Ác Ma Pháp Tắc

Sau khi Đỗ Duy đi ra khỏi địa lao, vươn mạnh người một cái, hắn xoa xoa khuôn mặt hơi tê dại của mình- vừa rồi phải giả bộ cười ác độc ở trong đó, quả thật có chút vất vả.
Nhưng mà, vỗ vỗ túi áo….. bức thư đó đang nằm yên ở đấy.
"Đỗ Duy, ngươi thật là quá hèn hạ rồi. Dùng loại thủ đoạn này để đối phó một đứa con gái, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?" Một giọng nói truyền ra từ chỗ sâu trong ý thức.
Khóe miệng Đỗ Duy khẽ cười: "Ôi, Semel thân ái của ta, tằng tằng tằng tổ mẫu…. Trời ạ, ta còn tưởng rằng người đã rời xa ta rồi chứ! Không ngờ rằng cuối cùng thì hôm nay người cũng đã có động tĩnh, đã bao lâu rồi nhỉ? Sao trong lúc ta lâm nguy, người cũng không nói một câu. Bây giờ ta mới ăn hiếp người ta có một chút mà người đã nhảy ra chỉ trích ta rồi à?"
Semel lặng im một lúc: "Ta…. Có nguyên nhân của ta."
Trong lòng Đỗ Duy giật mình, hình như hắn đã nghe ra sự dị thường trong giọng nói của Semel: "Ôi, mém chút nữa là ta quên hỏi rồi. Rốt cuộc người là tằng tằng tằng tổ mẫu của ta hay là ma pháp sinh vật Semel thích lắc lư chân mà chạy loạn lên trước mặt ta? Sao giọng nói bây giờ của người càng ngày càng nghiêm khắc vậy?"
"Đỗ Duy!" Giọng của Semel hơi khó chịu: "Ta chỉ muốn nói, ngươi không cần thiết phải sử dụng loại thủ đoạn hèn hạ này để đối phó người con gái đó. Con cháu nhà Rowling không nên dùng loại phương pháp đáng khinh này."
"Vậy, tằng tằng tằng tổ mẫu tôn kính của ta, ta nên làm thế nào?" Đỗ Duy cười lạnh:"Chẳng lẽ ta phải đi vào trong đó, quỳ trước mặt cô ta, hôn chân cô ta để mà cầu xin cô ta tha cho ta."
"Ngươi…. Ngươi không phải là còn có "con mắt mị hoặc" sao? Chỉ cần ngươi dùng cái ma pháp đó, nhìn cô ta một cái, ta nghĩ cô ta sẽ trở nên nghe lời."
Sau khi nghe xong câu này thì Đỗ Duy đột nhiên cười phá lên.
Hắn cười rất lớn tiếng. thậm chí còn cười nghiêng cả người. cuối cùng, đến cả nước mắt cũng sắp tuôn ra thì hắn mới nói tiếp: "Trời ạ…. Semel, tằng tằng tằng tổ mẫu của ta, người không phải là đang đùa ta chứ? Người cảm thấy cái con mắt mê hoặc đó có thể có tác dụng gì đối với con nhỏ này?"
"Nhưng đó là kỹ năng đặc biệt mà Chris cho ngươi. Chỉ cần ngươi nhìn cô ta một cái thì cô ta sẽ yêu ngươi…."
"Yêu? Yêu có tác dụng gì?" Giọng nói của Đỗ Duy trở nên lạnh băng: "Semel thân ái, người sẽ không cho rằng là trong trò chơi chính trị này, cái thứ gọi là tình yêu đó có thể có tác dụng gì đó chứ?"
Sắc mặt Đỗ Duy trở nên cực kì nghiêm túc. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, từ từ nói: "Ta thừa nhận. lúc trước khi có con mắt mê hoặc này, trong lòng ta vốn đã không quá kỳ vọng vào nó…. Bởi vì ta biết, nếu một người đàn ông tin rằng tình yêu có thể khiến cho người phụ nữ một lòng thuận theo….. vậy thì nếu người đàn ông đó không phải là tên điên thì nhất định là tên ngốc!"
"Trong cuộc tranh đấu chính trị này thì tình cảm đáng giá bao nhiêu tiền? Hừ…. đối với một người phụ nữ có tâm trí kín đáo như tiểu thư Dereye này mà nói…. . Trong lòng cô ta toàn là lợi ích gia tộc, thậm chí là có thể gả vào hoàng thất để mưu quyền đoạt lợi. Đối với loại phụ nữ này mà nói, tình yêu thì đáng là gì! Hừ…. cho dù khiến cho cô ta yêu ta thì có thể đảm bảo rằng cô ta sẽ không hại ta sao? Có thể đảm bảo rằng cô ta sẽ ngoan ngoãn mà nghe lời ta sao? Đối mặt với lợi ích chính trị thì mọi thân tình, tình cảm đều là nhu nhược! Demel! Không phải là ngay cả cái đạo lý này người cũng không biết đấy chứ?"
Đỗ Duy để tay ra sau lưng, thản nhiên nói: "Cha ta yêu ta, việc này ông ta không nói dối. Ta cũng tin. Nhưng dù thế thì năm xưa ông cũng đã từng vì lợi ích gia tộc mà phái người tới ám sát ta! Semel, người cảm thấy nếu chỉ đơn giản là để cho người đàn bà này yêu ta thì ta sẽ yên tâm được sao? Hừ, nói không chừng, ả vừa quay mặt đi đã có thể nhẫn tâm mà hại ta rồi!"
Còn có một câu mà Đỗ Duy căn bản không cần nói. Trong lòng nghĩ thầm một lượt: nếu như đối phương là loại đàn bà như Võ Tắc Thiên thì "yêu" có thể có bảo đảm bao nhiêu chứ? Dù chỉ một ít cũng không có!!
Dường như Semel đã bị Đỗ Duy thuyết phục rồi, nàng không có lên tiếng phản đối. Mà Đỗ Duy lại đột nhiên cười lên: "Semel, xem ra thì bây giờ càng ngày người càng ít xuất hiện rồi… hơn nữa, giọng và thái độ của người cũng càng ngày càng cổ quái…. Ta lại hơi hoài niệm khoảng thời gian khi người vừa mới xuất hiện, nhớ cái bộ dáng lắc lư đôi chân nhỏ trước mặt ta mà chạy qua chạy lại. Mà bây giờ thì người cứ như là một người có tuổi, nhìn cứ như là tằng tằng tằng tổ mẫu thật sự của ta vậy."
Đối với mấy câu nói này, Semel không có trả lời mà là than nhẹ một tiếng. Qua rất lâu sau mới yếu ớt nói một câu:"Đỗ Duy, người thức tỉnh không chỉ có mình ngươi…. Ta nghĩ…. Ta cũng sắp thức tỉnh rồi."
Nói xong thì người đã biến mất không còn tung tích nào nữa.
Đỗ Duy ngưng thần suy nghĩ câu nói cuối cùng đó một hồi. trong mơ màng hình như đã đoán được chút gì đó.
Tối hôm đó, cho đến khi rất khuya thì Đỗ Duy mới đi đến chỗ ở của Vivian.
Sự thật thì kể từ khi rời khỏi đại tuyết sơn. Suốt dọc đường trở về thành Loran, quan hệ của ba người đã xảy ra một ít biến hóa tế nhị!
Dù cho Vivian có ngây thơ thuần khiết hơn đi nữa thì dù sao nàng cũng là một người con gái thông minh mà không hề ngốc. Chỉ là có phần không hiểu thế sự mà thôi. Nhưng mà, trên đường đi, thấy Đỗ Duy ôm lấy JoJo đang hôn mê. Sau đó khi JoJo tỉnh lại, giữa hai người dù không có nói gì nhiều nhưng khi tiếp xúc ánh mắt, ngẫu nhiên có những tia sáng thấp thoáng giữa họ khiến cho Vivian đoán ra được chút gì đó.
Mà thái độ của JoJo cũng phát sinh ra sự biến hóa cực lớn.
Lúc trước, khi JoJo và Vivian hai người gặp nhau thì đúng là cảnh tượng mìn gặp lửa. JoJo luôn bất mãn với sự nhu nhược của Vivian, lúc nào cũng nói không được mấy câu là xảy ra đại chiến giữa hai chị em. Cho nên, trước đó Đỗ Duy hao phí suy nghĩ, luôn nghĩ cách điều nàng ra khỏi thành cũng vì muốn giảm bớt cơ hội hai chị em gặp nhau.
Nhưng mà lần này, sau cái ngày rời khỏi tuyết sơn. Khi JoJo tỉnh lại từ trong lòng Đỗ Duy đã kinh hô một tiếng, sau đó thì ôm lấy cổ của Đỗ Duy một cách bản năng. Trong ánh mắt chan chứa tình yêu say đắm vô hạn… ngay cả người đơn thuần như Vivian cũng nhìn ra!
Rồi sau đó, câu đầu tiên của JoJo là: "Chúng ta không chết sao?"
Câu trả lời của Đỗ Duy là:"Không chết."
Rồi vào khoảng khắc sau khi JoJo nhìn thấy Vivian bên cạnh thì người con gái vốn không hợp với em gái mình lại lộ ra vẻ ôn nhu hiếm thấy, thậm chí là…. Thẹn thùng!
Không sai. Đấy rõ ràng là một loại cảm giác thẹn thùng hoặc là xấu hổ. Hình như JoJo đã không còn dám nhìn vào mắt của Vivian, ngay cả ánh mắt cũng trở nên không được tự nhiên, càng không dám nói chuyện với Vivian.
Sự thay đổi nghiêng trời lệch đất này càng khiến cho Vivian cảm thấy kì dị!
Lúc trước, lần nào gặp mặt cũng là JoJo trừng mắt nhìn đến nổi Vivian không dám nói chuyện? Nhưng lần này lại hoàn toàn đảo ngược. Ánh mắt vốn dữ tợn của JoJo lại liếc nhìn xung quanh, ngay cả nói chuyện cũng là nhỏ giọng lí nhí.
Nhưng mà, loại tình huống này cũng chỉ duy trì được hai ngày. Sau đó thì tính tình của JoJo cũng nhịn không nổi nữa. Một mặt nàng ta cảm thấy áy náy và bất an khi đối mặt với Vivian. Nhưng trái lại, khi nhìn Đỗ Duy thì người con gái tâm tư kiên định này lại cảm thấy khó xử.
Dù chết cũng không sợ, nhưng…. Có những chuyện khiến cho người ta cảm thấy bất lực còn hơn cả việc chết.
Cho nên, khi JoJo thở dài một hơi và nói với Đỗ Duy một câu: "Thà rằng ta chết ở trong đó." Khi Vivian nghe thấy câu này thì đã hiểu hết tất cả rồi!
Kết quả của sự việc này là quan hệ giữa ba người đột nhiên trở nên tế nhị.
Cho nên sau khi trở về thành Loran, Đỗ Duy còn chưa có cơ hội nói chuyện xong với vị hôn thê của mình đã phải lập tức đi giải quyết chuyện của con nhỏ Dereye này.
Nên bây giờ Đỗ Duy mới quyết định đi thăm vị hôn thê của mình.
"Dù sao đi nữa…..thì ta cũng là một người đàn ông." Đỗ Duy thở dài lẩm bẩm: "Có những chuyện là không thể né tránh."
Nói rồi, hắn bước lên trên bậc thang, đi về phía tầng cao nhất trong tòa nhà chính của tòa thành.
Chỗ ở của Vivian và bản thân hắn đều là ở trong tầng cao nhất của tòa tòa nhà chính này. Đây là một hành lang xoay tròn. Bản thân hắn ở phía đông, Vivian ở phía tây, ở giữa còn có chỗ ở của mấy thị nữ.
Khi Đỗ Duy cất bước lên lầu thì thấy ngay hai thị nữ đang trông coi ở cầu thang. Hai thị nữ vừa muốn mở miệng thì Đỗ Duy đã đưa ngón tay lên miệng làm động tác im lặng. Sau khi Đỗ Duy đi vòng qua hai thị nữ này thì có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của họ có hơi mất tự nhiên.
Nhưng mà Đỗ Duy cũng không muốn nghĩ nhiều.
Đi thẳng đến ngoài cửa phòng của Vivian. Hắn đẩy nhẹ cửa một cái.
Cửa không có khóa, nhưng đèn bên trong đã tắt từ lâu rồi.
Trong căn phòng đen tối, ngay cả rèm cửa sổ cũng đã kéo lên, ngăn hết toàn bộ ánh sao của bầu trời đêm.
Đỗ Duy giật mình, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Vivivan, nàng đã ngủ rồi ư?"
Hắn đi đến trước cửa phòng ngủ. Cửa phòng nửa đóng, trong đó còn có tiếng hô hấp nhẹ nhàng.
Đỗ Duy cười…. rõ ràng là cô bé này còn chưa ngủ, chỉ là giả bộ. Âm thanh hô hấp trên giường hơi dồn dập, có vẻ như rất khẩn trương.
Đỗ Duy nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường. Tuy trong phòng không có một tia sáng mà toàn là một khoảng đen tối nhưng lực cảm ứng siêu mạnh của ma pháp sư lại khiến cho hắn không hề gặp khó khăn trong bóng tối.
Trong mơ hồ, hắn cảm giác được có một thân thể mềm mại ấm áp đang nằm yên trên đó. Cái chăn mỏng trùm qua đầu, chỉ là tiếng hô hấp nặng nề ấy mang theo sự khẩn trương…. Hơn nữa, Đỗ Duy rõ ràng "nhìn" thấy một đôi tay mịn màng đang nắm chặt lấy một góc của cái chăn.
Đỗ Duy ngồi bên cạnh giường, sau đó nhẹ nhàng khom người, dịu dàng cất tiếng:"Vivian, bảo bối…. anh, anh có ít chuyện cần phải nói với em, có được không?"
Nhưng mà, hắn vừa nói xong thì một đôi tay thon kia đã đưa ra từ trong chăn, ôm chặt lấy cổ hắn. Đỗ Duy chỉ cảm thấy một luồng hương thơm phả vào trong mũi. Còn chưa đợi cho hắn kịp phản ứng thì thân thể thon thả và ôn nhu đó đã nhào vào lòng hắn. Mái tóc phớt qua mũi hắn, cảm giác ngứa ngứa khiến mém chút nữa thì hắn không nhịn được phải hắt hơi.
Rất hiển nhiên, người trong lòng hắn chỉ mặc một cái áo ngủ mỏng manh. Bên trong áo ngủ chỉ sợ là cũng không còn cái gì nữa rồi. Đỗ Duy có thể cảm giác rõ ràng thân thể ôn nhu đang dính chặt trước ngực hắn. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng tất cả chỗ lỗi lõm kia…. Nhất là, nàng ta còn đang run lên nhè nhẹ. Loại tâm tình kích động xen lẫn sợ hãi đều được truyền hết vào trong tai Đỗ Duy thông qua sự hô hấp gấp rút.
Đỗ Duy vừa muốn nói gì thì liền cảm thấy miệng mình đã bị đối phương chặn lại.
Môi của nàng ôn nhu như đường mật, tuy còn bỡ ngỡ nhưng loại nhiệt tình này lại khiến cho Đỗ Duy nuốt ngược trở lại những lời muốn nói.
(rất ngọt……)
Trong lòng Đỗ Duy chỉ có một ý nghĩ như vậy.
Gần như là phản xạ, hắn nhè nhẹ tách hàm răng của đối phương ra. Sau đó quấn lấy cái lưỡi trơn mượn đang né tránh kia. :
"Ư..." Hình như người nằm trong lòng hắn không chịu nổi loại khiêu khích này liền phát ra một tiếng kêu gần như là rên rỉ.
Nhưng Đỗ Duy lại đột nhiên gật thót!
Hắn đẩy mạnh người trong lòng của mình ra: "Nàng không phải là vivivan…. Nàng….."
Trong bóng tối, Đỗ Duy vẫn có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của đối phương, hắn buột miệng kêu lên: "JoJo?!"
Thân thể JoJo như một con bồ câu bị kinh sợ, nằm phục trong lòng Đỗ Duy không nói được từ nào. Nàng chỉ cắn chặt lấy môi.
"Vivian đâu? Nàng, sao nàng lại ở trong phòng của nàng ấy?" Đỗ Duy hít sâu một hơi. Hắn lập tức nhớ ra vẻ mặt cổ quái của hai thị nữ khi hắn bước vào.
JoJo không có trả lời câu hỏi của Đỗ Duy--- vì đã không cần phải trả lời nữa rồi!
Đỗ Duy vừa mới hỏi xong liền nghe thấy sau lưng truyền đến một âm thanh mềm nhũn. Loại giọng nói lắp bắp ấy không phải Vivian thì còn là ai đây?
"Đỗ, Đỗ Duy… ta…."
Nói rồi, một cơ thể thơm tho đã dán vào người hắn từ đằng sau. Một đôi tay đã ôm lấy eo hắn.
Đỗ Duy lập tức cảm thấy một cơ thể ôn nhu, trơn tuột dán trên lưng mình. Từ làn da láng mịn của đôi tay và nhịp tim truyền đến rõ ràng từ phía sau lưng mà xét….
Đỗ Duy lập tức đưa ra một phán đoán chuẩn xác. Đó chính là, cô bé ngốc đang dán sau lưng hắn này không mặc quần áo! Cái cô bé mà thường ngày chỉ bị mình hôn cũng sẽ đỏ mặt một lúc lại ở trần không mặc gì?!
Thẳng thắn mà nói, loại hạnh phúc và kích thích cực lớn này gần như đã hạ gục Đỗ Duy rồi!
Theo phản xạ, hắn một tay ôm lấy JoJo chính diện, một tay ôm ngược Vivian. Sau đó, hắn dường như như bị choáng váng, nửa khắc sau mới nói ra mấy chữ từ trong họng: "các nàng… thế này là muốn…. làm cái gì?"
"Ta… ta không biết." Giọng cuả Vivian vẫn mềm nhũn ra. Âm thanh run đến mức không còn nghe rõ được gì nữa nhưng nàng vẫn kiên trì nói tiếp:
"Đỗ Duy… ta.Ta không thể bỏ được chàng. Nhưng mà, chị…chàng…. Ta. Chúng ta thương lương rất lâu. Cuối cùng cũng cảm thấy… như, như vậy, như vậy có lẽ là…. Cách giải quyết tốt nhất rồi…. chàng…. chàng…."
Nói rồi, khuôn mặt của cô bé ngốc đã dán vào mặt Đỗ Duy. Một đôi tay thon nhỏ đã trượt vào trong áo của Đỗ Duy. Đầu ngón tay mềm mại quẹt qua bộ ngực rắn chắc của hắn.
Đỗ Duy choáng váng, hoàn toàn choáng váng.
Hắn không ngờ được, nan đề mà mình còn đang đau đầu và còn chưa bỏ công sức ra giải quyết thì hai chị em này đã tự thương lượng đưa ra cách giải quyết rồi!
Đúng vào lúc hắn đang ngẩn ngơ thì Vivian ở sau lưng đã khẩn trương cực kỳ rồi, đến cả động tác cũng hơi cứng nhắc. Mà JoJo nằm trong lòng hắn đột nhiên cắn mạnh lên trên vai Đỗ Duy.
Lập tức Đỗ Duy cảm thấy đau! Cũng không biết là do thẹn thùng hay là bất mãn mà một phát cắn này của JoJo rất sâu!
Liền theo đó là giọng nói hung dữ của JoJo vang lên trong bóng tối. nhưng trong giọng nói hung dữ ấy lại mang theo một nỗi oán hận ngọt ngào. Lọt vào trong tai Đỗ Duy lại trở thành một giọng oán hận kì lạ:
"Chàng…. Chàng còn đơ ra đó làm cái gì! Chẳng lẽ…. chúng ta cũng đã như vậy rồi, chẳng lẽ chàng còn chưa biết…. chẳng lẽ chàng còn muốn hai người con gái chúng ta đi chủ động làm cái gì nữa sao? Chàng…. Chàng…"
Cuối cùng, JoJo cắn răng: "Chàng có phải là đàn ông không đây!"
Có phải là đàn ông không?
Đỗ Duy đột nhiên khôi phục lại mọi phản ứng--- loại phản ứng mà mọi người đàn ông bình thường đều nên có!
"Ta đương nhiên là đàn ông!" Trong bóng tối, hình như Đỗ Duy đã cười, cười rất là đắc ý và còn mang theo chút tà ác: "Đợi lát nữa là các nàng sẽ biết thôi!!"
Shit!
Dù sao lão tử cũng đã là kẻ hai kiếp. Tính tuổi của cả hai kiếp thì dù thế nào mình cũng được xem như là một đại thúc trung niên rồi! đường đường đại thúc lại bị hai tiểu xử nữ các người trêu chọc như vậy sao!
Thím có thể nhịn được nhưng thúc thúc nhịn không được! Hổ không phát uy, ngươi coi ta là mèo garfield à!
* : mèo garfied http://vi.wikipedia.org/wiki/Garfield_(nhân_vật)
Đỗ Duy lật mạnh người một cái. Cùng với tiếng kêu nhẹ của hai người con gái, ba thân thể liền lăn lên trên chiếc giường lớn mềm mại thơm tho…..
*song phi yến chính là chị em Triệu Phi Yến trong cung nhà Hán,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui