Khóe miệng Đường Hoa Nguyệt giật một cái, không thể làm gì khác ngoài việc nhìn sang đứa con trai lớn của mình: “Con nghĩ thế nào hả Đường Cận Minh?”Đại Bảo vội đứng nghiêm, khuôn mặt nhỏ nhắn và lạnh lùng tỏ vẻ tán thành: “Đúng ạ, chúng con đều muốn chú Tần làm bố cơ!”Vốn dĩ Lục Bạch Ngôn nắm tay Thi Tịnh đứng ở cửa, cậu bé muốn nhìn xem hai em trai của mình sẽ chọn thế nào, không ngờ bị chuyển chủ đề.Cậu bé nhận ra Thi Tịnh rất thích Hoắc Anh Tuấn nhưng hai người anh của cô bé lại trái ngược… Lục Bạch Ngôn nhìn Thi Tịnh một lát, dù sao chuyện này không liên quan tới cậu bé nên tự giác đi ra ngoài, đóng cửa lại. Thi Tịnh đứng ở đó chưa hiểu chuyện gì nên giữ im lặng.Tiếng đóng cửa nhẹ kéo theo sự yên tĩnh của căn phòng, Đường Hoa Nguyệt ấn huyệt thái dương nói: “Cho nên các con hợp tác với nhau gọi cả mẹ lẫn bác sĩ Tân quay về để nói răng các con muốn chú ấy làm bố ư?”Ờ! Xem như là vậy!Đại Bảo và Nhị Bảo liếc nhìn nhau rồi gật đầu mạnh tỏ vẻ chắc chắn.Đường Hoa Nguyệt cười khổ nhìn về phía Tân Kỳ Tân, anh ta bó tay nhún vai, thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên chuyện này xảy ra..Nhưng bây giờ, bọn trẻ đã lớn, không nên lừa gạt như lúc trước.Trong quá khứ, Đường Hoa Nguyệt luôn không muốn bàn đến vấn đề bố con với hai đứa nhỏ nhưng chuyện cũng đã tới nước này, nhân cơ hội giải quyết thật tốt với bọn nhỏ.Trong lòng Đường Hoa Nguyệt hiểu rõ, trong quá trình trưởng thành của con trẻ, tình thương của bố đóng vai trò rất quan trọng.Từ nhỏ, bọn trẻ đã không thấy mặt bố ruột, Đường Hoa Nguyệt không thể nào bù đắp được thiếu sót này cho chúng nên chỉ có thể để mặc chúng nó cảm nhận tình cảm này trên người Tân Kỳ Tân.Tất nhiên Tân Kỳ Tân không ý kiến, trong thâm tâm anh ta rất quý ba đứa nhỏ nên nào quan tâm làm gì chuyện bọn nhỏ xem anh ta là ai.Thật ra, nếu thời gian trở về mấy năm trước, có lẽ anh ta cũng muốn trở thành bạn đời của Đường Hoa Nguyệt, cùng cô xây dựng tổ ấm.Tân Kỳ Tân thật lòng yêu thương cô đàn em này nhưng tạo hóa trêu ngươi, sau khi anh ta đi du học trở về thì Đường Hoa Nguyệt đã kết hôn với Hoäc Anh Tuấn, đồng thời khi đó cô đã không còn tin cái gọi là tình yêu…Duyên phận đời người là thế đó, trời xui đất khiến nên bọn họ đã lướt qua nhau. Tân Kỳ Tân đã chẳng còn cưỡng cầu làm chỉ Về sau, anh ta cứu cô, dùng hết kiến thức mình học để trị bệnh máu trắng cho Đường Hoa Nguyệt và Thi Tịnh. Ngay cả Tân Kỳ Tân cũng chẳng rõ kể từ khi nào, những việc anh ta làm không liên quan đến thứ tình yêu nồng cháy kia mà từ từ chuyển thành tình thân.Đặc biệt là biến cố xảy ra năm đó.Không biết Tân Kỳ Tân nhớ ra cái gì mà ánh mắt anh ta nhìn Đường Hoa Nguyệt tối hẳn.Đường Hoa Nguyệt gọi Thi Tịnh, cả ba đứa bé ngước đầu lom lom nhìn cô, giọng điệu cô dịu hơn hẳn: “Từ đó đến nay, mẹ chưa từng thảo luận nghiêm túc với các con về vấn đề này, cái này là lỗi của mẹ. Nhưng nó không đồng nghĩa việc các con có thể tùy ý làm bậy…”Cô nhìn vẻ mặt căng thẳng của Đại Bảo và Nhị Bảo, nói tiếp: “Mẹ biết hai con không thích Hoäc Anh Tuấn, sợ mẹ và chú ấy làm lành đúng không? Bây giờ, mẹ có thể nói cho các con biết rằng mẹ và chú ấy sẽ không ở bên nhau nên các con hãy yên tâm, ổn rồi chứ?”Trong nháy mắt, hai đứa bé trai vui vẻ hẳn lên!Thế – thì = quá – tốt!Nhưng còn chưa đợi tụi nhỏ hoan hô một câu “Mẹ vạn tuế” thì Đường Hoa Nguyệt đã đập vỡ hi vọng của chúng: “Đồng thời, các con cũng hãy hiểu một điều, đó là mẹ và chú Tân cũng không ở bên nhau. Thế nên, từ nay về sau, mẹ không cho phép các con nói những lời đó nữa”