Ác Ma Pháp Tắc

Tuy trong đại điện có khúc nhạc đệm nhưng khách khứa nói chuyện với nhau cũng hạ thấp giọng nên bầu không khí cũng khá yên tĩnh…
Tuy tiếng nói của thiếu nữ này không lớn nhưng cũng không cố hạ giọng, nên chỉ cần một vài người gần đó đều có thể nghe rõ ràng.
Mắt thấy cô bé này đương nhiên làm khó dễ với người được tin cậy nhất đế quốc, công tước hoa Tulip, những người xung quanh cũng không nhịn được vẻ tò mò.
Bộ dáng của Đỗ Duy có chút xấu hổ, hắn cũng chột dạ, vốn tưởng có thể tùy tiện lôi một cô bé ra để khiêu vũ cho qua chuyện, không nghĩ rằng mình lại bị chỉ trích.
Nhưng dù sao Đỗ Duy cũng không chấp nhặt cô bé này, nghe xong những lời không khách khí đó, hắn cũng không phát hỏa, chỉ vuốt vuốt mũi rồi lui ra sau nửa bước, sau đó mỉm cười nói:
- A, tiểu thư, mặc dù ta không biết đã đắc tội với nàng ở chỗ nào, nhưng ta cũng không ngại khí nói lời xin lỗi với một nữ sĩ mỹ lệ. Nếu nàng không muốn, ta có thể đi mời bạn nhảy khác.
Vừa nói, Đỗ Duy hơi gật đầu với nàng, khẽ làm lễ rồi xoay người rời đi. Các cô bé ăn mặc diêm dúa, trang điểm xinh đẹp xung quang nhất thời như cảm thấy được cơ hội… liền dùng mọi tư thế để "vô tình" di chuyển đến.
Lúc Đỗ Duy vừa mới chuyển thân, bỗng thanh âm khinh thường của cô bé từ phía sau truyền đến:
- Tiểu nhân dối trá.
Đỗ Duy nhíu mày… cô bé khó hiểu này thật không biết tốt xấu a.
Một nữ hài tử vô tri mà thôi, Đỗ Duy cũng không để ý tới, tùy ý hướng tới một cô gái trẻ gần mình mà giơ tay.
Cô gái này có vóc người nhỏ xinh, chỉ khoảng 16, 17 tuổi, tướng mạo coi như thanh tú, mặc một bộ váy màu vàng. Tuy trên mặt vẫn có chút tàn nhang nhưng dưới con mắt của Đỗ Duy thì vẫn rất khả ái.
Trái ngược với Đỗ Duy, cô gái này lại giơ tay thủ thế… nàng tựa như rất khẩn trương, vẻ mặt hưng phấn, vui mừng, không nghĩ rằng chuyện tốt như vậy lại rơi vào đầu mình.
Thấy cô bé này có bộ dáng như muốn xỉu, Đỗ Duy khẽ cười một tiếng, dùng giọng điệu ôn hòa mà nói:
- Có thể chứ?
- Đương! Đương nhiên! Đương nhiên là có thể, đại nhân.
Cô nàng này suýt nữa kêu lên nhưng đã kịp nghĩ tới thể diện mà nói nhỏ lại. Sau đó nàng miễn cưỡng làm một tư thế hành lễ, đón lấy cánh tay của Đỗ Duy rồi cất bước đi ra.
Đáng tiếc là nàng ta quá khẩn trương, mới đi được hai bước đã trượt chân do dẫm lên váy của chính mình. Nàng giật mình hô lên, cả người liền nhào tới. May mà Đỗ Duy nhanh tay tinh mắt, đón lấy lưng nàng rồi nhân thể thuận theo tiếng nhạc, dẫn nàng hòa vào sàn nhảy.
Hiện tại đã qua không ít thời gian do Đỗ Duy "chậm chạp" nên ban nhạc đã tấu đi tấu lại mấy lần khúc nhạc dạo đầu. Thấy công tước đại nhân đã bắt đầu mới vội vàng đánh vào điệu nhạc chính. Mặt khác, khách khứa xung quanh mới nhốn nháo tìm bạn nhảy.
Đỗ Duy tùy ý nhảy vài bước đã thấy bạn nhảy của mình thân thể như muốn phát run. Hắn rùng mình, liền biết sự vi diệu bên trong, cười nói:
- Tiểu thư, Chẳng lẽ ta rất đáng sợ sao?
- Đáng sợ ư? Không! Hôm nay ngài như một vì sao rạng rỡ nhất. Công tước đại nhân, ta thật rất may mắn được ngài… Thật sự là…
Cô nàng vừa lắp bắp vừa nói, lại theo bản năng quay đầu thoáng nhìn lại. Dỗ Duy nhìn theo mắt nàng thì lại phát hiện… cô ta đang nhìn cô gái áo hồng xinh đẹp vừa mới đem lại cho Đỗ Duy sự phiền toái.
Mà cái cô bé hồng y kia đang đứng một bên, dùng ánh mắt rất chán gét nhìn hai người nhảy múa.
Đỗ Duy làm bộ vô tình cười nói:
- Bạn nhảy của ta. Nàng biết ta là ai, nhưng ta lại không biết thân phận của nàng. - .
- A! Tên của ta là Mani, gia phụ là nam tước Farris, làm tại ti giáo dục của đế quốc, đảm nhiệm chức phó cục trưởng.
Đỗ Duy cười cười:
- Hóa ra là thiên kim tiểu thư của nam tước Farris… Ồ! Dường như bộ dạng của nàng có chút lo lắng.
Đỗ Duy bỗng ôm nàng, xoay theo tiết tấu của điệu nhạc một vòng, cố tình giơ ngón tay bên cạnh mặt nàng chỉ về cô gái áo hồng phía xa:
- Nàng một mực nhìn cô ta, tại sao?
- A!
Cô nàng Mani này hô lên một tiếng, lập tức đỏ mặt. Nàng ta do dự một chút rồi mới bất đắc dĩ nói:
- Ta! Ta cùng Áo Thiến là bạn tốt. Ta cũng ngài nhảy múa, nhất định là nàng sẽ trách cứ ta.
Đỗ Duy cười rất ôn hòa:
- A! Như vậy thì thật xin lỗi, ta đã để nàng gặp khó khăn. Đúng không?
- Không! Không!
Mani vội lắc mạnh đầu, nhìn Đỗ Duy với ánh mắt kích động của thiếu nữ:
- Có thể được cùng ngài, ta vô cùng vinh hạnh. Ngày không thấy rằng các cô gái xung quanh rất hâm mộ ta sao?
Tiểu cô nương này, Đỗ Duy chợt cười một cái, trong lòng chợt lơ đễnh. Dù sao một tiểu cô nương tuổi này thì trong lòng cũng có tâm địa so sánh hư vinh, điều này rất bình thường.
Hắn thấy Mani đã có chút vững tâm mới chậm rãi nói:
- Ách! Nàng nói Áo Thiến, chính là cô nương vừa rồi đã rất giận ta? Tha lỗi cho ta, ta thật không biết mình đắc tội với một nữ sĩ lúc nào… Nàng ta biết ta sao?
Mani mỉm cười:
- Ngài quá khiêm nhường, công tước đại nhân. Cả đế đô này có ai không nhận ra ngài?
Ừ… vậy… ta không nhận ra nàng ta. Nàng ta là ai?
Mani mở to hai mắt ra, ngẩng đầu, giật mình nhìn Đỗ Duy:
- Công tước đại nhân, ngài nói giỡn với ta sao? Như thế nào mà ngài lại không nhận ra Áo Thiến? Gia tộc nàng chính là thế gia gia tộc a. Hơn nữa… hơn nữa nàng cũng… ngài…
Tiếp đó… cô bé Mani này thấp giọng kể ra. Độ Duy nhất thời bừng tỉnh, trong ánh mắt chợt ngạc nhiên, nhịn không được nhìn về phía Áo Thiến vài lần.
***
Trên thực tế, Áo Thiến luôn lạnh lùng nhìn Đỗ Duy, nhìn tên tiểu nhân ghê tởm đang ôm người bạn tâm giao nhảy múa đằng xa…
Cô Mani này… quả thật là mất mặt. Không… những cô gái chiều nay nhìn Đỗ Duy với ánh mắt mê mẩn đều mất mặt, mất mặt cả gia tộc.
Hừ! Tên công tước hoa Tulip này có cái gì tốt chứ! Không phải là tên thanh niên quý tộc xảo trá sao? Hắn có bản lĩnh gì chứ? Tại đại hội luận võ mấy hôm trước, hắn không phải đã xấu xa đến cùng cực sao? Hôm đó tất cả mọi người đều nhận ra mà…
Dùng tiền để mua đối thủ của mình… Tham gia thi đấu lại ăn gian như vậy… Nhân phẩm của kẻ này xem ra cũng…
Hừ! Khẳng định là về phương diện vũ kỹ thì hắn cũng không có năng lực thực sự gì. Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ địa vị ma pháp sư của hắn cũng có phần giả dối. Đúng! Không sai! Hắn có tiền như vậy… Cái thanh danh "thiên tài ma pháp sư" kia chỉ sợ cũng…
Áo Thiến càng nghĩ càng giận, nhìn Đỗ Duy đang ôm bằng hữu tốt nhất của mình mà khiêu vũ. Dường như hai người còn đang nói chuyện với bộ dáng rất tâm đầu ý hợp. Nhìn những cô gái xung quanh đều lộ vẻ mặt mê mẩn nhìn Đỗ Duy, trong lòng Áo Thiến cảm thấy bị ức chế.
Công tước hoa Tulip gì chứ! Chỉ là một kẻ mua chuộc danh tiếng mà thôi! Người như vậy thì có bản lĩnh gì chứ… Hừ…
Còn cái gì mà trong 3 tháng kiến tạo một tòa thành trì tại Tây Bắc, đánh bại quân đội thảo nguyên xâm lấn, bình định Tây Bắc…
Càng nghĩ, Áo Thiến càng cảm thấy bản thân không thể tự bào chữa. Câu chuyện tại luận võ đại hội còn có lý do để công kích Đỗ Duy… chứ còn một loạt những công lao hàng thật giá thật của Đỗ Duy tại Tây Bắc thfi không có bất kỳ lý do gì để chửi…
Trong lòng cũng có chút chột dạ, Áo Thiến chỉ có thể tự ép mình biến chuyển thành một loại ý nghĩ: Được rồi! Coi như ngươi có một chút bản lĩnh đi! Nhưng chỉ một điểm mà thôi. Nhiều người có bản lĩnh nhưng lại không có dối trá như hắn. Như vậy thật nhàm chán… Như vậy là hỗn đản…
Nàng khẽ giậm chân, hai tay bấu vào váy, dùng sức gi gi mũi chân, dường như muốn phá nát mũi giầy.
Dù mang nét tức giận nhưng Áo Thiến vẫn là một cô nương mỹ lệ khả ái. Nàng có mái tóc vàng mềm mại, có vóc dáng yểu điệu mê người. Bộ váy đỏ chiều nay giúp nàng trong như một đóa hoa hồng kiều diễm… nhưng nó hết lần này đến lần khác lại khiến chi Áo Thiến cảm thấy xấu hổ.
Một thiếu nữ xinh đẹp như nàng, theo lý mà nói thì trong bất kỳ bữa tiệc tối của quý tộc nào thì cũng là tiêu điểm của đám con trai (nguyên văn: nam sĩ)!
Nhưng đáng tiếc là vũ khúc đã qua hơn một nửa, những cô gái xung quanh đã được rất nhiều chàng trai mời nhảy múa, trong đó phần lớn tướng mạo đều kém hơn so với Áo Thiến… Nhưng hết lần này đến lần khác… vị Áo Thiến tiểu thư xinh đẹp mê người này lại không có ai hỏi thăm!
Loại chuyện này không phải là lần đầu tiên trải qua. Trên thực tế, từ sau khi trưởng thành, trong mỗi yến hội thì các nam quý tộc đều sợ hãi nàng như rắn rết. Dường như họ đều không có hứng thú cũng như không dám tới gần trêu chọc nàng.
Thiếu nữ nào chả không có tuổi xuân? Thiếu nữ nào chả không có ảo tưởng tuổi thanh niên? Thiếu nữ nào mà lại không muốn mình như ánh trăng được các vì sao vây quanh?
Huống chi Áo Thiến lại là cô gái trẻ xuất sắc như vậy…
Nhưng! Mọi câu chuyện sau lễ trưởng thành, nàng đều bị đối xử lạnh nhạt. Kỳ thực lúc đầu không phải là không có những chàng trai tài tuấn coi vẻ đẹp của nàng như tiên nhân, biểu lộ hứng thú với nàng… Nhưng họ bị những người xung quanh rỉ tai một hồi, sau đó ánh mắt của những tên ái mộ kia liền biến thành sợ hãi, vội vàng né tránh nàng…
Chẳng lẽ trên người ta có ôn dịch sao?
Tất cả điều này phải trách Đỗ Duy! Trách hắn và gia tộc của hắn! Tất cả phải trách bọn họ…
***
Có thể nói cô nàng Áo Thiến năm nay 17 tuổi có lý do để gét Đỗ Duy…
Bởi nàng là con gái của tài chính đại thần đương nhiệm.
Nên Áo Thiến tiểu thư rất gét Đỗ Duy, điều này khiến người ta có thể hiểu được nguyên nhân.
Thử nghĩ xem, lúc nàng lên vài tuổi đã được định hôn ước với nam hài mà ngay cả mặt mũi nàng cũng chưa hề nhìn qua. Mà đáng xấu hồ hơn nữa là vì hôn phu của nàng, một kẻ mà cả đế quốc ai cũng biết là "Tiểu Bạch si"!
Không sai, năm đó Áo Thiến được định hôn ước với Đỗ Duy! Đáng tiếc là Đỗ Duy lúc trẻ lại là truyện cười của cả giới quý tộc đế đô – chuyện này đã làm liên lụy đến Áo Thiến.
Nàng nhớ lúc nàng 10 tuổi, nàng cùng 5 người bạn cùng học chơi đùa, có người còn trêu nàng là: "lão bà của kẻ ngốc".
Những câu xưng hô như vậy như một bóng ma theo Áo Thiến suốt tuổi thơ…
Sau này câu truyện có thể xoay chuyển, thấy Đỗ Duy càng ngày càng lớn nhưng không có vẻ hết ngốc. Gia tộc Auden cuối cùng cũng sốt ruột. Bọn họ nguyện ý đem cô bé này gả cho Đỗ Duy là vì hắn là trưởng tử, tương lai là kẻ thừa kế gia tộc Rowling.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui