Ác Ma Pháp Tắc

Đỗ Duy tiếp nhận công văn do sứ giả hoàng cung đem đến từ đế đô, tiểu hoàng đế Charles biểu thị hy vọng hắn có thể tạm thời rời bỏ việc quân, trở về đế đô để tham dự tang lễ của Nhiếp Chính vương.
Chẳng qua đó cũng không phải là một mệnh lệnh.
Đỗ Duy lại đang do dự, bản thân hắn cũng không nguyện ý trở về đế đô. Diễn biến tại tiền tuyến, bản thân hắn là chủ soái, nếu đi thì trong một tháng cũng không có cách nào trở về. Lúc trước mới trở lại từ Đại Tuyết sơn đã tính là mạo hiểm.
Tinh Linh vương tại phía bắc không có động tĩnh gì thì cũng không được coi đó là vận khí của mình.
Hiện tại là cuối mùa thu, theo như hắn phỏng đoán, trước mùa đông thì đối phương sẽ phát công một lần. Chính lúc này, bản thân hắn không thể rời đi.
Hiện tại cần nghĩ biện pháp để có thể thoái thác.
Nhưng sau buổi tối hôm đó, một cung đình ma pháp sư đích thân bí mật đến hẹn gặp Đỗ Duy, mang đến một phong thư của công chúa Karina. Sau khi Đỗ Duy xem xong bức thư thì tỏ vẻ lo âu. Sau khoảng khắc chần chừ mới chậm rãi thu bức thư lại, than thở.
- Xem ra ta không thể tránh một chuyến trở về.
- Điện hạ còn có lời nhắn.
Sau một khoảng đường dài bôn ma, ma lực tiêu hao cũng rất lớn, ma pháp sư cung đình đè thấp âm thanh nói:
- Công chúa điện hạ nhờ ta chuyển lời "lần này trở lại, cần hết sức chú ý an toàn."
Biểu tình của Đỗ Duy cũng có chút lạnh lùng:
- Chẳng lẽ tại đế đô còn có biến cố gì?
Cung đình ma pháp sư lắc đầu:
- Ta không biết! Karina công chúa hiện là thống soái của cung đình ma pháp sư, ta chỉ nghe mệnh lệnh của công chúa mà thôi.
Ma pháp sư này đường dài bôn ba đưa tin. Tuy so với kẻ đưa thư bằng ngựa thì nhanh hơn nhiều nhưng ma lực lại tiêu hao thật kinh người. Đỗ Duy cũng chỉ hỏi mấy câu, thấy không tra được gì để hắn đi xuống nghỉ ngơi.
"Thần… đương nhiên lại giao cung đình ma pháp sư cho Karina công chúa – một hài tử không đến mười tuổi a" Đỗ Duy cũng hơi có chút bất ngờ, chẳng qua gã Thần hoàng tử này bình sinh làm việc gì thì đều khác với thường nhân. Trước khi chết hắn lại làm việc trái với lẽ thường như vậy, xét ra cũng phù hợp với tính tình của hắn.
Huống hồ, Karina công chúa so với thằng nhỏ Charles thì thông minh hơn nhiều. Đại khái, trước khi chết, Thần hoàng tử hy vọng lưu lại cho tiểu hoàng đế một sự hạn chế.
Ngược lại, Đỗ Duy lại rất dễ dàng đoán được sự an bài của Thần hoàng tử… nhưng đối với chuyện trở về đế đô, có chút không đừng được.
Karina đích thân viết thư, thỉnh cầu Đỗ Duy trở lại đế đô, cùng sự triệu hồi của Charles có chút bất đồng.
Triệu hồi của Charles là chỉ hy vọng Đỗ Duy trở về tham dự tang lễ của Nhiếp Chính vương. Nếu như chỉ là tham dự tang lễ thì chỉ cần mười ngày, nửa tháng là đủ.
Nhưng câu chữ trong thư của Karina, rõ ràng là ám thị Đỗ Duy lần này trở lại đế đô, trong thời gian ngắn không thể trở lại tiền tuyến, hy vọng Đỗ Duy có thể lưu lại đế đô, phụ tá tiểu hoàng đế một khoảng thời gian.
Điều này có nghĩa là muốn tạm thời thoát ly tiền tuyến. Chiến tuyến đông bộ mới đạt được một chút ổn định, Đỗ Duy có chút không nỡ bỏ cục diện hiện nay.
Phía bên kia bờ bắc của con sông, đôi mắt hổ của Lạc Tuyết còn đang chằm chằm nhìn, tuy Đỗ Duy biết nó không có đại cử động là xâm nhập. Nhưng khó có thể nói nó sẽ không tìm cơ hội đánh thắng vài trận. Một khi mình ly khai thì tiên tuyến liệu có trụ nổi không?
Cái khác không nói, chỉ riêng Lôi kỵ, nếu như ngoài bản thân ra, người khác thì lại bất đồng. Mặc dù tiểu 250 Al-qaeda là một nhân tuyển thích hợp nhưng hắn chỉ là tướng lĩnh tư nhân của gia tộc. Không có chức quan đế quốc thì không cách nào có thể thống lĩnh đại quân. Nếu đổi lại là người khác thay thế mình lại không cách nào có thể chỉ huy Lôi kỵ.
Nếu như niên kỷ của Gabri có thể lớn hơn vài tuổi thì có thể là nhân tuyển thích hợp… nhưng hiện nay…
Bản thân mình khó khăn lắm mới có thể thu thập quân tâm, nắm vững gần hai mươi vạn quân của đông bộ chiến tuyến, lúc này mà đi thì không phải là vứt hết đi sao?
Ai! Muốn trách thì trách gã Contra kia quá hỗn đản!
Hừm, trước đó là vương phi Daisy, tiếp theo là Alpay, hiện nay lại là Contra. Tại sao cái gia tộc này luôn có người đối nghịch với mình!
Trong thư, Karina đã đem sự tình của bá tước Contra kia nói tóm tắt một lần. Tuy nàng tả không mấy rõ ràng nhưng lại thông qua phương pháp ẩn dụ làm lộ ra. Dường như là dùng sắc đẹp để chiếm tâm tư tiểu hoàng đế.
Mà chỉ trong một đêm, hắn từ quan tổng đốc một phương mà thăng tiến đến vị trí quốc vụ phó đại thần (phó thủ tướng), điều này thực quá kinh người.
Tiểu hoàng đế rốt cuộc vẫn còn quá trẻ, nếu như quả thật bị lão hồ ly này huyễn hoặc tâm tư, khó tránh khỏi gây họa. Hơn nữa, Contra ngồi tại vị trí quốc vụ phó đại thần tại đế đô, bên cạnh tiểu hoàng đế, một khi hắn đủ quyền lực, đối với bản thân mình (Đỗ Duy) cũng không phải là chuyện tốt.
Trọng yếu nhất là: hiện tại trong đế đô, dường như không còn người đấu lại Contra.
Camille Ciro cũng tốt, bá tước Billiat cũng được, nhưng họ đều là thân tín, là trọng thần của Thần hoàng tử. Mà tiểu hoàng đế dường như đối với mấy kẻ thân tín của phụ thân cũng không triệt để tín nhiệm, khó tránh khỏi tư tưởng bồi dưỡng vài thân tín cho mình.
Mà Contra, trong hoàng cung có vương phi Daisy làm hậu viện, tùy thời có thể nắm giữ động thái của hoàng cung, tại phương bắc thì có Alpay thống lĩnh đại quân, trong tay nắm quân quyền. Cái gia tộc này đã có thực lực để quật khởi.
- Xem ra ta phải trở về một chuyến.
Đỗ Duy suy nghĩ một tối, cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Sau khi trời sáng, hắn triệu tập chư tướng để thương nghị. Sau đó trên danh nghĩa sẽ tạm thời trao binh quyền cho hai sư đoàn trưởng, còn quyền chỉ huy sư đoàn trực tiếp dưới quyền mình thì giao cho bộ hạ là Knight (á lạc nhĩ – không biết có phải là tên này ngày xưa không, lâu không dịch – Chaos xem lại hộ nhé). Lúc trước trong chiến đấu, Knight có biểu hiện rất xuất sắc. Bằng việc phong thưởng, Đỗ Duy đã đề bạt hắn lên thành phó sư đoàn trưởng và cố ý để khuyết chức sư đoàn trưởng, coi như miễn cưỡng trao quyền lực cho Knight.
Đỗ Duy an bài để Knight chỉ huy sư đoàn trực tiếp của mình, mà trong sư đoàn này có vài đệ tử của học viện quân sự đế quốc và đệ đệ Gabri. Ngoài ra, hắn còn đặc biệt phân phó Al-qaeda tận lực phối hợp với Knight. Hơn nữa, Knight ngoài việc chỉ huy sư đoàn trực thực thuộc của Đỗ Duy còn kiêm cả trọng trách trong thống soái phủ.
Diễn biến cơ bản hiện nay tại đông bộ, Knight trên danh nghĩa không phải là chủ soái nhưng cũng có thể khống chế phân nửa binh lực, miễn cưỡng có thể khống chế cục diện.
Sau đó Đỗ Duy gặp Xích Thủy Đoạn, thỉnh cường nhân này lưu lại để giúp đỡ. Thực ra Đỗ Duy chuẩn bị sẽ phải gian khổ thuyết phục hắn nhưng không ngờ vừa mới nói xong thì Xích Thủy Đoạn liền nhẹ nhàng đáp ứng khiến cho Đỗ Duy có chút bất ngờ.
- Tinh linh kia hiện ỏ phía bắc sông?
Xích Thủy Đoạn lành lạnh nói.
Đỗ Duy lập tức minh bạch, xem ra trong ý niệm của Xích Thủy Đoạn còn không quên ngày trước thảm bại tại Đại Tuyết sơn dưới tay Lạc Tuyết. Hắn một lòng muốn lưu lại đây để có thể lần nữa giao thủ cùng Lạ Tuyết, lấy lại sỉ nhục lúc trước.
Điều này cũng tốt…
Nhưng tên Xích Thủy Đoạn hỏa tính cũng quá lớn, vạn nhất đến lúc hung tính đại phát, có trời mới biết hắn có làm loạn hay không… Càng trọng yếu hơn là thân phận bên ngoài của Xích Thủy Đoạn là tiền nhiệm quân đoàn trưởng quân đoàn tây bắc - Ruga! Ruga cũng đã từng là tướng lĩnh cao cấp của đế quốc, trong quân đội cũng có không ít người có thể nhận ra hắn. Nếu như có người nhận ra, thì thật phiền hà. Hic!
Chẳng qua…
Ừm!
Trong lòng Đỗ Duy vừa động! Xích Thủy Đoạn đã từng là quân đoàn trưởng quân đoàn Tây Bắc a! Trên phương diện quân sự đương nhiên hắn không yếu. Có hắn tọa trấn ở đây, Knight tuy làm việc cẩn thận, nhưng không tránh khỏi niên kỷ còn quá trẻ. Có Xích Thủy Đoạn – lão quân phiệt đã từng hoành hành mấy chục năm ở tây bắc giúp đỡ, thì cũng không đến nỗi kém.
Lo xong hết thảy mọi chuyện, Đỗ Duy chuẩn bị về đế đô.
Đương nhiên hắn cũng không cưỡi ngựa để đi. Vì tiết kiệm thời gian, hắn dứt khoát yêu cầu không quân mang tới hai đại phi thuyền. Đồng thời hắn đem Arch Angel cùng toàn bộ kỵ sĩ Griffin lưu tại phương bắc.
Trước khi lên đường, tiểu thư Nicole đuổi theo Đỗ Duy, cũng không có nhiều lời, chỉ lạnh lùng yêu cầu hắn mang nàng trở về đế đô.
- Vì cái gì?
Đỗ Duy cười khổ.
Hắn còn hy vọng đem nữ vương Medusa này lại tiền tuyến. Hắn xem ra tên gia hỏa Xích Thủy Đoạn kia cũng không phải tâm phúc của mình. Trong lúc chưa thể tín nhiệm thì nữ vương Medusa coi như là một tầng bảo hiểm.
Mà trước đó, trong một trận chiến, Nicole cũng đã từng đại triển thần uy, triệu hoán ra đại quân kim nhãn mãng, đem vài ngàn chiến sĩ thú nhân hóa đá, trấn áp cục diện. Điều đó đã hung hăng đả kích quân tâm của đối phương. Trong trận đại thắng đó, chí ít cũng có hơn phân nửa là công lao thuộc về Nicole.
Nếu như nàng có thể ở lại tiền tuyến, trong lòng Đỗ Duy yên tâm không ít.
Nhưng…
- Những kẻ này sống hay chết ta cũng chẳng quan tâm.
Tiểu thư Nicole lạnh lùng phân minh:
- Ta chỉ thích theo ngươi. Ngươi đừng quên điều đã đáp ứng ta… Ta không phải bộ hạ của ngươi.
Đỗ Duy thở dài, chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của nàng.
Trong lần đại chiến trước, tiểu thư Nicole vì triệu hoán kim nhãn mãng quân đoàn đã đem toàn bộ mái tóc vàng cắt đi. Sau ba tháng, tóc nàng đã dài ra một chút, dùng một cái khăn lụa để cột lên. Nàng nhắm mắt bay lên phi thuyền của Đỗ Duy, thủy chung đứng bên mình hắn, không rời khoảnh khắc nào.
Đỗ Duy nhịn không nổi, cười khổ:
- Ngươi vì cái gì mà luôn theo sát ta. Đã lên phi thuyền… chẳng lẽ ngươi sợ ta chạy?
Tiểu thư Nicole nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lạnh lùng nói:
- Không sợ!
- Chuyện này…
Đỗ Duy cảm giác tính tình của Nicole có chút kỳ quái. Trước kia vị mỹ nữ xà này cũng không nhất định theo sát hắn một bước không rời.
- Ta… có dự cảm không tốt.
Tiểu thư Nicole lắc lắc đầu, không nói gì nữa.
Đỗ Duy trở lại đế đô, mà Allu cùng Muse đương nhiên cũng không ở lại tiền tuyến. Bất quá Muse bỏ nhà ra đi nên có phần không muốn trở lại vương thành. Nàng bị Đỗ Duy áp bức lên phi thuyền.
Mà Allu lại bất đồng. Đại Tuyết sơn đã giải tán. Coi như nàng không có nhà để về, ngoài theo Đỗ Duy thì nàng không còn con đường khác để đi. Cô nàng có thân hình nỏng bỏng, kết hợp với bờ eo thon nhỏ này từ lúc rời khỏi tuyết sơn vẫn luôn mang bộ mặt buồn bã theo Đỗ Duy. Tuy đây là nguyện vọng duy nhất của nàng, nhưng thân là đệ tử Đại Tuyết sơn, núi tuyết đã giải tán khiến cho nàng phải chịu đả kích không nhỏ. Bạn đang đọc truyện được tại
***
Trong gian phòng ấm áp như mùa xuân, trên trần được gắn một cái ma pháp chiếu sáng thuật cùng với mấy khỏa bảo châu bằng nắm tay đang phát ra quang mang lấp lánh, nhu hòa.
Trên chiếc giường lớn xa hoa, tiểu Charles lật người, sau đó chậm rãi ngồi dậy, nhìn người bên cạnh.
Cô gái này đang nhắm mắt, dường như lông mày đang khẽ nhíu. Nàng ngủ với khuôn mặt mang tới một cỗ khí chất lạnh lùng.
Thực ra tướng mạo của nàng cũng không tính là đẹp, chỉ có thể tính khoảng bảy, tám phần tư sắc. Trong hoàng cung mỹ nữ như mây, nàng không được coi là xuất chúng. Điều khiến Charles có thể mê luyến nàng sâu sắc là thần thái lạnh lùng của nàng có phần giống Muse.
Khẽ cuộn mình trên chăn, thân thể lõa lồ của nàng lộ rõ trước mắt. Nàng trẻ tuổi, có thân thể hết sức quyến rũ, mang theo một hơi thở thanh xuân. Đôi chân dài cuộn lên. Vòng eo mảnh khảnh. Nước da nổ lên ánh quang mang nhàn nhạt…
Nàng nằm tại nơi đây, một cánh tay che trước ngực, đem hai điểm nhỏ trên đồi non mà che lại. Trong giấc mơ, khuôn mặt nàng mang theo theo sắc hồng nhè nhẹ… Đây chính là dấu tích sau một đêm kích tình còn lưu lại.
Charles nhìn cô gái đang lõa lồ này mà bần thần.
Đây không phải nữ nhân đầu tiên của hắn. Thân là một con cháu hoàng thất, mà lại là hoàng tử. Hơn nữa mười một tuổi đã đội vương miện hoàng đế...
Năm Charles mười hai tuổi đã đem thiếp thân nữ bộc biến mình từ nam hài thành nam nhân chân chính – Điều này đối với hào môn quý tộc là lẽ bình thường.
Mà đối với Charles mà nói, cô gái ở bên cạnh này, sau khi chiếm hữu đã khiến hắn mê luyến không thôi.
Khẽ thở dài, Charles nhịn không nổi đưa tay lên, đặt lên eo nàng. Sau khi vuốt ve làn da mịn màng, ngòn tay liền chậm rãi mon men xuống…
Khẽ hừ một tiếng, cô nàng chậm rãi mở mắt, nhìn tiểu hoàng đế một cái. Cảm giác được cánh tay của đối phương đang… nàng nhíu mày, thanh âm rất nhẹ nhàng:
- Ngươi lại muốn rồi phải không?
Thanh âm rất bình tĩnh, dường như không có bao nhiêu sắc thái tình cảm nhưng… lại khiến trong lòng Charles như rực lửa.
- Đừng động! Ta đau.
Nàng ngồi dậy, khẽ kéo chăn, đem thân thể lõa lồ che lại rồi liếc nhìn Charles.
Tuy gương mặt nàng còn manh ánh hồng – tàn dư âm hưởng đêm qua, nhưng nhãn thần lại hết sức lạnh lùng.
Trong lòng Charles có chút không nhịn được cô bé trước mặt này. Cho đến cùng là nàng…
Hắn chợt liếc mắt xuống dưới máu trắng tinh khôi trên chiếc giường, một điểm đỏ sẫm lập tức đập vào mắt.
- Tối qua… là lần đầu?
Charles thấp giọng nói.
Cô bé này khẽ nhíu nhíu mày, trên mặt lại càng thêm đỏ, sau đó trừng mắt nhìn Charles:
- Ngươi nghĩ rằng ta là loại người nào?
Một câu hỏi này mang tính chất vấn không khách khí khiến cho trong lòng Charles lại càng thêm khoái lạc.
Hắn có chút kích động, trong lòng bỗng nổi lên hào khí nam nhân, vươn tay lôi lấy đối phương:
- Ngươi tên gọi là gì?
Trong lòng cô bé không khỏi sinh ra oán hận, dù cho nàng bồi tiếp tiểu hoàng đế này là do mệnh lệnh của Contra.
Theo bên người tiểu hoàng đế này đã mấy ngày, dưới kỹ năng biểu diễn của mình, thì tựa hồ tiểu hoàng đế này rất thích. Bản thân mình bồi tiếp bên cạnh hắn – không, phải nói là hắn lưu mình lại bên cạnh, từ ăn cơm, uống rượu, tản bộ. Thậm chí cả xử lý chính vụ thì tiểu hoàng đế cũng cố hết sức thoái thác để có thời gian ở bên cạnh mình. Thiếu niên hoàng đế này có lúc còn nâng cằm mình lên, nhìn đến cả một canh giờ, dường như không có chút cảm giác buồn chán.
Cho đến tận tối qua, Contra khẽ bí mật mua một bộc nhân cung đình để truyền bí lệnh cho mình, nhanh chóng hoàn thành bước tiếp theo – hiến thân cho tiểu hoàng đế.
Cho nên… chỉ là miễn cưỡng, đêm qua mình đã hiến thân cho một tiểu hoàng đế mới mười hai tuổi.
Tuy nhiên, trong lòng nàng cũng không quá ưa thích vị tiểu hoàng đế này. Nàng đến nơi này cũng đến quá nửa là do mệnh lệnh của Contra đại nhân. Nhưng nàng thân là một cô gái, đối với gã con trai lần đầu tiên chiếm hữu thân thể mình không khói sinh cảm giác kỳ lạ trong lòng.
Nhưng điều khiến cô gái từ này có chút oán hận là… trong mấy ngày này, bây giờ tiểu hoàng đế mới hỏi đến tên mình.
Là do hắn không để ý?
Hay… hắn không muốn biết?
Lúc hắn nhìn mình, thực ra là đang "nhìn" người khác.
Cả đêm qua, trong lần đầu tiên hiến thân cho hắn, hắn cũng không hỏi đến tên mình.
Mà hiện tại, bỗng nhiên tiểu hoàng đế lại mở miệng hỏi khiến cho trong lòng nàng đang oán hận lại âm thầm có chút mong đợi.
- Ta… Ta là…
- Được rồi!
Charles khẽ khoát tay, nhìn cô gái này nói:
- Tên ngươi trước kia là gì cũng không sao. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi hãy đổi tên đi. Tên ngươi là Muse.
Muse?
Không phải là lần đầu tiên nàng nghe thấy cái tên này, trong lúc tiểu hoàng đế say, hắn đã từng nhắc tới.
Là… Đó là "Nàng ta" sao?
Sắc mặt cô gái này rất lãnh đạm, nhíu mày nói:
- Ta không phải là Muse, ta là…
- Ngậm miệng.
Charles nhíu mày, đứng bật dậy nói:
- Ngươi bảo ngươi gọi là gì? Tên của ngươi là gì?
Cô gái ngây người nhìn chằm chằm, muốn diễn lại trò cũ, biểu hiện ra một chút cường ngạnh, kháng cự nói:
- Không! Ta là…
- Đủ rồi!
Charles không nén nổi phiền lòng, nhìn vào cô gái này, lạnh lùng nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi đang diễn trò sao? Hừ… Ngươi rất giống nàng. Nếu như ngươi định diễn tiếp, khẳng định lại càng giống. Chẳng qua, ta cần ngươi diễn thì ngươi hãy diễn.
Nói xong, Charles đã xuống, cứ thế trần chuồng đứng bên cạnh giường, cầm áo bào cuốn lấy thân mình. Hắn quay đầu nhìn vào cô gái này, cười lạnh một tiếng:
- Ta tuy rất trẻ, nhưng không phải đứa ngốc.
Cô nàng có chút ngạc nhiên.
Nhìn bộ dạng này của nàng, Charles bỗng thấy mềm lòng, khẽ đi qua, vỗ về nàng rồi nhẹ nói:
- Tốt rồi! ta không thích biểu tình này của ngươi. Muse! Hiện tại ngươi là nữ nhân của ta, hãy nhớ kỹ.
- Ta!
- Hừ!
Charles hừ lạnh một tiếng, nhãn thần có chút lăng lệ, sau đó lại gọi một câu:
- Muse!
Cô gái này khẽ vùng vằng mấy cái, cuối cùng cũng có vẻ cam chịu, cúi đầu nói:
- Vâng… Ta là Muse.
Nói xong, hay tay bấu chặt vào giường.
Nhìn vào biểu hiện quật cường này của nàng. Trong lòng Charles khẽ than thở, trong ánh mắt khẽ ánh lên một tia ôn nhu. Hắn ngồi bên gường nói:
- Giúp ta đi giày.
Cô gái cắn chặt hàm răng, leo xuống giường, quỳ xuống trước mặt Charles, nâng ủng lên.
Nhìn vào nhãn thần không cam tâm của nàng, Charles lại thấy mềm lòng. Nhắm mắt nghĩ ngợi hồi lâu, đột nhiên hắn mở miệng:
- Muse…
- Vâng! Bệ hạ.
Thanh âm rất lạnh, có chút cứng nhắc.
- Ta phong ngươi là hoàng phi nhé!
- …?
Cô nàng ngạc nhiên ngây ngốc, ngẩng đầu nhìn tiểu hoàng đế.
- Lời ta nói, ngươi có nghe rõ không?
Charles lạnh lùng nói:
- Ta phong ngươi là hoàng phi.
Sau đó, hắn lướt qua, khẽ chộp lấy cô nàng ở phía dưới, khuôn mặt có chút kỳ dị:
- Đúng rồi, là biểu tình này, nhãn thần này. Ta thích bộ dáng này, hãy tiếp tục duy trì bộ dáng này.
Dừng một lúc, hắn đứng lên nhìn cô nàng đang ngây ngốc. Hắn vươn tay kéo nàng dậy, khẽ cười:
- Đi thôi! Cùng ta đi ngênh tiếp lão sư… Muse!
Cô nàng khẽ run, không nhịn được khẽ nhìn tiểu hoàng đế. Cuối cùng nét mặt thay đổi, một lần nữa lộ ra ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, chỉ là trong nhãn thần của nàng dường như ẩn hiện vài điều…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui