Ác Ma Song Bào Thai

Editor: Du Bình

Ngay khi bắt đầu đi học, cha mẹ cậu đã cho cậu biết mình gánh trên vai trách nhiệm kế thừa nặng nề nên cậu chưa từng biết vui vẻ là gì. Trời ban cho cậu làn da trắng nõn, từ thưở bé tí đã tiếp xúc rất ít với ánh nắng mặt trời cho nên thoạt nhìn cậu rất giống một cô gái.

Đi học nhà trẻ thường xuyên bị giễu cợt quá đáng nên mẹ cho cậu nghỉ, mời gia sư đến kèm riêng, cả ngày nhìn chòng chọc cậu đọc sách, không cho cậu đến một phút nghỉ ngơi, chơi đùa.

Năm ấy, khi cậu vừa tròn mười tám tuổi, cha bắt đầu đưa cậu đến công ty để thực tập. Cậu thấy đám đàn ông ở đó không trắng nõn nà giống cậu mà rất có phong vị đàn ông. Sau ngày hôm đó, mỗi ngày cậu đều đến phòng tập rèn luyện, hi vọng mình có thể cường tráng hơn, mong làn da trắng hơn so với quy định này thành màu mật ong khoẻ khoắn.

Ngay từ những ngày đầu làm trợ lý, cha đã tiến cử cho cậu một trợ thủ rất giàu kinh nghiệm để giúp cậu có thể nhanh chóng ngồi lên chức chủ tịch. Người trợ thủ này thoạt nhìn thấy anh tuấn, dáng người tiêu chuẩn mà cậu luôn điên cuồng hướng đến,  tác phong làm việc rất nhanh gọn, chuẩn xác. Nhìn qua tư liệu cá nhân, cậu biết anh tên là Lâm Kiệt, tuy mới hai mươi tuổi nhưng đã đạt được rất nhiều thành tựu. Quả thực đúng là nhân tài xuất chúng!

Qua một thời gian, hai người trở thành bạn tri kỷ, không còn quan hệ ông chủ, cấp dưới nữa. Cậu theo Lâm Kiệt cùng nhau thuê phòng ở chung, có sự hỗ trợ của anh, hai mươi tuổi cậu đã lên làm giám đốc, chỉ cách ghế chủ tịch trong vài bước.

Nhưng cuộc đời không bình thản mãi, vào một ngày, hai người cùng nhau ngồi trên ghế salon xem TV thì Lâm Kiệt từ phòng bên đột ngột ngồi xuống.

“Lôi… tôi…”

“Có chuyện gì? Giữa chúng ta còn có việc khó nói sao?” Ở chung đã lâu như vậy, sao còn ấp úng ngập ngừng?

“Tôi… thích…”

“Hả?” Bởi vì nghe không rõ, nên cậu dịch đến chỗ anh, ghét sát lỗ tai vào.

Trầm mặc một lúc, mắt cậu vẫn dán vào màn hình TV, chờ đợi Lâm Kiệt mở miệng.

Bỗng nhiên mặt bị kéo lại, môi bị một thứ nóng ấm phủ lên, đầu nhất thời trống rỗng…

Bừng tỉnh, cậu nghe thấy Lâm Kiệt thầm thì bên tai: “Anh thích em…•

Câu nói kia kết hợp nhiệt độ ấm áp vẫn còn vương lại khiến đầu cậu nổ oành một tiếng! Nụ hôn đầu bay mất rồi!!

Trước đây cậu hầu như không ra khỏi nhà, đương nhiên không kết giao bạn gái nên không có kinh nghiệm hôn môi. Nụ hôn đầu bị đoạt lấy, hơn nữa người đó còn là bạn tốt nhất của mình. Cậu đẩy anh ra, chạy nhanh về phòng.

Lâm Kiệt biết hành động của mình sẽ bị ghét bỏ. Nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp cậu anh đa thích con người thoạt nhìn thông minh lanh lợi nhưng thật ra không biết cách quản lý công việc, chỉ cần liếc qua đã bị cậu thôi miên rồi.

Thầm mến lâu thật lâu, cố lấy dũng khí hỏi xem cậu có muốn hợp phòng với mình không, kết quả anh lo lắng, lần nữa không hỏi, chỉ sợ người khác cũng sẽ đưa ra đề nghị như vậy. Nhưng may mắn cậu đồng ý, cùng anh sống những tháng ngày chung phòng vui vẻ!


Sống với nhau nhiều tháng nữa, tình cảm trong tim càng lúc càng không thể khống chế nổi. Anh muốn gần kề cậu, muốn làm cậu. Lôi lại luôn vô ý khiêu chiến sự nhẫn nại của anh, thi thoảng cậu chỉ mặc một chiếc quần lót tam giác chạy khắp nhà, lộ ra cặp chân dài nhỏ nhắn, trên cổ quàng khăn tắm làm hai đoá thù du trước ngực nửa ẩn nửa hiện câu dẫn người khác trắng trợn phạm tội.

Thẳng cho đến hôm nay, cuối cùng anh không kiềm nổi được nữa! Nếu cứ chờ mãi, lỡ đâu có biến thì sao? Cho nên anh lập tức đánh đòn phủ đầu. Thấy phản ứng ngượng ngập của Lôi, chắc không phải nụ hôn đầu tiên chứ?! Hai mươi tuổi còn chưa hôn ai bao giờ?!

Nhưng nỗi lo chính của anh bây giờ chính là Lôi sẽ không thèm để ý đến anh nữa?! Phải lo liệu sao đây?



Ám Lôi chui vào chăn, đối với sự tình vừa xảy ra với Lâm Kiệt cậu không hè cảm thấy ghê tởm hay khó chịu. Chẳng lẽ cậu cũng thích anh?

Lấy tay sờ sờ môi, cậu có thể cảm nhận được độ ấm anh lưu lại… Lâm kiệt ôn nhu, cẩn thận cậu đều biết rõ. Nhưng anh nói thích cậu… đàn ông cùng đàn ông… có thể bên nhau được sao?

Đột nhiên cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa, Ám Lôi giật mình: “Ai thế?”

“Anh đây… Lôi, những lời anh nói đều là sự thật. Nếu ảnh hưởng đến em… anh xin lỗi…” Sau đó không nghe thấy gì từ bên ngoài nữa.

Kỳ thật cậu không chán ghét Lâm Kiệt, nhưng nếu bảo thích, cậu cũng không biết nói sao nữa… Như vậy trả lời anh thế nào đây?

Nghĩ qua rồi nghĩ lại, cậu bất tri bất giác ngủ từ lúc nào không hay, thẳng cho đến sáng hôm sau…

Đánh răng, rửa mặt rồi ra khỏi phòng, trên bàn bày đồ ăn sáng, còn có một tờ giấy nhỏ viết: “Lôi, em nhớ phải ăn sáng đấy! Anh đi làm trước!” Nhìn thấy nó, cảm giác ấm áp bao phủ lồng ngực cậu. Rõ ràng hôm qua mình quá kích động chưa cho anh ấy một đáp án, vậy mà anh vẫn quan tâm chuẩn bị bữa sáng. Anh không giận sao?

Ăn hết bữa sáng, dọn dẹp xong rồi mới đi làm. Vừa vào văn phòng đã thấy Lâm Kiệt sửa sang văn kiện, anh nhìn thấy cậu, quay đầu cười nói; “Lôi, văn kiện anh đã giúp em chỉnh lý xong hết rồi! Em chỉ cần ký thôi!” Nói rồi ra khỏi phòng.

Dường như vẫn giống như mọi ngày, không biến hoá gì cả, anh không tức giận, không chất vấn, không lãnh đạm, vẫn luôn ôn nhu như vậy. Thật sự, thật làm cho cậu cảm thấy ấm áp. Cậu nghĩ, hẳn là mình đã rung động từ rất lâu rồi…

Tan tầm, hai người vẫn cùng nhau ngồi ăn chung một bàn, Lâm Kiệt vẫn quan tâm gắp cho cậu những món cậu ưa thích. Xem ra có muốn nói thì cũng chỉ có thể thừa dịp bây giờ!

“Kiệt… Điều cậu nói với tôi hôm qua… Tôi nghĩ… nói cho cậu…” Lần đầu tiên tỏ tình với người ta, thực sự phi thường khẩn trương!!

“Em cứ nói đi, anh chuẩn bị tâm lý ròi!” Lâm Kiệt một bộ đáng thương, thật không hiểu vì sao lại mất hứng.

“Thật ra… Tôi cũng… thích… Kiệt…”


Lâm Kiệt trừng lớn mắt nhìn Ám Lôi, vốn tưởng rằng cậu sẽ cự tuyệt, nhưng không ngờ lại nhận được đáp án ngoài ý muốn!

“Cái gì?! Em nói sao?!” Anh kích động nhào qua  lấy bả vai Ám Lôi.

“Em nói… Em cũng thích anh…” Vừa dứt lời, trên môi lại bị một vật thể nóng ẩm phủ kín. Bởi vì quá kinh ngạc nên cậu hé miệng ra, Lâm Kiệt thừa dịp đó chui cái lưỡi linh hoạt vào, gắt gao cuốn lấy cái lưỡi rụt rè kia cho đến khi Ám Lôi thiếu dưỡng khí mới chịu ly khai đôi môi ngọt ngào.

Lâm Kiệt nghĩ thầm, đời này mình sống vậy là đủ rồi! Có thể cùng người mình yêu ở bên nhau, còn có công việc ổn định, còn ai có thể hạnh phúc hơn anh được nữa?

Ngày qua ngày đều tràn ngập sự ngọt ngào, công việc ở chỗ làm cũng không quá khó khăn. Nhưng vừa về đến nhà, Lâm Kiệt lập tức giở trò, hôn lấy cái miệng nhỏ nhắn, ôm cậu chặt đến không thở nổi. Trừ bỏ những hành động này, anh chưa từng làm ra chuyện gì quá phận, bởi vì anh sợ mình sẽ doạ Ám Lôi, cho nên mới chậm rãi không ra tay.

Có Lâm Kiệt ở bên cạnh phụ tá, chẳng mấy thời gian Ám Lôi đã thành công trở thành chủ tịch của Ám thị. Trải qua nhiều năm tôi luyện, cậu không còn là đứa nhỏ không hiểu chuyện xã giao khi mới tiến công ty nữa. Cậu trở thành người đàn ông quyết đoán trong mọi chuyện. Còn có một người ở bên dốc lòng phò tá, Ám thị không ngừng đi lên, chẳng mấy chốc đã trở thành tập đoàn đứng thứ ba thế giới!

Nhưng Ám Lôi càng lớn tuổi, thì nhiệm vụ sinh con nối dõi tông đường cũng ngày một nặng dần. Nhưng cậu theo Lâm Kiệt, sao có thể phụ anh được…



Vào dịp Tết Trừ Tịch [1], Ám Lôi trở lại nhà họ Ám để cùng người thân ăn bữa cơm gia đình.

Trên bàn ăn, mẹ cậu mở miệng: “Lôi, con nên tìm một nhà môn đăng hộ đối để kết hôn đi!”

“…” Bà lại nhắc đến chuyện khiến cậu buồn bực nhất…

“Chẳng lẽ con tính độc thân cả đời?” Người cha luôn trầm mặc đột nhiên đáp lời.

“Cha, mẹ! Con không muốn kết hôn!” Cậu nhanh chóng nói, tốt nhất nên rõ ràng sớm một chút.

“Đừng cho là cha không biết con với trợ lý có quan hệ gì!” Cha dùng ngữ khí trầm thấp nói, tôi giật nảy mình, chẳng lẽ chuyện giữa tôi với Lâm Kiệt rõ ràng đến thế?!

“…”

“Đừng trách ta không cảnh cáo con! Tuy hiện tại con là chủ tịch, nhưng ta vẫn đủ khả năng buộc cậu ta từ chức! Không một công ty nào dám thuê cậu ta nữa! Con cứ nghĩ cho tốt đi! Còn nữa, ta sẽ tìm cho con một mối tốt!” Dứt lời, ông đứng lên trở về phòng, còn mẹ cũng liếc tôi một cái rồi đi theo…


Cứ thế bỏ qua sự thỏa hiệp sao? Chẳng lẽ không còn biện pháp nào ư? Nếu cứ tiếp tục kiên trì cùng một chỗ với Lâm Kiệt, cậu sẽ tổn hại hắn…

Sau đó không lâu, gia đình họ Ám cùng với một nhà có mối quan hệ hữu hảo cùng nhau gặp mặt. Ám Lôi cùng một cô gái tóc dài, đôi mắt long lanh to tròn hệt như đứa trẻ nghịch ngợm ngồi đối diện nhau. Cậu nghe người nhà giới thiệu, đây là vị hôn thê tương lai của mình, gọi là Xảo Linh.

Mẹ cậu cùng mẹ đối phương tán gẫu xong, quay qua nói: “Hai đứa trò chuyện đôi lời đi! Lão nhân gia chúng ta không quấy rầy nữa!” Nói rồi, trên bàn ăn chỉ còn lại hai người trẻ tuổi.

Trầm mặc trong chốc lát, cậu quyết định mở lời: “Tiểu thư… thật xin lỗi… tôi không thích tiểu thư…”

Cô gái đối diện gật đầu: “Em đã sớm biết rồi! Anh hẳn là đã có người trong lòng, đúng không?”

“Sao tiểu thư biết?” Chẳng lẽ cậu biểu hiện quá rõ ràng?

“Vừa nhìn anh em đã biết! Anh không chịu nhìn thẳng vào em, đối với em chẳng có chút nào hứng thú hết! Em liền đoán anh có người thương rồi! Nếu anh đã có người yêu, thì còn đi xem mắt làm gì?!” Cô bé này nhạy cảm thật! Chỉ cần nhìn người ta đảo mắt cũng đoán được ý nghĩ.

“Là cha tôi bức! Ông ấy uy hiếp nếu tôi không kết hôn thì sẽ gây bất lợi cho người ấy…” Nếu không cần xem mắt nữa, nói ra chắc cũng không sao đâu…

Cô bất bình: “Sao có thể vô lý nhe thế?! Cha anh sao lại chia cắt anh với bạn gái chứ?!” Tức đến nỗi hai má đỏ bừng.

“… Người tôi yêu… là đàn ông…” Cậu thẳng thắn nói ra sự thật, còn hơn để cho Lâm Kiệt chịu thiệt.

“Xin lỗi, em… không cố ý!” Gương mặt kinh hoàng của cô nàng thật đáng yêu.

“Không sao đâu… Tôi chỉ có thể phụ anh ấy đi kết hôn với người khác… Tuy rằng tôi là kẻ mang tội lỗi, nhưng đây là vì muốn tốt cho anh ấy… Nếu quá cố chấp ở cạnh anh ấy, thì tôi sẽ chỉ mang tới đau khổ…” Lâm Kiệt nếu biết cậu đi lấy vợ, chắc chắn sẽ rất tức giận.

“Vậy…” Xảo Linh thì thào, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

“Tôi cũng có lỗi với vị hôn thê của mình, bởi vì tôi đã làm cuộc đời của cô ấy chậm trễ…” Cậu cúi đầu phiền não, vô luận thế nào, chung quy cậu là người làm tổn thương bọn họ…

Xảo Linh đột nhiên nảy ra ý kiến: “Chi bằng… để em làm vợ anh đi!”



“Cái gì?! Cô không nghe thấy những gì tôi vừa nói sao?!” Đầu óc cô có vấn đề gì không?!

“Anh nói gì ạ?” Cô giật mình, ngốc ngốc nhìn Ám Lôi.

“”…” Ám Lôi xấu hổ, cô nàng không nghe cậu nói chuyện sao?!

“Tôi nói là mình sẽ hại đời một cô gái! Bởi vì cô ấy không phải người tôi yêu!” Cậu thận trọng lớn tiếng lặp lại một lần nữa, miễn cho cô sau này nói cậu gạt người.


“Em biết chứ!” Xảo Linh reo lên… Ám Lôi bất lực rồi!

Đúng lúc đó mẹ cậu cùng mẹ Xảo Linh đi tới, bà Ám thân thiết hỏi: “Hai đứa thấy thế nào?”

“Dạ, cháu rất thích Lôi ca ạ!” Xảo Linh đối với bà lộ ra vẻ tươi cười ngọt ngào làm bà sửng sốt.

“Linh nhi đang yêu quá! Cách xưng hô kia mới thân mật làm sao! Cứ theo tiến độ này thì hỉ sự không còn xa đâu!” Nhìn mẹ cười đến nở hoa, cậu không nỡ làm bà cụt hứng.

“Dì ơi! Cháu muốn cùng Lôi ca đi shopping! Có được không ạ?” Xảo Linh đứng dậy đi qua vòng lấy cánh tay Ám Lôi, vẻ mặt khẩn cầu nhìn bà Ám.

“Được chứ! Hai đứa cứ đi đi! Tạo cơ hội nuôi dưỡng tình cảm!” Xảo Linh nghe bà nói vậy, lập tức kéo tay cậu đứng lên.

“Này! Cô bị sao thế? Không phải tôi đã nói rõ rồi sao? Tôi sẽ không thích cô!” Cậu cường điệu hoá ngữ điệu bản thân, thật sự không muốn lỡ làng một đời con gái.

Biểu tình của Xảo Linh đột nhiên trở nên ảm đạm, cô buồn rầu nói: “Thật ra mẹ em thường xuyên bắt em đi xem mắt… Tuy rằng em cũng không thích anh, cũng không muốn kết hôn! Nhưng nếu em lấy anh, chúng ta có thể trở thành bạn bè, không lo bị quản đông quản tây, cũng chẳng cần phải quan tâm đến cái gì hết! Bởi vì em rất thích cuộc sống tự do!”

“Nhưng cô sẽ bị cuộc sống hôn nhân trói chặt!” Cô bé này rốt cuộc có nghĩ tới không?

“Em biết chứ! Nhưng nếu so với bị một đám đàn ông đuổi theo, ngày nào cũng bị bắt đi xem mắt thì cách này tốt hơn rất nhiều! Hơn nữa em có đủ năng lực để giúp đỡ Lôi ca, này có gì không tốt chứ?” Xảo Linh mỉm cười.

“Cô xác định…? Có lẽ cả đời này cô sẽ không thể thành vợ chính nghĩa của tôi, cả đời tôi sẽ không yêu cô?”

“Vâng! Em nghĩ rất thông suốt rồi! Chỉ cần Lôi ca không chê, em nguyện làm vợ anh!” Tận sâu trong đáy lòng cậu ngàn vạn lần phải cảm ơn cô ấy!

“Cám ơn em…” Cậu cười với Xảo Linh, thật tâm cảm tạ.

“Không đâu! Em cũng có được nhiều ưu đãi nha! À, em có thể gọi anh là Lôi ca không? Như vậy sẽ giống như người yêu!” Xảo Linh vui vẻ tươi cười, khiến cho những điều không vui của cậu dần bay biến.

“Được! Anh sẽ gọi em là Linh nhi!”

“Vâng, Lôi ca cứ gọi sao cho tiện là được!”

Hàn huyên thêm một lúc, hai người qua nhà họ Ám rồi Ám Lôi đưa Linh nhi về nhà cốt để qua mắt phụ huynh nhưng thật ra cũng xuất phát thật tâm quan tâm đến hạn bè. Cái chính khiến cậu để ý nhất vẫn là phản ứng của Lâm Kiệt, chắc chắn anh sẽ thương tâm, nhưng cậu làm ra sự tình này tất cả chỉ muốn bảo đảm tiền đồ cho anh…

[1]:

Đêm trừ tịch, còn được gọi tên là đêm ba mươi, là khoảng thời gian trước nửa đêm, thời khắc giao thừa giữa năm mới và năm cũ.

Đêm trừ tịch là khoảng thời gian thiêng liêng nhất của năm khi các gia đình xum họp, chuẩn bị đón năm mới với những điều tốt lành sẽ đến và tiễn trừ năm cũ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận