Phillip đi vào, người trẻ tuổi ấy nét mặt thong dong, rèn luyện gần ba năm ở Tây Bắc, cùng với Đỗ Duy khai sáng nên cục diện Tây Bắc tốt đẹp này, chàng trai trẻ Phillip đã dần dần lột xác biến thành một bậc trí giả thành thục.
Trên khuôn mặt trẻ trung mang theo mấy phần khí chất già dặn hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi, mà ánh mắt trong đôi con ngươi lại trầm tĩnh như mặt nước không chút gợn sóng.
Sau khi bước vào, nhân vật đứng thứ hai trong hệ thống hành chính tỉnh Desa này sắc mặt vẫn ung dung, trước tiên bình tĩnh hành nửa lễ với công chúa Louise trước mặt. Tuy chủ nhân danh nghĩa của nơi này là tiểu thư Daisy nhưng động tác này của Phillip rõ ràng là biểu thị sự tôn kính với công chúa, đồng thời cũng kín đáo vạch rõ thân phận của đối phương: ta biết cô là ai đấy.
Ánh mắt hắn phảng phất như đầm nước sâu thẳm, cho dù là ngay sau đó trông thấy Lạc Tuyết, thấy một nhân vật xuất sắc như vậy, Phillip cũng chỉ thoáng kinh ngạc một chút thôi, rất nhanh đã bình tĩnh lại. Tuy có chút miễn cưỡng nhưng phần khí độ này đã rất bất phàm rồi, chẳng trách mà rất nhiều thủ hạ dưới trướng Đỗ Duy đều có cảm giác ngài Phillip này có tài tể tướng.
- Vương phi điện hạ tôn kính ….
Phillip trầm ngâm một lúc, tuy Daisy hiện giờ vẫn chưa gả cho Nhiếp Chính Vương, nhưng thân phận vương phi đã như đinh đóng cột rồi. Chỉ có điều cách xưng hô này của hắn vẫn khiến Daisy có phần không được tự nhiên, bèn ngắt lời hắn:
- Ngài Phillip, xin cứ gọi ta là Daisy được rồi. Bây giờ ta vẫn chưa phải là Vương Phi.
- Được thôi, hai vị tiểu thư tôn kính.
Phillip liếc nhìn Daisy, ánh mắt nhanh chóng rơi lên mình công chúa Louise. Lời của hắn hiển nhiên là nói với công chúa Louise:
-Theo truyền thống thành Lâu Lan của chúng ta, mấy ngày này trong phủ công tước sẽ diễn ra hoạt động mời thầu thương vụ cho vụ mùa tới của tỉnh Desa. Để đạt được sự thân thiện hòa ái theo lời ngài công tước, đêm nay chúng tôi sẽ mở một dạ tiệc trong phủ. Người tham gia dạ tiệc đều là những người có thân phận lớn trong tỉnh Desa, còn có các vị đại biểu từ các gia tộc trên khắp đại lục … ừm, tôi vừa được biết hai vị tiểu thư tôn kính cũng đến Lâu Lan, với thân phận cao quý như hai vị tiểu thư đây, nếu có thể đến tham gia dạ hội thật sự là rất quý hóa.
Phillip thản nhiên nói hết, ánh mắt đặt lên người Lạc Tuyết:
- Vị này là……
- Vị này là Lạc Tuyết tiên sinh, đến từ phương Bắc, ừm….. là bạn của ta. Công chúa Louise ngập ngừng giây lát, cô nàng vẫn còn chưa kịp dò ra lai lịch của mĩ nhân thần bí này, chỉ đành đáp hàm hồ cho qua. Phillip nhìn Lạc Tuyết thêm mấy cái, không nói gì nhiều, chỉ gật đầu. Trong lòng tuy rất khen ngợi vẻ ngoài cũng như phong độ của người lạ mặt này nhưng dù sao công chúa Louise cũng chính là em ruột của Nhiếp Chính Vương tại nhiệm, thân phận vô cùng cao quý, có quen biết vài nhân vật tài tuấn chốn hào môn cũng không tính là chuyện gì lạ lắm.
- Dạ tiệc tối nay công tước hoa Tulip có tham gia không?
Daisy biết công chúa muốn hỏi liền hỏi thẳng luôn cho đơn giản.
Phillip lập tức lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối:
- Rất xin lỗi, ngài công tước hiện nay không có trong thành Lâu Lan. Dạ tiệc tối nay ngài ấy sẽ không xuất hiện. Có điều tuy ngài công tước không thể chủ trì nhưng đã có tiểu thư Vivian – công tước phu nhân tương lai thay ngài ra mặt, cũng như nhau cả thôi. Cả thành Lâu Lan, thậm chí là cả tỉnh Desa, có ai không biết thân phận tiểu thư Vivian cơ chứ. Ngoài ra còn có chị em phu nhân Listeria cũng sẽ có mặt trong bữa tiệc tối nay. Tôi nghĩ, hai vị tiểu thư tôn kính nhất định sẽ không cảm thấy cô đơn đâu.
Nói xong hắn khẽ vỗ tay, theo sau mấy tiếng vỗ tay vang lên, mấy người hầu mặc trang phục bộc nhân trong phủ công tước liền lập tức nhanh chóng bước vào. Trên tay mỗi người bưng đủ các loại hộp, nắp hộp đều đã mở ra, ben trong đựng một chút lễ vật.
- Hai vị tiểu thư từ xa tới, thương hội ở đây tuy không thiếu thốn gì nhưng dù sao cũng không được phồn hoa thoải mái như ở đế đô. Những thứ này là do công tước phu nhân tiểu thư Vivian lo lắng hai vị không quen với ăn mặc đi lại ở Tây Bắc nên đã sai tôi đưa tới tặng. Đương nhiên nếu như hai vị ở đây không quen, chi bằng chuyển đến lâu đài phủ công tước ở cũng được.
Nói rồi những người hầu liền đặt những chiếc hộp lên bàn, không có gì khác ngoài mấy bộ áo gấm da cừu thượng đẳng, một chút hương liệu thượng phẩm nữ nhân chuyên dùng, thượng phẩm ngọc trai Nam Dương …v.v..
Đám lễ vật này nào phải do Vivian đưa đến, tất nhiên chỉ là chủ ý của riêng Phillip mà thôi.
- Còn nữa, hai vị tiểu thư đến từ đế đô, chỉ sợ chưa chắc đã đem theo lễ phục dạ hội. Trong phủ công tước chúng tôi có mấy người thợ may rất giỏi, đều chiêu mộ với giá cao từ đế đô, còn được thầy lễ nghi cung đình chỉ dạy qua rồi, đảm bảo hài lòng hai vị. Nếu như có gì cần buổi chiều tôi sẽ phái họ tới.
Phillip chỉ ngồi một lúc, nói mấy câu với hai cô gái thì đã cáo từ. Có điều khi hắn bước ra lại đặc biệt chú ý liếc nhìn Lạc Tuyết, nói đầy thâm ý:
- Vị Lạc Tuyết tiên sinh đây vừa nhìn đã biết không phải phàm nhân, tối nay nếu tiện cũng mời ngài cùng dự tiệc.
Lạc Tuyết nheo mắt, vẻ mặt này của hắn trông thêm ba phần âm nhu, đột nhiên nói:
- Ngài Phillip, ta nghe nói phu nhân tương lai của ngài công tước hoa Tulip bản thân là một nữ ma pháp sư thiên tài trên đại lục, mà thầy của cô ấy chính là đại sư Galdalf quá cố - đệ nhất ma đạo sư được đại lục công nhận, có phải không?
- Đúng thế.
Phillip càng chăm chú vào người lạ mặt thần bí này:
- Chẳng lẽ Lạc Tuyết tiên sinh có hứng thú với chuyện này sao?
- Ồ, ta chỉ là có chút hứng thú với ma pháp mà thôi.
Phillip nghe xong ánh mắt nhìn Lạc Tuyết càng trở nên thâm thúy, hỏi thẳng:
- Hả? Xin thứ cho tôi mạo muội, xin hỏi họ tên đấy đủ của Lạc Tuyết tiên sinh ngài là?
Công chúa Louise đứng bên cũng tập trung tinh thần. Nàng từ sớm đã rất tò mò muốn biết rõ ràng về Lạc Tuyết, nhưng tài ăn nói của Lạc Tuyết quá tốt, dùng tuyệt đại phong độ của hắn khiến cho hai cô gái đều mê đắm bên trong, đến cả ý đồ dò hỏi cũng loạn mất, hơn nữa, thân phận thực sự của công chúa Louise dù sao cũng không tiện nói với người ngoài nên cũng không tiện tra hỏi thẳng. Mà trên đại lục Roland, phái nữ trực tiếp hỏi họ tên đầy đủ của một người con trai là một hành động rất không hợp lễ tiết. - .
May mà Phillip thì tiện hơn nhiều, hơn nữa hắn là đàn ông, hỏi vấn đề như thế cũng không tỏ ra thất lễ.
- Ồ, tên đầy đủ của ta ư? Xin cứ gọi ta là Lạc Tuyết được rồi, ta không có họ tên đầy đủ gì cả, cứ gọi là Lạc Tuyết. Bởi vì khi ta ra đời thì có tuyết lớn từ trời giáng xuống.
Câu trả lời này khiến Phillip và hai cô gái đều sững người.
Cứ gọi là "Lạc Tuyết" sao?
Chẳng lẽ hắn đang nói dối? Trên đại lục Roland, phàm là người có thân phận đều mang họ của gia tộc, một cái họ luôn luôn đại biểu cho lịch sử huy hoàng của cả một gia tộc. Chỉ có tiện dân thấp kém mới không có họ thôi.
Nhưng trông dáng vẻ của Lạc Tuyết, bất luận là phong nghi hay lời ăn tiếng nói, nhìn thế nào cũng không giống một bình dân chút nào.
- Ồ, vậy xin thứ cho tôi mạo muội rồi.
Phillip thản nhiên nói:
-Ta chỉ là thấy Lạc Tuyết tiên sinh nói chuyện không tầm thuờng, hơn nữa từ trên tướng mạo tuấn mĩ của ngài mà nhìn, còn tưởng ngài là quý khách đến từ một gia tộc lâu đời nào đó mà ta chưa biết cơ.
Phillip không ngờ đổi hẳn chủ đề, không tiếp tục nghe ngóng lai lịch của Lạc Tuyết nữa.
Ngồi một lúc, Phillip đứng dậy cáo từ. Cử động vẫn rất cung kính khách khí với công chúa Louise.
Nhưng ra khỏi thương hội đó, sau khi hắn đưa người chuyển qua khúc ngoặt thì đột nhiên đứng lại.
Phillip đứng nguyên chỗ cũ, quay đầu nhìn thương hội phía xa, lập tức kéo một tên thủ hạ đắc lực bên mình lại bảo:
- Ngươi đi điều một đội đến, bảo họ thay quần áo tuần tra bảo vệ quanh con phố này! Hễ có ai từ đây đi ra, đều phải theo dõi từng người cho ta. Nhất là tiểu thư Daisy và cô bạn gái! Ừm, còn nữa…….
Phillip nghĩ một lúc lại bổ sung:
- Còn có một nam nhân tướng mạo cực kì tuấn mĩ, cũng cử một nhóm đến đây găm kĩ cho ta, lưu ý kĩ vào!
Thủ hạ nghe lệnh đang định đi thực hiện, Phillip bỗng dưng như lại nhớ đến chuyện gì, với tay kéo hắn lại:
- Đợi đã! Chuyện này ngươi lập tức đi đến phủ công tước gặp ngài Alpha. Cứ nói là ta mời chú ấy đích thân xử lí chuyện này. Ta thấy tên lạ mặt trẻ tuổi đó chỉ sợ không tầm thường, trong đám thủ hạ theo dõi của chúng ta không có cao thủ gì cả, ta lo không thỏa đáng. Ngươi đi mời ngài Alpha, đem ý của ta chuyển cáo cho chú ấy, sau đó nhờ chú ấy làm.
Tên thủ hạ ngẩn ra một lúc:
- Thưa ngài, có thực là cần kíp như vậy không?
- Hừ, ngươi không để ý lúc tên Lạc Tuyết đó nói chuyện với đám tiểu thư Daisy không hề có chút dáng vẻ cung kính nào mà ngược lại tự nhiên hờ hững. Nếu như là quý tộc nhỏ thông thường, những lúc như thế còn không kịp quýnh quáng cả lên, làm gì có thể ra vẻ đến mức đó! Ta thấy tên Lạc Tuyết này không phải người bình thường, theo dõi kĩ cho ta.
Phillip phân phó xong những chuyện này, lại ngẫm nghĩ kĩ một lượt không phát hiện thêm điều gì không thỏa. Hắn tự thấy sắp đặt như vậy đã đủ thỏa đáng rồi ---- nhưng không biết tại sao trong lòng vẫn cứ có một chút xíu bất an?
Thêm nữa, cái gã Lạc Tuyết đó, nụ cười của hắn thật khiến mình sờ không thấu!
Lại nói trong thương hội, sau khi Phillip cáo từ ra về, Lạc Tuyết cứ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tâm tình hai cô gái thì quái dị nhiều lắm.
Tên Lạc Tuyết này nhìn thế nào cũng giống như cái loại thanh niên tài tuấn phong hoa tuyệt đại trong các hào môn thế gia bồi dưỡng ra, làm sao có thể là một tên bình dân đến cái họ còn không có?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên lại nghe có người của thương hội từ ngoài hấp tấp chạy vào báo:
- Tiểu thư….. tiểu thư, cái này…… nên ngoài lại có người đến. lần này là thánh nữ điện hạ của thần điện Roland đại lục, Công chúa điện hạ Verona của đế quốc.
Thánh nữ điện hạ?
Daisy nghe xong, phản ứng đầu tiên là nhìn sang Louise.
Quan hệ của cô công chúa Louise này với thánh nữ điện hạ có thể nói là rất quái dị. Một mặt, thánh nữ là con gái của Đại hoàng tử, còn công chúa Louise lại là em gái của Đại hoàng tử. Thế nên tuổi tác hai người tuy không khác nhau là mấy nhưng từ thân phận mà nói, vị thánh nữ điện hạ này còn phải gọi công chúa Louise một tiếng " cô " nữa kia!