- Chẳng qua…
Nhiếp Chính Vương đột nhiên nhè nhẹ cười một cái, nụ cười trên mặt có thêm vài phần cổ quái:
- Phần quân báo này còn có một chuyện thú vị… Lần này đánh lui thế công của địch, trong đó lập công lớn nhất cũng không phải của tướng sĩ Bạo Phong quân đoàn, cũng không phải do các ma pháp sư hay thần thánh kỹ sĩ trợ chiến, mà là…
Nói tới đây, Thần Hoàng tử cố ý dừng lại một cái, nhìn sắc mặt của mọi người bên dưới, mới tiếp tục nói:
- Là một thánh giai cường giả!
Thánh giai cường giả?
Lờ vừa nói ra, không ít người đều kinh ngạc.
Trên đại lục, hiện tại mọi người đều biết một thánh giai cường giả, chính là Rodriquez. Có lẽ phần lớn mọi người đều không biết, nhưng hiện tại phần đông chúng nhân trong đại điện đều là những quý tộc của đế quốc, không ít người đều biết Rodriquez chính là thủ hạ của Đỗ Duy.
- Không phải là Ngân Tiêu Kiếm Thánh.
Thần Hoàng tử cười hắc hắc:
- Xem ra đế quốc của chúng ta lại có thêm một thánh giai cường giả. Có điều thú vị là, vị thánh giai cường giả này cũng là thủ hạ của công tước hoa Tulip… có cái tên cũng thật kỳ quái, giống với tên kỵ sĩ phản bội Hussein bị giáo hội lùng bắt a.
Hussein?
Thủ hạ của Công tước hoa Tulip, một thánh giai cường giả cũng gọi là Hussein?
Lời này vừa nói ra, người nói có ngữ khí quỉ dị còn người nghe có biểu tình khó đoán. Một lúc lâu, trên đại điện lại sa vào một mảnh trầm mặc!
Tiền nhiệm thần thánh kị sĩ Hussein phản bội giáo hội đã chết - đây chính là giáo hoàng của Quang Minh Thần điện tự thân phát ra công cáo, giấy trắng mực đen còn ghi rất rõ ràng!
Vậy mà không lâu sau, lại có một kị sĩ thủ hạ cùa gia tộc hoa Tulip có thực lực cường hãn, cũng gọi là Hussein?
Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc, thâm ý trong đó đều ít nhiều có thể đoán được vài phần.
Chỉ là… chuyện này dường như có quan hệ đến giáo hội, cái này rất khó nói. Càng trọng yếu hơn là… còn có quan hệ cũng Đỗ Duy!
Nếu như là ngày trước cũng được thôi. Nhưng hiện tại, bởi vì lúc trước Công tước hoa Tulip cùng hoàng thất có chút bất đồng, thanh thế còn sa sút, nhưng đến hiện tại cũng cũng không rõ ràng đến cùng là trong lòng Nhiếp Chính Vương đối với Công tước hoa Tulip có thái độ gì.
Cho nên, loại chuyện như thế này, hồi lâu sau thì người trong đại điện vẫn ngậm miệng, không ai dám tùy tiện phát biểu ý kiến gì.
Thần Hoàng tử ngồi ở phía trên, lạnh lùng nhìn vào chúng nhân bên dưới. Hắn như thế nào lại không biết tâm tư của họ? Trầm ngâm một lát, Nhiếp Chính Vương khẽ nhạt nói:
- Trên đại lục lại có thêm một thánh giai cường giả, đây là việc tốt, chứng minh tinh thần thượng võ của đế quốc càng phát triển! Còn về cái tên này… cùng tên với tên phản đồ của Thần điện, nghĩ rằng cũng là trùng hợp. Hừ, Hussein… Trên đại lục người gọi là Hussein nếu như truy ra hết thì chỉ sợ có đến bảy tám ngàn người. trên đời này có rất nhiều người cùng tên, cũng không cần phải để ý lắm.
Thần Hoàng tử nói vậy cũng xem như là biểu lộ thái độ của mình. Bên dưới, những người này mới có khẩu khí, từng người một đứng lên biểu thị tán đồng, càng có nhiều người lại vỗ mông ngựa, nói Nhiếp Chính Vương là một lãnh đạo anh minh, tận lực đề cao tinh thần thượng võ mới có thể khiến dân gian ngày càng xuất hiện nhiều võ giả cường đại… vân vân…
Những lời này thì sẽ không có nhiều người tin tưởng, chỉ là trên quan trường, những loại người như thế thì cũng không thiếu được. Một lát, trên đại điện vừa rồi tĩnh mịch giờ lại náo nhiệt hẳn lên.
Thần Hoàng tử nghe một chút, lòng cũng đã ra quyết định, liền mở miệng nói:
- Nếu đã là kỵ sĩ thủ hạ của Công tước hoa Tulip trợ chiến thì cũng tính là hành động ra sức vì nước, huống hồ lập được công lớn như vậy thì không thể không phong thưởng. Ừm… Nhưng đây là thủ hạ của Công tước hoa Tulip, không thể trực tiếp phong cho hắn chức vụ trong quân đội… Các vị, có ai có kiến nghị gì không?
Vấn đề này, lại không có ai trả lời.
Yên lặng một lát, không ít người đều đem nhãn thần hướng về phía tài chính đại thần - bởi vì Đỗ Duy trước đây cùng hoàng thất có chút quan hệ bất hòa, dường như có chút tai họa ngầm. Kết quả, là đám nhân vật quyền quý đối với Đỗ Duy đều tránh không kịp, nào còn ai dám cùng Đỗ Duy đứng chung chỗ?
Trên đại điện lúc này, nói đến phong thưởng cho thủ hạ kỵ sĩ của Đỗ Duy, thì không ai dám đứng ra nói tốt - đương nhiên, nói xấu thì cũng không ai nguyện ý.
Rốt cuộc Đỗ Duy hiện tại còn chưa rơi đài, Nhiếp Chính Vương thì thái độ cũng không rõ ràng, ai cũng không tình nguyện đi đắc tội với bất cứ ai.
Nhưng là, nếu như phong thưởng cho thủ hạ của Đỗ Duy, vậy trên đại điện lúc này, người bị đánh một cái lạc ấn "hệ của Công tước hoa Tulip" thì ngoài tài chính đại thần còn có ai? Ai bảo ngươi đem cháu gái của mình gả cho đệ của Đỗ Duy? Ngươi không tính là người thuộc hệ của Công tước hoa Tulip, nhưng cũng là thuộc hệ của Công tước hoa Tulip!
Loại chuyện nói tốt giúp cho Đỗ Duy này… ngươi đi làm đi!
Tài chính đại thần cũng có chút khó xử, lão đầu này là một người vô tư vì nước, hắn hiểu rõ ý tứ của những ánh mắt kia, hắn rất công bằng, không sợ người khác nghĩ gì, càng không sợ Nhiếp Chính Vương nghĩ sai. Chỉ là… hắn là tài chính đại thần, loại chuyện phong thưởng theo quân công này, hắn cũng không thích hợp mở miệng.
Ho khan một tiếng, giương mắt nhìn quân vụ đại thần Camile Ciro, lại nhìn thấy Camile Ciro híp tròng mắt lại, bộ dáng như không liên quan đến mình. Tài chính đại thần nhìn thấy, trong lòng không khỏi cười khổ: tên tiểu tử này, tuổi còn trẻ, lại học đủ cả bộ dáng của lão tể tướng. Hừ, cũng là một tiểu tử giảo hoạt. Lúc trước cùng Đỗ Duy xưng huynh gọi đệ, bây giờ lại giả vờ không liên quan đến.
Lúc này, những chuyện liên quan đến Đỗ Duy cũng có chút cao thâm khó lường, ánh mắt của mọi người nhìn vào tài chính đại thần làm cho lão cũng có chút nôn nóng, cuối cùng không kìm được, ho khan một tiếng, mở miệng nói:
- Cái này… Điện hạ… nếu như là thủ hạ của Công tước hoa Tulip, như vậy không giao cho chức vụ nào là đúng… Hiện tại ở các chiến khu tiền tuyến, chiêu mộ các lính đánh thuê đã thành một đội quân, nhưng cũng không tính là thuộc biên chế của đế quốc. Ta xem, không bằng ủy nhiệm cho vị kỵ sĩ này làm thủ lĩnh của đám lính đánh thuê, sau đó… đã là thánh giai cường giả, thì đều là người siêu nhiên, thưởng cho kim tệ hay tài vật thì họ đều không cần. Cho nên, ý của ta là… công bố ra ngoài, trao cho huy chương cùng tên gọi cao quý là được.
Thần Hoàng tử cười cười, thuận theo nói:
- Kiến nghị này rất tốt, trao cho vị kỵ sĩ Hussein này, một huy chương anh dũng màu bạch ngân của đế quốc, cùng với một hiệu xưng "Hộ quốc thánh giả". Ân, nếu đã là thánh giai cường giả thì cái danh hiệu thánh giả này cũng xứng đáng. Ngoài ra, cứ theo ngươi nói, đám lính đánh thuê kia cũng để cho hắn phụ trách… Ách, đúng rồi, lúc trước tướng quân Ron Barton của gia tộc hoa Tulip cũng đã được điều đi tiền tuyến phụ trách thống lĩnh đám lính đánh thuê này… như vậy, tên Hussein này tính là phó thống lĩnh đi. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Dừng một chút, Thần Hoàng tử lại nói:
- Còn nữa... tiền tuyến có báo, những lính đánh thuê kia có tác chiến đánh địch, cũng lập công, lần này cũng tính là một lần phong thưởng. Các ngươi tài chính và quân vụ đại thần thương lượng lại, án chiếu theo quân công mà ban thưởng… Ngoài ra, đám lính đánh thuê a, cũng phải cấp cho một cái tên, nếu không đều gọi là đám lính đánh thuê thì cũng không dễ nghe.
Thần Hoàng tử nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói:
- Ta nghĩ ra một cái tên… gọi là "Nanh Sói" đi, đám lính đánh thuê này, sau này đổi tên thành "Nanh Sói quân".
Hắn là Nhiếp Chính Vương, chúa tể của đế quốc, lời hắn nói ra thì ai dám phản đối?
Sự tình đã được định như vậy.
Hussein động thân một cái, liền được Nhiếp Chính Vương của đế quốc phong cho chức phó thống lĩnh của "Nanh sói quân". Nhận huân chương anh dũng màu bạch ngân của đế quốc, cùng với xưng hiệu "Hộ quốc thánh giả". Không đến nửa ngày thì ở phủ Công tước của Đỗ Duy cũng nhận được tin tức.
"Nanh sói quân?", Đỗ Duy khẽ cười, vỗ vỗ bàn tay:
- Tên hay, bén nhọn như răng nanh của chó sói.
Bên cạnh là Joanna lại có sắc mặt lo âu:
- Ngươi cười cái gì? Ngươi đem Hussein phái đến phương bắc, vừa ra tay thì toàn bộ đại lục đều biết. Đừng quên hắn còn có thân phận là phản đồ của giáo hội, giáo hội tìm tới gây phiền toái thì làm thế nào?