ ta thất lễ đó.
Hai người đưa đẩy vài câu vô bổ, Đỗ Duy quan sát thấy mắt tên mập Tatara nhìn láo liên đương nhiên là đang chăm chú dò xét đoàn xe của Đỗ Duy, ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên sự cảnh giác.
Tuy vậy, Đỗ Duy cũng không sợ hắn kiểm tra, dù sao đoàn xe của mình cũng chẳng giấu vật gì. Chuyến này Đỗ Duy cứ nghênh nghênh ngang tới thăm hỏi, tiện thể tiện…gây họa luôn.
Nghĩ thầm: Đoàn của ông mày cũng chẳng mang theo gì nguy hiểm, chẳng qua là… … hai ngày sau sẽ vận chuyển một con rồng theo đường hàng không tới mà thôi.
Tatara nhìn một vòng, đoàn xe của Đỗ Duy chỉ có hơn hai trăm người, ba bốn cỗ xe ngựa, không có gì lo ngại. Nhưng khi nhìn thấy người đánh xe của Đỗ Duy liền cảm thấy hứng thú
-Ồ? Đức ngài công tước, không thể tưởng được ngài lại thích dùng người mọi rợ Nam Dương.
Tatara cười cười, hạ giọng nói:
-Ruga tướng quân của chúng tôi cũng thích, gần đây mới có được mấy nữ nô xinh đẹp người Nam Dương. Đức ngài công tước tới vừa khéo, thật là may mắn có thể thấy họ.
Đỗ Duy cười mà không nói gì, Tatara vỗ vỗ đầu, giả bộ lỡ miệng, cười nói:
-Đáng chết, đáng chết! Là tôi lắm miệng nữa rồi! Nghe nói đức ngài công tước lọt vào mắt xanh của hầu tước phu nhân, có được người đẹp số motọ đại lục như vậy, loại dung mạo bình thường đâu có thể lọt vào mắt ngài.
Tuy hắn nói nhưng ánh mắt lại đảo điên quan sát phản ứng của Đỗ Duy, Đỗ Duy chỉ cười cười, chẳng giải thích gì cả, thuận miệng nói:
-Tatara tướng quân đùa rồi, chỉ có điều ở nơi Tây Bắc này mà có thể gặp được mỹ nữ Nam Dương, xem ra Ruga tướng quân cũng là người đồng đạo của ta đó.
Hắn vừa nói vừa kéo Tatara lên xe ngựa.
Vốn dĩ Tatara không phải là người có khí chất của quân nhân chân chính, trong quân Tây Bắc, hắn lại càng giống như một dạng quản gia tài chính, đã có xe ngựa ngồi thoải mái đương nhiên sẽ không chịu cưỡi ngựa, liền cười mà theo chân Đỗ Duy, hắn thấy xe ngựa hoa quý, lập tức khen ngợi mãi không thôi
Khi Đỗ Duy lấy ruợu ngon để trong ngăn kéo dưới chỗ ngồi, tên khốn này uống liền hai ngụm, thở ra một hơi thoải mái:
-Ruợu ngon, ở vùng đất nghèo như Tây Bắc thật hiếm khi được uống rượu ngon như vậy.
Đỗ Duy mỉm cười:
-Rượu này cũng là người Nam Dương làm ra từ một loại quả. Nếu tướng quân Tatara thích, nhà ta vẫn còn một ít, để ta dặn người nhà về lấy hai bình tặng ngài.
Tatara liên tục cám ơn, Đỗ Duy bỗng nhiên nhẹ nhàng nói:
-Chỉ có điều, tướng quân là đại quản gia toàn quân Tây Bắc, chưởng quản việc ăn uống của hai mươi vạn đại quân. Thứ trong phủ ta thì người khác có thể thấy hiếm có nhưng đối với tướng quân thì cũng tầm thừơng mà thôi
-Đâu có, đâu có!
Tatara khách khí luôn miệng, bỗng nhiên thấp giọng thở dài, lắc đầu cười khổ:
-Đức ngài công tước chê cười ta rồi, vị trí của ta mới nhìn tưởng như rất oai phong, kỳ thật thì lại như con chuột trong ống bẽ, một đằng muối mặt tìm đến ngài và tổng đốc Bohan xin tiền, mặt khác lại phải ứng phó với các tướng quân sư đoàn trưởng của các sư đoàn tới đòi tiền đòi lương, ta cũng rất buồn phiền. Lần này tranh thủ được thời gian tới đây nghênh đón ngài thật là một việc sung sướng
Đỗ Duy bỗng nhiên giật mình:
-Vừa rồi ngài nói, Ruga tướng quân gần đây mua mấy nữ nô xinh đẹp….. như vậy cũng đã qua tay ngài rồi sao?
- Không phải đâu!
Nói đến đàn bà, hai mắt Tatara tỏa sáng, cười hì hì:
-Da dẻ của con gái Nam Dương so với người đế quốc chúng ta hơi đen một chút, nhưng sờ lên lại vừa mềm, vừa mịn, giống như là sa tanh. Hiếm thấy nữa là cực kỳ ngoan ngoãn, còn có bao nhiêu là hấp dẫn khác nữa…Ha ha, nếu Đức ngài công tước có hứng thú… Không, không, là ta lỡ miệng. Đức ngài công tước ngài cả ruợu ngon Nam Dương còn có, nghe nói việc làm ăn của ngài tại đế đô rất tốt, Nam Dương nữ nô, có lẽ đối với ngài mà nói cũng chỉ là ăn một mẩu bánh mà thôi
Đỗ Duy giật mình…cái tên béo này muốn ta hối lộ sao?
Hắn tỉnh bơ cười nói:
-Chuyện này thực sự không khó. Chỉ có điều ta…. ngài cũng biết rồi đó, thân phận ta là ma pháp sư, đối với nữ sắc ta không có nhiều hứng thú. Tuy vậy, ta cũng có một số nô lệ Nam Dương, nếu ngài có hứng thú, để ta lấy ra vài người, cùng với ruợu ngon Nam Dương đem đến quân doanh của ngài. Đến lúc đó, uống ruợu ngon, ôm người đẹp, cũng là một chuyện khoái lạc. Nguồn: https://truyenfull.vn
Tatara cười đến nỗi mắt thành sợi chỉ, Đỗ Duy hời hợt buông them một câu:
-Đúng rồi, Ruga tướng quân sai ngài mua một đám nữ nô xinh đẹp, như vậy ngài nhất định đã có một ít. Chỉ sợ ta tặng nữ nô cho ngài chưa chắc đã sánh được với nữ nô của tướng quân .
Tatara biến sắc tại chỗ, tuy vậy hắn liền che giấu trong nháy mắt, cười nói:
-Nói sao vậy, thân phận của ta nào có ra gì, chỉ là một quản gia mà thôi. Tướng quân sai ta mua nữ nô để thưởng cho mấy vị Đại tướng có công lao, ta nào có phần chứ.
Người này không có chút nào giống quân nhân mà là mười phần gian thương mới đúng! Đỗ Duy thầm đánh giá lại Tatara.
Thật là một tên khốn. Nếu như Ruga thật sự muốn tạo phản, người như vậy chưa chắc đã quyết tâm đi theo Ruga. Không chừng có thể thăm dò quân tình của quân Tây Bắc từ hắn
Không sợ ngươi tham lam, chỉ sợ không biết ngươi muốn cái gì
Xe ngựa thẳng tiến, Đỗ Duy hạ lệnh không cần dừng lại ở thành Hạ Lan, trực tiếp đi tới đại doanh quân Tây Bắc. Dù sao có kỵ binh quân Tây Bắc bảo vệ, đi đường suốt đêm cũng không cần lo về vấn đề an toàn. Theo như Đỗ Duy tính toán, đi sớm một chút tới quân doanh Tây Bắc để phòng ngừa Nhị Vương Tử của Long Vương đuổi kịp.
Hai ngày thời gian ngắn ngủi trôi qua, Tatara được hưởng thụ sự hoa lệ trên xe ngựa của Đỗ Duy nên khen không dứt miệng. Xe ngựa này của Đỗ Duy là của hoàng tử Thần tặng, đương nhiên quý giá vô cùng, nhất là Đỗ Duy còn không tiếc tiền làm thêm một phong hệ ma pháp trận dướii xe, giảm bớt độ xóc nên càng thêm dễ chịu. Hơ nữa trong xe còn có ruợu ngon, đồ nhắm ngon nên càng sung sướng.
Tatara ở vùng Tây Bắc khổ sở rét cắt da cắt thịt, trước nay có bao giờ được loại hưởng thụ này? Hắn mặc dù là trưởng quan quân nhu, cũng kiếm được không ít, nhưng thân tại quân Tây Bắc, nào dám làm gì quá phận, cùng lắm cũng chỉ là một tiểu địa chủ mà thôi.
Hơn nữa, thân tại quân doanh, mặc dù ham muốn hưởng thụ nhưng lại ngại quân quy, nên cũng không dám trắng trợn quá.
Trên đường đi, nếu không ngại thân phận Đỗ Duy, Tatara còn muốn có thể đưa mấy cô gái xinh đẹp cùng ngồi trong xe ngựa hào hoa này. Đến lúc đó, xe thơm, gái đẹp, rượu ngon – cao lương mĩ vị, trên đường đi, ở trong xe uống ruợu - ca hát, làm trời - làm đất mới thực sự là khoái hoạt.
*** Hạ Lan: tên một ngọn núi của Trung Quốc, là tài nguyên thiên nhiên cấp quốc gia được bảo tồn, thuộc khu tự trị Nội Mông, nằm ở vùng thảo nguyên đới rồi kéo dài tới vùng sa mạc. Địa hình của nó rất hiểm yếu, nó ngăn cản người ở sa mạc và người Siberia xâm nhập
http://.chinaculture.org/gb/cn_zg...tent_61101.htm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui