Thần sắc Xích Thủy Đoạn phức tạp, si ngốc nhìn Bạch Hà Sầu. rất lâu rất lâu sau, hắn đột nhiên thở dài, lắc lắc đầu:
- Ta từ bỏ rồi!
Trong một câu này, Bạch Hà Sầu có thể nghe ra trong đó có ẩn dấu bao nhiêu tuyệt vọng và chán nản. Có thể khiến cho thánh cấp cường giả Xích Thủy Đoạn, một kẻ tâm ý kiên định như vậy sinh ra cảm giác tuyệt vọng thì chỉ có mỗi mình Bạch Hà Sầu mà thôi.
Xích thủy đoạn cúi đầu ảo não một hồi, khi ngẩng đầu lên thì thần sắc đã đỡ hơn rất nhiều:
- Sầu, ta biết suốt kiếp này cũng không thể trở thành đối thủ của ngươi rồi… Vốn ta còn tưởng rằng ngươi tuy chạy phía trước ra nhưng ta chưa chắc là không có cơ hội đuổi kịp ngươi. Nhưng bây giờ ta mới phát hiện ra mình đã sai lầm đến cỡ nào…- Hắn cười cười tự giễu- Ta lần này lên núi, vốn có hai chuyện muốn làm. Chuyện thứ nhất là tên Đỗ Duy này mang một câu nói đến cho ngươi, câu nói này là di ngôn của thầy Cổ Lan Tư lưu lại mấy chục năm trước.
Nói rồi, Xích Thủy Đoạn nhìn Đỗ Duy một cái.
Đỗ Duy gật gật đầu, lập tức đem những gì mình biết về Cổ Lan Tư đều nói ra. Hắn nói rất ngắn gọn những điều gì cần nói. Bạch Hà Sầu yên lặng nghe hắn nói hết, khi nghe đến câu "Không hối hận" thì hắn gật gật đầu. Không ai có thể nhìn thấy rõ sự biến hóa của sắc mặt hắn.
- Cám ơn! - Âm thanh Bạch Hà Sầu nghe ra bình tĩnh không chút xao động như giếng nước- Vậy còn chuyện thứ hai?
- Ta lần này lên núi thì đã không còn nghĩ đến việc còn sống mà rời khỏi - Xích Thủy Đoạn từ từ nói - Cho dù không còn sống vì trả thù, ta cũng muốn sống vì bản thân! Cho nên…Ta muốn biết hậu sơn đại tuyết sơn rút cuộc ẩn giấu bí mật gì?
Bạch Hà Sầu nghe xong, yên lặng nhìn xích thủy đoạn một hồi. Sau đó hắn dùng giọng nói bình ổn, thấp giọng hỏi:
- Ngươi mang Nguyệt hạ mỹ nhân đến chưa?
Người trả lời là Đỗ Duy, Đỗ Duy rất nhanh liền lấy ra bảo kiếm Nguyệt hạ mỹ nhân, hắn cười cười:
- Tuy ta không phải đến vì cái này, vốn ta đến đây là muốn nhờ ngươi giúp ta đuổi tên nhân yêu chết tiệt kia đi. Nhưng mà hình như việc này, ta còn chưa có cầu ngươi thì ngươi đã làm rồi, cho nên…
Đỗ Duy còn chưa nói xong, Bạch Hà Sầu đã xoay người đi về phía sau, vừa đi vừa nhẹ nhàng để lại một câu:
- Đi theo ta! Ba người các ngươi cùng nhau đi đi!
Trên quảng trường, đi qua khỏi cái ghế vu vương đã nát bấy, một đường đi tới một đường núi khác ở đây. Trên đỉnh núi tuyết sơn, đại khái cách nơi này trăm mét. Một đỉnh núi tuyết khác đang cô độc đứng đó.
Nối liền giữa quảng trường này và đỉnh núi tuyết phía xa là một con đường rộng khoảng một người. Đây là một cây cầu băng thiên nhiên hình thành giữa hai ngọn núi. Nhìn xuống phái dưới vực sâu vạn trượng là một mảng băng rộng lớn. :
Đây không phải là lần đầu tiên Đỗ Duy nhìn thấy băng châu nhưng mà màu sắc của băng châu bên dưới vạn trượng lại có chút quang mang màu lục trong sự tinh khiết của băng. Nhìn vào cứ như là một mảng phỉ thúy thiên nhiên cực lớn. Hơn nữa diện tích của băng châu này cũng lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng. Đi hết cây cầu băng này liền đến được đỉnh ngọn núi kia.
Diện tích ở đây nhỏ hơn rất nhiều so với những nơi đã từng đi ngang qua. Trên thân núi trước mắt là một hàn động sâu thẳm. Nhìn từ bên ngoài hang động chỉ cảm thấy một đoàn băng quang lóe ra. Mà đứng trước cửa động liền có thể cảm giác được bên trong truyền ra từng cỗ hàn khí lạnh băng! Chỉ đứng trước cửa động như vậy thôi mà đã cảm thấy máu của mình cũng sắp đóng băng luôn rồi!
- Đây rốt cuộc là nơi nào? Sao lại lạnh hơn bên ngoài nhiều đến vậy?! – Đỗ Duy có chút kinh ngạc.
- Nơi này chính là nơi ta tu luyện thường ngày! – Bạch Hà Sầu hình như cười lên, trong nụ cười của hắn cũng lộ ra một chút khổ não – Đỗ Duy ngươi cũng biết, lời nguyền mà ta trúng sẽ khiến cho cơ thể ta nhanh chóng già đi. Nhưng chỉ có ở nơi này, loại hàn khí cực độ mới có thể trấn áp lời nguyền trong người ta khiến ta không thể rời khỏi hàn động này quá xa…
Đỗ Duy há miệng:
- Ngươi đã mạnh như vậy rồi còn không cách nào phá giải lời nguyền đó sao?
Hình như khi đối mặt với Đỗ Duy, trên người Bạch Hà Sầu mới lộ ra một chút tình cảm của con người, hắn cười cười:
- Nếu ta có thể rời khỏi đỉnh tuyết sơn này thì lúc nãy đã không cần các ngươi đi lên mà ta đã trực tiếp đi xuống giải quyết cái tên tinh linh đó rồi.
Lúc này, Bạch Hà Sầu đột nhiên đưa ra một cánh tay. Cho dù là khi giao đấu với lạc tuyết lúc nãy, từ đầu đến cuối Bạch Hà Sầu vẫn giấu tay mình trong ống tay áo để sau người.
Khi hắn đưa tay ra, khiến cho Đỗ Duy kinh ngạc chính là phần cánh tay lộ ra bên ngoài. Nào là ngón tay, bàn tay, cánh tay, khuỷu tay đều hoàn toàn khô gầy! Giống như là cành cây khô héo vậy, không hề có chút huyết sắc, không hề có màu sáng cứ như là một cương thi vạn năm vậy!
Nhìn cánh tay này, Joanna đứng đằng sau Đỗ Duy nhịn không được kinh hô lên.
Mà Bạch Hà Sầu chỉ là cười nhẹ một tiếng. Hắn bước một bước vào trong sơn động, hàn khí xung quanh lập tức bị người hắn hút vào. Đỗ Duy thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng từng tia hàn khí bị Bạch Hà Sầu hít vào trong mũi, cũng có một chút hàn khí thuận theo lỗ chân lông trên da lộ ra bên ngoài của hắn mà thẩm thấu vào trong cơ thể. Sau đó, cứ như là kỳ tích xảy ra, cánh tay khô gầy của Bạch Hà Sầu đột nhiên trương lên. Cánh tay vốn khô gầy như cương thi có lại được sức sống, hào quang hồng nhuận, huyết nhục phong mãn lên….
- Ta nghĩ chắc ngươi từng nghe nói, cho dù so với các vu vương đời trước, việc ta thâm cư không ra ngoài lợi hại hơn họ rất nhiều, chính là vì nguyên nhân này.
Trong nụ cười của Bạch Hà Sầu còn mang theo một ý vị phức tạp nhàn nhạt:
- Vì ta căn bản không thể rời khỏi sơn động này quá xa. Rời khỏi một lát là ta nhất định phải trở về. Nếu không, cơ thể ta sẽ khô héo đi rất nhanh!
- Nhưng ngươi đã vượt qua thánh cấp…Ngươi còn sở hữu lĩnh vực có thể tùy ý thay đổi pháp tắc! – Đỗ Duy nhịn không được nói.
- Đây cũng chính là nguyên nhân mà ta vẫn luôn không từ bỏ! - Trong giọng nói của Bạch Hà Sầu lộ ra một loại cứng cỏi và kiêu ngạo - Bởi vì lời nguyền do người sáng lập đại tuyết sơn khi xưa này, sức mạnh đối với pháp tắc thậm chí còn mạnh hơn ta bây giờ! Cho nên trừ phi thực lực ta vượt hẳn người sáng lập đại tuyết sơn. Nếu không, ta không có cách nào phá giải được lời nguyền này.
Nói đến đây, cũng không thèm quản biểu tình kinh ngạc của ba người. Bạch Hà Sầu đã đi đầu vào trong sơn động:
- Vào đi! Đoạn, thứ mà ngươi yêu cầu, đáp án chính là ở trong cái sơn động này! Sau khi ta đánh bại thầy của chúng ta, kế thừa đại tuyết sơn này từ trong tay người, cũng đồng thời kế thừa cả cái sơn động này! Đỗ Duy ngươi biết không? Cái sơn động này, lúc trước là thuộc về thầy của chúng ta, Cổ Lan Tư!
Nói rồi, hắn hình như còn cười nhẹ một tiếng:
- Cẩn thận một chút, trong này có chút lạnh.
Không cần Bạch Hà Sầu nhắc nhở nữa. Chí ít thì khi Đỗ Duy và Joana hai người vừa bước sơn động, lập tức đã cảm thấy bản thân bị một cỗ hàn khí bất tận bao vây lấy. Cho dù có áo thật dày, Đỗ Duy và Joana cũng không phải kẻ yếu, nhưng mặc cho hai người nỗ lực chống đỡ đến đâu thì vẫn cảm thấy cỗ hàn khí mãnh lực đó dễ dàng xuyên qua lớp áo dày, từ lỗ chân lông khắp người mà chui vào trong cơ thể!
Chỉ trong một lần hô hấp, Đỗ Duy đã cảm thấy bản thân hình như đông cứng rồi. Mà nhìn Joana thì trên gương mặt xinh xắn của nàng cũng đã tím tái.
Xích Thủy Đoạn thấy bộ dáng hai người, tên ác nhân vốn hung hăng này lại đi lên trước một bước, giơ hai tay ra giữ lấy vai của hai người. Rất nhanh, sức mạnh của cường giả thánh cấp đã mở ra một phạm vi ấm áp trong vòng ba người.
Đỗ Duy lập tức đưa ánh mắt cảm kích đến cho hắn. Nhưng Xích Thủy Đoạn căn bản không nhìn tới hắn mà là hướng về Bạch Hà Sầu phía trước hỏi:
- Trong hang động này rốt cục có cái gì? Chẳng lẽ là… bảo tàng mà đời đời đại tuyết sơn cất giấu?
- Bảo tàng? Không, ngươi sai rồi Đoạn! Giọng nói của Bạch Hà Sầu truyền đến từ phía trước- Nơi này không có bảo tàng, mà là... Một cái phong ấn! Một cái phong ấn từ viễn cổ.
Phong ấn? Cái từ này đúng là khiến cho người ta nghĩ đến rất nhiều thứ.
- Phong ấn cái gì? - Đỗ Duy lập tức hỏi.
- Ta cũng không biết! - Trong tiếng nói của Bạch Hà Sầu mang theo chút cổ quái - Nhưng mà ta biết một điều: Sự tồn tại của Đại Tuyết sơn có lẽ có quan hệ với cái phong ấn này! Sự thật thì ta luôn có một loại cảm giác: Sự tồn tại của những người trên tuyết sơn như chúng ta có lẽ vẫn luôn gánh vác một sứ mệnh.
- Sứ mệnh gì?
- Hai khả năng: Thứ nhất, chúng ta là phụ trách thủ hộ phong ấn ở đây, không để cho người ngoài đến mở cái phong ấn này – Bạch Hà Sầu nhàn nhạt nói - Còn thứ hai thì… Nơi này đã phong ấn thứ gì đó rất đáng sợ, mà sứ mệnh của những người trên tuyết sơn chúng ta chính là không để cho thứ bị phong ấn trong đây chạy thoát.
Trong lòng Đỗ Duy đột nhiên run rẩy, cũng không biết là vì nghe xong những lời này hay là vì rét lạnh. Chính vào lúc này, Bạch Hà Sầu dừng lại, hắn quay đầu cười nói:
- Chúng ta đến rồi… Bây giờ, lấy nguyện hạ mỹ nhân ra đây!
Sau lưng hắn là một bức tường băng. Đứng trước tường băng, trên bức tường đó ẩn ẩn có loại quang mang nào đó lưu chuyển. Đỗ Duy chỉ nhìn bức tường đó một cái liền đột nhiên cảm thấy bản thân hình như đã nhìn thấy cái gì đó…
Không, hay là một bức tranh? Trên bức tường, phảng phất như hiện ra một đôi mắt!
Đôi mắt đó, khiến cho người ta thoáng cái liền say mê trong đấy. Đỗ Duy thậm chí ngay cả màu sắc của con mắt này còn chưa thấy rõ thì đã cứ như là quên đi tất cả. Hắn cố gắng nhìn lại, cuối cùng mới thấy rõ được. Trong đôi mắt hiện ra trên tường băng này có một người:
Là chính mình!