Thân thể Noãn Noãn run lên, còn mọi người xung quanh chứng kiến cảnh đó ánh mắt ước ao ngưỡng mộ, Noãn Noãn suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định ngoan ngoãn ngồi vào bên trong.
Đằng Tại Hi hừ lạnh một tiếng, sau đó đưa mắt ra ý bảo tài xế lái xe!
Ngồi bên cạnh anh ta, Noãn Noãn không dám động đậy, cả người cứng đơ như tượng, chỉ sợ ngọ nguậy khiến anh rể chú ý, rồi anh ấy nổi giận.
Thực ra thì, Đằng Tại Hi không thèm nói với nàng một câu, ôm cánh tay nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn bộ dạng này của anh rể Noãn Noãn càng thêm sợ hãi.
Thời gian trôi qua đã lâu, Noãn Noãn thấy anh ta vẫn yên lặng không nói, mới chậm rãi thả lỏng toàn thân, có lẽ anh rể chỉ đến đón mình về mà thôi.
( Ngây thơ quá)
Len lén thở ra một hơi, Noãn Noãn thả lỏng toàn thân, không yên lặng cứng ngắc như hồi này nữa.
Đúng lúc này, đột nhiên Đằng Tại Hi mở to đôi mắt, con người đen sâu thẳm nhìn chằm chằm Đằng Tử Kỳ, lạnh giọng nói, “Tử Kỳ, Noãn Noãn phạm phải lỗi gì mà cần có người lớn trong nhà tới nói chuyện?”.
Thân thể Noãn Noãn run lên, cái trán nhăn lại, sắc mặt cũng ửng đỏ, chăm chú nhìn Đằng Tử Kỳ, hy vọng anh ấy không đem chuyện nàng trốn học nói cho Đằng Tại Hi nghe.
Thế nhưng đối với Đằng Tại Hi, Đằng Tử Kỳ nào dám nói dối hay im lặng không nói, nên đã thuật lại câu chuyện giản lược một chút, nhưng như vậy cũng đủ khiến bộ não lẫn trái tim Noãn Noãn cảm giác chuẩn bị chôn vùi.
“Trốn học?” Giọng điệu của Đằng Tại Hi thật khiến người ta không đoán nổi anh ta đang nghĩ cái gì, khuôn mặt đẹp trai trông lại càng bí hiểm.
Đôi mắt Noãn Noãn đỏ ửng có chút ủy khuất, nàng không thật tâm muốn trốn học mà, bởi vì Triển Lệ Ương nên nàng đã quên đi thời gian.
“Ôn Noãn Noãn!” Đằng Tại Hi nghiêng thân thể, nheo con mắt đen sâu thăm thẳm của mình lại, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trầm giọng nói, “Cô trốn học để làm cái gì?”
“Tôi.
.
.” Nói là đi nghe Triển Lệ Ương hát, anh rể nhất định nổi điên giết chết nàng mất.
Noãn Noãn do dự không biết giải thích thế nào cho ổn.
“Nhìn tôi này!” Đằng Tại Hi tỏ ra không hề giận dữ nhìn nàng, sắc mặt hòa hoãn bình thản nói “Cô hiện tại ở trong nhà của tôi, chính vì vậy tôi luôn muốn cô hãy cố làm tốt phận sự của mình.
Cô là nữ hầu của tôi, nhưng tôi vẫn hào hiệp rộng rãi để cô tới trường học.
Thế mà cô lại làm ra cái chuyện mất mặt thế này, tôi không thể nào chấp nhận nổi, cô đi đâu được thì cút đi đi”.
Noãn Noãn nước mắt lưng tròng, cái miệng nhỏ run run, nước nở nói, “tôi biết rồi”.
“Đừng bày ra cái bộ điệu đó trước mặt tôi, tôi không hề bắt nặt cô”.
Hắn rất không thích nhìn thấy cái bộ điệu thương cảm tội nghiệp này của nàng, giống ý như là hắn đang bắt nạt hay ức hiếp nàng vậy.
Noãn Noãn gật đầu, ngồi ngay ngắn tại chỗ, nàng ngoan ngoãn làm vậy không phải là vì tuân theo mệnh lệnh của anh rể mà là không muốn người ta tội nghiệp mình.
Về tới Đằng gia, Đằng Tại Hi lập tức xuống xe, đi nhanh vào trong phòng nhà, Noãn Noãn chậm rãi theo phía sau, khuôn mặt buồn bã ỉu xìu.
Đằng Tử Kỳ đi cùng với nàng, mỉm cười nhìn nàng nói “ Cậu cũng không muốn giận dữ với em như vậy đâu, cậu chắc cũng có nỗi khổ riêng, chuyện gì đã qua rồi thì hãy cho qua đi, được không?”.
Ôn Noãn Noãn gật đầu, trái tim chợt thấy ấm áp, ở đây vẫn có người quan tâm tới nàng.
Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng la thảm thiết của Đằng phu nhân, “ Trời ơi, Tại Hi con làm sao vậy?’..