Ngữ khí Đỗ Duy có chút nôn nóng.
- Trên thế giới này Bạch Hà Sầu còn đối thủ không?
Lam Hải Duyệt lắc đầu:
- Không có!
- Trừ khi đối thủ mà hắn tìm không phải là người! Mà là thần!
Đỗ Duy lạnh lùng nói:"
- Phương Bắc có thần ở đó!
- Hắn là người điên, cho tới giờ vẫn vậy.
Lam Hải Duyệt nằm xuống cái ghế dựa của mình, điều chỉnh một tư thế thoải mái nhất:
- Kỳ thật ta cũng biết, cả đời này hắn cũng không có địch nhân! Địch nhân của hắn, cho tới bây giờ đều là chính hắn! Cho nên mấy chục năm trước. Mặc dù hắn đánh bại sư phụ, còn đoạt đi Đại Tuyết Sơn, còn đem hai huynh đệ chúng ta đuổi đến gà bay chó chạy, nhưng trong lòng hắn lại chưa bao giờ đánh chúng ta. Hoặc là bất luận kẻ nào trở thành đối thủ của hắn! Hắn một mực đều là muốn phân cao thấp. Một mực đều muốn chính mình đối kháng! Rốt cục có một ngày, hắn chiến thắng chính mình trở thành người đệ nhất thiên hạ... nhưng chính lúc này hắn mới ngẩng đầu lên, chung quanh mờ mịt nhưng không có một người làm đối thủ. Lúc này, đối với tên điên này mà nói, điều duy nhất mà hắn cần phải làm là tìm cho mình một mục tiêu mới!
- Mục tiêu theo đuổi của mỗi người đều là bất đồng. Trên thế giới này, có người háo sắc, có người háo quyền, có người thích rượu ngon, có người không có chí lớn, có người chỉ muốn ăn ngủ rồi chờ chết, cả cuộc đời tiêu dao. Nhưng Bạch Hà Sầu thì không như thế, con người của hắn từ lúc nhỏ mục tiêu duy nhất đã là "cường đại"! Vô hạn cường đại. Cường đại tuyệt đối! Cho nên, hắn đánh bại sư phụ, đoạt lấy Đại Tuyết Sơn, kỳ thật căn bản hắn chẳng háo quyền. Chẳng qua là đem sư phụ trở thành một hòn đá mài dao của hắn, trở thành một mục tiêu mà hắn phải đánh bại trên con đường truy cầu sự cường đại mà thôi. Ta cùng Xích Thủy Đoạn thậm chí không thể được xem như là hòn đá cản đường của hắn, chỉ có thể coi là đối tượng luyện tập của hắn thôi.
Lam Hải Duyệt nói đến đây, ngữ khí có chút hiu quạnh:
- Đạo lý này, kỳ thật gần đây ta mới hiểu được, thoạt nhìn năm đó ta thi triển kế sách, bắt hắn mười năm mới được tìm ta làm phiền một lần... kỳ thật bây giờ ta mới dần dần hiểu, đó là do hắn cố ý! Hắn cố ý làm một cái roi sau nhà của ta và Xích Thủy Đoạn, hung hăng dọa nạt chúng ta, bức bách chúng ta phải tiến bộ nhanh chóng, mới có thể đảm đương việc luyện tập của hắn! Mà trên thực tế, chúng ta có thể sống sót không phải bởi vì kế sách của ta, cũng không phải vì ta bức hắn phải thề độc, chẳng qua là hắn chỉ muốn chúng ta trở thành người luyện tập cùng hắn. Không có đối thủ đã là tịch mịch, mà nếu ngay cả đối thủ luyện tập cũng không có... thì sẽ ra sao đây.
Đỗ Duy cười ha ha một tiếng:
- Kết quả, Bạch Hà Sầu càng cường đại, còn khiến cho ngươi và Xích Thủy Đoạn trở thành hai người thánh giai thay đổi quy tắc thiên địa cường giả!
- Có thể nói là như vậy.
Lam Hải Duyệt thở dài:
- Ta cùng Đoạn, căn bản là bị hắn bức ra, mà bây giờ... hắn đã trải qua đột phá lần nữa, đột nhiên phát hiện, đối thủ luyện tập là ta đã cách hắn quá xa không thể theo kịp. Hoặc là có thể nói, hắn đã không cần phải luyện tập nữa. Cho nên, hắn mới có thể buông tha cho ta, cùng ta giải hòa, phái một nữ đồ đệ đến giao cho ta. Sau đó chính mình rời Đại Tuyết Sơn... hắn là muốn nói cho chúng ta một việc.
- Chuyện gì?
Đỗ Duy hỏi.
Lam Hải Duyệt đột nhiên ho khan một tiếng, rất không có hình tượng một bậc trí giả mà chửi đổng một câu:
- Con mẹ nó!
Sau đó, cái vị lão giả nổi tiếng ôn nhã trí tuệ này, đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào lão thiên giống như một người đánh bài thua đỏ cả mắt mắng to:
- *** ngươi Bạch Hà Sầu! Ngươi bây giờ lại nói cho chúng ta là: Lão tử không cùng các ngươi chơi đùa nữa! Thực lực của các ngươi quá yếu, đã không xứng để tiếp tục chơi đùa với ta, ngay cả tư cách luyện tập cũng không có! Cho nên bây giờ ta muốn đi tìm một đối thủ chơi đùa càng mạnh mẽ hơn! Cái gì Đại Tuyết Sơn cũng được, cái gì ân oán sư môn cũng tốt, chẳng qua là năm đó hắn lấy roi dọa chúng ta, bây giờ không muốn luyện nữa, roi tự nhiên cũng bỏ!
Đỗ Duy cảm giác yết hầu có chút tắc nghẹn khó chịu. Nuốt một ngụm trà, lần này ùng ục một tiếng, dứt khoát cả lá trà cũng nuốt luôn, vẫn chưa mất được cảm giác khó chịu trong lòng.
- Nhưng... đi tới phương bắc tìm thần... chẳng phải là tìm chết sao?
Đỗ Duy cười khổ:
- Ta thừa nhận hắn cường đại không giống con người, nhưng dù sao, hắn vẫn còn chưa là thần. - .
- Đánh chết sẽ biết đỡ, chết đuối sẽ biết bơi mà.
Lam Hải Duyệt cười lạnh nói:
- Thế nhân luôn đem hai câu nói này trở thành câu cửa miệng, nhưng không ai biết kỳ thật hai câu nói này chính là miêu tả số mệnh! Nếu như ngươi biết đánh quyền mà không cho đánh, biết bơi mà không được bơi... vậy còn không bằng đã chết! Người nếu như ngay cả mục tiêu của mình còn không có, như vậy chẳng khác nào đã chết! Cho nên, Bạch Hà Sầu đi đến phương bắc không phải để tìm thần, mà là tìm sinh lộ cho mình!
Lão vỗ nhẹ nhẹ lên vỏ cây hòe già bên cạnh:
- May là hắn rốt cục cũng tìm được một mục tiêu mới, nếu không thì một tên cướp giống như hắn vậy, nếu mà mất đi mục tiêu, chỉ sợ chính mình cũng đi tìm chết luôn.
Đỗ Duy nhắm mắt suy nghĩ một lát, sau đó mở mắt nhìn Lam Hải Duyệt. Hắn tươi cười ôn hòa, nhẹ nhàng nói:
- Vậy mục tiêu của ngươi là gì?
***
- Mục tiêu của ngươi là gì?
Bạch Hà Sầu ngồi đối diện Tinh Linh vương, nhìn đối tượng "luyện tập" của mình hỏi.
Trên mặt Vu vương mang theo nụ cười... Bạch Hà Sầu chưa bao giờ cười, nhưng hôm nay đã cười rất nhiều lần.
Thanh âm của hắn phảng phất như đang hỏi, nhưng lại tựa hồ giống như một loại tự lẩm bẩm lầu bầu:
- Ngươi là Tinh Linh vương, là đứng đầu của đại quân tội dân, mục tiêu của ngươi chẳng lẽ chính là lãnh đạo tội dân đánh vào thế giới loài người, báo thù cho tổ tiên vạn năm trước của các ngươi? Đoạt lại mảnh đất sinh tồn của các ngươi? À, ngươi còn muốn đem việc sinh tử tồn vong của tộc nhân đeo ở trên người, ngươi muốn phụ trách sự phồn vinh của tinh linh tộc... những cái này toàn bộ đều xem là mục tiêu của ngươi đi.
Nhìn Lạc Tuyết, Bạch Hà Sầu lắc đầu:
- Cho nên, ngươi không đủ mạnh mẽ, mục tiêu của ngươi quá nhiều.
Đạo lý này rất đơn giản, đơn giản đến mức hầu như người nào trên thế gian này cũng biết! Nhưng hết lần này tới lần khác, đạo lý ai cũng biết này chỉ có một mình Bạch Hà Sầu làm được!
Mục tiêu duy nhất của hắn chính là: Cường đại!
Vì cường đại, hắn có thể vứt bỏ tất cả! Cái gì Đại Tuyết Sơn, cái gì sư môn ân oán, thâm chí ngay cả hưởng thụ của đời người, cuộc sống, tình cảm. Hắn đều có thể vứt bỏ!
Thân là Vu vương của Đại Tuyết Sơn, hắn có thể vì sự truy cầu cường đại mà tùy tiện đem Đại Tuyết Sơn nhất mạch vứt bỏ, một mình bắc thượng!
Trong lòng hắn, không cần bất cứ thứ gì. Chỉ có một chữ: cường đại!
Cho nên, hắn mới là vô địch. Hắn mới là Bạch Hà Sầu!
Cho nên hắn mới có tư cách hướng về phía Lạc Tuyết, dùng giọng điệu đùa cợt nhàn nhạt mà nói:
- Ngươi không đủ cường đại!
Sắc mặt Lạc Tuyết vẫn rất bình tĩnh:
- Ta biết, ngươi hẳn không phải là tới tìm ta.
Âm thanh của Tinh Linh vương có chút khổ sở:
- Bởi vì ta còn chưa đủ tư cách.
Bạch Hà Sầu gật đầu thừa nhận, sau đó hắn chỉ vào bên cạnh. Phương hướng mà tay của hắn chỉ, sau khi lướt qua thần đài, chính là một pho tượng!
Pho tượng đó, chính là hình một tinh linh, lưng đeo trường cung...
- Ta đến tìm hắn... hoặc có thể nói, là bọn họ.
Bạch Hà Sầu nói rõ:
- Thần! Ta chỉ muốn biết như thế nào mới có thể tìm tới bọn họ. Hoặc là như thế nào mới có thể bức bọn họ xuất hiện?
Lạc Tuyết không nói lời nào.
Bạch Hà Sầu lắc lắc đầu:
- Có lẽ, ta phải đại khai sát giới? Đem những tội dân bọn ngươi giết chết mười tám vạn, hoặc là giết ngươi... mới có thể bức bọn họ xuất hiện? Nếu như nói như vậy, thì hãy tin rằng ta sẽ không do dự mà làm như vậy đâu.
Thanh âm tràn ngập sự hờ hững và lãnh khốc!
- Bọn họ rốt cục là ở nơi nào?
***
- Ngươi cứ vậy mà đi sao?
Lam Hải Duyệt nhìn Đỗ Duy đột nhiên bỏ dở chén trà, bước tới cổng tiểu viện, nhíu mày nói.
- Không đi thì có thể làm gì?
Đỗ Duy cũng không quay đầu lại.
Lam Hải Duyệt thở dài, lão biết, trong căn phòng tại đình viện, ánh mắt sâu kín của Allu đang xuyên thấu qua khe cửa mà dừng lại trên người Đỗ Duy.
- Ngươi... đã biết rồi sao?
Lam Hải Duyệt cười khổ.
Đỗ Duy rốt cục cũng dừng lại, nhưng vẫn không hề quay đầu lại:
- Biết rồi! Cái lão biến thái kia đem đồ đệ bảo bối giao đến cho ngươi, rồi chính mình lại không nói tiếng nào chạy đến phương bắc tìm chết... ta cũng không phải thằng ngu. Còn có thể chưa rõ ý tứ của hắn sao?