Ác Ma Pháp Tắc

Trên đài cao chính giữa đại điện, hoàng đế đế quốc Augustin VI bệ hạ ngồi trên chiếc ngai vàng. Điểm khác biệt duy nhất so với những hoàng đế khác là bên cạnh ngai hoàng đế còn một ngai vàng khác song song với nó - đây tất nhiên là vị trí của Nhiếp Chính vương.
Thần ngồi bên lão hoàng đế, khuôn mặt hắn nở một nụ cười.
Ban nhạc cung đình ở bên trái đại điện, phía sau tấm rèm, khi hoàng đế Augustin VI bệ hạ từ trên ghế đứng dậy, quan lễ nghi bên cạnh vội vàng vẫy tay, ban nhạc lập tức ngừng thổi. :
Trong đại điện, vốn đang vui vẻ bỗng chốc lại trở nên trang nghiêm.
Người hầu cung đình ở bên nhanh chóng mang tới hai chiếc chén vàng. Augustin VI bệ hạ và Nhiếp Chính vương mỗi người cầm một chiếc lên, mọi người đều hiểu nghi lễ nâng cốc chúc mừng chính thức bắt đầu rồi.
- Đế quốc vạn tuế.
Thanh âm không lớn, mọi người đều nghe ra tâm tình Augustin VI bệ hạ cũng không quá cao hứng - dù sao chuyện này cũng rất bình thường, giờ ai cũng hiểu lão già thích đao to búa lớn này đã mất đi quyền lực rồi.
Dẫu vậy vẫn không có ai dám nhìn thẳng vào lão già trông thật mệt mỏi và sốt ruột đó cho nên mọi người đều thuận theo, cầm chén rượu bên người giơ cao lên. Vài trăm người đồng thanh:
- Đế quốc vạn tuế!
Sau đó, Nhiếp Chính vương cũng giơ chén rươu lên - Khi hắn nâng chén, cả đại điện lập tức yên lặng tuyệt đối vì ai cũng hiểu giờ vị Nhiếp Chính vương này mới là chủ nhân thực sự của đế quốc!
- Nguyện dốc lòng vì hinh thịnh quốc gia. Lá cờ hoa Kinh Cức vĩnh viễn tung bay trên đại lục.
Nhiếp Chính vương mỉm cười nâng chén rượu lên nhấp môi một chút.
- Hoàng đế bệ hạ vạn tuế! Nhiếp Chính vương điện hạ vạn tuế!
Vài trăm người đồng thành, bất luận nam nữ đều uống cạn rượu trong ly.
Đỗ Duy ngồi phía dưới bên trái ngai vàng của hoàng đế - đó cũng là vị trí gần với hoàng đế và Nhiếp Chính vương nhất. Sắp xếp vị trí như vậy cũng đủ thể hiện địa vị của công tước Tulip tại đế quốc bây giờ!
Những người khác kể cả lão tể tướng cũng chỉ có thể ngồi dưới Đỗ Duy.
Sau khi nâng cốc chúc mừng xong, dạ vũ yến hội chính thức bắt đầu - những chuyện tiếp theo đều đơn giản hơn nhiều.
Chỉ cần lão hoàng đế ngồi trên vị trí đó một lúc, sau đó lại làm bộ tinh thần không tốt, lập tức quay về hoàng cung nghỉ ngơi - mọi chuyện đêm nay cũng có thể kết thúc rồi.
Theo truyền thống thì điệu nhảy đầu tiên phải do hoàng đế bệ hạ cùng hoàng hậu khai màn, bất quá tuổi tác lão hoàng đế đã khá cao mà hoàng hậu cũng đã qua đời từ lâu nên từ ba năm trước sau khi chính biến bắt đầu, trong những buổi vũ hội như vậy, điệu nhảy đầu tiên sẽ do hoàng tử Thần thay mặt lão hoàng đế. Dù sao trong lòng mọi người hắn cũng đã là hoàng đế.
Trong vũ khúc du dương nhẹ nhàng, Nhiếp Chính vương khuôn mặt tươi cười thong dong đứng dậy, hơi cúi người quay về phía vương hậu bên cạnh mình, vươn tay một cách tao nhã.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Duy được thấy vị vương hậu này. Vương hậu năm nay mới hai mươi tám tuổi, nhìn qua trẻ hơn tuổi thực nhiều. Dung mạo nàng dịu dàng động lòng người, tao nhã điềm tĩnh. Cả tướng mạo lẫn khí chất nàng đều toát lên vẻ ung dung tao nhã của một hoàng hậu - nhưng chỉ Đỗ Duy mới biết, nữ nhân này có lẽ cả đời đều không được làm hoàng hậu.
Thực tế, vị vương hậu này cũng là một nữ tử rất dịu dàng ôn nhu, mười sáu tuổi nàng đã được gả cho hoàng tử Thần, sinh cho hắn một trai một gái. Hơn nữa nghe nói tính cách nàng rất hiền hòa ôn nhu lại không có dã tâm, là một nữ nhân xinh đẹp lại an phận.
Điểm không hoàn mỹ duy nhất chỉ ở chỗ thân là vợ cả của chúa tể đế quốc song xuất thân của vị vương hậu lại hơp thấp một chút - đương nhiên điều này cũng chỉ tương đối mà thôi. Nàng không phải xuất thân nghèo khổ gì, cũng thuộc một gia đình quý tộc ở phía nam, gia tộc cũng có một chút thế lực nho nhỏ nhưng nhiều nhất chỉ có thể coi là thế gia quý tộc tam lưu mà thôi, so sánh với gia tộc đứng đầu như Rowling gia tộc còn kém quá xa. Những quý tộc địa phương ở phía nam như vậy thường bị giới thượng lưu ở đế đô coi thường cho là bọn nhà quê nông thôn.
Sau khi hoàng tử Thần lên vũ đài, ai cũng cho rằng hắn hẳn sẽ cưới một nữ tử quý tộc ở đế đô làm tiểu thiếp. Song khiến cho mọi người đều ngạc nhiên là hắn lại chọn một cô gái xuất thân ở gia tộc phía nam: Dereye tiểu thư làm vương phi của mình. Hành động này lập tức bị mọ người coi là một tín hiệu chính trị rất có ý nghĩa!
Rất hiển nhiên, ngoại trừ mượn hơi gia tộc Dereye để tạo một đối thủ ngang tầm với Đỗ Duy, hành động ấy còn có một ý nghĩa khác: hoàng tử Thần hiện giờ không thích những quý tộc truyền thống giàu sang ở đế đô hiện giờ có thế lực quá lớn! Vì vậy hắn mới tạo một thế lực mới đối lập với những quý tộc giàu có ở đế đô hiện giờ!
Vì vậy hai năm gần đây tại giai cấp cao tầng của đế đô bỗng có dấu hiệu "gió nam thổi mạnh."
Vì từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm khắc trong cung nên kỹ thuật nhảy của Nhiếp Chính vương và vương hậu đều rất cao siêu. Các kỹ thuật nhảy và kỹ xảo hoàn mỹ đều được phát huy vô cùng nhuẫn nhuyễn. Hai người vốn là một cặp tuấn nam mỹ nữ nên sau khi điệu nhảy hoàn thành lập tức tiếng hoan hô vang lên dồn dập - tiếng vỗ tay này xuất phát từ lòng tán thưởng mà không phải chỉ vì tôn trọng địa vị hai người.
Theo tập tục, sau khi điệu nhảy đầu tiên của chủ nhân hoàng cung hoàn thành, Nhiếp Chính vương và Vương Hậu tao nhã cúi đầu tạ ơn sau đó chắp tay trở về ngai vàng:
- Được rồi, các vị, hy vọng mọi người thật thoải mái tối nay!
Sau đó, điệu nhạc thứ hai vang lên … bất quá khi ca khúc này vang lên vẫn không ai cử động!
Quý tộc Roland đế quốc rất coi trọng lễ tiết truyền thống.
Bởi cả đế đô này đều vận hành dựa theo "địa vị và phẩm bậc"! Điệu nhảy đầu tiên thuộc về hoàng đế bệ hạ, như vậy điệu nhảy thứ hai bắt đầu mặc dù mọi người đều có thể nhảy song lại còn một "truyền thống" rất vi diệu khác.
Ở đây còn một quy định bất thành văn: sau khi điệu nhạc thứ hai được tấu lên phải dành cho người có thân phận cao nhất ở đây ngoại trừ hoàng đế bệ hạ vào nhảy đầu tiên rồi những người khác mới có thể bước vào. Nếu không làm vậy sẽ bị coi là một hành động vô lễ và cuồng vọng!
Mà buổi tối hôm nay ngoại trừ hoàng đế và Nhiếp Chính vương ra, người có thân phận cao nhất đếm đi đếm lại cũng chỉ có: đại công tước Tulip của đế quốc Đỗ Duy là một, lão tể tướng sống cả đời trên trốn quan trường là hai.
Nếu hai người bọn họ đều ngồi bất động mà những người khác lại dám bước vào trước… như vậy rất có thể sẽ bị người ta hiểu lầm: chẳng lẽ ngươi càm thấy địa vị của ngươi cao quý hơn so với công tước Tulip đại nhân và tể tướng đại nhân sao?
Điệu nhạc đã kết thúc mà cả Đỗ Duy và lão tể tướng đều không bước vào. Mọi người đều hiểu lão tể tướng mấy năm gần đây thân thể suy yếu, những hoạt động như khiêu vũ đã không thích hợp với hắn nữa rồi.
Trong quá khứ những yến hội như vậy hắn đều không tham gia mà Đỗ Duy năm nào cũng ở Tây Bắc. Trước kia, những buổi yến hội như vậy, ngoại trừ điệu nhảy đầu tiên do Nhiếp Chín Vương khởi đầu, người tiếp theo thường là tài chính đại thần của đế quốc hoặc hầu tước đại nhân, chủ nhân của hai ba thế gia giàu có, đôi khi cũng sẽ để cho bá tước Villa khiêu vũ trước.
Nhưng hôm nay lại khác, lão tể tướng ở đây, công tước Tulip đại nhân cũng ở đây! Tình huống như vậy ai dám nhảy trước?
So sánh tước vị sao? Đỗ Duy là công tước! Có thể nói ngoại trừ hoàng thất ra công tước đã là tước vị cao nhất! (Chỉ có hoàng thất mới có thể phong thân vương).
So sánh chức quan sao? Người ta đã là thượng tướng của đế quốc kiêm quân chính tổng quản đại thần ở Tây Bắc! Hơn nữa trong hội nghị cung đình, Nhiếp Chính vương cố ý an bài Đỗ Duy ngồi ở vị trí "đầu tiên bên trái", rõ ràng là đưa ra một tín hiệu: Đỗ Duy tương lai sẽ trở thành tể tướng đế quốc!
Tin tức đó đã bằng những con đường khác nhau truyền ra ngoài.
Bây giờ vị trọng thần đệ nhất đế quốc trẻ tuổi kia vẫn ngồi ở đó, ai dám ỷ thân phận mình bước lên khiêu vũ trước chẳng khác nào khiêu khích với gia tộc Tulip giàu có, binh hùng tướng mạnh cả!
Các quý tộc phía dưới ngóng chờ Đỗ Duy lên khiêu vũ trước. Mà ngoại trừ các nam sĩ ra, gần như tất cả các cô gái quý tộc tuổi còn trẻ ở đây cũng đều vẻ mặt trông mong chờ đợi!
Vì sao?
Chẳng phải vì đợi công tước Tulip đại nhân chọn mình làm bạn nhảy sao!
Tối nay ai cũng biết Đỗ Duy không đưa bạn nhảy tới, vị hôn thê của hắn vẫn còn ở Tây Bắc!
Mặc dù tin Đỗ Duy đính hôn đã phá hỏng con đường thông gia của hoàng thất nhưng với uy danh và thế lực của hắn hiện giờ ai tin được vị đại thần đệ nhất đế quốc này sẽ chỉ lấy một vợ chứ?
Mặc dù những gia đình giàu có chân chính sẽ không gả con gái mình làm tiểu thiếp của Đỗ Duy (trong mắt bọn họ làm vậy thật quá mất mặt, gả cho hoàng đế hay Nhiếp Chính vương làm vợ bén còn tốt hơn đôi chút). Nhưng một số gia đình quý tộc nhị lưu tam lưu lại tuyệt đối đồng ý gả con gái mình cho Đỗ Duy, cho dù có phải làm tiểu thiếp!
Khi biết Đỗ Duy sẽ tham dự yến hội buổi tối, cả ngày hôm nay không ít thiếu nữ quý tộc dùng toàn bộ tâm tư vào việc chọn trang phục và trang điểm. Lúc này trong đại điện vô số thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, trang phục thiêu kiều bá mỵ đều dùng ánh mắt sáng như sao chăm chú nhìn Đỗ Duy - nếu ánh mắt có thể ăn thịt người, chỉ sợ vị công tước trẻ tuổi của chúng ta đã bị ăn tới mức một mảnh xương cũng chẳng còn.
Trong lòng Đỗ Duy cũng có chút khó khăn.
Hắn biết nghi lễ truyền thống nhưng… nhìn vẻ mặt trông mong của những thiếu nữ quý tộc kia trong lòng hắn cũng cảm thấy sợ hãi. Thật ra nếu như bình thường hắn có rất nhiều lựa chọn: tỷ như mời một vị công chúa khiêu vũ!
Cách này rất không tồi vì xét phương diện thân phận đây là tôn trọng hoàng thất, còn từ phía chuyện riêng của hắn, hắn không thể lấy một công chúa làm tiểu thiếp. Cách này có thể ngăn chặn rất nhiều mơ tưởng không cần thiết.
Nhưng đáng tiếc là công chúa Louise vốn thích hợp làm bạn nhảy với Đỗ Duy nhất trong yến hội tối nay giờ vẫn còn ở thành Syria phía Tây Bắc, làm một y tá chăm sóc cho chàng kỵ sĩ dũng cảm trong trái tim mình.
Con mắt Đỗ Duy đảo một vòng rồi đột nhiên nở nụ cười đứng dậy, dưới con mắt mọi người… y ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía dưới Nhiếp Chính vương.
Hành động đó lập tức khiến trái tim những thiếu nữ quý tộc gần đó đập loạn lên, thậm chí có vài người còn hưng phấn tới mức mặt đỏ bừng.
Nhưng, sau đó Đỗ Duy nhanh chóng đi tới trước "mục tiêu" của mình, hắn nở một nụ cười tao nhã mê người, khẽ khom người, giọng nói ấm áp như làn gió mùa xuân, vươn một tay tới, ôn nhu hỏi: "Có thể không thưa điện hạ?"
Chỉ một câu nói mà gần như đập nát trái tim vô số thiếu nữ quý tộc nơi đây, thậm chí cả các nam sĩ. Đôi mắt mọi người đều trợn tròn lên như hạt châu, không thể tưởng tượng nổi nhìn Đỗ Duy!
Bởi vì vị "điện hạ" trước mặt Đỗ Duy rõ ràng là cô con gái tám tuổi của hoàng tử Thần. Công chúa Kalinna!
Tối nay trang phục của Kalinna cũng thật lộng lẫy, năm nay mới tám tuổi, cô bé cũng lần đầu tiên tham gia yến hội chính thức như vậy. Cô bé tám tuổi này thừa kế dung mạo anh tuấn của hoàng tử Thần và vẻ mỹ lệ của mẫu thân, tuy tuổi còn rất nhỏ nhưng Kalinna cũng đã rất xinh xắn, tương lai chắc chắn là một mỹ nhân.
Mặc dù lời mời của Đỗ Duy khiến cho cô bé kinh ngạc, cô công chúa mới tám tuổi này thực sự không ngờ công tước đại nhân lại mời mình…
Bất quá, từ nhỏ cô bé đã được huấn luyện nghiêm khắc những lễ nghi hoàng thất nên cũng nhanh chóng trấn tĩnh, ho khan một tiếng rồi vội vàng đứng dậy, ánh mắt vẫn không khỏi hơi hoảng loạn. Cô nhóc dùng giọng nói non nớt hồi hộp trả lời:
- Đây là vinh dự của con…
Do sự một chút, cô công chúa nhỏ bổ sung một câu xưng hô:
- … Thưa thầy!
Đỗ Duy sửng sốt một chút rồi lập tức nhớ ra mình còn phải gánh vác nhiệm vụ làm sư phụ cho hai đứa con của hoàng tử Thần. Hắn cười cười, kéo tay cô bé chậm rãi đi xuống sàn nhảy…
Xung quanh truyền tới một loạt tiếng thở dài bất đắc dĩ nhưng không ai dám nói gì. Dẫu sao Kalinna còn nhỏ tuổi nhưng vẫn là công chúa!
Có Đỗ Duy khơi mào, những khách khứa khác lúc này mới dám bước vào, khi Đỗ Duy ôm công chúa Kalinna bắt đầu nhảy, các qusy tộc xung quanh mới nhao nhao tìm bạn nhảy cho mình.
Thân hình cô bé còn chưa trưởng thành, Đỗ Duy phải hơi khom lưng. Vì chiều cao hai người chênh lệch khá nhiều, hắn dễ dàng dùng một tay nhận lấy sức nặng toàn bộ cơ thể công chúa Kalinna, nửa ôm nửa nhảy cùng cô bé theo điệu nhạc.
Công chúa Kalinna rõ ràng rất hưng phấn và kích động, khuôn mặt nhỏ của cô bé đổ bừng lên, khẩn trương tới mức quên mất vũ điệu đã được dạy, mấy lần thiếu chút nữa đạp vào chân Đỗ Duy.
- Á, xin lỗi thầy…
Kalinna cảm thấy phải tìm một cái lỗ mà chui vào.
Đỗ Duy nở nụ cười thật bình thản:
- Không cần xin lỗi, điện hạ, thực ra ta phải cám ơn con mới đúng.
Ánh mắt Kalinna đảo qua, vốn thông minh, cô bé lập tức hiểu ý Đỗ Duy - không hổ là con gái hoàng thất.
- Thưa thầy…
Kalinna đột nhiên nhích tới bên tai Đỗ Duy nói thầm:
- Thầy biết không? Đây là điệu nhảy đầu tiên trong đời con.
Đỗ Duy cười ha hả, nhìn cô bé khả ái này, cố gắng lắm mới không siết siết cái mũi đáng yêu của cô, nở nụ cười ấm áp trả lời:
- Đây là vinh hạnh của ta, điện hạ.
Điệu nhạc kết thúc, Đỗ Duy kéo tay Tay Kalinna, đưa cô bé về chỗ ngồi rồi gật đầu rời khỏi. Ánh mắt Kalinna lộ vẻ thất vọng. Người ngồi bên cạnh cô bé là hoàng tử Charles mười tuổi.
Charles nhìn em gái mình một chút rồi đột nhien nở nụ cười:
- Em gái yêu, anh nghe nói lần này người sẽ ở lại đế đô một thời gian, anh nghĩ ngày mai chúng ta có thể tới xin phụ thân để thầy bắt đầu chính thức dậy cho chúng ta. Em thấy sao?
Kalinna lập tức vui vẻ nhìn anh trai sau đó tâm tình kích động nói:
- Tốt quá! Cám ơn anh!
Hoàng tử Charles cười nhạt, ánh mắt nhìn Đỗ Duy ở phía xa:
- Không cần cám ơn anh… vì anh cũng rất mong chờ công tước Tulip đại nhân dạy học! Người là thiên tài nổi danh nhất dại lục hiện giờ cơ mà! Ài, anh rất mong có thể xin người dậy cách cưỡi chổi bay, ngoài ra còn có thể ngồi kinh khí cầu, còn có…
Kalinna cười cười nhìn ca ca lộ vẻ kích động, cô bé cũng không nhịn được nhớ tới cuốn "Tổng quan lịch sử đại lục" quyển đầu tiên rơi vào tay mình.
Trên đó có những ghi chép của Đỗ Duy. Đã hơn một năm nay, Kalinna đã đọc hết nó, mặc dù có nhiều thứ đọc không hiểu nhưng không thể nghi ngờ, cô bé vẫn rất say mê quyển sách đó.
Cô bé theo bản năng nhìn xuống mũi chân của mình - may là vì chuẩn bị cho dạ vũ chiều nay cô nhóc đã đi đôi giày nhảy mà mình thích nhất! Kalinna cũng đã quyết định sau khi về phải cất kỹ đôi giày này mới được.
Khúc nhạc đầu tiên chấm dứt không lâu, khi khúc nhạc thứ hai mới bắt đầu, hoàng tử Thần và Đỗ Duy liếc mắt nhìn nhau, hai người đều hiểu ý đối phương: đã đến lúc rồi.
Theo kế hoạch, sau khi khúc nhạc thứ nhất kết thúc có thể tuyên bố lão hoàng đế bệ hạ tinh thần không được tốt, muốn về cung trước, sau đó mọi người có thể tiễn bệ hạ về nghỉ ngơi - mấy năm nay mỗi lần công khai lộ diện đều kết thúc như vậy.
Lúc này, biểu hiện của "lão hoàng đế" bệ hạ có thể nói là hoàn mỹ. Lão không lộ chút sơ hở nào, ngồi yên trên ngai vàng, tinh thần như đang du ngoạn nơi nào, có phần không tập trung, càng có vẻ chán chường. Những biểu hiện này rất phù hợp với Augustin VI trước kia.
Rốt cuộc khi bản nhạc thứ hai kết thúc, hoàng tử Thần và Đỗ Duy đều thở dài nhẹ nhõm: thử thách tối nay rốt cuộc cũng qua rồi.
Hoàng tử Thần đang muốn đứng dậy tuyên bố, song đúng lúc này…
Ngoài đại điện, một hồi trống tùng tùng vang lên, theo sau đó là tiếng kèn danh dự, lại có khách quý với thân phận cực cao tới dự!
Quả nhiên, thông báo của quan lễ nghi ở ngoài đại điện vang lên:
- Quang Minh thần điện ở đại lục. Giáo hoàng Paolo XVI giá lâm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui