Noãn Noãn véo véo hai má, đau quá đi mất, như vậy đây không phải mơ, nhưng thực sự nàng có cảm giác cứ như là một giấc mơ ấy.
Cho tới tận bây giờ, nàng chưa từng bao giờ nghĩ có ngày mình lại được ngồi đọc sách trong trường quý tộc.
Hiện tại, nàng đang ngồi trong lớp 2A học viện quý tộc Duy Lợi Á.
Cần thận quan sát các học sinh trong lớp, cung cách cư xử lẫn lời ăn tiếng nói đều tràn ngập hơi thở quý tộc, nhìn lại mình, nàng nhận ra mình không hợp với chỗ này chút nào, tư nhiên thấy hơi nhụt chí, kỳ thật thì Noãn Noãn thích trường học cũ của mình hơn.
Chợt nhớ lại sắc mặt cao ngạo của anh rể kêu nàng vô trường này để đọc sách, anh ấy coi đây như ban thưởng để nàng phải thấy cảm kích tận tâm can, nhưng thực ra nàng rất muốn nói rằng, nàng không muốn tới trường này.
Dù sao hiện tại nàng ăn nhờ ở đậu nhà người ta, nàng làm sao dám yêu cầu cơ chứ? Thở dài một hơi, nàng vô lực tựa đầu xuống bàn, đột nhiên nghĩ tới một chuyện tương lai sắp tới của nàng thật mờ mịt.
Bất chợt một giọng nam sinh quen thuộc vang lên bên tai nàng, “Noãn Noãn, cô làm sao vậy? Khó chịu hả? Có muốn tôi giúp đưa xuống phòng y tế khám xem sao không?”.
Noãn Noãn ngẩng đầu lên, cằm vẫn tựa trên mặt bàn, đập vào mắt nàng là một gương mặt quen thuộc, “Tử Hạo, tôi không sao đâu”.
Đằng Tử Họa hiện tại là bạn cùng lớp với Noãn Noãn, bởi vì hai người cùng tuổi lại ở chung nhà, nên Tử Hạo xem nàng như bạn bè.
“Thực sự không có việc gì chứ?” Đằng Tử Hạo đặt tay lên trán nàng, thái độ tỏ ra vô cùng thân thiết.
Không nóng chút nào, vậy là được rồi, hắn thấy an tâm hơn.
Nữ sinh xung quanh thấy thái độ thân thiết của Tử Hạo với Noãn Noãn lập tức ồn ào bàn tán, đại bộ phận mọi người đều thể hiện thái độ thiếu thiện ý, ánh mắt tức tối hung hăng trừng trừng nhìn Noãn Noãn.
Đối với nữ sinh trong lớp, Đằng Tử Hạo chả khác gì bạch mã vương tử, cho nên Noãn Noãn vô tình đã trở thành kẻ địch chung của tất cả các nàng, ai bảo Đằng Tử Hạo chả mấy khi đối xứ tốt với ai lại đang thân mật với nàng như vậy.
Lúc này, một nữ sinh có mái tóc quăn xinh đẹp, khuôn mặt cười mà giống như không cười, tiêu sái đi đến trước mặt bọn họ, liếc mắt nhìn Noãn Noãn một cái, sau đó quay sang mỉm cưởi với Đằng Tử Hạo nói : “Tử Hạo à, cậu với nữ sinh mới tới này có quan hệ gì?”.
Đằng Tại Hi đã nghiêm túc cảnh cáo bọn họ, tuyệt đối không được đem chuyện Noãn Noãn làm em vợ trước của mình công bố lung tung ra ngoài, cho nên Đằng Tử Hạo đành mạn phép cấp cho Noãn Noãn một thân phận mới, nở nụ cười sáng lạn nhìn nữ sinh trước mặt “Tử Uy à, Noãn Noãn là em họ của tôi, về sau phải nhờ các cậu chiếu cố tới cô ấy một chút rồi”.
“Ra là em họ à”.
Hạ Tử Uy lúc này mới cười thật tươi, ác ý vừa nãy đã bay mất một nửa, chìa tay về phía Noãn Noãn nói “Bạn Ôn Noãn Noãn, về sau chúng ta hãy đối xử tốt với nhau nhé”.
Ôn Noãn Noãn tự nhiên được sủng ái mà trở nên lo sợ, khẽ cầm đôi bàn tay xinh đẹp, với những ngón tay thon dài, lộ ra nụ cười mỉm, ngọt ngào nói “ Bạn Tử Uy, xin nhờ bạn chỉ bảo”.
Noãn Noãn đơn thuần cảm thấy ngày tháng sau này có lẽ sẽ rất vui vẻ đây.
Lúc này, các nữ sinh trong lớp lại trở nên ồn ào hơn, Noãn Noãn nghe loáng thoáng, hình như là Triển học trưởng [1] chuẩn bị biểu diễn cái gì đó thì phải.
Trường này được chia ra làm hai khu, cấp ba và đại học, đại học nằm ngay bên cạnh.
Noãn Noãn gương mặt mơ hồ không hiểu, Triển học trưởng là ai? Ai là Triển học trưởng vậy? Meo giải thích: Học trưởng : cách gọi kính trọng đối với học sinh lớp trên.
.