Camille Ciro cười ha hả:
- Công tước của ta! Người khác không nói, nhưng cứ lấy tên béo Dransa này ra, hắn thích hưởng thụ, chịu không nổi một chút khổ cực, dù mọi người có quan hệ rất tốt, hắn cũng không chịu đứng ở chỗ này vì người khác hứng gió Tây bắc đâu! Chỉ có điều, hôm nay tới đây một là vì giao tình, hai là… đương nhiên do mệnh lệnh của Nhiếp chính vương. Nếu không phải vì thế, chỉ với mấy người chúng ta sao có thể điều động cả Ngự lâm quân theo.
Lúc này Đỗ Duy mới giật mình bật cười.
Quả là trước mắt có đầy đủ văn thần võ tướng dưới trướng của Thần hoàng tử nghênh đón tại cổng thành, quân đội bày đội hình, trên thành lâu có cả đội nghi lễ nghiêm trang chào đón.
Đây đều là nghi thức nghênh đón tướng quân chiến thắng trở về, chỉ có điều hơi rút gọn quy mô một chút mà thôi. Nhưng những gì cần thiết cũng đều bày ra cả.
- Các vị làm cho Đỗ Duy ta đau đầu rồi!
Đỗ Duy cười ha hả:
- Quy mô cứ như là giống nghênh đón tướng quân thắng trận trở về. Ta quá lắm chỉ ở Tây bắc biên cương xa xôi hai năm, sao có thể xem là thắng trận gì chứ!?
Bá tước Billia đi đến bên cạnh Đỗ Duy kéo kéo áo hắn, nhỏ giọng bảo:
- Đỗ Duy! Đây là ý chỉ của thần điện hạ. Ôi … điện hạ bảo ta nói với ngài rằng, kỳ thật điện hạ biết rõ trận chiến dưới thành Gileat với người thảo nguyên là công lao của ngài. Mặc dù đầu não của đám Kim lang là do quân Tây bắc giết, quân công trên danh nghĩa bị Tây bắc quân chiếm được. Nhưng thực tế, công lao đánh bại hai vạn thiết kỵ người thảo nguyên nên thuộc về ngài mới phải. Điện hạ nói rằng việc này thật sự ấm ức cho ngài! Danh nghĩa quân công không thể cho ngài, nhưng lần này ngài trở về cần phải tổ chức một nghi lễ nghênh đón công thần thắng trận trở về, không thể để nhiệt tâm ngài bị nguội lạnh được!
Đỗ Duy vừa nghe vậy không khỏi thầm nảy sinh đôi chút cảm động. Chỉ là ngoài cảm động lập tức còn ngầm kêu lên "lợi hại!"
Thần Hoàng Tử điện hạ quả nhiên lợi hại a! Thủ đoạn lấy lòng người thật sự là cực kỳ cao minh! Trong trời rét lạnh thế này phái ra hơn phân nửa tâm phúc của mình đến chuẩn bị một nghi thức chào đón chiến thắng quy mô nhỏ. Hết lòng hết sức như vậy, đổi lại là một vị thần tử khác, có lẽ sẽ cảm động không thôi!
Kể cả bản thân hắn, mặc dù biết đây cũng chỉ là thủ đoạn của vị Thần điện hạ kia mà thôi, nhưng về mặt cảm tình, vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng.
Dưới tiếng kèn vang lừng, Đỗ Duy cùng hơn mười kẻ quyền quý trong vòng vây của binh lính trị an và ngự lâm quân hoàng gia nhanh chóng tiến vào đế đô.
Còn Maximos thân là người của thần điện không nên lộ diện, sau khi vào thành liền rời đi, trong sự bảo vệ của thần thánh kỵ sĩ đoàn tiến về thần điện. Lão giáo chủ này thấy thanh thế Đỗ Duy như thế, trong lòng càng nhận định vị công tước này đúng là rất được sủng ái, quyền lực cực lớn, lần này lôi kéo được một cái ngoại viện như vậy quả là rất sáng suốt.
Sau khi vào thành, cảnh tượng quy mô cùng với đông đảo binh lính tùy tùng như vậy tự nhiên khiến cho không ít người trong đế đô vây xem.
Đi được một lát Đỗ Duy nhưng lại phát hiện phương hướng có gì đó không đúng, không tránh khỏi phải thốt lên hỏi:
- Ồ … như thế nào lại…?
Trông thấy đoàn người rẽ vào một đại lộ bên trái trong hoàng thành. Đại lộ này Đỗ Duy cũng vô cùng quen thuộc, có điều không phải đường về tòa tiểu viện hắn ở trước khi rời đế đô, mà tới tòa nhà vốn của gia tộc Rowling!
Tòa nhà lớn trước mắt chính là nơi Đỗ Duy trưởng thành thuở nhỏ, vốn là phủ đệ của bá tước Raymond dòng họ Rowling. Nhưng sau khi chính biến tòa nhà này bị tịch thu, về sau Đỗ Duy cũng không quay lại nữa. Dù sao hắn phải đi Tây bắc, tòa nhà này bị tài chính ti tiếp nhận bán lấy tiền, hắn cũng không quan tâm lắm. Hơn nữa bá tước Raymond đã bị ghép tội phản nghịch, lúc ấy tòa nhà này cũng không thể cấp lại cho Đỗ Duy. Dựa theo quy định của luật pháp đế quốc, bắt buộc phải bán đi.
Nhưng lần này trở về, đứng ở ngoài cửa hắn lại phát hiện tòa nhà này đã được sửa chữa, kể cả đường đá trước cửa cũng lát mới, cửa chính lại càng tráng lệ đường hoàng. Một huy chương gia tộc Tulip được điêu khắc bằng đá quý cùng kim loại tinh khiết được gắn ở phía trên cửa, bên cạnh còn có cờ xí hoa Tulip màu vàng.
Thì ra bá tước phủ bây giờ đã biến thành phủ của công tước Tulip.
Đỗ Duy còn đang nghi hoặc, Camille Ciro bên cạnh liền trầm giọng cười bảo:
- Công tước của ta, tòa nhà này do chính Thần điện hạ tự mình hạ lệnh cho ti tài chính cấp lại cho ngài.
Đỗ Duy há hốc:
- Ồ? Nhưng mà ta nhớ rõ khi ta rời đi đế đô, tòa nhà đã bán cho người khác rồi…
Camille Ciro bĩu môi:
- Hừ, đích danh Thần điện hạ muốn lấy lại, kể cả nơi này đã có chủ, ai cũng không dám trái lời mà phải đi ra.
Nam tước Sarke của ti tài chính cũng cười nói:
- Ngài công tước, ngài không cần phải khách khí. Tòa nhà này do chính miệng điện hạ bảo để cho ngài, ti tài chính theo lệnh xuất tiền mua lại. Điện hạ nói chỗ công tước phủ kia của ngài tại đế đô thật sự quá nhỏ, không xứng với thân phận công tước của ngài. Tòa nhà này mặc dù là nhà cũ của dòng họ Rowling, nhưng quan hệ giữa ngài với nhà Rowling thì trong lòng mọi người đều rõ ràng, không cần phải kể hết ra ngoài làm gì. Con người ai cũng nhớ chốn xưa, hiển nhiên ngài vẫn thích tòa nhà này, nên dứt khoát phải cấp lại cho ngài. Ta còn hạ lệnh bỏ ra nhiều công sức tu sửa lại, cũng tốn không ít tiền bạc đó!
Nói rồi hắn liền kéo tay Đỗ Duy đi vào bên trong, vừa đi vừa cười bảo:
- Vào đây, vào đây! Ngài có hài lòng không? Trong này không ít đồ vật là do tên béo Dransa dâng tặng. Gã đó mặc dù thô bỉ thật nhưng con mắt chọn hàng cũng không tệ. Nói thật nhé, tu sửa xong chúng ta đều ghé xem qua, thật sự vừa nhìn đã thèm muốn rồi! Ngay cả bá tước Billia cũng nói ,so với tòa nhà này của ngài, chỗ của hắn chỉ đáng là chuồng ngựa thôi!
Trên đường tiến vào Đỗ Duy không khỏi thầm cảm thấy ớn lạnh!
Xem ra lần này Nhiếp chính vương vì lung lạc mình, thật sự đã bỏ ra không ít vốn liếng. Tòa nhà này hoàn toàn được tu sửa triệt để, phòng ốc kiến trúc mang vẻ uy phong, xa hoa không hề tầm thường. Đi vào trong viện, từng gốc cây ngọn cỏ đều được chăm chút tỉ mỉ. Trên đường đi còn thấy hơn mười người hầu mới đang đứng cung kính, nhìn thấy Đỗ Duy từ xa vội chạy lại thi lễ.
- Những người này cũng đều do chúng ta giúp ngài tìm cả. Trong đó thần điện hạ còn cố ý tặng ngươi mấy người đã được thầy lễ nghi cung đình dạy dỗ qua, bảo đảm hầu hạ ngài vừa lòng.
Đang đi bỗng nhiên Đỗ Duy đứng khựng lại. Đây là nơi tận cùng trong tòa nhà, nhưng chẳng giống kiến trúc hoa lệ phía trước, không ngờ một cái viện nhỏ được đặc biệt giữ nguyên hiện trạng. - .
Nơi này không phải chỗ nào khác mà chính là thư phòng năm đó của bá tước Raymond. Đỗ Duy vừa thấy không khỏi ngẩn người. Kiến trúc cũ ở đây đều được đổi mới, duy mỗi chỗ này lại giữ diện mạo như cũ.
- Đây là chủ ý của ta.
Bá tước Billia hạ giọng bảo:
- Đã là nhà cũ cũng cần phải lưu lại một chút dấu tích ngày xưa, làm cho người ta vẫn có thể hoài niệm về chốn cũ. Tất cả mọi nơi đều được làm mới, nhưng khi ta nghe nói chỗ này là thư phòng bá tước Raymond trước kia, ta liền tự ý giữ lại. Ôi … Đỗ Duy, ta biết ngài cũng là một người nặng tình.
Đỗ Duy đứng ở bên ngoài sân, có thể thấy rõ căn phòng nhỏ sừng sững kia hoàn toàn khác biệt kiến trúc bên ngoài, không hề xa hoa, ngược lại lại bên trong toát lên vẻ lạnh lẽo lẫn một chút bình lặng. Lúc này trời đã sẩm tối, căn phòng bị bao phủ trong âm u của bóng đêm, từng cơn gió lạnh xào xạc lùa trên cây cỏ ở chung quanh.
Cũng không biết có phải là có người hầu sau khi quét dọn quên tắt đèn không? Mà trong cửa sổ thư phòng thấp thoáng ánh đèn.
Đỗ Duy vừa thấy cảnh tượng này, bỗng nhiên cảm thấy dường như bị ai đó xát mạnh vào nơi mềm yếu nhất trong cõi lòng.
Từng cảnh từng cảnh hiện lên trong tâm tưởng!
Vào thuở ấu thơ, ở nơi đây, vị "cha" kia vì muốn mình nói chuyện đã ôm ấp, cố gắng chơi đùa với mình.
Và cũng ở chỗ này, sau đó cha còn mời ma pháp công hội pháp sư Clark kiểm tra thiên phú ma pháp của mình.
Những lúc đó, cha đối mình lại thêm một lần nữa lại thất vọng… Ài, chuyện ấy nhất định đã tác động rất lớn đến nam nhân này. Dù sao thân là bá tước, chủ một gia đình, gánh vác cả trách nhiệm của gia tộc, nhưng đứa con duy nhất của người lại là một phế vật!
Rồi sau khi từ đất phong của dòng họ Rowling trở lại đế đô, cũng là tại trong thư phòng này cha đã từng thử khôi phục lại quan hệ với mình.
Nhưng cũng tại nơi đây, tình phụ tử hai người rốt cuộc đã hoàn toàn đoạn tuyệt!
Còn nhớ rõ trước ngày chính biến mùa hè đó, cũng là nơi đây, chính miệng cha thừa nhận đã phái người đến giết chính mình …
Nhớ ngày đó, tâm tư mình đã trở nên lạnh lẽo thế nào!
Ngày mùa hè rực rỡ, con tim trong tuyệt vọng… Ài, đó chính là cảm giác này!
Lúc này trong lòng Đỗ Duy bùi ngùi xúc động, suy nghĩ luẩn quẩn, không đến biết lan man bao lâu, không khỏi có chút ngây dại. Bọn người bá tước Billia bên cạnh hình như cũng hiểu tâm tình của Đỗ Duy, nên cũng không nói gì quấy rầy hắn.
Rốt cục qua một chốc, Đỗ Duy khẽ hít một hơi thật sâu, xoay người lại đối với mọi người phía sau cúi thật sâu rồi trầm giọng nói:
- Các vị … thật cám ơn!
Tiếng "cám ơn" này của Đỗ Duy thốt ra cực kỳ thành tâm, xuất phát tự đáy lòng. Bọn bá tước Billia đều mỉm cười, gã ma thú Dransa kia chép miệng bảo:
- Được rồi, công tước của ta, mọi người cũng ở trong gió lạnh đợi ngài nửa ngày rồi! Vốn là muốn kéo ngài đi uống rượu, nhưng mà biết ngài đi đường mệt mỏi, nên lần rượu này ngày mai uống cũng không muộn, bây giờ lão béo ta phải đi về ủ ấm đây! Thời tiết quỷ quái thế này, nếu không nhanh uống hết hai bầu rượu nóng chỉ e là lão béo ta thật sự sẽ đóng thành cột băng mất!
Lời này thốt ra tất cả mọi người đều rộ cười lên ha hả. Đỗ Duy lập tức nói vài câu khách sáo giữ lại, nhưng mọi đều cũng biết Đỗ Duy vừa mới trở về không tiện quấy rầy, nên đều cáo từ rời đi.
Đỗ Duy tiễn mọi người đi rồi phân phó mấy vị người hầu mới trong nhà thu xếp cho đám thị vệ mình mang về chỗ nghỉ ngơi. Hắn cũng hạ lệnh cho người mang hành lý của mình vào thư phòng rồi cho mọi người lui ra, để lại một mình hắn tại nơi này.
Dáng vẻ của thư phòng chẳng chút thay đổi so với lúc trước, ngay cả chiếc ghế dựa kia cũng đã từng được bá tước Raymond ngồi … không biết đám ti tài chính kia tìm được từ nơi nào.
Đỗ Duy ngồi sau bàn, ngay ở vị trí trước cha mình trước kia, rồi dường như vô ý xoay người lần theo sau vài quyển sách trên cái giá sau lưng, quả nhiên sau vài quyển chạm phải một cái bình rượu.
Nhìn thấy bình rượu trong tay hắn không thể nhịn cười:
- Giỏi cho bá tước Billia, quả là kẻ hiểu được lòng người! Cả thứ này cũng giữ lại nguyên dạng cho ta.
Hắn vuốt ve bình rượu trong tay rồi mở nắp uống một ngụm thật đầy, rồi thở một hơi dài.
Ài, năm đó … cha đã nhất định là thường xuyên ngồi một mình trong thư phòng này độc ẩm.
Cha là người đứng đầu một gia đình, gánh vác trách nhiệm cả gia tộc. Đáng tiếc ta là con trai nhưng lại làm cho cha vô cùng thất vọng, mọi nỗi lo lắng ngàn cân đều đặt trên mỗi bờ vai cha. Cha không thể nói với ai, chỉ còn một cách duy nhất giải toả áp lực là tránh ở thư phòng uống trộm vài ngụm rượu.
Ài, mẫu thân luôn luôn lo lắng cho cha, không cho phép cha uống nhiều nên cha mới đem bình rượu này giấu ở phía sau giá sách.
Nghĩ tới đây, Đỗ Duy thoạt tiên thấy chua xót, nhưng rồi lại ấm áp, cũng không rõ tư vị trong lòng thế nào nữa.
Hắn ngồi xuất thần ở nơi này nhưng gã QQ vẫn trong lồng lại không như vậy.
Từ khi thân phận trở thành sủng vật của "đức ngài công tước" này, ở nơi công cộng lúc có người ngoài, bình thường QQ cũng chỉ có thể thành thật ngồi xổm trong chiếc lồng đặc chế cho hắn.
Giờ phút này người ngoài đã đi hết, QQ mới tự mình nhảy khỏi cái lồng. Lồng sắt chưa từng có khóa vì nó chỉ để che mắt người ngoài mà thôi.
Dù sao, sau khi Đỗ Duy biết được thân phận chân thật của QQ, mà vẫn đem vị giáo hoàng đầu tiên trong lịch sử của Quang minh thần điện khóa trong lồng sắt, thật sự cũng làm hắn thầm có chút xấu hổ.
- Vẻ mặt người bây giờ thật là kỳ quái! Hai năm qua tại Tây bắc, ta chưa thấy qua trên biểu hiện này.
QQ thở dài.
Đỗ Duy lắc đầu:
- Mấy chuyện này ngươi không hiểu được đâu!
Sau đó vẻ mặt hắn hiền hòa trở lại, cười bảo:
- Được rồi, bây giờ chúng ta rốt cuộc đã trở lại, chỉ có điều vị Nhiếp chính vương này lại gây cho ta một cái ngạc nhiên a!
QQ không chút quan tâm:
- Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng mà chỉ e là hắn đối xử tốt với người, cũng chẳng phải không có điều kiện.
Đỗ Duy tùy ý uống một ngụm rượu nhỏ, khẽ cười:
- Đó là đương nhiên! Thân là kẻ đứng đầu phải khống chế bộ hạ, thủ đoạn dù có thiên biến vạn hóa phức tạp cao thâm thế nào cũng là biểu hiện mà thôi, nói cho cùng chỉ gồm: cây gậy và củ cà rốt!
Hắn nhăn nhó cười khổ:
- Đầu tiên là điều động đám quyền quý đế đô nhiều như vậy để chuẩn bị cho ta một cái nghi thức khải hoàn, tạo thể diện cho ta; rồi lại tặng trả tòa nhà này cho ta, coi như lấy cảm tình! Liên tiếp cho ta mấy củ cà rốt như vậy xem ra cũng đã đủ…! Chỉ có điều, cây gậy giáng xuống sau đó, khẳng định sẽ không nhẹ nhàng đâu!