Không thể không nói, Thần hoàng tử là một vị quân chủ rất cần mẫn.
Ít nhất sau khi hắn nắm được quyền bính của đế quốc, không hề xao lãng công việc triều chính. Ngược lại, hắn thường xuyên mỗi ngày đều làm việc đến tận đêm khuya. Đặc biệt là khi gặp phải những vấn đề đặc biệt khó giải quyết.
Những lúc như thế này, Nhiếp Chính vương thường sẽ nhốt mình ở trong thư phòng hoàng cung, nơi này là nơi mà các đời hoàng đế của đế quốc suy nghĩ những quyết sách quan trọng. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Khi Nhiếp chính vương làm việc khuya ở nơi này, bất kỳ ai ở ngoài đều không dám đi vào làm phiền hắn.
Nhưng… Đương nhiên, việc gì cũng phải có ngoại lệ. Trong thư phòng rộng lớn lúc nào cũng ấm áp. Thư phòng được đặc biệt xây dựng chia làm phòng trong và phòng ngoài. Phòng ngoài là phòng khách rộng rãi, có lò sưởi âm tường ấm áp, ngọn lửa bập bùng. Đồng thời, tường của căn phòng có hai lớp, rỗng ở giữa, hơi nóng của ngọn lửa hừng hực phát ra từ lò sưởi âm tường nhờ những kênh dẫn được thiết kế đặc biệt, lưu chuyển trong không gian hẹp giữa hai lớp tường đi khắp căn phòng.
Thông qua sự tuần hoàn liên tục, sưởi ấm cả căn phòng. Mặc dù ngoài trời có lạnh căm căm thì bên trong lúc nào cũng ấm áp như giữa mùa xuân.
Thần hoàng tử đơn giản khoác một cái áo khoác, tựa vào đó chợp mắt. Báo cáo tình hình thu nhập tài chính đến từ phương Nam đặt trước mặt hắn đã chẵn hai tiếng đồng hồ, nhưng hắn lại chưa hề xem qua.
Vị quân chủ trẻ tuổi này đang suy nghĩ cùng một nan đề với Đỗ Duy: vấn đề ngôi vua, nên giải quyết thế nào?
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Thần hoàng tử nhíu mày, ánh mắt hắn thoáng chút bất mãn:
- Ai?
- Điện hạ, là thần.
Nét mặt Thần hoàng tử dịu trở lại, hắn nhận ra giọng nói của vị pháp sư cung đình thân tín nhất của mình. Chứ nếu là người khác, căn bản sẽ không dám gõ cửa tìm hắn giờ này.
- Công tước hoa Tulip có chuyện gấp cần gặp người ngay bây giờ.
Thần hoàng tử ánh mắt lóe sáng, hắn bật dậy khỏi ghế, đứng lên:
- Cho hắn vào. Nhanh lên.
Khi Đỗ Duy vào tới nơi thì nhìn thấy ánh mắt đỏ hồng của Thần hoàng tử. Một gã đáng thương, hắn mấy ngày nay sợ rằng không đêm nào ngủ ngon giấc, xem ra làm chúa tể đế quốc cũng chưa chắc là một việc hạnh phúc gì.
Thần hoàng tử chỉ cái ghế mềm duy nhất trong phòng:
- Ngồi đi, Đỗ Duy... Cho ta biết, có phải là "hắn" có vấn đề gì?
- Không, không, không!
Đỗ Duy lắc đầu, dáng vẻ hắn xem ra rất thoải mái. Sau đó vị công tước hoa Tulip này từ trong lòng lấy ra một quyển sách mỏng, nhẹ nhàng đặt trên bàn của Thần hoàng tử.
- Đây là cái gì?
- Một công văn, điện hạ. Đỗ Duy mỉm cười. Ta mới vừa viết cả đêm xong.
Thần hoàng tử nhíu mày, trong lòng không thoải mái:
- Ngươi ở trong hoàng cung của ta, có cái gì ngày mai gặp mặt nói là được. Bây giờ là lúc nào rồi chứ. Ngươi vẫn còn hơi sức lãng phí thời gian viết cái quỷ công văn gì nữa?
Thấy lông mày nhăn tít của Thần hoàng tử, Đỗ Duy cười nói:
- Ngài không xem thử à? Đây là ta lao tâm khổ tứ viết ra đó!
Nhiếp chính vương cuối cùng cũng lật trang đầu tiên, chỉ thấy trên đó ghi một hàng chữ tiêu đề lớn xiêu xiêu vẹo vẹo. Không thể không nói, nét chữ của Đỗ Duy thật sự quá xấu.
- Đề án tái xây dựng hiệp hội kỵ sĩ đại lục,
- Ủa?
Thần hoàng tử ngẩn cả người.
- Tái xây dựng hiệp hội kỵ sĩ đại lục?
Lúc này đây, lôi chuyện không liên quan gì tới nhau ra để làm cái quái gì chứ?
Hiệp hội kỵ sĩ đại lục? Hiện giờ ai còn tâm tình gì mà quan tâm tới cái khỉ này chứ?
Thần hoàng tử cố gắng đè nén sự tức giận trong lòng nhìn Đỗ Duy chờ giải thích, hắn không phải là kẻ ngốc, cũng biết rằng Đỗ Duy càng không phải là kẻ ngốc. Lúc này mà hắn đề ra việc không ăn nhập vào đâu này, nhất định là có dụng ý.
Di dời mục tiêu? Di dời ánh mắt và sự quan tâm của quần chúng?
Có vẻ không phải thế…
- Mau nói dụng ý của ngươi đi. - Thần hoàng tử nhíu mày, đặt cái đề án này sang một bên. Hiệp hội kỵ sĩ đại lục đối với vấn đề mà chúng ta đang gặp phải có quan hệ gì không?
Đỗ Duy cười rất quái dị:
- Muốn giải quyết vấn đề bây giờ của chúng ta, e rằng đây là cơ hội tốt nhất.
Đêm hôm đó, hai người nói chuyện thâu đêm suốt sáng, ánh đèn trong thư phòng không hề tắt đi…
Tin tức công tước hoa Tulip trở về đế đô đã được loan ra. Mà cũng sáng ngày hôm đó, một đám sứ giả cưỡi ngựa xuất cung, ban bố lệnh triệu tập toàn bộ trọng thần quý tộc của các đại gia tộc trong đế đô.
Tới trưa, gần như chín phần mười những nhân vật quyền quý hạch tâm nắm quyền bính của đế quốc đều nghe lệnh tới hoàng cung tham dự hội nghị triệu tập khẩn cấp.
Trước khi hội nghị bắt đầu, mọi người đều nhiệt tình chào hỏi công tước hoa Tulip, mà mấy tên có giao tình tốt với Đỗ Duy còn thân mật hàn huyên một lúc.
Nhưng ai cũng vô tình mà hữu ý muốn moi tin từ Đỗ Duy. Dù sao, Công tước hoa Tulip đột nhiên phụng chỉ hồi kinh, chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn gì sao?
Lão tể tướng Rabosil tới trễ nhất, đi cùng với lão còn có cháu rể họ hàng xa, hiện đang là một trong ba người đứng đầu đế quốc: Đế quốc quân vụ phó đại thần, quý ngài Carmille Ciro.
Ngài quân vụ phó đại thần trẻ tuổi này cũng là bạn cũ của Đỗ Duy. Đỗ Duy trước tiên chúc mừng đám cưới của hắn, sau đó tỏ ra hối tiếc vì bản thân không thể tham dự hôn lễ, cuối cùng đưa ra một phần lễ vật: một hộp trân châu quý giá của Nam Dương.
Camille Ciro cười rất vui vẻ, nhưng cũng lặng lẽ kéo Đỗ Duy sang một bên.
Ở đây cũng có mặt mấy người Bá tước Billia, Dransa Matheus… Rõ ràng bọn họ là cùng một nhóm.
- Nói đi nào, người anh em.
Camille thấp giọng cười nói:
- Ở đây đều là bạn cũ cả. Ngài rốt cuộc là vì sao mà trở về? Hơn nữa nghe nói hai ngày nay đều ở trong hoàng cung. Có phải là có chuyện lớn gì không? Ngài phải cho mấy người bạn cũ bọn ta biết chút trước mới được.
Đỗ Duy cười cười thấp giọng nói với bọn họ:
- Đúng là có chút việc. Ta lần này trở về đế đô, đưa lên cho điện hạ một đề án. Hội nghị ngày hôm nay chính là vì việc này mà mở ra, lát nữa khi điện hạ hỏi ý kiến mọi người, còn muốn mời mọi người hỗ trợ nữa. Nhất định phải thông qua đề án này mới được.
Nghe Đỗ Duy nói, trong lòng mấy người đều suy nghĩ: "Nếu là việc do Đỗ Duy ngài đề ra, lại còn ở trong cung hai ngày nữa, chắc là đã cùng Nhiếp chính vương sớm quyết định rồi. Hội nghị hôm nay hơn nửa là làm cho có thôi. Lát nữa mặc kệ là gì, chúng ta chỉ cần đồng ý hỗ trợ là được. Tuyệt đối không thể phản đối. Nếu không, đó mới thật sự là ngu ngốc."
Bá tước Billia nghĩ sâu thêm, cười nói:
- Đỗ Duy, việc ngài đề ra phần lớn đều là việc tốt kỳ lạ. Lần này e rằng mọi người lại đi theo ngài mà phát tài a. Lần trước liên quan tới việc chế tạo nhiệt khí cầu cho không quân đế quốc, chúng ta đã theo ngài mà hưởng không ít sái rồi, lần này…
Đỗ Duy cười nhẹ:
- Ta nói thật nha. Việc lần này chỉ sợ không những không được tí lợi lộc nào, e rằng còn phải bỏ ra không ít. Nhưng việc lần này, các vị nhất định phải hết sức hỗ trợ, việc thành rồi, Đỗ Duy ta nhất định có báo đáp.
Camille vì cùng với Đỗ Duy được liệt vào hàng ngũ những người đang được trọng dụng, thế nên thân mật với Đỗ Duy hơn hết, sau khi nhẹ nhàng vỗ vai Đỗ Duy liền cười nói:
- Không thành vấn đề. Đỗ Duy, chỉ cần ngài không làm bọn ta khuynh gia bại sản, lát nữa bất kể việc to lớn thế nào, chúng ta cũng sẽ hết sức hỗ trợ ngài.
Đỗ Duy cười ha ha:
- Không đến mức khuynh gia bại sản đâu. Được rồi, các vị, mấy ngày sau khi hội nghị kết thúc, mọi người cùng đến cửa hàng đấu giá xem, gần đây ta từ Nam Dương kiếm một mớ đồ chơi vui lắm…
Trong khi cười nói, tiếng hô của quan lễ nghi trong cung đã vang lên, cả đại điện lập tức trở nên yên ắng.
Nhiếp Chính vương mặc hoa phục, khoác áo khoác dài bằng da cừu, vạt áo kéo lê trên đất, ngẩng đầu, ưỡn ngực đi tới ngai vàng ở trên cao.
- Các vị.
Sau khi yên vị, giọng Thần hoàng tử có chút khàn khàn. Đỗ Duy biết, đó là do cả đêm không nghỉ ngơi tốt, nhưng thanh âm của hắn vẫn rất rõ ràng.
- Hôm nay khẩn cấp gọi mọi người đến, là có việc lớn cần bàn… Mắt thấy hiện nay tinh thần kỵ sĩ xuống thấp, ngọn gió thượng võ đế quốc từ từ đi xuống… Phải biết rằng, tinh thần thượng võ là quốc thể của Roland đế quốc ta. Thế nên ta muốn tái thiết hiệp hội kỵ sĩ đại lục.
Nói xong, Thần hoàng tử vỗ vỗ tay.
Theo tiếng vỗ tay của hắn, một cánh cửa bên hông đại điện mở ra, một người đàn ông trung niên xem ra khoảng năm mươi tuổi, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào đại điện.
Người này vóc dáng cao gầy, trên gương mặt gầy gò lại có vẻ anh tuấn, tuy rằng tuổi lớn một chút, nhưng phong độ còn rất tốt.
Trên người y là một bộ giáp nặng kỵ sĩ tiêu chuẩn. Tới tham gia hội nghị mà mặc loại trang bị này, thực có chút quái dị. Hơn nữa thanh thập tự kiếm treo bên hông cũng là trang bị kỵ sĩ cực kỳ tiêu chuẩn, cực kỳ truyền thống.
Khi người này tiến vào phòng, trong lòng còn ôm một mũ trụ của kỵ sĩ, trên đầu mũ cắm một sợi lông dài màu hồng tươi.
Người này tới trước mặt Nhiếp Chính vương, quỳ một gối xuống, thanh âm của hắn có chút kích động:
- Thưa vị chủ nhân tôn quý của đại lục, Nhiếp Chính vương vĩ đại của đế quốc. Tôi, hội trưởng đương nhiệm của hiệp hội kỵ sĩ đại lục, kỵ sĩ cấp chín đại lục, được đế quốc ban cho danh hiệu "hộ quốc kỵ sĩ" thế tập, đoàn trưởng kỵ sĩ đoàn "thanh kiếm Roland" Alex Dell Vaiory Deron, yết kiến Nhiếp chính vương, đức ngài quang vinh.
Người này chính là lãnh đạo hiện nay của hiệp hội kỵ sĩ đại lục.
Đối với vị kỵ sĩ Deron này, thật ra tất cả mọi người có mặt đều biết. Chẳng qua, khi nhìn thấy hắn, ai cũng lộ ra ánh mắt khinh thường. Rõ ràng tuy rằng trên danh nghĩa hiệp hội kỵ sĩ đại lục và ma pháp công hội là hai tổ chức lớn ngang hàng nhưng vị hội trưởng hiệp hội kỵ sĩ này xem ra địa vị không cao…