Ruga quay người lại, trông thấy phía trên bầu trời, một kỵ sĩ ,mặc giáp nhẹ đang đứng giữa không trung. Trên người y khoác một tấm áo choàng ma pháp phi hành, tay cầm một thanh kiếm. Kỵ sĩ đó chỉ có một con mắt, mái tóc nâu xoăn, trên người y lại toát ra một khí thế sắc bén khiến Ruga rung động!
Kỵ sĩ này đương nhiên chính là Hussein. Hắn không biết phép thuật Đại Tuyết Sơn như Ruga. Là một kỵ sỹ thuần túy, Hussein không hề giỏi bay lượn nhưng Đỗ Duy đã cho hắn một tấm áo choàng phi hành.
Sau một tiếng thét vang, Hussein điểm nhẹ trường kiếm. Trên mũi kiếm tỏa ra vô vố những đốm sáng do đấu khí tán phát ra…
-Đánh một trận với ta!
"Thánh giai ư?"_Ánh mắt Ruga sầm xuống. Hắn nhìn ra sự lợi hại từ mũi kiếm của của đối thủ. Hào quang lấp lánh của đấu khí lúc nhanh lúc chậm, dần dần bao trùm khắp nơi, hiển nhiên là đã đạt đến cảnh giới Thánh giai_ "Nhưng… mới chỉ nghe nói dưới tay Đỗ Duy có một tên Rodriguez thôi! Người trước mắt này là độc nhãn cơ mà?
Không có thời gian để suy nghĩ dài dòng nữa, Hussein là một kẻ tính tình cực kỳ lãnh khốc. Sau khi chào hỏi xong liền nhấc tay bổ ra một kiếm. Đấu khí màu vàng của hắn lấp lóa, mấy chục chấm tinh quang từ mũi kiếm phát ra, giống như sao băng rớt đầy trời, dày đặc vô cùng vô tận.
Ruga giật thót!- "Đây là thứ đấu khí quỷ quái gì vậy?"- Hắn vội vã giương kiếm, sau đó vẽ lên một đường cong, từng tia hàn khí tràn ra. Vừa bắt đầu đã dùng luôn băng sương đấu khí.
Trên bầu trời, đấu khí của hai cường giả thánh giai va vào nhau, lập tức nghe thấy một tiếng nổ vang rền. Nơi va chạm bạo phát một lớp sóng khí mà mắt thường có thể nhìn thấy được, liền đó thân thể hai người đều bắn về phía sau.
Hai người chỉ đấu một lúc, Ruga đã nhận thấy hết sự lợi hại của đối thủ. Dưới lưỡi kiếm của Hussein, thứ đấu khí ngụy dị lấp loáng, cứ mỗi kiếm đánh xuống là hào quang lại bao phủ bầu trời, như thể giữa ban ngày xuất hiện mưa sao băng bậy. Bến trong mỗi điểm sáng đều chứa đựng một sức mạnh kỳ dị, vừa kéo vừa giữ, quấn quýt lấy nhau, dần dần không ngờ lại hình thành nên một trường lực cổ quái.
Ruga dưới làn kiếm của đối phương cảm thấy không khí xung quanh như đông lại, động tác của mình mỗi phút càng thêm trì trệ, đây không phải là cảm giác khi bị khí cơ của đối phương trói buộc, mà như thể đấu khí của đối phương có khả năng tạo ra một trường lực kỳ dị. :
Trong trường lực này, Hussein như cá gặp nước, động tác càng thêm linh hoạt. Còn Ruga lại khác hẳn, càng lúc càng rơi vào thế hạ phong.
Hai người một hơi chọi cứng liền mười mấy kiếm. Nghe bình một tiếng, trường kiếm trong tay hai người đồng thời vỡ vụn! Hai vị thánh giai cường giả bước đầu ngạnh đấu, về phương diện đấu khí gần như ngang tay.
Nhưng Ruga là ai cơ chứ? Hắn cười lạnh một tiếng, thân hình cấp tốc lùi về phía sau, sau đó đột nhiên lột phăng áo choàng sau lưng ném thẳng lên trời, miệng niệm mấy câu chú ngữ. Một ngụm khí diễm màu huyết hồng phụt ra khỏi miệng, khí diễm đó phun lên áo choàng, áo choàng không ngờ phóng đại ra mười mấy lần, phần phật cuốn về phía Hussein.
Vu thuật Đại Tuyết Sơn này, Đỗ Duy trước đây khi khử tên bạch y Saman Răng Sứt dưới chân thành Gileat đã từng thấy y dùng qua. Có điều khi ấy, đối phương dùng "Huyết sắc khô lâu kì" mà giờ trong tay Ruga không có Huyết sắc khô lâu kỳ nên đành dùng áo choàng thay thế.
Huyết khí rỉ ra trên bề mặt áo choàng, Hussein đối mặt với sắc đỏ đang cuốn đến cũng biết là không hay, vội vàng lùi lại, đồng thời tung chưởng bổ dọc đến. Xuy một tiếng, dưới lòng bàn tay hắn bắn ra một đạo quang nhận hình bán nguyệt, thế nhưng khi bắn lên tấm áo choàng to lớn ấy chẳng khác nào muối bỏ biển, lập tức mất tăm mất tích.
"Pháp thuật kì quái gì thế không biết!"_Hussein càu nhàu, hít sâu một hơi, thân mình đột nhiên nhào lên trên, loáng một cái đã thấy hắn rút từ đâu ra một thanh kiếm mảnh dài. Lưỡi kiếm dài mảnh lóe sáng, ẩn ẩn còn có hàn khí lấp loáng. Ruga ở phía xa vừa nhìn thấy, tim liền đập dữ dội!
"Nguyệt hạ mỹ nhân! Không ngờ Đỗ Duy lại đem cả thanh kiếm Nguyệt hạ mỹ nhân cho tên này rồi sao?"
Tuy Hussein không biết băng sương đấu khí nhưng Nguyệt hạ mĩ nhân lại là thanh thần kiếm truyền đời của các vị Vu vương Đại Tuyết Sơn, sắc bén nhường nào? Hắn vừa cầm kiếm trong tay, uy thế lập tức bạo tăng, Tinh Không đấu khí một lần nữa rực rỡ tỏa ra trên lưỡi kiếm. Liền thấy hắn đứng trên cao, trái phải liên tục bổ xuống mấy kiếm, một chuỗi âm thanh xuy xuy vang lên, mười mấy đạo tinh quang bắn ra điểm lên tấm áo choàng khổng lồ. Trên tấm áo choàng lập tức lóe lên vô số đốm sáng, sau đó nhanh chóng lan ra, cuối cùng phừng một tiếng, hóa thành vô số mảnh vụn.
Ruga kinh ngạc nhưng không hề bất ngờ, bởi hắn sớm biết chỉ dựa vào một vu thuật này thì không thể nào thực sự vây khốn được một thánh giai cường giả. Hắn chỉ dựa vào vu thuật này để kìm chân Hussein một lúc thôi. Hiện giờ tình hình nguy cấp, hắn phải dồn hết tâm trí vào việc phá hủy đám khinh khí cầu đáng ghét trên bầu trời! Lấy đâu ra thời gian cò keo với Hussein?
Vừa dứt được khỏi Hussein, Ruga đã ngắm chuẩn một khí cầu ở gần hắn nhất, nhanh chóng bay lại. Nhưng khi người đang bay trên không, trong lòng hốt nhiên dấy lên một sự cảnh giác. Hắn vội vã ghìm người lại, tránh sang một bên.
- Xoẹt!
Một đạo hàn quang từ phía trước gần như sượt qua mũi hắn, thứ đấu khí lạnh lẽo đó Ruga quen thuộc vô cùng. Nhìn lên phía trên, liền thấy một bóng người dần dần bay ra khỏi làn mây mù mịt, chính là Rodriguez!
Lúc này Hussein cũng đã đuổi đến sau lưng, hai vị thánh giai cường giả kẹp Ruga ở giữa. Ruga trong lòng phẫn nộ, lạnh lùng nói:
-Hừ! Đường đường là thánh giai cường giả mà cũng lấy hai đánh một ư? Các ngươi không còn tôn nghiêm của cường giả nữa.
Hussein chưa kịp nói gì, Rodriguez đã nhàn nhạt đáp lời:
-Đây là đánh trận, ai tỉ võ với ngươi!
Nói rồi chém một kiếm hùng hổ tới. Ruga không biết làm sao, đành vận đấu khí đỡ đòn.
Trên không trung, ba vị thánh giai cường giả đánh đến khó phân thắng bại. Nếu là đấu võ kỹ thuần túy thì Rodriguez với Hussein hai đánh một đã sớm xử lý xong Ruga rồi. Mức độ lĩnh ngộ Thánh giai của mọi người tương đương nhau. Ruga đã rất chật vật, có điều may mà hắn là ma vũ song tu, mỗi khi gặp nguy cơ lại thi triển ra một Vu thuật của Đại Tuyết Sơn, cũng có thể bức cho đối phương chân tay cuống quýt. Vì nên đã đánh một lúc mà vẫn chưa chịu thua.
Hai người Rodriguez và Hussein sớm đã được Đỗ Duy căn dặn, cũng không liều mạng với Ruga, chỉ là hai người một trước một sau, cứ thế kẹp Ruga ở giữa. Trong quá trình kịch chiến, từng bước từng bước tách hắn lên trên. Ruga tuy biết đấy là ngụy kế của đối phương nhưng bên người có hai đại cường giả, hắn cũng không làm gì được.
Trên mặt đất, sau khi vụ nổ kết thúc, kỵ binh của quân Tây Bắc rốt cuộc cũng dần dần khôi phục lại trật tự, nhưng xác ngựa thây người đầy rẫy khắp nơi, còn có không ít kẻ đầy mình thương tích đang lăn lộn kêu gào. Lũ ngựa bị thương cũng cản trở đường rút lui, sau cơn khói lửa, mùi khét lẹt bốc lên nồng nặc. Nhất thời không ngờ còn có cả thứ mùi ngửi như mùi thịt nướng.
Tiểu đội Deception đã bay đi xa tít. Trong quân Tây Bắc đương nhiên cũng có những võ tướng có xạ thuật tinh chuẩn, nhưng khi nãy khói lửa mù trời, bọn họ không cách nào thi triển tài nghệ. Bây giờ, mấy vị tướng quân dưới cơn lôi đình, trông thấy trên không trung chủ soái của mình đang đại triển thần uy, lấy một chọi hai thì không khỏi tức điên lên, mắng người gia tộc hoa Tulip vô sỉ. Đáng tiếc thực lực của họ không đủ, chưa đạt đến thánh giai, võ sĩ không có cách nào bay lên được. Có hai tên võ tướng thực lực khá lợi hại giương cung tiễn nhắm vào Hussein và Rodriguez trên không, nhưng làm sao mà có thể bắn trúng?
Lúc ấy chợt nghe thủ hạ có kẻ chạy đến báo cáo:
- Quân đội gia tộc hoa Tulip giết đến nơi rồi! Đường lui của các anh em bị những kẻ đó chặn mất, tướng quân…"
Ruga trên kia bị hai cường giả thánh giai cầm chân. Mấy viên võ tướng quân Tây Bắc phía dưới nhớ rằng mệnh lệnh của Ruga khi nãy là lui quân xông khỏi chỗ này. Lúc ấy không còn do dự chút nào nữa, lập tức hạ lệnh toàn quân chỉnh đốn đội ngũ, sau đó xung phong ra phía sau!
Đợt thả bom khi nãy khiến quân Tây Bắc thiệt hại không ít. Loại thuốc nổ sau khi cải tạo, được Đỗ Duy âm hiểm thêm vào rất nhiều thành phần nhỏ bên trong khiến cho khi chúng phát nổ, kèm theo khói lửa còn có những mảnh sắt và đinh sắt bắn ra bốn phía, lực sát thương thực sự kinh người! Cho dù không chết thì cũng trọng thương!
Sau khi gấp rút chỉnh hàng, khiến quân Tây Bắc đau khổ chính là, chỉ qua một lượt oanh tạc mà quân mình đã tổn thất trên vạn nhân mã. Trong đó tử vong không đến phân nửa, quá nửa là bị thương. Hơn nữa trang bị của quân Tây Bắc vô cùng tốt, kỵ sĩ đều có khải giáp. Chỉ cần không bị nổ đúng chỗ yếu hại thì chỉ bị thương, vẫn còn đánh tiếp được. Nhưng trên mình ngựa làm gì có khải giáp! Mấy con ngựa đó bị thương rồi thì không chạy nổi nữa. Kỵ binh mất ngựa thì còn bao nhiêu sức chiến đấu chứ? Càng khiến chúng cáu tiết là, quân mình tổn thất mất một vạn nhân mã mà kẻ địch cứ ở trên không bay qua bay lại, một vết thương cũng không có.
"Nếu người của gia tộc hoa Tulip đã đuổi đến rồi … Hừ, ngươi ở trên trời ta đánh không được, trên mặt đất này phải cho đám quân tập nham các ngươi nếm mùi lợi hại của quân thiết kỵ Tây Bắc!"
Đám tướng lĩnh quân Tây Bắc vẫn rất tự tin với sức chiến đấu của mình. Bọn chúng không tin một đám lính mới thành quân đội ngắn ngủi hai năm lại có thể chiến thắng thiết kỵ của chúng! Khi nãy chịu thiệt lớn như thế, ai ai cũng giận sôi bụng. Chịu thiệt thế này thực sự là uất quá đi! Thật không ngờ đối phương lại đào một khoảnh lớn hào sâu ở hậu phương, còn có đám khí cầu trên không nữa …. Quỷ tha ma bắt!
Rất nhiều người bấy giờ không khỏi nảy ra một chút dao động đối với quyết định của tướng quân Ruga! Vốn dĩ quân Tây Bắc cũng có vài ma pháp sư, Ruga lèo lái bao năm, đương nhiên không thể thiếu sự giúp đỡ của ma pháp sư được. Hắn cũng đã dùng tiền tài chiêu lãm khắp nơi được mười mấy ma pháp sư, tuy rằng tên Vong Linh ma pháp sư thực lực mạnh nhất đó đã bị Đỗ Duy chơi cho đến chết, đến cả bảo bối cốt long cũng bị Đỗ Duy tiện tay dắt dê, nhưng trong quân Tây Bắc vẫn còn mười mấy gã ma pháp sư cố vấn cấp trung và cấp thấp .
Nhưng theo quyết sách của Ruga, chiến thuật lần này là nhanh chóng đánh úp vượt qua phòng tuyến của địch, nên ma pháp sư cùng bộ binh đều phải lưu lại phía sau, không đi theo kỵ binh. Nếu không thì đối diện với khí cầu đầy trời này, quân Tây Bắc cũng không đến nỗi đến cả sức đánh trả cũng không có.
"Còn nữa….tên công tước hoa Tulip này thực quá giảo hoạt, hắn đào hào ở phía sau pháo đài đã đành…. Nhưng một công trình gỗ đất rộng lớn thế này, hắn làm ra từ lúc nào vậy? Tạo ra một công trình lớn nhường này ít nhất cũng mất nhiều ngày mới xong, thám tử quân mình sao lại một chút tin tức cũng không phát hiện được thế?"
Bọn chúng lại không biết rằng, lưới thép gai chính là sản phẩm mới nhất của nhà máy thành Gileat, tận trước trận chiến mới bí mật đưa tới. Còn một khoảng lớn hào ngầm …. Bên cạnh chỗ này vỗn có một khoảnh rừng rậm, Đỗ Duy dùng tù và sai khiến người cây, non nửa ngày đã hoàn thành công tác đào bới đơn giản này. Đám người cây to lớn khỏe mạnh tuy rằng không có trí tuệ, những việc phức tạp không làm được nhưng đơn giản như đào đất lẽ nào cũng không biết ư?
Hậu đội nhanh chóng biến thành tiền đội, đám kỵ binh chỉnh đốn chiến mã và vũ khí, hiệu lệnh xung phong lúc này vang lên, kỵ binh quân Tây Bắc dàn hàng, binh sĩ lập tức rạp người sau đó bắt đầu thúc ngựa! Tiếng vó ngựa vang lên, đầu tiên là chạy chậm, sau mấy chục bước mới bắt đầu tăng tốc.
Trước mặt phía xa là lá cờ gia tộc hoa Tulip đang phấp phới, một mảng hào quang do kim loại phản chiếu lấp lánh, chính là một đại đội kỵ binh gia tộc hoa Tulip.
Lúc này, quân Tây Bắc đã xông qua trận địa thép gai, thực tế hoàn toàn có thể dùng kế cấp tốc bỏ chạy, chỉ cần lưu lại một số ít quân đoạn hậu thì vẫn có thể hoàn thành sách lược Ruga vạch ra. Thế nhưng ban nãy bị đánh đến phát phiền, quân Tây Bắc giờ phút này chỉ muốn được phát tiết cho hết lửa giận, rốt cuộc cũng thấy địch nhân ở trước mặt chứ không phải trên trời, làm gì còn suy nghĩ nào khác? Ý nghĩ duy nhất chính là: "Xông lên! Xé xác lũ khốn kiếp đó ra!"
Ruga gây dựng quân Tây Bắc bao năm, trong quân có rất nhiều kẻ cả nhà nhập ngũ, cha con anh em chú cháu…. Nhất là những kẻ ban nãy có người thân chết trận hoặc bị thương, càng tràn đầy thù hận, kèn xung phong vừa thổi được một nửa, kỵ binh phía trước đã hấp tấp xông lên! Dưới vó ngựa bụi cuốn mịt mù, kỵ binh ùn ùn điên cuồng xông lên như nước triều dâng, mặt đất cũng rung lên không ngớt. Vậy mà kỵ binh quân địch phía trước lại chẳng hề có động thái gì- Điều này khiến đám kỵ binh lão luyện trong quân Tây Bắc không khỏi thầm cười lạnh.
"Hừ, chúng ta đã xông lên rồi, kỵ binh của các ngươi vẫn còn dậm chân tại chỗ... Lát nữa xông vào nhau, các người không có thế xung phong thì làm sao địch nổi chúng ta!"
Thế nhưng lúc ấy, lại trông thấy trong trận doanh của gia tộc hoa Tulip phía xa, một tên to béo cao lớn vạm vỡ bất thình lình nhấc tay gầm lớn. Sau đó trận thế của gia tộc hoa Tulip đột nhiên tách làm hai cánh , lộ ra phía sau….
"Con bà nó! Phía sau không phải kỵ binh!"
Một hàng chỉnh tề xếp san sát, những cỗ cự nỏ sáng lóa đó dường như đem theo hàn quang chết chóc! Cả một hàng chi chít đó không ngờ đều là thứ vũ khí hạng nặng được công nhận là mạnh nhất trên toàn đại lục Roland- Nỗ pháo!! (Ballista trong đế chế ý) Thoáng nhìn qua một hàng dài như vậy, ít nhất cũng có hai trăm cái!!
Sau khi kỵ binh gia tộc hoa Tulip tách sang hai bên, để lộ ra một hàng nỏ pháo phía sau, quân Tây Bắc đã vào đà, lúc này muốn dừng cũng không dừng lại được.
Mấy trăm binh sĩ đồng thời bắn ra nỏ pháo, một chuỗi những âm thanh vun vút xé gió vang lên. Hai trăm mũi tên cỡ lớn bắn vụt ra, mỗi cây tên khổng lồ này đều lớn cỡ trường mâu thông thường của kỵ sĩ. Càng đáng sợ hơn là, bắn ra bằng dây căng cơ giới, lực xuyên thấu mạnh đến nỗi có thể dễ dàng bắn xuyên cả tường thành. Nếu chỉ thế thì đã đành, cái tên Đỗ Duy này lại còn dùng những thủ đoạn ác liệt nhất để gia tăng lực sát thương- Trên mỗi mũi tên khổng lồ đều bó đầy… Bom!!
Mỗi tên lính trước khi bắn nỏ pháo đều nhận được một mệnh lệnh đơn giản: Nhằm vào chỗ đông người mà bắn!
"Uỳnh!" một tiếng, hơn hai trăm mũi nỏ pháo đã cùng lúc bắn vào trong trận hình kỵ binh Tây Bắc đang phi ngựa. Thứ vũ khí hạng nặng đáng sợ nhất đế quốc này quả nhiên không phải tầm thường. Phàm là kỵ binh Tây Bắc bị nó bắn trúng gần như tức khắc bị xuyên ngang lưng ngựa, sau đó một mũi tên có thể bắn xuyên ba bốn kỵ binh. Cuối cùng khi rơi xuống đất… "Oành!"- Một tiếng nổ vang rền!! Một lần nữa trên chiến trường lại xuất hiện cảnh khói lửa nghi ngút.
Chỉ bằng một lượt bắn, mấy nghìn kỵ binh trong đợt xung phong đầu tiên của quân Tây bắc đã người ngựa lộn nhào. Trong tiếng nổ, lũ ngựa khi nãy đã chịu kinh hoảng, dưới sự khống chế của kỵ sĩ khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được. Một lần nữa trải qua "Hiệu ứng âm thanh ánh sáng" cỡ đó, lũ ngựa liền như chim sợ cành cong, không chịu nổi lần thứ hai. Rất nhiều con thậm chí mất kiểm soát xông loạn lên, có con chồm vó hất cả kỵ binh trên lưng xuống.
Dưới một lượt nỏ pháo nhất tề phát xạ, đợi khói lửa tan đi, mấy nghìn tên kỵ binh xung phong chỉ còn lại không đến vài trăm tên vẫn còn trên lưng ngựa. Đại đa sỗ những kẻ khác đều nằm trên mặt đất, mà trên chiến trường có mấy trăm con ngựa sợ hãi chạy tán loạn khắp nơi.
Tướng lĩnh quân Tây Bắc hoàn toàn sợ đến ngây người! Phương thức tác chiến thế này đã vượt hẳn bất kỳ một phương thức chiến đấu nào mà cả đời chúng được học, được trải nghiệm! Cái này căn bản đã hoàn toàn vượt qua nhận thức cũng như lý luận của chúng! Thế nhưng không đợi chúng kịp phản ứng để tập kết đợt xung phong thứ hai… Trong quân đội gia tộc hoa Tulip đã có quan quân lớn tiếng hạ lệnh:
-Toàn thể nhắm góc ba mươi độ! Tất cả cùng bắn!
Binh lính vội vàng điều chỉnh góc độ cho nỗ pháo, nỏ tiễn chỉ hướng ba mươi độ nhắm lên trên… "Oanh!" một tiếng, hai trăm mũi tiễn một lần nữa bắn ra. Lần này sau khi điều chỉnh góc độ, bắn càng thêm xa!
Kỵ binh Tây Bắc phía xa xa còn còn đang ngơ ngẩn, trơ mắt ra nhìn nỗ pháo của đối phương bắn lên không, sau đó từ trên trời hạ xuống đỉnh đầu bọn chúng. Không phải quân Tây Bắc vô năng mà là lúc xếp hàng, bọn chúng đã cách trận địa gia tộc hoa Tulip đủ xa rồi. Dù sao vẫn để lại một khoảng đất trống rộng rãi cho kỵ binh xông lên. Bọn chúng cũng cho rằng, với cự ly xa như thế, cung tiễn của đối phương tuyệt đối không thể bắn tới mình.
Vâng, cung tiễn bắn không tới, nhưng tầm bắn của nỗ pháo những một ngàn năm trăm mét cơ mà!!
Hơn nữa, xét khắp lịch sử chiến tranh đại lục, loại vũ khí hạng nặng như nỗ pháo này, có ai lại dùng trên trong chiến tranh quy mô lớn?! Bởi tính xuyên thấu và sức sát thương của nỗ pháo tuy mạnh nhưng lực sát thương trên diện rộng lại gần như bằng không! Nếu như không phải Đỗ Duy làm ra "Bom" thì thứ vũ khí hạng nặng này chỉ có thể dùng để công thành hoặc dùng để đánh chìm thuyền địch trong hải chiến.
Không có kinh nghiệm về nỗ pháo trong chiến tranh lục địa, đợi hơn hai trăm mũi tiễn từ trên trời rơi xuống trận doanh của mình, quân Tây Bắc một lần nữa rơi vào hỗn loạn. Trong khói lửa, có người trực tiếp bị nổ văng từ trên lưng ngựa xuống, chân tay đứt gãy bắn khắp nơi, đâu đâu cũng đầy những thi thể máu thịt nhầy nhụa. Quân Tây Bắc cuối cùng cũng hiểu, bây giờ mà không liều thì sẽ chẳng còn mạng mà liều nữa!
Không còn kịp chỉnh đốn đội hình, hiệu lệnh xung phong đã vang lên. Bất kể đội ngũ đang hỗn loạn, tất cả kỵ binh quân Tây Bắc, hễ còn trên mình ngựa thì đều vội vã quay đầu, bất chấp tất cả liều chết xung phong…
Trận thế đã hoàn toàn hỗn loạn, cái gì mà quy tắc bố trận xung phong, cái gì mà trận hình mũi nhọn đều không còn ý nghĩa nữa! Trong đầu mọi người chỉ có một ý nghĩ: "Đối phương công kích tầm xa lợi hại, vậy đường sống duy nhất chính là xông lên, xông đến trước mặt chúng!!"- Tiếng vó ngựa hỗn tạp nào còn bóng dáng quân Tây Bắc tinh nhuệ nữa?
Mà lúc ấy, tướng quân Ron Barton thuộc gia tộc hoa Tulip phát ra một đòn chí mạng! Vị tướng quân kỵ binh từng tung hoành Tây Bắc này- Tướng quân 250, lúc này bên mình hắn chỉ có tám ngàn kỵ binh! Có điều thế là đủ rồi!
Mấy ngàn kỵ binh này đều là quân tinh nhuệ mạnh nhất do hắn tinh tâm chọn lựa, tám ngàn người đều là cựu binh khi xưa cùng hắn tung hoành Tây Bắc! Mỗi người đều là được tuyển ra từ nhánh quân kỵ binh của đế quốc đã từng rong ruổi khắp thảo nguyên!
Quân Tây Bắc đại loạn, tuy số lượng gấp mấy lần quân mình nhưng theo Ron Barton thấy chẳng qua chỉ là một đám vịt bị dọa cho chết khiếp mà thôi.
Tám nghìn kỵ binh tinh nhuệ nhất của gia tộc hoa Tulip đã nhanh chóng bày xong trận hình mũi nhọn xung phong của kỵ binh. Sau đó dưới hiệu lệnh xung phong, Ron Barton giương cao thanh mã đao dài, rống lên một tiếng:
-Giết chết lũ khốn kiếp này!
Một bên nhân số tuy nhiều nhưng quá nửa đều đã lâm vào hốn loạn và khủng hoảng, thậm chí có kẻ còn không kịp quay đầu ngựa. Một bên tuy nhân số ít nhưng khí thế hừng hực, trận dung chỉnh tề, trang bị tinh lương!
Như hai dòng thiết lưu va vào nhau, người ngựa lật nhào!
Ron Barton đi đầu, trên tấm thân to lớn của hắn phủ một lớp khải giáp dày chắc chắn, cộng thêm hắn sức khỏe vô cùng, thanh mã đao cự đại vung lên lập tức đem theo một vầng máu tươi! Sau khi liên tiếp bổ nhào bốn năm tên kỵ binh Tây Bắc, Ron Barton rốt cuộc đã bị đối phương đâm một mâu vào vai, nhưng thân thể vạm vỡ của hắn cứ như một khối tường thịt vậy. Áo giáp chắc chắn đã cản lại phần lớn khí lực của đối phương.
Một mâu đó không ngờ không thể đâm cho tên này ngã ngựa, khiến hắn không khỏi chết sững. Ron Barton nhếch miệng cười gian, lật tay một đao đã bổ đầu gã kia thành hai nửa! Hắn thuận tay tóm lấy nửa đầu tên kia liếc nhìn một cái, cười ha ha một cách điên cuồng:
-Roy! Tên khốn nhà ngươi! Năm đó, ông đây với mày đã đánh mấy chục trận! Đã sớm nói mày không phải đối thủ của ông đây mà!
Cái gã vừa bị hắn giết chết chính là một tướng lĩnh của quân Tây Bắc!
Quân Tây Bắc tuy liều chết xông ra nhưng trận dung của chúng đã quá tán loạn rồi. Kỵ binh dày đặc của gia tộc hoa Tulip lại như một lưỡi đao sắc nhọn chọc thẳng vào một miếng thịt bò tan rã, sau đó chém xuống những nhát dao gọn ghẽ. Trên chiến trường tiếng kêu thảm tứ phía vang lên.
Tuy có một ít quân Tây Bắc cuối cùng xông đến trước nỗ pháo của gia tộc hoa Tulip nhưng khiến chúng phẫn nộ chính là chúng không trông thấy một kẻ địch nào! Lúc nãy bọn chúng vẫn còn lấy làm lạ, hai trăm cỗ nỗ pháo này làm sao lại đem đến đây nhanh vậy? Lại gần mới thấy thì ra dưới chân mỗi chiếc nỗ pháo đều có lắp bánh xe. Phía sau còn có mấy trăm kỵ binh, không đợi quân Tây bắc giết đến đã bỏ chạy mất.
Những kỵ binh này là "Đội chuyên chở" do Đỗ Duy phát minh ra, hai trăm chiếc nỗ pháo hạng nặng sở dĩ có thể nhanh chóng đem đến chỗ này là do Đỗ Duy hạ lệnh hai con ngựa kéo một chiếc! Để gia tăng tốc độ, nhóm kỵ binh chuyên trách cưỡi ngựa kéo pháo này đều không mặc áo giáp và mang binh khí để giảm thiểu tải trọng. Mắt thấy quân địch giết đến nơi, những kỵ binh này không ngờ lại không hề do dự bỏ lại nỏ pháo, nhanh chóng rút lui!
Đây cũng là mệnh lệnh của Đỗ Duy: " Khi gặp nguy hiểm lập tức vứt bỏ những vũ khí nặng này. Trên chiến trường, đám tạp chủng Tây Bắc cũng không có bản lãnh bê những thứ này đi nổi! Chúng ta đợi sau này quay lại đem đi cũng được!"
Lúc ấy, khi hạ lệnh cũng có người thấy tiếc, cảm thấy nếu như vứt bỏ những vũ khí đó lại chiến trường, để lại cho quân địch, thế thì địch không mang đi được ắt sẽ phá hủy. Dù sao giá tiền chế tạo một khẩu pháo cũng không rẻ chút nào!
Nhưng Đỗ Duy đáp rất thẳng thừng:
- Giá tiền không rẻ? Xì, ông đây bây giờ cái gì cũng thiếu, nhưng tiền thì chẳng thiếu! Nếu như có thể không chết người mà lại dùng tiền đè chết được đối phương thì ông đây không ngại đem tiền ra dìm chết cái đám quân Tây Bắc gái điếm nuôi đó!
Trận chiến tiếp tục diễn ra trong khoảng một giờ đồng hồ, mấy vạn quân Tây Bắc còn lại đã bị năm nghìn kỵ binh của Ron Barton đánh cho không còn ra quân nữa! Ron Barton khi ấy toàn thân tắm máu, trên áo giáp của hắn còn vương thịt vụn của quân địch. Hắn lúc này giống như một hỗn thế ma vương, máu tươi dính đầy trên râu. Hắn dẫn theo kỵ binh đã xông qua xông lại ba lần trong quân Tây Bắc. Suốt dọc đường, mã đao của hắn bổ đến cong cả lưỡi. Sau ba hồi xông qua xông lại, quân Tây Bắc cuối cùng cũng tan vỡ hoàn toàn!
Gần như cùng lúc, đám quân Tây Bắc còn lại thét lên một tiếng, sau đó đột nhiên có vô số kẻ kêu la bỏ chạy tứ tán, đến các chỉ huy cũng không cách nào áp chế được. Hoặc giả có khi chỉ huy cũng bỏ chạy mất rồi!
Ron Barton lập tức dừng ngựa, nhìn thi thể khắp nơi, còn cả đám quân Tây Bắc loạn cào cào vẫn đang miễn cưỡng chống đỡ. Hắn hắng giọng, dùng hết sức hét lên một câu:
-Đầu hàng, miễn chết !!!
Đây cũng là mệnh lệnh được chuẩn bị từ đầu, khi nghe Ron Barton hét lên như vậy, ky binh dưới tay hắn liền theo thống lĩnh của mình đồng thanh hô lên:
-Đầu hàng miễn chết!!!
Mấy nghìn người cùng hô lên, nhất thời vọng khắp chiến trường, không ít quân Tây Bắc lập tức buông vũ khí nhảy xuống ngựa, còn những kẻ vẫn đang cố chống chọi lại bất ngờ ngẩng đầu nhìn bầu trời phía xa. Chỉ thấy trên ấy, những khinh khí cầu san sát như sắp bay lại đến chỗ này…
Đám quân Tây Bắc đã bị đội ngũ trên không trung oanh tạc, vừa nhìn thấy đã bị dọa đến vỡ mật, lập tức tan rã hoàn toàn. Những kẻ ngoan cường cuối cùng cũng không còn một chút ý đồ chống cự, nhanh chóng xuống ngựa đầu hàng. Có vài tên không muốn đầu hàng đều đã bỏ chạy tứ tán, ai nấy tự tìm đường đào mệnh.
Trên chiến trường, vô số người quỳ trên mặt đất, Ron Barton sai thủ hạ gom đám người này lại, ngạc nhiên phát hiện ra… Nhân số thực sự quá nhiều, mấy nghìn người mình cũng không coi nổi. Rất nhanh, hắn liền sai người vào thành điều động nhân mã. Đỗ Duy phái đến một sư đòan bộ binh, rốt cuộc cũng thanh điểm hết số lượng.
Kết quả trận chiến này có thể nói là cực độ huy hoàng! Cả bảy vạn thiết kỵ quân Tây Bắc đã bị Đỗ Duy đánh cho một trận tan rã hoàn toàn. Tổn thất hai bên lại khiến người ta khó tin: Bảy vạn thiết kỵ Tây Bắc chết trận hơn ba vạn bốn ngàn người, bị thương một vạn sáu ngàn, đầu hàng có đến hơn một vạn chín nghìn (một nửa đã bị thương). Còn tổn thất của phía Đỗ Duy, tám ngàn kỵ binh tinh nhuệ nhất dưới tay Ron Barton, sau một trận, số vẫn còn đứng được chỉ còn lại không đến ba nghìn, hơn nữa toàn bộ đều bị thương. Hai trăm cỗ nỗ pháo bị quân Tây bắc xông phía trước giận dữ phá hoại.
Có điều phải nói thêm là… mấy trăm quân Tây Bắc xông phía trước đã phải trả giá cho hành vi phá hoại của mình. Một tên chỉ huy trút giận một đao, bổ trúng mũi tên có buộc bom, kết quả là sau một vụ nổ tanh bành, nổ chết tại chỗ hơn hai trăm người, bị thương hơn tám mươi.
Phàm là những người sau này được biết kết quả, không một ai không kinh hãi trước sức chiến đấu của quân đội gia tộc hoa Tulip dưới trướng Đỗ Duy. Tử thương không đến sáu ngàn người mà đã đánh tan cả bảy vạn quân Thiết kỵ Tây Bắc tinh nhuệ nhất!!
Đỗ Duy sau khi cầm trên tay chiến quả, chỉ khẽ thở dài, sau đó nói một câu khiến các vị tướng quân dưới trướng đều ngầm cảm khái:
- Thời đại của kỵ binh đã chấm dứt trong tay ta !
Lúc này, sau khi dọn dẹp xong chiến trường, chuyện duy nhất khiến Đỗ Duy không yên chính là … "Ruga đâu?!"
Rodriguez và Hussein hai người phụng mệnh đi cầm chân Ruga, kết quả ba đại cường giả trên không trung càng đánh càng xa. Khi trận chiến chưa được một nửa đã rời khỏi chiến trường, cũng không biết đã đánh đến chỗ nào rồi!
"Ruga nhất định phải chết! Nếu không, để cho một tên thánh giai cường giả bị mình đánh đến gia phá nhân vong, toàn quân tan rã lang tâm báo thù thì… Chân đất không sợ kẻ đi giày, bị một thánh giai cường giả ngầm dòm ngó, ngày đêm đề phòng hắn báo thù, thế thì sau này bản thân thật sự đừng mong được ngủ yên giấc!"
Một mặt, hắn phái tiểu đội Deception ra bốn phía tìm kiếm Rodriguez và Hussein. Mặt khác, Đỗ Duy lại ở trong thành hạ lệnh toàn quân chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!
Xử lý xong quân kỵ binh Tây bắc cố nhiên là một chiến quả huy hoàng, nhưng Đỗ Duy lại biết bản thân mình chỉ là nhờ mưu mẹo mà thôi!
Trận này lập công lớn nhất chính là đội quân oanh tạc trên không của mình. Tuy loại khinh khí cầu đến từ trên không đi từ trên không này đã ở thế bất bại, nhưng cũng do Đỗ Duy đã nhìn thấu sách lược đột kích nhanh gọn của Ruga.
Nắm chắc ý đồ Ruga mải lo dẫn kỵ binh phá vòng vây vượt qua phòng tuyến của mình, vượt qua tỉnh Desa tiến vào thảo nguyên. Hơn nữa Đỗ Duy xác định, để đám bảo tính cơ động và tốc độ tiến quân của kỵ binh, Ruga chắc chắn sẽ để tất cả xe quân dụng và vũ khí hạng nặng lại cho bộ binh, để bộ binh làm đội quân đoạn hậu, dùng để công đả pháo đài quân sự của mình, đồng thời ngăn chặn truy binh phía sau. Thế nên, kỵ binh bị thiếu mất lực lượng phòng không mới không chút khả năng hoàn thủ dưới sự oanh tạc của đại đội khinh khí cầu.
Dù sao thì nếu như trong tay Ruga có một đội cung tiễn thủ, thế thì ít nhất cũng có thể khiến cho đội quân khí cầu trên không trung của mình chịu tổn thất lớn. Như vậy căn bản đừng có mơ giành được kết quả này.
Mà Ruga đến cả ma pháp sư cũng để lại cho bộ binh. Hành động này, một là vì kỵ binh rong ruổi đường dài, ma pháp sư không thể đi theo. Ma pháp sư tuy biết bay nhưng dù sao thì ma pháp sư thông thường chỉ bay một lúc đã cạn hết ma lực, không thể theo kỵ binh rong ruổi qua cả một tỉnh. Vì thế Ruga mới đơn giản không đem theo ma pháp sư nữa, để lại cho bộ binh.
Hơn nữa, Ruga đặt nhiều hy vọng vào bộ binh, mong bộ binh có thể cầm chân lượng lớn quân địch để mình có thời gian thong dong chạy đến thảo nguyên. Thế nên để ma pháp sư lại trong đội ngũ bộ binh cũng có thể kéo dài thêm một lúc.
Không có cung tiễn thủ, không có vũ khí hạng nặng- đến nỗ pháo cũng không đem theo lấy một khẩu, cường nỗ cũng không đem kèm, càng không đem theo ma pháp sư… Kỵ binh như vậy gặp phải không quân thì chỉ còn nước bị đập!
Đỗ Duy đương nhiên không bị mờ mắt trước thắng lợi như vậy, càng không cho rằng không quân của mình sẽ đánh khắp thiên hạ không địch thủ.
- Tất cả quân đội trong thành chuẩn bị sẵn sàng!_ Đỗ Duy nhanh chóng hạ lệnh
-Bộ binh phía sau quân Tây Bắc sắp đến rồi! Mệnh lệnh tất cả khinh khí cầu toàn bộ rút về trong thành, không được bay lên một chiếc!
Nhìn ánh mắt không hiểu của kỵ sĩ Robert, Đỗ Duy thở dài:
-Toán bộ binh này di chuyển chậm nhưng bọn chúng có mang theo vũ khí hạng nặng! Có cung tiễn, cường nỗ, thậm chí có khả năng có nỗ pháo! Dưới tình huống như vậy còn để khí cầu bay lên, chẳng lẽ để làm bia cho đối phương hay sao?
Đỗ Duy đứng dậy nhìn đám thuộc hạ:
-Các vị, Tướng quân Ron Barton giờ đã hoàn thành nhiệm vụ, xử lý đẹp đẽ quân đội kỵ binh của Ruga! Chỉ cần chúng ta có thể diệt hết bộ binh của chúng dưới thành… Tây bắc từ nay về sau sẽ không còn uy hiếp nữa!!
Ngừng một lúc, Đỗ Duy chậm rãi nói:
-Truyền lệnh của ta, toàn quân tướng sĩ nghe lệnh, hễ chém đầu một tên địch thưởng mười đồng tiền vàng! Bắt sống một tên thưởng hai mươi đồng tiền vàng!
- Người sống đáng tiền hơn người chết sao?_Thủ hạ có người hỏi. Đỗ Duy thở dài:
- Dù gì cũng là con dân đế quốc, giết nhiều vô ích, có thể bắt làm tù binh vẫn tốt hơn là cái xác.
Sau đó Đỗ Duy dẫn chúng tướng lên thành lâu. Trên đường chân trời phía xa xa, từng đội bộ binh xuất hiện. Cờ đen quân Tây Bắc tung bay, một lá cờ to lớn ở giữa nói rõ ai là thống soái cả nhánh quân này.
- Quattro Bajeena?_ Đỗ Duy cười lạnh, vịn lên tường thành nhàn nhạt nói_ Khi xưa dẫn quân vây thành thị thủ phủ của ta là ngươi. Bây giờ dẫn binh đến đánh pháo đài này của ta vẫn là ngươi.
Tiếng tù và trống trận vang lên. Đám bộ binh này sau khi đến chân thành không hề vội vã công thành mà lại bắt đầu cắm trại. Xem bộ dáng có vẻ như chuẩn bị đánh lâu dài!!
Đỗ Duy nhìn phía xa khẽ thở dài:
-Giỏi cho một tên Quattro Bajeena! Xem ra hắn định đi tận trung chịu chết cho Ruga đây! Hừ, đã quyết làm một tên chịu chết đoạn hậu sao? Đánh lâu dài? Cầm chân chúng ta, để cho Ruga ở phía trước tận lực mà chạy? Đáng tiếc, gã này vẫn chưa nhận được tin Ruga giờ đã qoàn quân tan rã.
Đỗ Duy nói không sai, Quattro Bajeena vẫn chưa được tin Ruga toàn quân tan vỡ. Sau khi hắn hạ lệnh cắm trại, nhìn cờ chiến gia tộc hoa Tulip cắm trên tường thành phía xa, khẽ thở dài- "Ngài Ruga, Quattro Bajeena tôi xem như đã hoàn thành sứ mệnh! Ngày hãy chạy cho mau! Tôi sẽ đóng đinh ở đây, bất kể là quân đội gia tộc hoa Tulip cũng được, hay là Bohan, vương thành cận vệ quân, còn có quân đoàn Bạo Phong sau lưng tôi… Tôi cũng liều chết vì ngài mà chặn ở chỗ này!"
Hắn không vội công kích mà hạ lệnh cắm trại, sau đó trở về đại trướng của mình. Xung quanh đại trướng, Quattro Bajeena để hai viên thân vệ canh giữ bên ngoài, không cho phép ai lại gần. Hắn bước vào đại trướng, bên trong đại trướng truyền ra những tiếng dã thú gầm gừ từ một cái lồng sắt hình vuông. Sắc mặt Quattro Bajeena phức tạp, nhìn người trong lồng, khẽ thở than:
-Ài, thiếu tướng quân… Cậu sống thế này còn không bằng chết! Nhưng cậu yên tâm, trước khi ta binh bại thân vong, ta nhất định sẽ tự tay giết cậu, không để kẻ địch nhìn thấy cậu như thế này!
Trong lồng, Cybaster toàn thân thương tích, đầu tóc rũ rượi đang dụng lực lắc mạnh lồng sắt, nhưng mỗi lần lắc trên lồng lại bắn ra một đạo điện quang đánh mạnh vào người y, đánh văng y ra sau đó đau đớn rên rỉ.
Quattro Bajeena thở dài, sau đó nắm chặt chuôi kiếm bên hông, hiên ngang nói:
- Kẻ làm quân nhân, chỉ mong chết trên chiến trường!
Nói xong vén màn đi ra khỏi trướng bồng, hạ lệnh không cho phép bất kỳ ai tiến vào. Tiếp đó hắn gọi phó tướng của mình đến hỏi:
- Đã hạ chiến thư chưa?
Viên phó tướng toát mồ hôi đầy đầu, đáp:
-Thưa tướng quân, một khắc trước đã sai người dùng cung tiễn bắn chiến thư vào trong thành rồi. Theo mệnh lệnh của ngài, hẹn ngày mai quyết chiến!
- Ừm!_ Quattro Bajeena gật đầu.
Nhưng sau đó viên phó tướng này thần sắc lại trở nên ngượng ngùng nói:
-Tướng quân, vừa nãy bọn họ cũng đáp rồi!
- Ồ?_ Quattro Bajeena nói_ Đáp rồi ư? Đồng ý hay sao? Tên Đỗ Duy đó lúc trước ta từng bị dẫn quân vây khốn thủ phủ của hắn, trong lòng hắn hẳn rất hận ta. Chắc hắn nhất định sẽ nhận lời quyết chiến!
- Không…_ Âm thanh viên phó tướng càng trở nên khác lạ.
-Không ư?? Hắn đáp thế nào?
Phó tướng rón rén lấy từ trong túi ra một mảnh giấy:
-Đây là thư trả lời từ trong thành, mới bắn ra khi nãy!
Sau khi Quattro Bajeena mở thư ra đọc, lập tức biến sắc!