Austria khi bị chọc giận thanh âm của giọng hét cũng rất lớn, có điều là ngay sau khi hét lên, lập tức tỉnh ngộ, mặt lại đỏ lên.
Câu nói "Ban đầu cùng ngươi đính hôn" thật sự không phải là đề tài thích hợp, dù sao việc một cô gái cùng với hai nam nhân kết hôn ước, hơn nữa hai nam nhân này lại là anh em ruột thịt. Chuyện này thật chẳng vẻ vang gì.
Austria đã lỡ lời rồi, trong lòng rất hối hận, dứt khoát chờ đợi tên công tước hoa Tulip ghê tởm này đùa cợt.
"Hắn sẽ nói gì đây? Hắn nhất định là rất đắc ý. Hắn nhất định sẽ tự nói với chính mình: Hừ, ngươi là cái con đàn bàn không có mắt. Là do ngươi cùng người nhà ngươi ban đầu không nhìn ra ta. Không nghĩ đến ta bây giờ lại một bước lên đến trời."
Đúng vậy, hắn hẳn đắc ý, hắn quả có vốn để đắc ý.
Nhưng Austria đợi hồi lâu mà Đỗ Duy cũng không trêu đùa, nàng ngưng thần nhìn Đỗ Duy một chút, lại phát hiện nụ cười ôn hòa trên gương mặt hắn. Ánh mắt vẫn trong suốt thành khẩn như vậy.
Hắn cười trông bộ dáng rất đẹp mắt. Hai mắt có hơi chút cong lại, khóe miệng mang theo sự vui vẻ. Rất có lực tương tác.
- Ngươi có lẽ rất tức giận… Chuyện này có lẽ đã làm khổ ngươi nhiều rồi.
Âm thanh của Đỗ Duy càng thêm ôn hòa. Thậm chí còn mang theo ý xin lỗi nhẹ nhàng.
- Ngươi…
Austria nói không ra lời.
Đỗ Duy cười cười, đột nhiên đưa một ngón tay ra ngoài lan can. Trong sân ngự hoa viên có một cái ghế dài, còn có mấy cái xích đu.
- Đứng mệt quá. Đến kia ngồi nghỉ đi.
Vừa nói, hắn vừa rất tự nhiên đưa tay, kéo lấy cánh tay của Austria. Trong lúc hồ đồ nàng đã bị tên tiểu tử này lôi kéo vào trong hoa viên.
Phong cảnh của ngự hoa viên của hoàng cung nào có gì đặc sắc. Dù sao thì nơi đây chỉ trồng hoa bụi gai. Mà hoa bụi gai vốn chẳng phải là một thực vật có thể để thường thức.
Nhưng giờ khắc này vào lúc đêm sao trăng sáng, khu vực này cũng có chút không khí an bình.
Sau khi kéo Austria ngồi xuống, Đỗ Duy mới nhìn kỹ cô gái này. Mỉm cười nói:
- Ta mới vừa từ bằng hữu của cô biết được. Cô rất chán gét ta. Thậm chí... càng oán hận, đúng không?
- Tất nhiên!
Austria cố gắng ưỡn ngực:
- Ta rất chán ghét gia tộc các ngươi.
- Ta hiểu rất rõ.
Đỗ Duy thở dài. May là mới vừa rồi trong lúc khiêu vũ Mani đã nói qua với hắn không ít.
Đỗ Duy minh bạch rằng một người sống trong hoàn cảnh như thế - nhất là đối với một thiếu nữ mà nói, đích xác là hơi tàn nhẫn.
- Ta có thể nói xin lỗi. Mặc dù ta cảm thấy rằng đây không phải là lỗi của ta.
Đỗ Duy nhún vai.
Austria không biết nói gì… Nàng không phải là con người ngang ngược không nói đạo lý. Về mặt lý trí, nàng rất rõ ràng là chuyện này không liên quan gì đến Đỗ Duy. Nhưng dù sao cũng bởi vì chuyện này mà nàng mới bị đối xử bất công như vậy. Khiến cho nàng tự nhiên sinh ra ác cảm đối với Đỗ Duy.
Nàng chuẩn bị đứng dây, nhìn Đỗ Duy:
- Ngươi muốn cùng ta nói chuyện này?
- Không.
Đỗ Duy lắc đầu, đưa tay lên đầu vai Austria nhẹ nhàng đè lại:
- Ta chỉ muốn cùng nàng nói chuyện. Austria Syria … Tôi có thể gọi nàng là Austria?
- Không được!
Austria hừ một cái.
- Vậy tốt lắm. Austria.
Rất hiển nhiên, da mặt Đỗ Duy so với nàng tưởng tượng còn dày hơn nhiều lắm:
- Ngươi biết đó. Em trai của ta còn không tới một năm đã thành niên. Đến lúc đó, ta dự định cho các người thành hôn… Nói cách khác, chúng ta sắp là người một nhà, cho nên ta không hy vọng quan hệ của chúng ta căng thẳng như vậy. Nàng hiểu chứ?
Dừng lại một chút. Đỗ Duy thở dài, giọng rất thành khẩn:
- Ta rất thương Gabri. Hắn là em trai duy nhất của ta. Ta hy vọng, nếu là người cùng một nhà, vậy phải nên tương thân tương ái. Hòa thuận với nhau.
Đầu óc Austria hiển nhiên không kịp thích nghi nổi – Hắn là đang biểu đạt thiện ý với mình sao?
Ngay từ khi Austria hiểu chuyện. Mỗi lần nàng tưởng tượng đến lần đầu tiên gặp mặt công tước đại nhân Tulip này, trong lòng luôn tưởng tượng ra đủ loại tình tiết. Nhưng đều là một cảnh tượng cơ bản: đối phương đùa cợt và làm nhục mình một cách vô tình.
Ai bảo ban đầu gia tộc mình không có mắt muốn hồi hôn.
Những cảnh tượng như vậy ngày càng hiện ra trong đầu nhiều hơn. Cho dù chưa từng gặp qua Đỗ Duy, tiểu thư Austria trong lòng đã thâm căn cố đế đem Đỗ Duy trở thành địch nhân. Cho nên, từ góc độ tâm lý học mà nói, nàng trước mặt Đỗ Duy biểu hiện như một con nhím. Kỳ thực đó là một loại tiềm thức, vì để đề phòng đối phương làm nhục mà sinh ra hành động để bảo vệ bản thân.
Diễn biến tâm lý như thế rất vi diệu. May là, Đỗ Duy có thể hiểu được.
- Chúng ta không phải là địch nhân, trong tương lai sắp tới, chúng ta còn có thể trở thành thân thích. Em trai ta, một thành viên trong gia đình ta, là một chàng trai thông minh. Tình cảm anh em chúng ta rất tốt. Cho nên, ngươi sẽ trở thành thê tử của hắn. Ta hy vọng người trong nhà có thể hòa thuận với nhau.
Đỗ Duy nheo mắt cười nhìn cô gái – hắn có thể nhìn ra được, kỳ thật cô gái này rất đơn thuần:
- Ta nghĩ chúng ta có thể trở thành bằng hữu.
Austria không nói lời nào, Đỗ Duy cũng nở nụ cười quen thuộc nói:
- Nàng không nói gì. Vậy ta coi như nàng đã đáp ứng.
- Công tước đại nhân!
Austria vẫn cố làm mặt lạnh.
- Không, gọi ta là Đỗ Duy. Hoặc là kêu ta là "anh trai".
Đỗ Duy nói với một nụ cười. - .
Nàng là thành viên của gia đình, vì vậy, nàng có thể gọi ta như thế.
- Anh ư? Không cần.
Nhưng… Austria nhìn gã trai trẻ tuổi ôn hòa trước mặt, trong lòng cũng không khỏi có chút dao động.
Anh ư… Tưởng đến trong nhà mình cũng có mấy người anh em. Từng người từng người đều theo đúng chuẩn ăn chơi trác táng. Bình thường vẫn đối với những bạn khuê phòng của mình miệng mồm ba hoa. Nhưng khi đối diện với muội muội thì cũng ít khi có bộ dáng đứng đắn. Thậm chí còn có mấy biểu huynh, từ nhỏ đã mơ ước biểu muội xinh đẹp là mình…
Từ đó so sánh mà nói, nụ cười của tên trước mặt rất ôn hòa. Hơn nữa, những lời hắn mới vừa nói, ít nhất cũng có vẻ rất giống như của một huynh trưởng.
Hắn có lẽ không xấu như mình đã tưởng.
Không nghi ngờ gì, Đỗ Duy phi thường giỏi trong việc trao đổi với người khác. Thậm chí là cả với những đề tài dạy dỗ, ít nhất là đối với những cô gái nhỏ tâm địa đơn thuần. Tuyệt đối không thể thoát khỏi tay Đỗ Duy.
Tóm lại, Đỗ Duy đã mở đề rất dễ dàng. Đẩy lùi bầu không khí xấu hổ, sau đó liền nhẹ nhàng tìm được đề tài cả hai người đều cảm thấy hứng thú khiến Austria mở miệng nói chuyện.
Austria lúc đầu vẫn còn tỏ vẻ ngoan cố chống lại. Nhưng, rất nhanh nàng liền bất tri bất giác bị Đỗ Duy làm tan rã phòng ngự. Khẩu khí nói chuyện cũng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Trả lời từ hai chữ thành hai câu, ba năm câu, bảy tám câu…
Mặc dù rất chán ghét Đỗ Duy… được rồi, ít nhất hắn quả thật rất khôi hài. Rất giỏi đoán ý nghĩ người khác.
- Ở tòa thành của chúng ta tại Rowling bình nguyên, ở đó có một cái sân rộng. Ta đã ở nơi này chế ra một ít đồ rất thú vị. A! Nhiệt khí cầu chính là từ nơi này phát minh ra. Nàng thích không? Địa phương đó giờ ta đã giao cho Grabri rồi, sau này có thể khiến hắn mang nàng đến đó chơi… Ngươi có thích ngồi trên khí cầu bay lên trời không? Ha ha. Sau này sẽ có cơ hội. Trong thành có vài cái nhiệt khí cầu loại lớn. Ngoài ra còn có pháo hoa…
- Ngươi nói, là pháo hoa của gia tộc Tulip?
Austria động tâm.
Với tính tình của một thiếu niên, có được mấy hài tử không thích phóng pháo hoa?
Trong mắt Đỗ Duy hiện lên một tia vui vẻ:
- Đương nhiên, pháo hoa đầu tiên cũng là tại trong thành làm ra. Hiện ở nơi này còn có một nhóm công tượng (thợ thủ công). Pháo hoa mừng năm mới năm nay đều là được vận chuyển từ bình nguyên Rowling. Bây giờ Grabri đã tiếp nhận một ít chuyện của gia tộc… À, ta vừa nhớ ra một việc.
Đỗ Duy làm bộ đột nhiên nhớ ra điều gì:
- Ta đã quên mất. Năm mới này Gabri đã viết cho ta một phong thư. Hắn cũng đã chuẩn bị một món quà. Để ta chuyển giao cho nàng.
- Cho ta…Quà năm mới à?
Austria đột nhiên trong lòng có chút đắc ý.
Vị hôn phu của mình. Trong năm mới. Từ phương nam xa xôi. Đã gởi đến một phần lễ vật…
Việc này có tính là lãng mạn không?
Nữ hài trẻ tuổi. Trong tâm bao giờ cũng nhồi nhét những tâm tư lãng mạn.
Đỗ Duy nhìn vào mắt nàng. Trong tâm cười trộm:
- Quả nhiên là nữ hài tử, luôn thích những thứ như vậy.
Tuy nhiên, Gabri cũng quá sơ ý. Theo lý thuyết, sang năm hắn sẽ trưởng thành. Hẳn là phải nhân trong những ngày lễ này mà chuẩn bị một ít lễ vật đưa đến đế đô cho vị hôn thê chứ.
Đáng tiếc là mình không ở bên cạnh hắn. Bên cạnh hắn không có anh em để chỉ bảo hắn những chuyện như thế này. Bởi vì cái chết của cha, mẹ vẫn còn rất đau buồn, cho nên rất ít khi nghĩ đến những chuyện nhỏ nhặt này.
- Phải rồi…Quà gì vậy?
Khi Austria nói những lời này, âm thanh có chút nôn nóng.
Đỗ Duy xòe tay ra:
- Xin lỗi, chiều nay ta quên mang đến. Có điều ngày mai ta sẽ phái người mang đến cho nàng. À, được rồi, nàng có hứng thú xem đại hội luận võ không? Nàng có thể đến khán phòng của ta. Ta sẽ kêu người mang lễ vật cho nàng.
"Đại hội luận võ?"
Austria lập tức có chút động tâm.
Đối với trường đấu náo nhiệt nổi tiếng cả đế đô này, nàng thế nào lại không động tâm được? Mặc dù luận võ là chuyện của bọn nam nhân, có điều đối với các tiểu thư quý tộc mà nói, loại trận đấu này không quá tàn nhẫn máu tanh, lại có đủ náo nhiệt. Lại còn có rất nhiều võ sĩ thanh niên anh tuấn dự thi… Xem ra điểm tốt cũng không ít.
Nhưng chính là Austria trong lòng có chút ảo não. Chuyện này cũng phải trách Đỗ Duy. Vé vào xem thật sự quá mắc.
Đương nhiên, đây là nói đến lầu hai, lầu ba của quý tộc.
Khán phòng ở lầu ba mất đến mấy ngàn kim tệ. Tổ phụ của nàng mặc dù là tài chính đại thần của đế quốc, nhưng làm quan cũng rất thanh liêm. Đất đai sản nghiệp của gia tộc cũng không nhiều lắm, đây cũng vì để tránh lời đàm tiếu, cho nên cuộc sống tuy tốt nhưng cũng không xa xỉ. Giống như nàng, một đại tiểu thư như vậy, nhưng, khoản chi tiêu hàng tháng cũng chỉ hơn mười kim tệ mà thôi.
Không nói đến mấy nghìn kim tệ để xem một trận luận võ.
Không nói đến khán phòng VIP ở lầu ba. Cho dù là chỗ ngồi ở lầu hai cũng không phải là giá Austria có thể chịu nổi. Cho dù mấy anh em, ngày thường ăn chơi đàng điếm, trong tay càng không có tiền dư. Tổ phụ và phụ thân trông nom rất nghiêm, không thể để bọn họ tiêu xài bừa bãi.
Ngày thường, vẫn hay cùng các tiểu tỉ muội khác nói chuyện về trận đấu. Đặc biệt là con gái của hầu tước kia. Gia tộc có một khán phòng ở lầu ba. Mặc dù vị trí hơi lệch nhưng cũng đủ để chứng tỏ thực lực của nàng.
Đỗ Duy là lão cáo già xảo quyệt như thế nào cơ chứ. Lập tức từ vẻ mặt của cô bé nhìn ra tâm tư nàng. Cười nói:
- Như vậy đi. Trận đấu vào xế chiều ngày mai, ta sẽ phái người đi đón nàng. Nàng có thể tại khán phòng của ta mà xem trận đấu. Hơn nữa, ngày mai ta cũng sẽ vào sân đấu.
"Hừ! Nhìn ngươi bị đánh thành cái đầu heo là tốt nhất."
Austria trong lòng ác ý nghĩ. Nhìn đến gương mặt tươi cười ôn hòa, nàng đột nhiên cảm giác như vậy có chút ngượng ngùng.
Lúc này, rốt cuộc Đỗ Duy đứng lên…
Có âm thanh của thứ gì đó bị đánh hay rơi xuống đất.
Từ trên trời truyền đến một tiếng nổ.
Lập tức có thể nhìn thấy một đóa pháo hoa nở rộ rực rỡ. Theo sau đó là vô số pháo hoa phóng lên trời cao. Nhất thời khiến bầu trời đêm đen biến thành một mảng màu sang sặc sỡ lạ lùng.
- Pháo hoa mừng năm mới…
Đỗ Duy cười một tiếng:
- Đã qua nửa đêm rồi sao?
Austria lại ngẩng đầu, cố gắng ngưỡng cổ nhìn. Nhìn đến mức ngây dại.
- Thôi được rồi. Chúng ta về thôi. Nơi này rất lạnh. Nếu nàng bị cảm lạnh, ngày mai có thể không có cách nào ra ngoài được đâu.
Đỗ Duy vừa nói vừa lôi Austria trở về.