- A!! - Thân thể tài chính đại thần run mạnh, kêu lên- Thưa điện hạ, Chuyện này tuyệt đối không được!!
Ngoài dự liệu, nhiếp chính vương không vì lão phản đối mệnh lệnh của mình mà phẫn nộ. Vị quân chủ trẻ tuổi này hít thật sâu, ánh mắt rất phức tạp sau đó từ từ từng chữ nói:
- Ngài Maldini nhận lệnh đi! Quyết định của ta sẽ không thay đổi.
Trong lòng tài chính đại thần Maldini rung động, lão cảm thấy trong ánh mắt vị nhiếp chính vương trẻ tuổi này có một vẻ gì đó vô cùng nghiêm trọng. Nghiêm trọng đến nỗi khiến cho người ta cảm thấy nghẹt thở. Nhưng thân là tài chính đại thần của đế quốc, lão vẫn nhớ rõ chức trách của mình, lão quỳ xuống, cắn răng thưa với nhiếp chính vương:
- Điện hạ, thuế không thể động vào được! Nhiều năm đế quốc đã hao tổn quân phí quá lớn. Tuy các tỉnh ở phía nam, mỗi tỉnh đều giàu có nhưng vì chi tiêu cho quân phí đã tăng sáu lần thuế trong mười năm gần đây! Nếu tăng nữa sợ rằng sẽ loạn! Thêm nữa... Xây dựng một quân đoàn chủ chiến, năm thứ nhất bắt đầu chí ít phải cần ngàn vạn sau đó quân phí mỗi năm cũng cần chí ít tám trăm vạn! Với lực lượng tài chính hiện tại của đế quốc căn bản không thể làm được! Nếu chỉ dựa vào tăng thuế… Chỉ sợ không tới hai năm phía nam sẽ bạo loạn!
Một vẻ tàn nhẫn thoáng qua trong ánh mắt nhiếp chính vương, hắn thở một hơi thật dài:
- Maldini, những gì ông nói ta đều biết! Như vậy đi… Việc tăng thuế chỉ tăng một năm, năm sau sẽ khôi phục lại mức thuế ban đầu! Thuế năm nay không tăng không được!! Còn về sau này… Sau này hẵng tính đi!
"Sau này hẵng tính?"_ Trong lòng tài chính đại thần không khỏi bốc hỏa_ " Sau này hẵng tính là như thế nào? Uổng cho mình còn xem vị nhiếp chính vương này như là hy vọng khôi phục sự hưng thịnh của đế quốc. Hắn… Hắn sao có thể vô trách nhiệm như vậy?!"
"Một cái quân đoàn chủ chiến hai mươi vạn. Một khi thành lập chí ít cần một ngàn vạn đồng vàng làm quân phí! Sau đó mỗi năm để nuôi sống hai mươi vạn con người rồi vũ, khí, ngựa, lương thảo đều phải bảo quản, bảo dưỡng, đổi mới…Cho dù tiết kiệm cỡ nào thì mỗi năm cũng cần từ tám trăm vạn đồng vàng trở lên! Năm nay tăng thuế, năm sau không tăng nữa…Nhưng bắt đầu từ năm sau, tám trăm vạn đồng vàng của mỗi năm từ đâu ra? Chẳng lẽ để cho hai mươi vạn người này đói chết?"
Lão tài chính đại thần lại không biết cách nghĩ của nhiếp chính vương lại không giống như vậy!
"Quân phí mỗi năm sau này? Hừm, cái không cần phải lo! Một khi chiến tranh bắt đầu, mười vạn người cũng được hai mươi vạn người cũng được, sau khi tử chiến còn cần tiền gì?! Huống hồ, Chúng ta có thể chọn lựa sao?"
Đang lúc mọi người trên đại điện không hiểu tại sao vị quân chủ luôn anh minh lại đột nhiên nổi cơn điên muốn mở rộng thêm quân đội, sinh nghi mà lại không dám mở miệng . Đột nhiên bên ngoài đại điện, một cung đình nội thị vội vội vàng vàng chạy vào, quỳ trên mặt đất thưa:
- Thưa điện hạ tôn kính! Ngài công tước Hoa Tulip đến rồi!
Lông mi nhiếp chính vương nảy lên vì phẫn nộ, hướng về nội thị này mà quát:
- Hỗn trướng! Nếu công tước Hoa Tulip đã đến thì cứ để hắn trực tiếp vào là được rồi! Còn thông báo cái gì?
Nội thị giả đó bị dọa đến run lên cầm cập vội thưa:
- Điện hạ… Công tước Hoa Tulip không phải một mình đến! Ngài ấy mang theo một trăm người đến, còn có năm mươi cỗ xe ngựa. Ngài ấy nói là những thứ này đều phải vận chuyển vào đến cửa đại điện. Quân cận vệ muốn kiểm tra đồ trong xe ngựa nhưng công tước Hoa Tulip lại không cho phép…
- Hả?_ Nhiếp chính vương đờ người ra_ " Hôm nay triệu tập người đến họp, cái tên Đỗ Duy này đến trễ cũng thôi, sao còn mang theo mấy chục cỗ xe ngựa đến? Còn muốn đem xe ngựa vận chuyển đến cửa đại điện hoàng cung của ta! Không cho thị vệ kiểm tra, hắn làm cái trò gì đây?"
Trong nháy mắt Thần hoàng tử đã đưa ra quyết định:
- Cho qua, bất kỳ ai cũng không được ngăn cản! Mời công tước Hoa Tulip và người của hắn cùng vào! Hừ, ta muốn xem xem cái tên này giở trò quỷ gì.
Trong đại điện ai cũng nhìn nhau nghi hoặc, đến ngay cả tài chính đại thần Maldini đang quỳ trên mặt đất cũng đờ người ra đó.
Sau một lát liền nghe thấy bên ngoài đại điện truyền đến tiếng giày kêu lộp bộp, sau đó Đỗ Duy đi vào.
Khiến mọi người kinh ngạc là Đỗ Duy lại không mặc trang phục ma pháp sư thường ngày của hắn, cũng không mặc trang phục quý tộc hoa lệ. Khi hắn đi vào, trên người mặc một bộ giáp da bó sát, sau lưng còn mang một áo choàng. Nhìn vào lại có mấy phần cảm giác anh tuấn tiêu sái!
"Hả? một thân võ trang?!"
Nhìn thấy đỗ duy đi đến trước mặt khom lưng hành lễ nhiếp chính vương cười nhạt nói: -- Đỗ Duy ngươi lại giở trò gì đây?
Ngoài cửa đại điện đã nghe thấy tiếng bánh xe lăn bánh, mấy chục chiếc xe lớn dưới sự giám sát nghiêm mật của ngự lâm quân trong hòang cung đã dừng ở cửa.
- Thưa điện hạ!_ Đỗ Duy ngẩng đầu dậy mỉm cười_ Thần đến tặng cho người một món quà lớn!
- Tặng quà?_ Lông mày nhiếp chính vương giật lên_ Quà gì?
- Tiền!_ Đáp án của Đỗ Duy khiến cho mọi người kinh hãi.
Nói xong, hắn đột nhiên xoay người đi đến bên ngoài cửa đại điện, đứng bên cạnh một chiếc xe ngựa gần cửa đại điện nhất. Sau đó bất chợt từ eo một võ sĩ ngự lâm quân bên cạnh rút ra trường kiếm, hai tay cầm kiếm dùng lực hướng về một rương lớn trên xe ngựa chém mạnh xuống một nhát.
" Xoạt!! Rầm rầm!"
Trong đại điện ai cũng đều phát ra tiếng hét kinh hãi:
- Vàng!! Đầy một rương vàng!!
Nhưng mà đấy còn chưa đủ, Đỗ Duy mỉm cười hướng về mọi người trong đại điện giơ năm ngón tay ra:
- Quân phí! Năm ngàn vạn….đồng vàng!
Một lời này làm mọi người trong đại điện đều biến sắc. Năm ngàn vạn đồng vàng? Đây là khái niệm gì? Gần bằng tổng thu nhập tài chính một năm của cả đế quốc Roland rồi!!
Nhiếp chính vương cũng đứng không yên nữa, hắn bước nhanh từ trong đại điện đi ra, đi đến trước mặt Đỗ Duy, cẩn thận nhìn lổ hỏng bị chém vỡ của cái rương trước mặt… Ánh vàng chói lọi kia đều là từng khối từng khối vàng!! Mà trên mấy chục chiếc xe lớn đằng sau cũng không biết có bao nhiêu cái rương giống vậy!
- Đỗ Duy... Ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?_ Nhiếp chính vương đi đến gần Đỗ Duy, nắm chặt lấy vai hắn. Bạn đang đọc truyện được tại
Đỗ duy cười ha ha, thấp giọng nói:
- Điện hạ, số tiền này đều là ta kiếm được đó, người cần hay là không cần nào?
Mắt Thần hoàng tử nhìn qua một vòng, cười:
- Cần! Sao mà không cần!!
Dừng một lát hắn lại thấp giọng hỏi:
- Điều kiện của ngươi là gì? Hừ, chuyện không có lợi cho ngươi, có bao giờ ngươi chịu làm. Ngươi muốn cái gì?
Đỗ duy không cười nữa, thần sắc trên mặt hắn ngưng trọng lại sau đó hít sâu vào nói ra đáp án của hắn:
- Ta muốn…
Tiếng nói của hắn đột nhiên từ thấp trầm đổi thành kiên nghị và quyết đoán!
- Ta muốn con sông Phỉ Thúy kia đổi tên lại thành sông Rowling! Ta muốn hành tỉnh Prescott đổi tên lại thành bình nguyên Rowling! Ta muốn gia tộc Rowling được miễn tội. Em trai Gabri của ta tiếp nhiệm bá tước thế tập của nhà Rowling!
Thần hoàng tử nghe đến đây, trong lòng hắn lập tức cấp tốc tính toán liền có ngay một kết quả: "Quân phí năm ngàn vạn đồng vàng đủ để thành lập một quân đoàn chủ chiến tinh nhuệ. Hơn nữa phí nuôi dưỡng trong mấy năm kể từ nay cũng có thể không cần lo lắng. Một cái bình nguyên Rowling đổi lấy một quân đoàn chủ chiến mà bình nguyên Rowling lúc trước vốn là lãnh địa của nhà Rowling hơn trăm năm rồi, hiện nay trả về cũng chỉ là vật về tay chủ thôi. Còn việc khôi phục tước vị nhà Rowling tuy là có chút mất thể diện hoàng gia, thay đổi mệnh lệnh của chính mình không khỏi có chút mất mặt nhưng lúc này thể diện không còn quan trọng nữa rồi!"
- Được, ta đồng ý!_ Thần hoàng tử lập tức gật đầu đồng ý.
- Hô hô, còn có điều kiện thứ hai_ Đỗ duy cười hi hi một tiếng.
- Còn có cái thứ hai?_ Thần hoàng tử chau mày nhìn Đỗ Duy_ Đỗ Duy ngươi đừng có quá đáng!
Đỗ duy nhàn nhạt nói:
- Điện hạ, ta hao tốn một giá tiền lớn. Dĩ nhiên phải được nhiều hồi báo một chút chứ!
Thần hoàng tử nhìn nhìn vàng khối rơi trên mặt đất:
- Nói đi!
- Bình nguyên Rowling nếu đã trả lại, tước vị nhà Rowling cũng được khôi phục rồi vậy thì tư quân nhà Rowling cũng nhất định phải thành lập lại!_ Đỗ Duy nhàn nhạt nói_ Ta không cần nhiều, năm vạn! Vốn tư quân nhà Rowling có nhiều hơn thế nhưng mà ta biết điện hạ ngài không quá an tâm quý tộc phía dưới có quá nhiều tư quân, cho nên ta cần không nhiều, năm vạn là được rồi!
Thần hoàng tử ngạc nhiên nhìn Đỗ Duy:
- Năm vạn tư quân không nhiều! Hơn nữa tư quân là quân đội tư hữu của quý tộc, ta sẽ không can thiệp cái này, ngươi không cần thương lượng với ta.
- Nhưng mà năm vạn tư quân này, ta muốn tập kết đến tây bắc!_ Một lời này của Đỗ Duy lập tức khiến cho sắc mặt Thần hoàng tử thay đổi.
- Không cần quá kinh ngạc, thưa điện hạ của ta!
Đỗ Duy mỉm cười:
- Rất hiển nhiên vì để ứng phó đại chiến trong tương lai, trước khi đối phó ngoại địch, ta đoán ngài nhất định muốn bình ổn nội họa trước. Nếu không thì bên ngoài có hổ giết vào, trong nhà còn có một con sói vậy thì tiêu rồi. Cho nên ta nghĩ ngài nhất định là muốn trong thời gian ngắn nhất nhanh chóng giải quyết quân tây bắc. Mà tây bắc này một khi loạn đã lên thì quân đội nhỏ bé đáng thương kia của ta nào đủ sức tự vệ. Nhà Rowling này vốn cũng là nhà ta, để cho tư quân nhà Rowling điều đến tây bắc giúp ta không tính là quá đáng chứ? Cái này phải cần có ngài gật đầu, tự ý mấy vạn quân điều động là tội danh mưu phản a!
Đầu năm thứ ba nhiếp chính vương tại vị, trong hội nghị cung đình, một quyết định đã được đưa ra: Quân đoàn thứ năm của đế quốc Roland ra đời. Trong tương lai chính là vô địch hùng binh nổi danh!
Quân đoàn này từ lúc thành lập đã tạo nên một dấu ấn sâu sắc với công tước Hoa Tulip Đỗ Duy, như biểu thị vận mệnh tương lai của nó vậy. Quân đoàn này trong lịch sử cũng có một cái tên vang vọng:
Lôi thần chi tiên!