Ác Ma Thuần Sắc Trắng FULL


Vật thiên phú ma cà rồng “Hổ Phách” sẽ làm tất cả những thứ trong phạm vi tác dụng đọng lại, bất kể vật sống hay chết. 
Đương nhiên, thân là “vật thiên phú”, “Hổ Phách” chỉ có thể phát huy trình độ ma cà rồng có thiên phú cấp 1, nếu kẻ có thiên phú cao hơn ở đây, có thể chỉ mấy chục giây… thậm chí chỉ giãy nhẹ là thoát ra được.
Mà độ dài thời gian tác dụng của “Hổ Phách” có liên quan tới phạm vi: Nếu chỉ dùng nó để cố định vật trong phạm vi thể tích 1 mét khối thì thời gian khôi phục có thể đạt tới mười mấy ngày.

Song nếu phạm vi tác dụng lan rộng ra cả khu quản lý hàng cấm tầng này thì với ma cà rồng bình thường mà nói, thời gian có hiệu quả vào khoảng 5 phút.
Loại sinh vật nhỏ bé yếu ớt như quả mọng, chịu không nổi 5 phút thì sẽ chết vì não thiếu oxy do hô hấp, nhịp tim ngừng lại.

Đương nhiên, lần này toàn là dã quái xông vào, nghe đâu có một số dã quái túi độc biến dị nên cơ thể mạnh hơn, thậm chí có số ít hiếm hoi dã quái cấp 2 có thể không phân cao thấp với ma cà rồng, ít nhất có thể kiên trì trong hoàn cảnh tim tạm ngừng đập 15 phút.

Tương ứng với đấy là thời gian tác dụng của “Hổ Phách” lên người chúng cũng sẽ co lại.
Nhưng mục đích của đội trưởng Dương không phải là khiến bọn họ ngộp chết.
Mà là…
Nửa phút sau, tòa nhà cục An ninh khởi động nguồn điện dự phòng, khu quản lý đen kịt dưới tầng hầm lần nữa sáng trưng.
Khu quản lý niêm phong hàng cấm đặt dưới lòng đất có trang bị 2 bộ hệ thống cung cấp điện, đặt ở hai nơi, đề phòng địch tập kích.
Dù tỉ lệ gặp phải dã quái có cấp bậc cao hơn bậc 1 hiếm hoi rất nhỏ, và chúng có thể giãy thoát trong thời gian ngắn thì cũng tuyệt đối không kịp ngắt điện lần nữa!
Đội trưởng Dương không chút chần chừ: “Phong bế khu vực tầng hầm!”
Hệ thống giám sát cũng khôi phục trở lại cùng với việc khôi phục nguồn điện, camera hồng ngoại nhanh chóng khóa chặt sinh vật trong đó.

Trận doanh vừa nhìn đã rõ: “HR-099” mô phỏng thật cao độ có nhiệt độ cơ thể giống với quả mọng, nhiệt độ cơ thể ma cà rồng thì thấp hơn rất nhiều, hiện lên màu sắc khác nhau trong camera hồng ngoại. 
Lúc này, số ma cà rồng còn sống dưới khu tầng hầm không nhiều, vừa khéo không đủ để Rối Quỷ reset, đúng lúc có thể để dành con búp bê quỷ này cho dã quái.
Có tiếng “ầm ầm” vang lên, cùng lúc đó, đội trưởng Dương để ý thấy, trong hệ thống giám sát, có một sinh vật nhiệt độ cơ thể được phán định là “dã quái” lại có vẻ không chịu ảnh hưởng gì, đang chạy như điên! 

Một con lớn tuổi, giống cái…
Đồng tử của đội trưởng Dương hơi phóng to: tốc độ giãy thoát này… chắc chắn là đại dã quái hiếm gặp.

Là vua dã quái thống lĩnh một khu rừng rậm sao?
Xem ra trong hang dã quái đấy có thứ rất ghê gớm, có thể dẫn báu vật như vậy ra.
Tiếc thật.
Lãnh chúa thành phố Ánh Sao Sáng từng kẻ có thiên phú cấp 2 được người tôn kính, nhà giam và cửa giam ở cục đều chế tạo dựa theo tiêu chuẩn này, dù có là vua dã quái…
Nhưng mà ánh mắt có chút si mê của đội trưởng Dương còn chưa xé khỏi người “đại dã quái” thì chị ta đã nghe thấy âm thanh báo trục trặc.
Chị ta ngẩng phắt lên, cau mày hỏi: “Có chuyện gì?” 
“Đội trưởng, cửa giam dưới tầng hầm bị kẹt rồi!”
Cái gì? Trùng hợp vậy? 
Không… đợi đã.
Đội trưởng Dương nhanh chóng tra giám sát dưới tầng hầm, không tìm thấy mục tiêu khiến chị kinh hồn táng đảm nhưng lại phát hiện ra trừ “đại dã quái”, mới qua có nửa phút mà gần như toàn bộ sinh vật đều có động tĩnh theo.
Trong đấy có một ma cà rồng nhiệt độ cơ thể giảm xuống nhanh chóng, búp bê cũng sống dậy! 
Thời gian có hiệu quả của “Hổ Phách” cơ hồ giảm còn 1/10 thời gian mong đợi, hoặc là do “vật thiên phú” gặp trục trặc, sức mạnh ma cà rồng trữ trong đó bị xói mòn, hoặc là… bị trộm đi!
Mà phần “Hổ Phách” bị trộm đó e là đang dùng vào cơ quan ổ trục trên cửa giam!
Là phần tử khủng bố đó!
Khoảnh khắc ấy, cơn lạnh sởn tóc gáy bò lên lưng đội trưởng Dương, ngay sau đó, ma cà rồng thao tác đóng cửa giam bị ngăn cản, đang lải nhải nguyên nhân có thể gây “trục trặc” trong điện thoại với chị ta đột nhiên im bặt, không biết đồng nghiệp cạnh gã nhìn thấy cái gì mà chợt phát ra tiếng la thảm thiết không giống tiếng người, kế đấy là tiếng thứ gì đó bị vỡ, cả vùng hỗn loạn.
Mà tất cả những thứ này chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi, tiếp ngay sau đó, trong điện thoại là sự lặng câm, chỉ có tiếng “lách cách” không biết là của máy gì vang lên, hệt như nhạc nền trong thước phim kinh dị vậy. 
“Rút!” Đội trưởng Dương không nghĩ ngợi gì thêm, “Lập tức liên lạc cảnh sát vũ trang khu vực khác, trú quân tiếp viện, trước lúc tiếp viện tới, phong tỏa khu phố, tất cả mọi người rút khỏi đây, nhanh!”
Không có Rối Quỷ đảo ngược, một ma cà rồng có thiên phú cấp 2 hung tàn là thứ bậc mà bọn họ phải mang theo lực lượng vũ trang tấn công thành phố ngầm mới dám đối đầu trực diện!

Mà “ma cà rồng có thiên phú cấp 2 hung tàn” - Gabriel lại không giống trong tưởng tượng của chị ta, đại khai sát giới trong tòa nhà cục An ninh.

Y cũng là mới nãy mới nhúc nhích được.
Gabriel có thể xén lông dê “vật thiên phú” không có nghĩa là y miễn dịch với vật thiên phú của ma cà rồng, đến ma cà rồng hàng thật còn chẳng làm được mà. 
Nhưng vào lúc y bị “Hổ Phách” cố định thì cũng đã dùng “Hổ Phách” trộm được cố định cửa giam cách đó không xa. 
Y ở trong phạm vi của “Hổ Phách”, bị “vật thiên phú” làm hơi thở nhịp tim đình trệ, cũng trong lúc đó, “Hổ Phách” không ngừng chảy qua y cũng không ngừng bị y cướp đoạt, dẫn về phía cửa giam.

Y không cách nào sinh ra sức mạnh hắc ám của ma cà rồng, chỉ là kẻ khuân vác đi ngang qua để lại vết tích. 
Thật ra lúc đội trưởng Dương xem camera giám sát cũng đã nhìn thấy y, tiếc là khi đó cụ bà Honey vừa thăng cấp quá sức chói lóa, hình cảnh ma cà rồng cẩn thận tỉ mỉ như đường may y phục cao cấp cũng bị hấp dẫn, bỏ qua những người khác… đại khái là chị ta cảm thấy y là “dã quái” có nhiệt độ cơ thể thấp hơn bình thường, còn trông không hợp bầy đàn nữa, đã thoát đội, chạy tới gần cửa giam, có vẻ như muốn vứt bỏ đội hữu, mình mình bỏ trốn.
Trong tai Gabriel tràn ngập tiếng khóc lóc và kêu la thảm thiết quen thuộc, thường thì y sẽ không sử dụng đồng thời sức mạnh ma cà rồng trong lúc hấp thu chúng.

Dù là trễ một giây cũng được, nếu không sức mạnh hắc ám chảy qua người y sẽ gia tăng tới mức không thể nào tiếp nhận được.
Lúc nghiêm trọng, y có thể quên mất mình là ai, lạc lối trong ảo giác vỡ vụn hỗn loạn.

Nhưng rồi lúc này, tay y có một món đồ lạnh lẽo rắn chắc, ghim chặt thần trí tràn ngập nguy cơ của y như chiếc mỏ neo.
Đó là mặt “Gương Vô Biên”.
Sau khi kích hoạt, tấm kính này có thể điều chỉnh lớn nhỏ, vốn là vật Quạ Đen mang theo bên người.

Trên đường, lúc lướt qua người Quạ Đen, người này đã dúi mảnh gương đồng cho y.
Quạ Đen chưa kịp nói gì nhưng Gabriel đã hiểu ý hắn: Sau khi đội trưởng ma cà rồng đó quay về thì sẽ phán đoán “kẻ có thiên phú” là y có tới hay không thông qua trạng thái của búp bê trước, trong tình huống khẩn cấp, không thể điều động hàng lậu, rất có thể chị ta sẽ dùng tới “vật thiên phú”.

Lúc đó, y sẽ biến thành vũ khí giết chóc tiềm ẩn để lật ngược tình thế, cũng sẽ đối mặt với nguy cơ ẩn giấu khác: Lúc đập mặt kính là đã có thể nhìn ra y tới rồi, lúc y sử dụng thiên phú ma cà rồng trộm được, búp bê có thể sẽ coi y là ma cà rồng.
Quạ Đen đưa y mặt gương là lo lỡ y gần búp bê quá thì có thể dùng nó để đánh lạc hướng búp bê, tranh thủ chút thời gian thoát thân. 
Cơ mà lúc này y có cách sử dụng khác hay hơn, như là…
Hiệu quả giam cầm của “Hổ Phách” lên người càng lúc càng lỏng lẻo, cùng với đó là ngực y bắt đầu phập phồng trở lại, gương mặt đơ cứng chậm rãi lộ ra nụ cười.

Y xoay chuyển góc độ chiếc “Gương Vô Biên” trong tay mình, kết nối mắt của búp bê tới màn hình máy tính trong phòng điều khiển, tặng cho đội trưởng Dương hiện trường livestream câu chuyện kinh dị về cái chết thảm của ma cà rồng.
Cảm giác cứng còng cả người đang rút đi, sức mạnh đang quay trở lại cơ thể, thế nhưng tinh thần của Gabriel lại ở vào một loại trạng thái hết sức vi diệu.
Ký ức y bị “Hổ Phách” tấn công, tựa như bảng màu rơi xuống đất từ độ cao trăm mét vậy, ngũ cảm gần như bị ảo giác ăn mòn toàn bộ.

Với một Gabriel đã quen với trạng thái điên loạn mà nói, hai chuyện này xảy ra đơn độc nhau thì không tới mức trí mạng, nhưng xảy ra cùng lúc thì lại có nghĩa là quá khứ và hiện tại, chân thật và hư ảo của y đều loạn thành một đống, thế giới tinh thần sẽ hoàn toàn sụp đổ chỉ trong một thời gian. 
Giống với lần ở thành phố ngầm trước đó, lần đầu tiên y tiếp xúc với ma cà rồng có thiên phú cấp 2, trong lúc còn chưa quen đã cưỡng chế điều động trong kho não tồn khác, bao gồm cả “Quyến rũ”, chỉ có thể trốn trong lồng của Bí tộc, chịu đựng cho qua.
Thế nhưng lần này y lại có thể tỉnh. 
Y lại có thể đứng trên mặt gương cỡ lòng bàn tay, tập trung sự chú ý thu hẹp trước mắt, hơn nữa còn nhớ được mình đang làm gì. 
Trừ chiếc gương trong tay, trong cơn hỗn loạn, trong đầu Gabriel còn có một hình ảnh, thứ đè xuống toàn bộ thật và ảo không ngừng hiện lên: Là cảnh tượng người đó kéo y ra phía sau lưng khi đối mặt với búp bê. 
Nguyên vật liệu làm búp bê hẳn là viên “mồi lửa” rất lớn, cảm giác nó mang tới cho y không kém gì Quạ Đen, mạnh hơn bất kỳ mồi lửa sống nào, tất nhiên là y bị cô ấy hấp dẫn rồi.

Lúc lao về phía búp bê, lòng Gabriel chẳng có cảm giác gì đặc biệt cả.

Y không để ý tới chuyện có chết hay chăng, thiên thần sa ngã chưởng quản tai ách là ác ma trong số các ác ma, ác ma thì sẽ không sợ hãi.
Sinh vật hoàn toàn không có chức năng “sợ hãi” và “lo âu” đứng giữa đường lớn sẽ không né tránh xe cộ, dù sao thì bay kiểu nào mà không phải là bay kia chứ? 
Bị thiêu cháy thành tro giữa “mồi lửa” cũng đâu có gì là không tốt, ít ra thứ ấy cho y cảm thấy được vẻ bình an hiền hòa. 
Nhưng mà Quạ Đen đã ngăn ánh mắt của búp bê lại.
Chỉ thiếu chút nữa, ngọn lửa của bà cụ phóng hỏa cháy chậm chút thôi thì có lẽ người đấy sẽ bị hong khô như ma cà rồng trong hành lang, biến thành một nắm cát không biết nói cũng không biết cử động.
Lúc ấy, Gabriel chợt mọc ra “lý trí” trong nhận thức của người bình thường.
Mà lúc này, nội dung trong đầu y “phát lại tuần hoàn”, thế nhưng cũng duy trì trạng thái “người bình thường” như kỳ tích. 

Gabriel “bình thường” làm cửa kẹt lại, lợi dụng “Gương Vô Biên” gây ra chuyện kinh dị, vừa kéo búp bê họa thủy dẫn về đông, vừa xây dựng bầu không khí có một ác ma lượn lờ trong tòa nhà Tổng cục cho đội trưởng Dương….

Tới tận khi sức mạnh của “Hổ Phách” bắt đầu tiêu tan, y mới lần theo đầu dây, thất tha thất thểu tìm về những bộ phận khác của mình. 
Gabriel quay người đi trở về. 
Quạ Đen đang làm gì? Bảo vệ y, sợ y chết sao?
Giống như y bảo vệ bạn bè còn sót lại lúc nhỏ… không, khi đó trong rương nuôi trồng y chỉ còn lại mình Tiểu Lục, còn “rương nuôi trồng” của con người to tới mức không có giới hạn, thiếu y cũng chẳng sao, chuyện này không cần thiết. 
Thế thì tại sao chứ? Giống như bông hoa y chăm bẵm trong rương nuôi trồng sao?
Gabriel rất thích số hoa ấy, không khác gì với số ít những thứ trong rương nuôi trồng làm y tâm bình khí hòa.

Dù biết chúng sẽ nhanh chóng lụi tàn, thế nhưng y vẫn yêu chúng.
Nhưng mà vừa nghĩ thì lại thấy kỳ quái, Gabriel thật sự không thể nào liên tưởng mình với những bông hoa tươi đẹp yếu ớt đó, suy nghĩ kẹt lại, cả người đều thấy khó chịu.

Con tim của y đập nhanh chưa từng có, nhanh tới mức làm người ta sốt vó.

Tàn dư ảnh hưởng của “Hổ Phách” đã biến mất hoàn toàn, y gần như hóa thành tàn ảnh… sau đó ở một góc rẽ, Gabriel chạm mặt mấy thây ma cà rồng khô và thiếu nữ búp bê. 
Bước chân của y chợt dừng lại, cách đám thây khô, y lạnh lùng nhìn vào ánh mắt con búp bê ấy. 
Lát sau, búp bê thu liễm nụ cười, lặng lẽ nhắm mắt lại, ngã ra sau… “Gương Vô Biên” kết nối với phòng điều khiển, “cơm hộp viễn trình” giao tới có vẻ đủ năng lượng cho cô ấy reset, miệng vết thương trên người búp bê đã khép lại hoàn toàn, cô ấy lại trở về với dáng vẻ thiếu nữ có thể lấy giả tráo thật. 
Không hiểu sao Gabriel vẫn có thể cảm nhận được hơi thở mồi lửa rất gần với Quạ Đen trên người cô ấy, nhưng đã chẳng còn sức hấp dẫn như trước đấy nữa.
Gabriel lập tức lướt qua thây khô và búp bê, đi được mấy bước, y lại nghĩ tới gì đó, vậy là y vòng về nắm mái tóc dài của búp bê, lôi cô ấy đi. 
Quạ Đen muốn dựng xây “rương nuôi trồng” của chính hắn, chắc là cần “Ẩn Mình”, “3 đại thánh vật” gì gì đó nghe có vẻ rất quý, dù có bà cụ phóng hỏa ủng hộ thì cũng chưa chắc lấy được tới tay, có lẽ có thể vớt mấy món đáng giá trong sở An ninh ma cà rồng về đổi thử.
Đêm trắng hôm ấy là ngày trong veo đáng ghét, quanh Tổng cục An ninh thành phố Ánh Sao Sáng, 8 khu phố giới nghiêm, vô số xe thiết giáp súng vác vai, đạn lên nòng đổ tới từ bốn phương tám hướng.

Trong cơn loạn lạc rối ren ấy, một con thuyền nước trong suốt lặng lẽ hòa vào sông Titan, xuôi dòng mà đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận