- Ta… thê tử của ta tên là…
Rốt cuộc, có vẻ như Grooms bị Đỗ Duy dùng thái độ bình thản mà thả lỏng được một chút, bắt đầu nói về thân nhân của hắn. Thực ra thê tử của hắn cũng là một cung nữ, chỉ là do quá lớn tuổi nên bị đào thải khỏi hoàng cung.
Bản thân Grooms là thợ may cung đình, thu nhập cũng không tệ nên hắn mua cho lão gia của mình một mảnh đất. Hiện tại thê tử cùng các con của hắn đều có cuộc sống êm ả bên cạnh lão gia, mặc dù không được tình là giàu có nhưng ít ra thì cơm áo cũng không phải lo lắng.
Đỗ Duy nghe với bộ dáng có chút hứng thú, tay không ngừng điểm điểm lên mặt của Grooms, đồng thời cũng không quên thuận miệng mà hỏi:
- A, ngoài ra còn gì nữa không?
Cuối cùng, sau khi hoàn thành, Đỗ Duy buông lỏng người, bước lui ra phía sau 2 bước, cẩn thận nhìn lại, dường như đối với thành quả của mình có chút vừa lòng. Hắn giữ khuôn mặt bình thản mà lui ra.
Nét mặt hắn rất nghiêm túc.
Nhìn sắc mặt của vị đại nhân này trầm xuống, Grooms đột nhiên lặng người.
- Grooms!
Đỗ Duy nhìn gắt gao vào trong mắt đối phương.
- Ta biết ngươi không phải là kẻ ngốc, ta cũng sẽ không lừa gạt ngươi. Kết quả chuyện này thế nào, ta nghĩ ngươi đã ở trong hoàng cung lâu như vậy thì hẳn cũng đoán ra được phần nào. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Grooms sửng sốt một lát, khóc lên "ô ô", vừa khóc vừa nói:
- Ta không muốn chết, đại nhân, ta không thể chết được. Ta còn thê tử cùng nữ nhi… đang trông ngóng ta chở về. Ta còn muốn nhìn con gái nhỏ của ta lớn lên, lập gia đình… Ô ô ô, đại nhân, ta van ngài lưu lại cho ta một mạng đi.
Vẻ mặt của Đỗ Duy không có một chút biến hóa, nhưng trong lòng hắn lại khẽ thở dài.
Hắn nhẹ nhàng đặt một tay lên vai Grooms:
- Grooms, ta không muốn lừa ngươi… Bởi vì lần này ngươi nhất định phải chết, sau khi chuyện này chấm dứt ta nghĩ ngươi sẽ hiểu. Loại chuyện như thế này sẽ không lưu lại mạng sống cho ngươi.
Thân thể Groom giật giật, tuy một mực vẫn sợ hãi nhưng hắn đã nghĩ tới, chỉ vì từ miệng của Đỗ Duy nói ra đáp án khiến cho thân thể của hắn mềm nhũn, cơ hồ ngã vật ra đất.
Hắn không phải là đại nhân vật hay dũng sĩ gì, hắn chỉ là một kẻ bình thường, một thợ may có chút yếu đuối, nhát gan…
- Ta rất thông cảm nhưng ta vô phương thay đổi vận mệnh của ngươi.
Đỗ Duy vỗ vỗ vai hắn:
- Mặc dù vận mệnh này ngươi nhất định phải trải qua nhưng ngươi nhất định phải làm cho xong… hoàn thành thật xuất sắc… để có một kết quả hoàn mỹ.
- Nhưng… tại sao?
Ánh mắt Grooms trở lên tuyệt vọng:
- Dù sao ta cũng chắc chết rồi.
- Vì nữ nhi cùng thê tử của ngươi.
Đỗ Duy nói một câu:
- Nếu như ngươi không cố gắng hoàn thành tốt chuyện này, cố ý làm hư đại sự. Như vậy, Grooms, ngươi hẳn phải biết là đã chọc giận Nhiếp Chính vương thì sẽ có hết quả ra sao! Ngược lại, nếu như ngươi làm tốt chuyện này, sau khi ngươi chết… ta cam đoan là thê tử của ngươi sẽ nhận được một phần thù lao hậu hĩnh, đủ để đưa nàng gia nhập vào hàng ngũ những người giàu có, bình an sống hết đời! Sau này nữ nhi của ngươi xuất giá, còn cuộc sống của chúng, tương lai của chúng…
Đỗ Duy nói tới đây liền thở dài, lựa chọn từ ngữ rồi chậm rãi nói:
- Có lẽ ta nói như vậy có chút tàn nhẫn, ta muốn ngươi phải nghĩ là "Ngươi hãy làm tốt chuyện này, vì thê tử cùng nữ nhi của ngươi mà đảm bảo cho họ có một cuộc sống thật tốt!
Thân thể Grooms đã ngừng run rẩy.
Gã đàn ông này đã bị câu nói sau cùng làm rung động.
Trải qua một thời gian rất dài im lặng, ngay cả sắc trời bên ngoài đại điện đã tối đen, Grooms như đã suy nghĩ rất kỹ, rốt cuộc đã ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hắn đã có bộ dáng của một nam nhân.
- Ngài có thể đảm bảo cho ta được không?
Thanh âm của hắn có chút khàn khàn.
- Đúng vậy, ngươi đã có được sự cam đoan của ta.
- Thê tử cùng nữ nhi của ta sẽ không phải lo cuộc sống cơm áo đến cuối đời?
Grooms lặng yên chảy nước mắt.
- Đúng vậy, nàng nhất định sẽ như thế!
Thanh âm của Đỗ Duy trở lên nghiêm túc:
- Nàng sẽ nhận được một nông trang, có đủ gia sản để sinh sống.
- Ngoài ra còn nữ nhi của ta… Elegant và Slightly… A… Nữ thần a… Elegant đã hơn 14 tuổi, sang năm nó đã có thể trưởng thành, phải lập gia đình… Còn có… Elegant… nó mới có 9 tuổi.
- Ta dùng danh dự của quý tộc ra cam đoan, hai nữ nhi của ngươi sẽ có một cuộc sống tốt đẹp. Tương lai trượng phu của Elegant phải là nam nhân có thân phận và công việc thật tốt. Còn tiểu nữ nhi của ngươi sẽ được giáo dục một cách tốt nhất, không phải lo cơm ăn áo mặc, có một cuộc sống hạnh phúc! Hơn nữa… ta sẽ phái người đem vợ con ngươi đến La Lâm bình nguyên, các nàng sẽ được chiếu cố ở đó.
Grooms dùng sức siết chặt nắm tay, cố gắng lấy dũng khí. Mặc dù Đỗ Duy hứa hẹn nhưng khi đối mặt với nỗi sợ tử vong, không phải vài câu nói mà có thể vượt qua.
May là một lát sau, cuối cùng Grooms cũng đứng lên, mặc dù nắm tay cũng có chút run rẩy, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng… cuối cùng hắn cũng đứng lên.
Sau đó, nam nhân này lau đi nước mắt, nước mũi trên mặt rồi đem địa chỉ cùng toàn bộ thông tin về của lão gia, thê tử và nhi nữ của mình ra… báo một hồi.
Mặc dù căn bản những tư liệu này không cần hắn nói ra, Đỗ Duy vẫn có thể tùy tiện phái người điều tra được. Nhưng tại giờ phút trấn an con người đáng thương này, Đỗ Duy vẫn làm bộ dùng thái độ chân thật nhận lấy những thông tin đó.
Sau đó, như nhận được sự an ủi, Grooms cuối cùng cũng yên tâm.
Tinh thần của hắn dường như cũng trở lên dễ chịu chút ít.
- Nghỉ ngơi thật tốt đi, chiều nay ngươi không nên rửa mặt, ta lưu lại trên mặt ngươi một "bức tranh" nên không cần lău, hãy giữ lại, ngày mai còn chút hữu dụng.
Đỗ Duy đỡ nam nhân này ngồi lại trên giường, sau đó nói với giọng hòa nhã:
- Vừa rồi ta mới cho ngươi uống một bình nước thuốc, nó sẽ làm cho ngươi cảm thấy thoải mái. Chỉ cần đến sáng mai, ngươi sẽ cảm thấy rất đau, ngươi phải nhẫn nại một chút… bởi vì…
- … Giọng nói của ngươi cùng bệ hạ có chút khác biệt, ta chỉ có thể sử dụng dược vật để tác động lên giọng của ngươi.