Tâm tình vốn đã kỳ quặc của Đỗ Duy vào lúc này lại càng quái dị hơn. Hoàng tử Thần làm việc thật đúng là ra ngoài dự đoán của mọi người. Chẳng nhẽ vào những lúc như thế này hắn còn muốn chơi mình sao?
Hắn muốn làm sao? Đem mình nướng trên bếp sao?
Ủng hộ tài chính đại thần, sẽ đắc tội với quân đội, ủng hộ quân đội tăng cường quân bị, thì lại đắc tội với tài chính đại thần.
Ở trong đại điện, vào thời điểm tất cả mọi người giương mắt nhìn Đỗ Duy, bỗng nhiên hắn lại cười tủm tỉm rồi chậm rãi đứng lên - chết tiệt, còn chưa ngồi ấm chỗ.
-Điện hạ.
Đỗ Duy cười tươi như hoa, tuy nhiên trong ánh mắt lại lóe ra một vẻ giảo hoạt:
-Các vị ngồi ở đây đều là trọng thần đế quốc, ta chẳng qua chỉ là một vị lĩnh chủ vùng biên cương mà thôi, tuổi lại ít, sao có thể có cao kiến gì chứ? Dù vậy..
Hắn nói tới đây, dường như cố ý dừng một chút, sau đó mới thấp giọng cười nói:
-Ta thấy thực ra đức ngài tể tướng vẫn còn ngồi vững lắm... xem ra ngài Rabosil đã có định liệu trước rồi. Điện hạ, sao chúng ta không để đức ngài tể tướng nói đi? Lấy kinh nghiệm phong phú của tể tướng, có lẽ là có biện pháp rất tốt gì đó.
Hắn nhẹ nhàng nói hai câu, liền đem quả bóng đá sang cho lão tể tướng đang trong bộ dáng dửng dưng ở bên cạnh.
Mặc dù hắn đưa củ khoai lang phỏng tay này sang cho lão Rabosil. Tuy nhiên xem ra lãotể tướng này tựa hồ cũng không tức giận, ánh mắt vốn đang nửa mở nửa nhắm của lão rốt cục chậm rãi mở ra, phảng phất còn liếc nhìn Đỗ Duy, trong ánh mắt kia lại không có gì bất mãn, ngược lại lại hiện lên một tia tán thưởng.
Uhm... tên nhóc con này, được sủng ái quang vinh như thế, mà vẫn hiểu đạo lý không nên chơi nổi, biết giấu tài năng... xem ra đích thật là một cái nhân tuyển không tồi đó... nhưng nhiếp chính vương điện hạ ơi, người lựa chọn người này, vẫn không khỏi hơi ít tuổi một chút.
Thôi... hãy để cho ta vì vương triều Augustine, cống hiến lần cuối cùng vậy.
Hoàng tử Thần nghe thấy lời của Đỗ Duy, chỉ mỉm cười, trong ánh mắt không khỏi có ý hài lòng.
Thật ra chuyện này đích thật là một phép thử, cũng là một cái khảo nghiệm. Nếu Đỗ Duy thật sự nghe xong lời hắn, liền dám can đảm dõng dạc đi ra nói tài chính đại thần và đại lão số 1 quân đội kia ai đúng ai sai... vậy mới là biểu hiện thật ngu xuẩn! Bất luận danh tiếng ngươi như thế nào nổi bật, bất luận ngươi thiên tài cỡ nào... ở tại đây, quan trọng nhất chính là sự từng trải!
Dù là ngươi đúng, dù ngươi rất thông minh, nhưng là có những người, những việc, dưới tình huống ngươi chưa từng trải đủ, liền tuyệt không nên tham dự! Bởi vì ngươi tham dự không nổi!
Lấy lùi thành tiến... xem ra tên nhóc này hơn một năm nay ở tây bắc rèn luyện cũng không tồi đâu.
Vốn thấy Đỗ Duy tuổi còn trẻ, hơn nữa vừa vào đã được nhiếp chính vương an bài ngồi ở vị trí "đứng đầu bên trái" mẫn cảm nhất kia, cho dù mỗi người đều biết vị thiếu niên công tước này đang được hưởng vinh quang tột đỉnh, nhưng mà kiểu "nhảy vọt" như thế cũng sẽ làm mấy lão già này bất mãn trong lòng, khó tránh khỏi sinh ra vài phần bất bình, may mắn Đỗ Duy không lớn mật nói gì cả. Kiểu thuận nước đẩy thuyền như vừa rồi của Đỗ Duy đem việc đẩy sang người lão tể tướng, mọi người bên ngoài nghe xong, nhưng lại không trách cứ Đỗ Duy giảo hoạt, ngược lại trong đầu đồng thời cùng nghĩ:
-Tên nhóc xỉ mũi chưa sạch này coi như cũng biết cách ứng xử đấy!
-Ừm, vậy mời ngài tể tướng nói ý kiến của ngài đi.
Nhiếp chính vương cười tủm tỉm nhìn về phía lão Rabosil vẫn ngủ gà ngủ gật. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Lão Tể tướng đầu tiên là ho khan lên vài tiếng già nua. Lão cả đời trong chốn quan trường, từng trải qua hơn mười năm hoàng đế Augustine VI tại vị, sinh ra trong đại gia tộc, dựa vào từng trải và kinh nghiệm, cùng với thế lực của gia tộc mới bước từng bước một leo lên đến vị trí Tể tướng này.
Hoàng đế Augustine VI cũng không phải một vị quân chủ dễ hầu hạ, phục vụ vị hoàng đế thích làm những việc đao to búa lớn này, công việc rất là không dễ dàng, thường thường bởi vì thần tử không thể thỏa mãn hư vinh quá độ của quân chủ, quá lãng phí quốc lực, còn có một ít yêu cầu không thực tế, đến cuối cùng đều có kết quả trầy trật, ví dụ như vị tài chính đại thần tiền nhiệm...
Tuy nhiên địa vị tể tướng của lão Rabosil vẫn vững như thái sơn! Các nhân vật cấp đại lão các bộ trong lúc hoàng đế Augustine VI tại vị, không biết thay đổi bao nhiêu lần, mà lão Rabosil này, đã đặt mông trên ghế tể tướng suốt 20 năm rồi!
Quan trọng hơn chính là lão cũng không phải cái loại người một mặt nịnh vua, một mặt gièm pha người khác. Lão luôn có thể rất thông minh tìm được lối thoát trong các mâu thuẫn, nhẹ nhàng vận dụng các kỹ xảo chính trị đến để điều tiết các mâu thuẫn sâu sắc. Lão cũng không phải loại người ngu ngốc vì để thỏa mãn hoàng đế thích làm lớn mà hoàn toàn ôm lấy chân hoàng đế. Sự thật là trong quan trường đế quốc, danh vọng đánh giá đối với vị lão rể tướng này lại hẳn là tương đối tốt.
-Nãy giờ Tể tướng không nói gì, chúng ta còn tưởng rằng ngài đang ngủ.
Hoàng tử Thần còn đưa đẩy thêm một câu.
Lão tể tướng cười cười, miễn cưỡng đứng lên, thân hình già nua nhìn qua rất yếu đuối, tuy nhiên nụ cười lúc này của lão lại hiện rõ phong thái thong dong của một vị chính khách lão thành!
-Điện hạ.
Rabosil mỉm cười nói:
-Xin thứ lỗi cho sự im lặng vừa rồi của ta... Bất quá, vừa rồita như vậy vì một mực lo lắng hai vấn đề.
-Là những vấn đề gì?
Lão già này dựng hai ngón tay lên: "Một cái là 'cấp bách', một cái là 'từ từ'."
Lão thong dong xoay người hướng về phía tài chính đại thần cùng lão tướng quân hưu tư, khẽ cong người nói:
-Như ta thấy, hai vị nói đều có lý cả. Vì đại sự của quốc gia, tài chính cũng cần, quân vụ cũng cần, không có ai sai cả. Chỉ có điều, công việc mình không phải đúng sai, nhưng lại có sự nhanh chậm khác nhau.
Lão già này vừa mở miệng, vì hắn làm Tể tướng những hai mươi năm, mặc dù gần đây dần dần ẩn giấu, bất quá vẫn còn rất có phân lượng. Lão vừa nói, các đại nhân vật có sức nặng phía dưới đều không nói gì, im lặng cung kính nghe lão già này.
-Trước tiên là nói về đề nghị của tài chính đại thần... vấn đề về chiến đấu lực của quân phòng vệ ở các địa phương. Ừm, chúng ta phải hiểu rõ có một số việc, có thể dùng dao sắc chặt dây rối, nhưng có những vẫn đề không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết được! Vấn đề rối ren của quân đội thủ hộ các địa phương vẫn làm đế quốc đau đầu hơn mười năm thậm chí là vài chục năm. Chiến đấu lực thấp đi. Đúng vậy, số lượng quá mức lớn, cũng đúng, quân phí quá mức lãng phí, cũng rất đúng.
Lão nhìn thoáng qua lão tướng quân Hughes tựa hồ đang muốn cãi lại, không đợi đối phương kịp nói, liền nói tiếp:
-Hughes , ông bạn già của ta. Những chuyện đó trước không cần phản bác, bởi vì đó đúng là sự thật. Đương nhiên... ta cũng không tán thành khai đao lúc này với đám quân phòng thủ khổng lồ ở các địa phương. Dù sao bây giờ cũng không phải thời cơ tốt! Chúng ta vừa trải qua nhiều chuyện. Đế quốc còn chưa ổn định, quan trọng nhất chính là lãnh thổ rộng lớn của đế quốc cần phải có rất nhiều quân trấn thủ. Vấn đề này phải chậm rãi giải quyết, cho dù muốn giảm quân, cũng là một quá trình rất lâu dài.