Ác Ma Tổng Tài: Càng Hận Càng Yêu



“Hoắc Anh Tuấn” Từ Uyển Nhan nước mắt như mưa, ánh mắt cô ta dừng lại nhìn thật sâu vào Hoắc Anh Tuấn, giọng nói nghẹn ngào: “Em biết người anh yêu vẫn là Đường Hoa Nguyệt, sau khi ra tù người anh muốn kết hôn cùng cũng là cô ấy, anh cứu cô ấy đi, dù cho trước kia em từng cứu anh, nhưng không quan trọng, em không bổ không mẹ, có chết cũng không có ai quan tâm, em không sao đâu…

Diễn! Diễn chân thực như vậy! Vừa mới đây còn quát tháo trước mặt cô, bây giờ lại trở thành cô gái đau khổ vì không ai yêu thương.

Hôm nay dù không ai thoát ra được, Từ Uyển Nhan cũng sẽ không bị làm sao!

Đường Hoa Nguyệt nhìn vê phía Hoắc Anh Tuấn, mặc dù cô hận anh nhưng hiện tại chưa biết anh trai cô sống hay chết, nếu như Từ Uyển Nhan được như ý, ra ngoài sẽ ra tay với anh trai…

Cuối cùng cô sẽ không còn một người thân nào nữa.

Đường Hoa Nguyệt cắn môi, thấp giọng cầu xin: “Hoắc Anh Tuấn, tôi chưa muốn chết”

Tim Hoắc Anh Tuấn run lên, nhìn về phía Đường Hoa Nguyệt.

Đây là lần đầu tiên Đường Hoa Nguyệt dùng ánh mắt như vậy nhìn anh.

Vừa phức tạp, vừa hèn mọn giống như sợ bị anh bỏ lại.

Mặc dù cô không tốt, nhưng Hoắc Anh Tuấn vẫn không thể kiểm soát, đang muốn bước về phía Đường Hoa Nguyệt thì điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.

Kho hàng đang yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại đặc biệt rõ ràng, bọn cướp liên giữ chặt dao trên cổ của các con tin.

Sợ bị lừa.

Hoắc Anh Tuấn nhận điện thoại và mở loa ngoài theo sự ra hiệu của bọn cướp.

Chỉ có điều Đường Hoa Nguyệt và Từ Uyển Nhan đều cách rất xa, chỉ có bọn cướp ở bên cạnh là nghe được.

Tất cả lực chú ý của Hoắc Anh Tuấn đều đặt trên người Đường Hoa Nguyệt: “La Cơ Vị Y, hiện tại tôi đang ở nhà kho, có việc gì không?”

La Cơ Vị Ý ở bên kia yên lặng một giây sau đó nói: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi vừa mới điều tra được lúc cô Đường đi, đã nói chuyện điện thoại với Lục Xuyên Mạn hai lần, hơn nữa còn đi về phía nhà Lục Xuyên Mạn.

“Hôm nay Lục Xuyên Mạn mua hai vé máy bay, nếu không có lần bắt cóc này, có lẽ cô Đường muốn ra nước ngoài với anh ta…”

Hóa ra Đường Hoa Nguyệt bỏ lại người mà anh sắp đặt để bảo vệ cho cô, là để cùng Lục Xuyên Mạn chạy trốn.

Sự tàn bạo của Hoắc Anh Tuấn lập tức bị kích động, anh nhìn chằm chằm Đường Hoa Nguyệt, hô hấp trở nên nặng nề, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: “Còn gì nữa không?”

La Cơ Vị Y trả lời: “Tình trạng của cậu Hai không tốt cho lắm, nói là muốn gặp cô Từ.”

Anh ta dừng lại một chút, láng máng có tiếng bước chân phát ra từ điện thoại, ngay sau đó là giọng nói của Hoắc Cao Lãng như tan nát cõi lòng: “Em muốn chị Uyển Nhan, em muốn chị ấy, hiện tại, lập tức, ngay lập tức! Nếu không em sẽ đi chết, cho em gặp chị Uyển Nhan, cho em gặp chị ấy…

Ngay sau đó lại quay lại giọng của La Cơ Vị Y: “Bởi vì cậu Hai vừa mới đập đầu vào tường tự sát, bác sĩ tâm lý nhiều lần hối tôi báo cáo với anh, cho nên… Hy vọng sẽ không làm phiền đến anh”

“Chăm sóc thật tốt cho Lãng”

Cúp điện thoại, Hoắc Anh Tuấn quay người lại, tóc đuôi sam hỏi: “Vậy lựa chọn của tổng giám đốc Hoắc là?”

Từ Uyển Nhan thấy Hoắc Anh Tuấn nhìn chằm chằm vào Đường Hoa Nguyệt, nước mắt rơi xối xả: “Hoặc Anh Tuấn, anh đừng do dự nữa, anh cứu Đường Hoa Nguyệt đi, mặc dù cô ấy và nhà họ Đường làm rất nhiều chuyện tổn thương em, nhưng em không muốn anh phải khó xử, em nói là không trách anh thì sẽ không trách anh… AI”

Cô ta vẫn chưa nói xong, dao của tóc đuôi sam tàn nhẫn quẹt một cái trên cổ của cô ta, máu nhanh chóng chảy ra: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi cho anh ba giây, anh chọn một người đi! Một…”

Khuôn mặt Đường Hoa Nguyệt tái nhợt, biểu cảm hèn mọn: “Hoắc-Anh Tuấn, đây là một cái bẩy, bọn cướp và Từ Uyển Nhan là đồng bọn, bọn họ kết hợp lại lừa anh, anh không cứu cô ta thì cô †a cũng sẽ an toàn không bị làm sao.”

Từ Uyển Nhan vừa khóc vừa nói: “Đường Hoa Nguyệt, tôi đã nhường quyền được sống cho cô, vì sao cô còn muốn hãm hại tôi? Tôi còn chưa đủ tốt với cô phải không? Lần nào cô cũng đối xử với tôi như vậy!”

“Hai!” Tóc đuôi sam lại hô lớn.

Đường Hoa Nguyệt nhìn chằm chằm Hoắc Anh Tuấn: “Tôi thề là tôi nói thật, tôi thật sự không lừa anh! Hoắc Anh Tuấn, anh cứu tôi đi, lần này nhất định tôi sẽ trả lại những gì tôi nợ anh, anh muốn tôi làm gì cũng được hết, kể cả anh muốn tra tấn hay muốn tôi quỳ xuống cũng được, cái gì tôi cũng có thể làm!”

“BaQ” Bọn cướp nói: “Tổng giám đốc Hoắc, anh lựa chọn ai?”

Đường Hoa Nguyệt nhìn chăm chú Hoắc Anh Tuấn: “Hoắc Anh Tuấn, tôi muốn được gặp anh trai tôi, anh:ấy đang đợi tôi,.cầu xin anh hãy cứu tôi, cầu xin anh..”

Cô không biết tình trạng của Đường Hàn Khiết lúc này, nếu như sức khỏe của anh ấy không ổn, Từ Uyển Nhan ra ngoài, ra tay với anh ấy là một việc quá đơn giản.

Hai chữ ‘Cầu xin rơi xuống, nước mắt Đường Hoa Nguyệt cũng rơi theo, rõ ràng là khát vọng được sống đã giẫm nát lòng tự tôn của cô, là nước mắt thống khổ, nhưng trong mắt Hoắc Anh Tuấn chỉ là hai chữ ‘Dối trá..

Hoắc Anh Tuấn nhìn chằm chằm Đường Hoa Nguyệt, sự căm thù sâu sắc hiện lên trong đôi mắt đen, người phụ nữ dối trá, lại một lần nữa hung hăng đùa giỡn anh.

“Đường Hoa Nguyệt, phụ nữ lòng dạ xấu xa như cô thật sự rất không đáng tin, dựa vào điều gì mà tôi phải cứu cô? Cô muốn sống, vậy thì chẳng lẽ Uyển Nhan không xứng đáng được sống sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui